12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...Thực sự thì mối quan hệ của chúng ta là gì?

Dù Haewon có chọc vào vai Haeyoung bao nhiêu lần, thậm chí còn giật cả gối thì Haeyoung vẫn mím chặt môi, phát ra tiếng cười tinh nghịch. Khi tiếng cười của Haeyoung kéo dài, Haewon ngày càng mất kiên nhẫn. Cậu càng trở nên lo lắng hơn, lo lắng sự kích động của mình sẽ hiện rõ trên khuôn mặt, và hơn thế nữa...

- Tớ đến đây để nói chuyện trực tiếp, không phải để chơi đùa. Thật là lãng phí mà...

Haewon thay đổi chủ đề. Nhẹ nhàng như đang nói đùa. Seo Haeyoung từ từ thu lại nụ cười và ôm lấy chiếc gối. Cậu ta nhìn chằm chằm vào Haewon, người cũng đang nhìn chằm chằm vào mình. Năm giây, mười giây, mười lăm giây. Sau mười lăm giây, Haewon lén lút đảo mắt. Còn Seo Haeyoung nhàn nhã vuốt ve đôi tai ửng hồng của mình, vùi mặt vào gối.

Haewon không hỏi thêm câu nào về người yêu nữa. Nếu Seo Haeyoung không trả lời trong vòng ba lần, điều đó có nghĩa là cậu ấy không muốn và Haewon không có quyền hỏi thêm nữa.

Nằm trên tấm thảm mát mẻ với làn gió lạnh, Haewon kiểm tra thời gian trên điện thoại. Còn khoảng ba tiếng nữa là đến giờ làm việc bán thời gian của cậu. Cậu phải rời đi trước 7 giờ tối vì nhận được yêu cầu đến sớm.

Dù mời Haewon đến nhà nhưng Seo Haeyoung vẫn khoe vẻ si tình như thể mới bắt đầu hẹn hò và bấm điện thoại liên tục. Nếu mọi chuyện đã như thế này thì tại sao cậu ấy lại còn mời mình đến? Haewon muốn chửi Haeyoung nhưng cậu không có quyền.

- Này, Yoon Haewon! Đến đây!

Khi Haewon đang chìm sâu vào nỗi buồn, Taegyeom vẫn ngồi trên chiếc ghế sofa gọi tên cậu mà không rời mắt khỏi màn hình. Có vẻ như cậu ta đã mở trò chơi trong khi Haewon đang cãi nhau với Seo Haeyoung. Tiếng nhạc nền khó chịu lọt vào tai Haewon. Khi cậu phớt lờ Taegyeom và cố gắng nằm xuống, một giọng nói cầu xin vang lên.

- À, Haewon-ah! Nhanh lên. Hãy giúp tớ đánh bại nó!

Rên rỉ. Khó chịu. Ngay khi Haewon định bịt tai lại thì Seo Haeyoung đứng dậy rời khỏi giường. Cậu ấy cầm chiếc điện thoại đang rung lên và ra hiệu bằng mắt.

- Bạn giỏi việc đó mà. Giúp tớ đi.

Tiếng chuông điện thoại liên tục của Haeyoung còn khó chịu hơn lời nói của cậu ấy. Haewon ngồi dậy và tựa cằm lên chiếc giường êm ái.

- Cậu có cuộc gọi?

- Ừm. Tớ sẽ nghe máy và quay lại ngay.

- Sao không nghe luôn ở đây?

Ai gọi mà phải ra khỏi phòng để trả lời? Haewon nheo mắt, cố nhìn vào màn hình, nhưng Seo Haeyoung còn lướt đi nhanh hơn. Haeyoung băng qua phòng, nhếch khóe mắt mỉm cười rồi áp điện thoại vào tai.

- Không, tớ phải ra ngoài. Nhanh lên và rời đi.

Dù mặc chiếc áo phông trắng có thiết kế giống Haewon nhưng bờ vai rộng của Haeyoung lại khiến cậu trông đẹp hơn rất nhiều. Seo Haeyoung lao ra khỏi phòng, đóng cửa sau lưng lại. Ngồi trên tấm thảm, Haewon thở dài rồi đứng dậy, gõ gõ móng tay vào nhau. Nhiệm vụ của cậu là giúp đỡ Seo Haeyoung nếu cậu ấy yêu cầu. Trong khi đó, Taegyeom đã trở nên mất kiên nhẫn và rên rỉ.

- Này, nhanh lên! Đến nhanh lên!

- Đây... đến đây!

Haewon đến gần sofa, kéo lê dép dọc sàn nhà. Cậu đi vòng quanh ghế, dựa vào cửa và ngồi xổm cách một khoảng. Khi Haewon với lấy bộ điều khiển mà Taegyeom đang cầm, một bộ điều khiển màu trắng được ném lên bàn. Một bàn chân to lớn đẩy chiếc bàn gần đó ra xa phát ra tiếng cọt kẹt. Taegyeom thấy bộ điều khiển giờ đã ngoài tầm với, cậu ta từ từ ngẩng đầu lên. Taegyeom hơi nhíu mày, tỏ vẻ khó chịu và chửi thề.

- Chết tiệt... Cuối cùng thì cậu cũng đã đến.

Chống khuỷu tay lên tay vịn và chống cằm, Taegyeom liếc nhìn cánh cửa đóng kín và bắt đầu cởi khóa quần. Khi chiếc khóa kéo được cởi ra, dương vật đầy đe dọa xuất hiện, sưng tấy và hung hãn. Dù hôm qua đã bên trong Haewon hàng giờ đồng hồ nhưng Haewon vẫn cảm thấy sửng sốt. Cậu nhìn qua nhìn lại dương vật nổi gân xanh và khuôn mặt của Taegyeom, rồi hạ giọng.

-....Cậu đang làm gì thế?

- Ý tớ là gì ư? Haewon thân yêu của chúng ta, tớ rất tò mò về cách cậu sử dụng miệng của mình đó.

- Cậu điên à...! Này, hôm qua cậu bảo chuyện đó đã kết thúc mà...!

Với vẻ mặt bình tĩnh, Taegyeom vuốt ve dương vật của mình và nghiêng đầu.

- Tớ không biết? Tớ không nhớ.

-...Cậu cố tình quên? Đây là nhà của Seo Haeyoung đó, đồ khốn.

Tên khốn kiếp. Haewon muốn đấm vào khuôn mặt đang cười toe toét đó. Lẽ ra cậu không nên tin vào lời nói của Ko Taegyeom. Quá tuyệt vọng, Haewon liếc nhìn cánh cửa đang đóng kín và đột nhiên, cậu bị một bàn tay thô bạo túm lấy gáy, kéo xuống sàn. Khi Haewon cố gắng đứng dậy bằng cách nắm lấy bắp chân của Taegyeom, phần sau đầu của cậu đã bị ấn xuống. Một cây dương vật nóng ẩm cọ xát vào gò má khô lạnh của Haewon. Giọng nói uể oải từ bên trên truyền xuống.

- À... Haewon-ah. Nếu là tớ thì tớ sẽ mút thật nhanh chóng và kết thúc. Trước khi Seo Haeyoung quay lại.

Ngón tay cái của Taegyeom luồn vào giữa đôi môi đang mím chặt của Haewon. Cậu nghiến răng né tránh ánh nhìn và cắn nhẹ vào môi dưới.

- Cậu đã nói chỉ một lần thôi mà. Đừng làm thế...!

- Tớ có nên nói không? À, vậy thì tớ nên nói là tớ đã vuốt ve mông của cậu. Tớ thực sự đã sờ soạng nó hahaha.

Bàn tay đang giữ sau đầu Haewon siết chặt rồi thả ra. Cậu trừng mắt nhìn Taegyeom với đôi mắt đỏ ngầu. Taegyeom cười khúc khích trước cái nhìn sắc bén ấy.

- Hãy làm điều đó nhanh chóng nhé. Huh? Tớ sẽ bắn ra sớm thôi.

- Đồ khốn nạn. Đi chết đi!

Không hề bối rối, Taegyeom ấn và tách đôi môi mềm mại của Haewon ra. Những chiếc răng hàm dưới đều tăm tắp tưởng chừng như sắp cắn vào dương vật nhưng Taegyeom lại thờ ơ đẩy quy đầu vào trong.

- Mở miệng lớn vào.

Quy đầu đắng ngắt chạm vào đầu lưỡi Haewon. Cậu nheo mắt và cố gắng lùi lại, nhưng bàn tay phía sau liên tục dùng thêm lực ấn mạnh, đẩy cậu về phía trước. Miệng cậu vô tình mở rộng ra, phần dày nhất của dương vật lọt vào miệng cậu. Nó thật kinh tởm. Haewon nắm chặt tấm thảm.

- Mmph...!

- Đừng khó chịu vì chuyện này. Cứ nghĩ nó giống như việc bú c*c của Seo Haeyoung đi.

- Ha...ưm...!

Dương vật không ngừng đẩy vào miệng Haewon. Môi cậu căng ra đến cực hạn, căng cứng quanh mép. Không thể, cậu không thể chịu được nữa. Haewon khuỵu gối, nắm chặt ghế sofa bằng cả hai tay và cố gắng đẩy đầu ra sau.

- Vẫn chưa xong đâu.

Nói xong, bàn tay của Taegyeom đã ép Haewon đang tính rút lui úp mặt vào háng anh ngay lập tức. Phản xạ co thắt lập tức tới khi dương vật chạm tới cổ họng của Haewon. Tấm lưng cong của cậu run rẩy.

- Ng, ​​ugh...!

- Ha... Cái này cũng tốt đấy, Haewon-ah...

Taegyeom nghiêng người về phía trước và ấn đầu Haewon xuống. Dương vật bị cưỡng ép đưa vào vặn vẹo trong không gian ẩm ướt. Mũi Haewon cọ vào lông mu của Taegyeom, mắt cậu mở to. Khó thở quá, Haewon xé toạc vải ghế sofa, bừa bãi đẩy Taegyeom ra và đấm vào đùi cậu ta. Bất chấp sự phản kháng quyết liệt, dương vật trong cổ họng và bàn tay ấn sau đầu cậu vẫn không buông tha.

- Ư, ugh!

- Chúng ta hãy nhanh lên nào. Trước khi tên khốn đó quay lại.

Taegyeom nắm lấy đầu Haewon bằng cả hai tay và từ từ kéo nó ra sau. Ngay khi quy đầu nhô ra khỏi răng cửa, Haewon thở hổn hển, tựa người lên đầu gối của Taegyeom.

- Hu, ha...! Chỉ một chút thôi, ugh...!

Sau đó, đầu cậu ngay lập tức bị đẩy mạnh vào giữa háng Taegyeom. Đường thở của cậu bị chặn lại. Haewon nghẹn ngào nắm chặt đầu gối của Taegyeom, theo phản xạ nước mắt chảy ra đầm đìa.

Vùi đầu Haewon vào háng và ngửa đầu ra sau, Taegyeom phát ra một tiếng rên trầm thấp. Cảm giác đó thật tuyệt vời. Khoái cảm này khác với khi cậu ta điên cuồng lao vào một "cái hố", khiến sống lưng cậu ta tê rần.

- Ha... Thả lỏng cổ họng đi. Đừng nuốt nước bọt.

Tựa lưng nhìn xuống, Taegyeom liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng như máu của Haewon. Một nụ cười rùng mình xuất hiện khi hơi nước đọng trên khóe mắt Haewon.

- Yoon Haewon...Cậu đang khóc à?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro