3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Kinh tởm...

Vẻ mặt không hài lòng không hề che giấu khiến lồng ngực cậu đau nhói. Mặc dù từ ngữ kéo dài không có chút nghiêm túc nào, khiến nó nghe gần giống 'kinh tởm' hơn, nhưng đó vẫn là những gì Haeyoung nói. Haewon nhét phần kem còn lại vào miệng và cau mày, hy vọng trông mình như bị đông cứng não vì ăn thứ gì đó lạnh quá nhanh.

Giả vờ đi vệ sinh, Haewon lẻn ra khỏi phòng, đi dọc hành lang rồi lẻn vào phòng khác. Cậu biết rõ ngôi nhà này hơn chủ nhân của nó, Seo Haeyoung, vì cậu đã đến và đi từ khi còn nhỏ. Cậu không ngần ngại lục lọi các ngăn kéo vì chẳng có gì để giấu cả. Cậu bước vào phòng làm việc, thực ra giống phòng chứa đồ hơn, và ngồi xuống một chiếc ghế xoay lớn. Haewon xoay chiếc ghế lại và nhìn chằm chằm vào căn phòng méo mó một cách vô nghĩa.

Nghĩ lại thì, đã khá lâu rồi kể từ lần đầu tiên Haewon gặp Seo Haeyoung và bắt đầu thích anh ấy.

- Tên của chúng ta giống nhau nhỉ...Yoon Haewon, phải không?

Cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ bắt đầu khi Seo Haeyoung tiếp cận cậu, lấy cái tên giống nhau của họ làm cái cớ. Haewon lúc đó mới chỉ là cậu bé 13 tuổi, không muốn cho bạn bè thấy chiếc mũi đầy máu vì bị đánh của mình, ngước nhìn Seo Haeyoung đang đứng với sau lưng và nói.
- Vậy...vậy thì sao?

Bất chấp ánh nhìn "dữ tợn" của Haewon, Seo Haeyoung vẫn cười sảng khoái. Cảnh tượng đó vẫn còn in sâu trong tâm trí Haewon. Nó được gọi là nimbus, vầng hào quang tròn rực rỡ tỏa sáng sau đầu Seo Haeyoung, làm cậu chói mắt. Chính ánh sáng sáng đó khiến cậu gần như quên đi tiếng bước chân đang đến gần mình.

Ngày hôm đó, Haewon bị đánh thậm tệ. Và ngày hôm sau, cậu kết bạn với Seo Haeyoung, với khuôn mặt sưng tấy và bầm tím.

Seo Haeyoung thật kỳ lạ. Anh ấy có thói quen chọc vào bất cứ thứ gì khiến bản thân hứng thú và lạnh lùng vứt bỏ nó khi thấy chán. Bơi lội, đấm bốc, học tập và thậm chí cả con người cũng không ngoại lệ.Tuy được một gia đình giàu có ủng hộ, cậu đã thay đổi sở thích của mình vô số lần trong hàng thập kỷ qua nhưng Haewon vẫn chọn ở lại. Yoon Haewon khốn khổ thường xuyên bị người cha say rượu đánh đập.

Ở tuổi 19, Haewon mất cha. Cậu không có tiền cũng như không muốn tổ chức tang lễ cho cha mình- người đã qua đời ở một nơi xa xôi. Ngay trước khi ký giấy bỏ thi thể, Seo Haeyoung vì lý do nào đó đã chu cấp chi phí tang lễ cho Haewon. Trong những ngày đó, cậu dành thời gian nằm trên sàn nhà ấm áp, không có người thân nào đến dự tang cả, chỉ có một hoặc hai người họ hàng xa xuất hiện.

- Tại sao cậu lại giúp tôi?

Mặc dù thường xuyên lui tới nhà Seo Haeyoung như nhà mình nhưng Haewon chưa bao giờ đến gần bố mẹ Haeyoung. Họ không phải là loại người khuyên con mình không nên giao du với một đứa trẻ như cậu, chẳng qua họ chỉ không quan tâm mà thôi. Chị gái thứ hai của Seo Haeyoung khá thích Haewon, nhưng đó không phải là mối quan hệ đủ thân thiết để sẵn sàng chi trả chi phí tang lễ. Trong sảnh tang lễ vắng tanh, Seo Haeyoung nằm cạnh Haewon chơi game di động, thờ ơ trả lời.

- Chỉ vì tiện thôi. Hãy giúp tôi thắng trò này đi.

- ...Đưa tôi xem.

Đó là một trò chơi nhịp điệu mà Haewon đã chơi xong. Nhìn những ngón tay của Haewon di chuyển nhanh trên màn hình rộng, Seo Haeyoung nhẹ nhàng lẩm bẩm.

- Móng tay của Yoon Haewon đẹp quá!

Đúng lúc đó, ngón tay của Haewon trượt xuống. Cậu đã bỏ lỡ sự đụng chạm đầu tiên.

Lúc này Haewon mới nhận ra. Trong số những mùi hương nồng nặc ở nhà tang lễ, chỉ có mùi hương của Seo Haeyoung là rõ ràng.

——Hết dòng hồi tưởng——

- Ê, cậu làm gì ở đây vậy?

Chiếc ghế quay dừng lại. Taegyeom nắm lấy tựa lưng ghế, xoay nó lại và nghiêng người về phía trước. Tóc của cậu ta được tẩy và nhuộm nhiều lần, cuối cùng phủ màu sẫm, bồng bềnh rồi lại lắng xuống. Cậu ta tiến gần đến nỗi mũi hai người gần như chạm vào nhau.

Mùi thuốc lá thoang thoảng. Không muốn bị mùi thuốc lá cám dỗ, Haewon rụt cổ lại. Giá thuốc lá ngày nay không phải chuyện đùa. Taegyeom nắm lấy tay vịn và đẩy chiếc ghế có bánh xe tới lui.

- Đồ khốn nạn... trốn tránh cuộc gọi của tôi? Hửm?

- Cậu gọi cho tôi khi tôi có việc thì làm sao tôi bắt máy được!!!

Haewon nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Taegyeom và trả lời. Taegyeom bật cười, duỗi thẳng eo và nghiêng đầu vẹo.

- Cậu làm việc bao nhiêu giờ một ngày? Cần tiền đến vậy ư?

- Bao nhiêu?

- Ồ , cậu không từ chối ư?

Không có lý do gì để từ chối nếu cậu ta đề nghị. Haewon xoè hai tay ra một cách xấu hổ, Taegyeom lục túi sau với vẻ mặt lo lắng và lấy ví ra. Cậu ta lục lọi bên trong ví và rút ra ba tờ 50000 won, mím môi đặt nó vào lòng bàn tay Haewon.

- Tôi chỉ còn từng này tiền mặt thôi. Cậu không lấy thẻ à?

- Có thể chuyển khoản ngân hàng mà...

- Ha..cậu cứ như tên cướp trắng trợn giữa ban ngày vậy.

Haewon gấp các tờ tiền thành ba phần và nhét chúng vào túi quần. Nhìn Taegyeom đang càu nhàu ngồi trên bàn, còn Seo Haeyoung lăn lộn trên giường, một câu nói hiện lên trong đầu Haewon: những con chim cùng màu lông bay lại với nhau.

- Tôi cho cậu mười phút. Nói đi, cậu muốn gì?

- Mười phút? Mười phút với giá 150.000 won? Cậu có ngu ngốc đến mức thậm chí không thể làm toán?

Ko Taegyeom là một trong những người bạn mà Seo Haeyoung chưa cắt đứt quan hệ. Cha mẹ của họ là người quen, hay gì đó tương tự. Lần đầu họ gặp nhau là ở trường trung học và đi chơi cùng nhau, nhưng không giống như Seo Haeyoung, Haewon cảm thấy có một bức tường ngăn cách rõ ràng với Taegyeom.

Đừng chơi với một đứa trẻ như vậy! Chỉ là loại gia đình đó, chỉ là loại con của gia đình đó. Haewon không phải là người bỏ qua sự khinh miệt lộ ra giữa những vết nứt, ngay cả khi nó ẩn sau tính hòa đồng của Taegyeom. Cậu không có ý định nói chuyện nhỏ hay đấu với anh ta. Cậu thậm chí còn không có tiền để trả cho một cuộc chiến mà cậu không tự tin sẽ chiến thắng.

- Này, Yoon Haewon!

Taegyeom gác đôi chân dài lên ghế, nhặt khung ảnh trên bàn lên. Một chiếc khung nhỏ để ảnh chụp cùng Seo Haeyoung tại lễ tốt nghiệp trung học.

- Khi tôi gọi thì cậu không đến, nhưng khi Seo Haeyoung gọi thì cậu lập tức chạy đến? Có phân biệt quá không vậy?

Lễ tốt nghiệp ấy, gia đình Seo Haeyoung không đến và gia đình Haewon cũng thế nhưng thật bất ngờ là Seo Haeyoung đã đưa bức ảnh họ đang trộm bó hoa của bạn bè và mỉm cười rạng rỡ vào khung hình. Seo Haeyoung trong ảnh mỉm cười hồn nhiên đến nỗi dù có yêu cầu thêm cũng không được chụp thêm một bản. Cậu giả vờ khó chịu trước sự trêu chọc nhẹ nhàng của Haeyoung nhưng thực ra cậu rất thích.

- Vậy đó là cái gì? Còn chuyện gì khác ngoài chuyện nhảm nhỉ đó không?

Nhìn bộ móng tay ngắn được cắt tỉa gọn gàng, không biết tại sao lại gọi là đẹp, Haewon ngẫm nghĩ về thực đơn bữa tối sẽ ăn cùng Seo Haeyoung. Haewon muốn chiêu đãi Haeyoung một món gì đó ngon lành bằng số tiền lấy được từ Taegyeom.

- Aaa...cậu làm gì vậy, đừng như vậy mà.

Trong lúc đang chìm đắm trong suy nghĩ, Taegyeom bất ngờ đưa chiếc khung ra. Khi khung hình chọc vào má Haewon, ánh mắt cậu hướng lên trên.

- Khi cậu giật mình, cậu làm điều đó ở đâu? Phía trước hay phía sau?

Sự tò mò ghê tởm tràn ngập trong mắt Taegyeom,  chúng quét qua khuôn mặt của Haewon. Một vết nứt chạy ngang khuôn mặt vô cảm như đá cẩm thạch của Haewon. Taegyeom tiếp tục khiêu khích anh bằng nụ cười lắc lư.

- Cậu có nghĩ đến Seo Haeyoung khi làm "việc đó" không? Có khó "ra" không vậy?

- ...Biến đi! Đừng nói nhảm nữa.

Taegyeom trơ tráo nhìn chằm chằm vào đôi chân nuột nà dưới chiếc quần đùi rộng thùng thình của Haewon. Cậu ta đặt gọng kính xuống và chắp hai tay vào nhau như thể đang cầu nguyện.

- Cậu...sẽ giữ bí mật giúp tôi. Đúng chứ?

Một tiếng thở dài thoát ra từ Haewon. Đây là lý do tại sao cậu né tránh tất cả cuộc gọi đổ về trong một tháng. Việc tiết lộ tình cảm của mình dành cho Seo Haeyoung cho Taegyeom là sai lầm lớn nhất của cuộc đời cậu. Bí mật mà Haewon giữ kín suốt 5 năm giờ trở thành bí mật được chia sẻ giữa hai người kể từ ngày đó.

- Điều đó cũng không quá xấu, phải không?

Taegyeom vỗ nhẹ vào cằm với hai bàn tay đan chặt, lời nói vừa rồi của cậu ta không hề yêu cầu một điều gì cả. Nó giống một lời đe dọa hơn. Haewon trừng mắt nhìn Taegyeom, người đang cười khẩy. Nhức đầu thật đấy, cậu vừa nghĩ vừa xoa xoa cái trán đau nhức của mình. Đột nhiên, cậu ta ngừng cười, liếc nhìn cánh cửa đang mở và hạ giọng.

- Haewon àaaa...

Khi Taegyeom bỏ qua kính ngữ và thản nhiên gọi tên Haewon, nỗi lo lắng trong cậu lại nổi lên. Taegyeom thường bắt chước Seo Haeyoung, thỉnh thoảng gọi cậu là "Haewon-ah". Sự nỗ lực tỏ ra thân thiện của Taegyeom chính là dấu hiệu của rắc rối. "Haewon-ah, cho tôi mượn quần áo tập thể dục của cậu đi. Haewon-ah, cho tôi mượn sách giáo khoa của cậu nào." Nhưng lúc nhận về được gì? Quần áo thể dục bị xé rách, sách giáo khoa với những nét vẽ nguệch ngoạc bẩn thỉu. Tất nhiên, cậu sẽ có những cái mới. Và cậu không có tiền để chiến đấu và giải quyết, nhưng ít nhất cậu có thể tóm cổ anh ta. Cho đến bây giờ, tất cả những yêu cầu vô lí của Taegyeom đều là những thứ Haewon có thể lấy lại bằng cách nắm lấy cổ áo Taegyeom một lần, nhưng lần này...

- Làm tình với tôi đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro