2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 8 của hai năm về trước, đó là một mùa hè với tiếng ve sầu vang vọng bên tai...

Hè năm ngoái được cho là nóng kỷ lục, và năm nay cũng không khác là bao. Haewon nắm lấy cổ áo phông của mình, đập qua đập lại cho đỡ nóng trong khi nhấn chuông cửa. Cậu vừa hoàn thành công việc của mình và nhanh chóng cầm lấy túi kem, lúc này đã tan chảy từng chút một. Haewon nhanh chóng nghiêng mặt về phía hệ thống video intercom (màn hình liên lạc).

- Này, mở nhanh lên!

- Sao đến trễ vậy?

- Tôi đi mua cái này.

Haewon vừa nói, tay vừa lắc lắc túi kem nhỏ trước màn hình. Sau đó, cậu đẩy cổng mở ra, vừa đi vừa líu lo vui vẻ rồi bước qua khu vườn quen thuộc.

Thật lòng mà nói, cậu rất thích khu phố này, nó yên tĩnh và sạch sẽ. Chẳng như chỗ cậu sống, mỗi sáng cậu phải tỉnh giấc với tiếng máy khoan xây dựng, mùi hôi thối xộc vào mũi khi đi ngang qua bốt điện thoại. Tất cả cậu đều không thích, cậu chỉ thích nơi này. Haewon thích cỏ trong vườn được cắt tỉa gọn gàng với những cây cảnh được chăm sóc cẩn thận, tất cả điều đó đều thể hiện rõ sự quan tâm chu đáo và cẩn thận của người chăm sóc. Nhưng sau tất cả...

- Haewon à~ cùng nhau chạy bộ nhé?

Seo Haeyoung đứng tựa vào lan can tầng hai, vẫy vẫy tay. Hành động tùy ý lại có chút lười biếng nhưng lại hết sức điển hình của một sinh viên đại học - lười biếng cả ngày trong kỳ nghỉ hè. Haewon nhìn Seo Haeyoung đứng dưới ánh nắng và cúi đầu. Cậu cảm thấy mình sắp bật cười, nhưng cậu sợ Seo Haeyoung sẽ nhìn thấy và nghĩ nụ cười của cậu bẩn thỉu. Nụ cười cậu tắt dần...

- Không muốn.

Cậu vừa lẩm bẩm vừa nhẹ nhàng dẫm trên bãi cỏ. Đường phố mùa hè nóng đến mức chân Haewon như muốn tan ra, nhưng làn cỏ mát rượi ấy làm cậu như được sống lại.

Vừa bước vào cửa, cậu liền thốt lên vui sướng. Không khí mát mẻ và dễ chịu ngay lập tức tràn ngập phổi. Haewon lắc nhẹ túi kem, thay dép đi trong nhà rồi ngay lập tức leo cầu thang lên tầng hai. Cậu sải bước thật nhanh về phía căn phòng mà cậu có thể tìm thấy ngay cả khi nhắm mắt lại. Căn phòng ấy như in sâu trong tâm trí cậu, đậm sâu đến mức nhắm mắt cũng có thể dễ dàng đến phòng đó.

Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối họ gặp nhau? Haewon cố gắng kìm nén khóe môi cong lên và thò đầu qua cánh cửa đang mở.

- Tôi đây.

- Cậu ở đây? Tên khốn này, nhìn mặt tôi khó đến vậy sao ?

Ah. Haewon chán ghét đến mức hai lông mày xoắn cả lại. Taegyeom, tên khốn đang nằm ngay dưới máy điều hòa kia đang gõ nhẹ vào điện thoại, búng ngón chân như muốn chào hỏi cậu. Mặc dù họ đi chơi cùng nhau nhưng Haewon thực sự không thích tên ấy. Những kỹ năng xã hội của Taegyeom dù khá tốt nhưng lại khiến cậu cảm thấy khó chịu và ngột ngạt. Đặc biệt, sau khi bí mật của cậu bị anh ta phát hiện, cậu lại càng không muốn nhìn thấy anh ta hơn.

Haewon bước vào phòng, cậu lấy ra cây kem đã tan chảy được một nửa từ trong túi. Cố xóa đi sự khó chịu của mình, cậu đành phải "bên ngoài tươi cười, bên trong chán ghét" mua ba cái kem để chia cho ba người.

Cầm cây kem bằng cả hai tay, Taegyeom cất điện thoại và đột ngột ngồi dậy. Nhìn thấy Haewon vẻ mặt thối như sắp đánh mình, dù cả hai đã lâu không gặp. Taegyeom cảm thấy thích thú và nổi hứng muốn trêu chọc cậu.

- Hả? Cậu trưng cái bản mặt thúi đó ra làm gì? Chúng ta không phải bạn bè sao?

- Cậu nghĩ sao cũng được.

Khi quay lưng lại với Taegyeom, Haewon cảm thấy lớp giấy bọc nhựa ẩm ướt trượt trên tay mình. Trong khi đó, Seo Haeyoung đang nằm dài trên giường, nhìn anh lộn ngược. Haewon giả vờ vò nát chiếc túi và lén nuốt nước bọt.

Seo Haeyoung, người cậu muốn gặp đầu tiên sau hai tháng cách xa , vẫn xinh đẹp hơn bao giờ hết. Đó không phải là điều nên nói với một chàng trai cao lớn như cậu ấy, nhưng trong mắt Haewon, Haeyoung trông xinh đẹp đến nghẹt thở. Cậu mê haeyoung đến nỗi không để ý bàn tay của Haeyoung đã vươn ra từ khi nào và nắm lấy phía sau đùi cậu. Haewon giật mình nhìn xuống và cắn môi.

- Cậu mang gì cho tôi vậy?

Seo Haeyoung nằm đó, vầng trán mịn màng, cậu ấy nở một nụ cười nhẹ. Nụ cười thoảng như gió xuân khiến tầm nhìn của Haewon mờ đi. Haewon đột nhiên nhớ lại giấc mơ mà cậu đã nhận được một cú búng tay ở chính xác vị trí này. Đó là một ảo tưởng thảm hại. Cậu vội vàng lùi lại, đưa kem cho Haeyoung.

-...Đây.

- Tôi không thích vị đậu đỏ. Đưa tôi vị khác đi.

Seo Haeyoung quay lại và với tay vào túi. Mặc dù cậu ấy thích đậu đỏ? Haewon nhìn xuống chỏm tóc của Seo Haeyoung khi cậu ta từ chối hương vị mình đã chọn và mở túi rộng hơn bằng cả hai tay. Sau khi cân nhắc một lúc giữa hai lựa chọn còn lại, Seo Haeyoung chọn kem vị dâu, cậu ta đặt xuống sàn rồi xé lớp giấy bọc kem đậu đỏ. Haewon, người đã định ném thứ đó cho Taegyeom, nhanh chóng nói:

- Cậu vừa nói là không thích đậu đỏ mà?

- Tôi bóc cho cậu.

- Nhưng tôi cũng không thích đậu đỏ mà...

- Ăn.

Seo Haeyoung đưa chiếc kem vừa được bóc ra cho Haewon. Với vẻ mặt miễn cưỡng, Haewon lấy chiếc kem dài và sẫm màu, cắn một miếng nhỏ. Đó không phải là hương vị mà cậu muốn. Khi cậu cắn một miếng lớn và nghiền nát nó bằng răng hàm, một vị ngọt mơ hồ tràn ngập trong khoang miệng . Seo Haeyoung chống tay chăm chú nhìn Haewon cắn nuốt từng ngụm một, vừa ngắm vừa mỉm cười khoe hàm răng đều đặn với vẻ mặt đầy thỏa mãn. Haewon cắn thêm một miếng nữa và lắc lớp giấy gói nhẹ. Hương vị còn lại là dưa.

- Yoon Haewon! Còn tôi thì sao? Tôi không có miệng à?

Không nói một lời, Haewon liền ném cả túi kem về phía Taegyeom. Cậu ta bắt được que kem bay ra từ túi với vẻ mặt chán ghét.

- A...có tất cả các vị nhưng chỉ còn lại dưa thôi sao?

- Tên đáng ghét này, cậu không muốn ăn thì cứ nói.

Kem đã tan chảy một nửa, nhanh chóng vỡ thành từng vụn nhỏ. Chất lỏng nhớp nháp bắt đầu chảy xuống kẽ tay, và khi cậu vội vàng liếm, một mùi hương lạ lướt qua mũi. Đó là một mùi nước hoa nồng nặc. Sau đó, một miếng thịt nhớp nháp cọ vào mu bàn tay. Đôi mắt Haewon từ từ hướng về phía Taegyeom, người vừa liếm tay mình.

- Aish...chếc tiệt. Cậu bị điên hả!

- Nó đang chảy ra mà.

Taegyeom cảm thấy không có gì là sai, cậu ta nhún nhún vai, bình tĩnh lẩm bẩm: "Đậu đỏ sẽ tốt hơn". Ánh mắt của Haewon hướng về phía Seo Haeyoung đang nằm trên giường. Đúng như dự đoán, vẻ mặt của Seo Haeyoung giống như đang nhai cát – bãi cát lầy lội bị ai đó dẫm lên và làm bẩn.

- Kinh tởm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro