4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Làm tình với tôi đi.

Đây quả là một điều điên rồ.

- Đi tìm nơi nào đó đi...một nơi khác...

Không còn gì để nói, Haewon đứng dậy khỏi ghế và đi ngang qua Taegyeom nhưng cổ tay cậu đã bị giữ lại. Lực kéo mạnh đến nỗi làm xoay cả cơ thể cậu. Những lời đó thật kỳ quái, trái ngược với vẻ mặt vui tươi của Taegyeom.

- Nếu cậu không đồng ý, tôi có thể nói cho cậu ta biết. Cậu biết rằng Seo Haeyoung cực kỳ ghét điều đó mà. Huh?

Haewon thô bạo rút cổ tay ra và lau bàn tay khô khốc vào lòng bàn tay.

- Này, Yoon Haewon.

Taegyeom là một người sâu sắc. Đọc được suy nghĩ của mọi người là điều thú vị và dễ dàng đối với cậu ta. Trước giác quan nhạy bén của Taegyeom, Haewon như muốn vỡ òa, trút nỗi bực dọc và thở dài. Sẽ chỉ cần thêm một chút nhiên liệu vào lửa. Ánh mắt của Taegyeom thoáng chốc trầm xuống rồi bình tĩnh trở lại. Đã đến lúc khuấy động mọi thứ một cách nhẹ nhàng rồi.

- Cậu biết? Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của Haeyoung, tôi có cảm giác...

-...Vậy thì sao chứ?

Haewon muốn túm lấy cổ áo Taegyeom, nhưng có quá nhiều chuyện có thể xảy ra. Bạn của Seo Haeyoung. Giàu có. Người duy nhất biết bí mật. Một người có thể tiết lộ mọi thứ cho Seo Haeyoung và phá hủy tình bạn nông cạn của họ bất cứ lúc nào. Taegyeom thờ ơ nhún vai như thể chuyện đó không có vấn đề gì.

- Chúng ta chỉ làm một lần. Ok ?

Đầu Haewon đau nhức. Ánh mắt đầy khó chịu của cậu hướng về phía Taegyeom. Mặc dù Taegyeom có thần thái khác với Seo Haeyoung xinh đẹp vô tận nhưng điều đó không có nghĩa là Taegyeom kém hấp dẫn hơn chút nào. Mặc dù có vẻ kiêu ngạo nhưng cậu ấy vẫn khá quyến rũ. Không có lý do gì để Taegyeom thúc đẩy việc này.

- Cậu có bị điên không? Tại sao?

Đó là một câu hỏi chứa đựng nhiều lời chỉ trích hơn là sự tò mò thực sự. Taegyeom vốn chẳng bao giờ cân nhắc đến chuyện hẹn hò với đàn ông, nhưng tại sao giờ cậu ta lại có suy nghĩ kì quái đó? Như đã đề cập trước đó, không lí nào Taegyeom lại làm điều này. Trong khi Haewon đang phải điên đầu suy nghĩ thì tên đầu sỏ Taegyeom lại đang lười biếng lật hai đầu bàn chân trần với đôi giày đi trong nhà của mình, ngả người ra sau và tựa mình vào bàn. Phần thân trên của Taegyeom nghiêng một góc, những cơ bắp anh ta dày công xây dựng bỗng trở nên uốn cong.

- Tôi chỉ đơn giản là muốn thử chuyện đó một lần với đàn ông. Và cậu là người phù hợp nhất.

- Đừng nói nhảm nữa mà...

Con người vốn dĩ luôn muốn thoát ra khỏi những tình huống khó chịu càng nhanh càng tốt. Haewon cũng vậy. Ngay khi Haewon chuẩn bị lao ra khỏi phòng, Taegyeom đã tiến đến gần và thì thầm nhẹ nhàng vào tai cậu.

- Có lẽ...mọi người đều thích mút môi khi đang ngủ.

-...Này!.

Taegyeom giả vờ thân thiết, quàng tay qua vai Haewon và nghịch cằm cậu. Nhiệt độ cơ thể Taegyeom lạnh buốt vì ngồi trong máy điều hòa lâu khiến Haewon nổi da gà. Taegyeom nhanh chóng đưa ra lời đe dọa, khiến Haewon không thể tập trung suy nghĩ.

- Haewon của chúng ta...nhưng có lẽ vậy vẫn chưa đủ. Tôi cá là cậu cũng đã so sánh kích thước rồi phải không? Ồ có lẽ cậu đã làm trước đó rồi.

- Hãy suy nghĩ về điều đó một cách cẩn thận Haewon à. Làm tình cũng không phải là tổn thất lớn đối với cậu mà, phải không? Cậu không bao giờ biết. Cậu có thể sẽ được ngủ với Haeyoung đó. Vậy nên tốt nhất là nên biết trước chuyện gì sẽ xảy ra để có thể chuẩn bị tốt đêm đầu tiên với Haeyoung.

Tất cả chỉ là một sự ngụy biện. Mong muốn xé nát đầu người con trai đang mỉm cười ranh mãnh trước mắt là điều không thể với Haewon. Seo Haeyoung không phải là loại người dễ dàng để những chuyện như vậy trôi qua. Cậu ta là loại người có thể cắt đứt tình bạn mười năm trong tích tắc, không chỉ bao gồm các mối quan hệ mà còn cả việc phá huỷ khuôn mặt.

Haewon cắn móng tay lo lắng bước ra khỏi hành lang. Taegyeom đã nói sẽ cho cậu thời gian để suy nghĩ, nhưng cậu là một chàng trai hay thay đổi. Không thể đoán trước được Taegyeom sẽ trêu chọc cậu đến khi nào và như thế nào. Hành lang lát đá cẩm thạch rắn chắc tựa như một tảng băng mỏng có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

- Đây là nhà vệ sinh phải không ạ?

Đột nhiên, một giọng nói đáng yêu từ phía sau thu hút sự chú ý của Haewon. Cậu quay lại một cách lúng túng. Seo Haeyoung cầm que kem mới làm xong, cười tinh nghịch với đôi mắt đượm buồn. Phía sau đầu Haewon cứng lại, mồ hôi lạnh toát ra trong lòng bàn tay. Liệu cậu ấy có nghe thấy không? Những gì Ko Taegyeom đã nói, cậu ấy có nghe thấy không?

- Haewon-ah, cậu không thể tè ở đây.

Phù...Cậu ấy chưa hề nghe thấy. Haewon cảm thấy nhẹ nhõm khi Seo Haeyoung đùa giỡn và cười như thường lệ. Đôi vai căng thẳng của cạu dần thả lỏng, và tiếng cười như tiếng thở dài thoát ra. Haewon sánh bước cùng Seo Haeyoung dọc hành lang dài. Ký ức của Ko Taegyeom mờ dần, kèm theo đó là ước muốn đáng thương rằng con đường này sẽ không bao giờ kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro