98. Vũ nhục 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hiện tại người đáng thương là cô đó có được không, vừa mới cùng Chu Công* đi hẹn hò, đã bị thằng nhãi Thánh Mặc La Á Qua Đế này quấy rầy......

(*) Ý ở đây là Hạ Nhiêu vừa mới chớp mắt được một tí đã bị lôi dậy

Thánh Mặc La Á Qua Đế ngước mắt nhìn qua, một đôi con ngươi câu hồn đoạt phách mị hoặc tản ra hơi thở quỷ dị yêu mị, đôi môi lãnh khốc khẽ mở, hơi mang vài phần châm chọc cùng lửa giận chưa tan.

"Đoạt người của tôi còn ở trước mặt tôi cáo trạng, nếu thật có thể làm ngươi không thể động được cũng coi như là trừng phạt."

Phong Chi Uyên hồn nhiên không ngại, khóe môi như cũ treo nhè nhẹ biến thái ý cười: "Đế nói tiếng Trung càng ngày càng tốt, liền ngạn ngữ cũng vận dụng thuận tay như thế, Hạ Nhi tối hôm qua bị tôi yêu đến thảm, cậu trở về phải kiềm chế một chút."

Phong Chi Uyên mềm nhẹ đem Hạ Nhiêu hướng về Thánh Mặc La Á Qua Đế đẩy, lực đạo tuy rằng không lớn, nhưng đối với Hạ Nhiêu chưa kịp chuẩn bị mà nói, vẫn là làm cô cả người ngã trên người Thánh Mặc La Á Qua Đế.

Thánh Mặc La Á Qua Đế mày nhíu lại, đáy mắt yêu dị hiện lên ý tứ không kiên nhẫn, trên tay cũng không có động tác nào, tùy ý để Hạ Nhiêu phủ phục ở hắn trên người, có chút trào phúng rũ mắt nhìn cô.

Hạ Nhiêu nhanh chóng đứng dậy, ngước mắt lên liền chậm vào đôi con ngươi dị thường thần quái một bên đỏ một bên xanh kia. Một cổ tử khí quỷ mị yêu dị làm người ta sợ hãi quanh quẩn trong đôi mắt lạnh léo kia, nhưng đồng thời lại mạnh theo mê hoặc thần bí làm Hạ Nhiêu khi đối diện với ánh mắt kia bất giác dâng lên một luồng khí lạnh buốt tâm can.

Đôi mắt này thật sự quá mức thần quái quỷ mị, chính là nó có bao nhiêu yêu mị làm người kinh hoàng cùng hoảng sợ nhưng  lại có phần thần bí mị hoặc. Giống như đôi mắt cùng nhan sắc giống nhau, đem người cùng đối diện dễ dàng bị kinh diễm.

Vì thế, thông minh như Hạ Nhiêu, cũng không thể thoát được song hồng lục đôi mắt phiêu đãng này mà nhất thời lơ đi hơi thở trào phúng.

Đối với Thánh Mặc La Á Qua Đế, Hạ Nhiêu cảm xúc là phức tạp, ẩn ẩn có một tia khắc khắc ở linh hồn thượng sợ hãi, lại có một tia khác để ý cùng ký ức hãy còn mới mẻ.

Có lẽ là do lần đầu tiên của cô là người nam nhân này, mà cái người nam nhân tàn bạo đã khác sâu trong cô một màn huyết tình tính ái, đồng thời là nàng sau này hắc ám nhân sinh.

Hạ Nhiêu đôi mắt hạ xuống, phỏng tựa không có nhìn đến đáy mắt trào phúng của Thánh Mặc La Á Qua Đế, đứng ở một bên cũng không nói chuyện.

Đối với cô an tĩnh, trong đại sảnh cảm xúc hai nam nhân đều không giống nhau, Phong Chi Uyên trong lòng có một tia biến thái nghiền ngẫm, một lão đại tàn bạo đối với một nữ nhân như cổ độc vô hình này, sẽ tạo ra kết quả thế nào đây?

Hy vọng Hạ Nhiêu biết tự lượng sức lực ảnh hưởng của bản thân, hiểu được cách thu liễm, nếu không một khi Thánh Mặc La Á Qua Đế chán ghét cô ta, thì một lão đại hắc đạo không thích vòng vo này có lẽ sẽ một phát súng bắn chết nàng đi.

Thánh Mặc La Á Qua Đế đáy lòng xẹt qua một tia khác thường, mày lại hơi hơi nhăn một chút, khuôn mặt âm nhu mà tàn khốc hiện lên một mạt không vui, tựa hồ có chút bất mãn với Hạ Nhiêu đanh trầm mặc.

Ở hắn xem ra, nữ nhân này trải qua dạy dỗ có vẻ như cùng với đám nữ nhân khác không có khác biệt mấy, đều là một đám trang bức hoá*, dáng vẻ này làm hắn ẩn ẩn có một tia chán ghét.
(*) chỉ người giả vờ thuần khiết, trang nhã

Thánh Mặc La Á Qua Đế thu hồi tầm mắt, con ngươi thần quái quỷ hoặc lập loè một chút thần thái thần bí hắc ám, có nhè nhẹ băng tra ở bên trong lặng yên sái lạc.

Đứng lên, đối với Phong Chi Uyên hờ hững nói ra một câu: "Đi." Sau đó liền nâng bước hướng về cửa lớn đi đến.

Hạ Nhiêu chỉ là ngẩn người liền không có chút nào do dự mà đi theo, như vậy cử chỉ rõ ràng dừng ở đáy mắt Phong Chi Uyên, khóe môi phác hoạ ra một đạo quỷ dị tươi cười, phỏng tựa thần phật nháy mắt bị ma hóa, mang theo hơi thở biến thái làm nhân tâm giật mình.

"Dù sao cũng ở bên nhau một tuần đâu, thế nào nói đi là đi một chút lưu luyến cũng không có, thật là máu lạnh a......" Nỉ non Phạn âm* trong đại sảnh yên tĩnh chậm rãi phiêu đãng, có vẻ ôn lương đến cực điểm.

(*) 'Phạn âm' là cổ ngữ của Ấn Độ hay được dùng để viết trong kinh Phật xưa, ở đây mang nghĩa chỉ giọng nói của PCU từ ái, lễ độ.

Hạ Nhiêu theo đuôi Thánh Mặc La Á Qua Đế rời đi, dưới sự chỉ dẫn của hắc y nhân dưới tới bên hắn ngồi lên xe.

Dọc trên đường đi, Thánh Mặc La Á Qua Đế không có nói bất luận cái gì một câu, Hạ Nhiêu cũng trầm mặc. Một đôi mắt nhàn nhạt nhìn ngoài cửa sổ, đáy mắt đã không còn như lúc ban đầu tràn đầy lạc quan cùng khát vọng, thay vào đó chỉ còn sáng ngời nhưng lại lây dính trầm tĩnh cùng thanh u.

Lúc này đôi mắt cô rõ ràng sáng ngời nhưng không khiến người ta cảm thấy thuần tuý cùng thuần tịch mà như đi vào một vườn hoa an bình cùng thanh u. Nhìn lâu như có một cổ xa xưa thần bí, tựa như lạc vào chốn cung đình diễm lệ mà tịch mịch khiến người bị một loại hấp dẫn không nói nên lời cùng cảm giác thần bí.

Đáng tiếc chính là, một bên thánh Mặc La Á Qua Đế nhắm mắt lại, căn bản không có nhìn đến thần thái Hạ Nhiêu lúc này, ngược lại là tài xế cùng bảo tiêu phía trước, xuyên qua kính chiếu hậu thấy một màn như vậy liền kinh ngây ngẩn cả người, đáy mắt hiện lên một mạt nồng đậm kinh diễm cùng kinh ngạc.

Trong đầu đồng thời trồi lên một cái định nghĩa, nữ nhân này thực đẹp, nàng đẹp không phải vẻ thanh tú bên ngoài, mà là từ trong xương cốt phát ra, loại này ý nhị có thể nói là vạn chúng khó tìm, thậm chí phức tạp, quá mức thần bí.

Một đường không nói chuyện, mà xe cũng một đường chạy đến sân bay, Hạ Nhiêu trước sau trầm mặc đi phía sau theo Thánh Mặc La Á Qua Đế.

Thẳng đến khi lên phi cơ tư nhân, cứ như vậy rời khỏi Thượng Kinh không chút lưu luyến, rời đi Hoa Hạ, bay tới Y quốc.

Thánh Mặc La Á Qua Đế dọc theo đường đi tuy rằng không nói chuyện, chính là đáy lòng lại xuất hiện nỗi phiền muộn như có như không cùng tức giận. Đặc biệt là khi thấy Hạ Nhiêu, loại cảm giác này càng thêm nồng đậm, làm hắn có cảm giác không vừa mắt đồng thời tựa hồ có loại xúc động muốn trực tiếp bóp chết cô.

Cái gọi là, không ở trầm mặc trung bùng nổ, liền ở trầm mặc trung tử vong.

Nhưng đối với Thánh Mặc La Á Qua Đế hắn vốn không thích vòng vo, tính cách cực kỳ tàn nhẫn mà nói, tự nhiên là lựa chọn cái thứ nhất.

Hai người ngồi ở một gian riêng biệt, cũng không có người thấy được, Thánh Mặc La Á Qua Đế quay đầu nhìn về phía Hạ Nhiêu ngồi cách bên người hắn một khoảng, thần quái con ngươi lập loè một chút lạnh băng thô bạo cùng hơi thở tàn diễm.

"Lên, đem chính mình cởi hết."

Đột nhiên nghe được lời nói lại như mệnh lệnh không cho người từ chối như vậy, Hạ Nhiêu hơi sửng sốt, có chút không kịp phản ứng lại, tựa hồ như kinh ngạc nhìn trực tiếp Thánh Mặc La Á Qua Đế.

Nhìn Hạ Nhiêu ngơ ngác, như không dám tin tưởng nhìn hắn, Thánh Mặc La Á Qua Đế đáy lòng nặng nề cùng tàn bạo tựa hồ tiêu tán một chút, bất quá đáy mắt lạnh lẽo lại nói lên vẫn còn đọng một chút.

"Đừng để tôi nói lần thứ hai." Lạnh băng thanh âm giống như sắc bén chủy thủ, mang theo nhè nhẹ lây dính huyết tinh sâm hàn hơi thở.
Loại hơi thở lạnh lẽo cùng thị huyết như người chết này xuất hiện làm Hạ Nhiêu không chịu được mà run lên, phía sau lưng không tự giác được nổi lên một cổ lạnh lẽo.

Loại cảm giác sợ hãi rùng mình này không phải khiến người kinh hoàng khủng hoảng mà như đang đối mặt với khuôn mặt lạnh lẽo trắng bệch không có một giọt máu.

Không rõ vì cái gì, Hạ Nhiêu cũng không sợ Thánh Mặc La Á Qua Đế, bởi vì cô cảm nhận được ở trên người hắn một loại hơi thở thuần túy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro