Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương San và Trịnh Trừng rửa mặt xong liền đi ngủ.

Nửa đêm, Trịnh Trừng nằm ở trên giường trằn trọc, thở dài không yên.

Động tĩnh quá lớn nên Khương San cũng thức giấc, cô không nhịn được bèn hỏi: "Tiểu Trừng, em lo lắng ngày mai đi học sao?"

"Ừm." Trịnh Trừng than phiền, "Không đi học có được không? Em không muốn đến lớp với mấy đứa trẻ đó đâu." Mặc dù cơ thể nhỏ bé nhưng hiện giờ cô đã 13 tuổi rồi mà.

"Không được." Trịnh Trừng từng đề cập chuyện này với Khương San, cô cũng đã từ chối, "Không đi học sẽ không biết nhiều thứ."

Thật ra thì Trịnh Trừng muốn nhảy lớp hơn, chỉ biết thở dài, "Giả vờ làm đứa trẻ bình thường khó lắm, thôi được, vậy cứ xem như là một thần đồng đi!" Cô trở mình, nói với Khương San,"Đến lúc đó em sẽ bộc lộ tài năng cho các giáo viên xem, sau này bọn họ muốn có quản cũng không được." Cuối cùng, cô thở dài, "Haiz . . . vô địch thật là cô đơn."

Khương San: . . . Hóa ra là con bé lo lắng chuyện này, xem ra Trịnh Trừng hoàn toàn không biết sẽ học những gì.

Cô thấy mình cần phải nói chuyện với Trịnh Trừng một chút, nhưng lời đã đến đầu môi, bỗng nhiên vang lên giọng nói của hệ thống, "Tiểu San San, tạm thời đừng nói cho cô bé biết nhà trẻ sẽ dạy những gì."

Khương San nhướng mày, "Tại sao?"

Hệ thống thở dài, "Làm chị gái, sớm muộn gì cũng phải để đứa trẻ được tự do. Con bé có tự tin cũng không phải chuyện xấu, sau khi lăn lộn ở bên ngoài, tự nhiên sẽ biết cái gì đúng cái gì sai."

Khương San ngắt lời, "Đừng nhiều lời nữa, nói điểm chính đi."

Hệ thống luôn luôn như vậy, nói nhảm một hồi, chỉ có câu cuối cùng mới là trọng điểm.

Quả nhiên hệ thống ngượng ngùng nói, "Tại tôi nhàm chàn quá thôi mà, chẳng lẽ bạn không muốn biết ngày mai Trịnh Trừng trở về sẽ như thế nào sao?"

Cô thật sự có chút. . . mong đợi, "Vậy thì tùy bạn."

Hệ thống thừa biết Khương San sẽ đồng ý, nó từng làm việc với cô ấy khá lâu nên đã phát triển thành một loại "ăn ý".
. . .

Trịnh Trừng vẫn còn đang nói về những phiền não khi trở thành một thần đồng.

Khương San không khỏi ngáp một cái, rất muốn nói: Bạn nhỏ à, mơ đủ rồi, mau ngủ thôi!

"Trong nhà trẻ nhất định sẽ có cuộc thi. Sau khi thi xong, em sẽ đưa học bạ cho ba xem, sau đó có thể nhảy lớp được rồi."

Khương San ngáp tiếp, "Chúc em nhảy lớp thành công, ngủ đi."

"Chắc chắn sẽ thành công." Trịnh Trừng vô cùng tự tin nói.

. . .

Nhà trẻ quy định thời gian vào lớp là tám giờ nên bảy giờ Khương San đã đánh thức Trịnh Trừng.

"Mau thức dậy rửa mặt nào. Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường đấy, không thể đến muộn được."

Trịnh Trừng dụi đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, "Em dậy ngay đây."

Sau khi hai người đánh răng rửa mặt xong, vừa xuống lầu đã ngửi được mùi thức ăn. Bước đến gần đã thấy trên bàn có món trứng chần, bánh mì nướng, sữa tươi và một vài món khác.

"Hai đứa dậy rồi à, ba vừa định lên lầu gọi." Ba Khương cười ha ha tháo tạp dề, vừa nhìn thấy Trịnh Trừng đã choáng váng, áo dài quần dài này là sao vậy? Hôm qua Trịnh Trừng mặc đồ dài, ông còn có thể hiểu được, có lẽ cô nhi viện không mua trang phục hè cho con bé nên cũng tạm chấp nhận. Nhưng không phải Khương San đã mua quần áo rồi sao?

Ông hỏi Khương San, "Tiểu San, hôm qua đi mua sắm, con mua cho Tiểu Trừng đồ này à?"

Khương San nhún vai, tỏ vẻ vô tội, "Hôm qua Tiểu Trừng không muốn mua đồ ngắn, con chỉ đơn giản mua cả hai loại cho con bé, nó thích bộ nào thì mặc bộ đó."

"Con thích mặc áo dài tay." Sợ ba Khương bắt thay quần áo nên Trịnh Trừng vội vàng nói.

Ba Khương cười hiền từ, "Tiểu Trừng à, mặc dù đã vào mùa thu nhưng nhiệt độ ở thành phố N vẫn rất cao. Lên lầu thay đồ ngắn cho thoải mái đi con."

Ông nhìn con bé mặc như vậy cũng thấy nóng dùm, lại càng sợ con bé bịt kín như thế sẽ thành bệnh.

"Hiện tại con thấy thoải mái mà." Trịnh Trừng nước mắt lưng tròng nhìn ba Khương, "Con không muốn thay đồ đâu."

Ba Khương chịu không nổi dáng vẻ nước mắt rưng rưng như thế này, cho dù Khương San khi còn bé gây ra bao nhiêu rắc rối, chỉ cần nhìn ông bằng ánh mắt này, cơn giận của ông liền biến mất, ngược lại sẽ đến dỗ dành Khương San. Cuối cùng con bé không có chuyện gì, còn ông thì bị mẹ Khương mắng thảm.

Ông không khỏi mềm lòng, tìm một lý do cho Trịnh Trừng. Có lẽ con bé quen mặc áo dài tay, đột nhiên mặc áo tay ngắn sẽ không quen. Thôi thì cho con bé một ít thời gian để làm quen vậy, nếu bây giờ bắt nó đi thay quần áo, có thể tâm lý sẽ sinh ra mâu thuẫn với ông và Khương San hơn.

"Vậy thì tùy con," Ba Khương treo chiếc tạp dề lên móc rồi nói, "Nhưng ba nói trước, nếu con thấy nóng thì phải mặc áo tay ngắn có biết không?"

Trịnh Trừng tươi cười rạng rỡ, "Không thành vấn đề."

Cửa ải quần áo này cuối cùng cũng qua.

Ba Khương nhìn đồng hồ thấy đã 7h30, vội nói, "Chúng ta ăn sáng đi."

. . .

Hôm nay Khương San đưa Trịnh Trừng đến trường.

Bởi vì ba Khương đã tài trợ một số tiền lớn nên ngày đầu tiên Trịnh Trừng đi học, hiệu trưởng đích thân đứng trước cửa trường để chào đón.

"Đây là bạn học Trịnh Trừng sao, thật là đáng yêu quá." Hiệu trưởng Dương đã xem ảnh nên vừa nhìn đã nhận ra Trịnh Trừng.

Trịnh Trừng núp sau lưng Khương San, trông dáng vẻ nhút nhát, cần được bảo vệ.

Khương San cũng quan sát hiệu trưởng Dương, thấy bà là một phụ nữ trung niên dễ gần, mái tóc ngắn gọn gàng, khóe mắt lộ nếp nhăn khi cười, thấy Trịnh Trừng mặc đồ dài cũng không hỏi nhiều. Cô đưa tay ra chào hỏi, "Chào hiệu trưởng Dương, em là Khương San, chị gái của Tiểu Trừng."

Hai người bắt tay nhau.

"Trông em giống ba nhiều hơn đó." Hiệu trưởng Dương khen, "Cô đưa hai em đến văn phòng trước, chúng ta từ từ nói chuyện nhé."

. . .

Vừa vào văn phòng, hiệu trưởng Dương rót cho Khương San một tách trà.

"Cám ơn hiệu trưởng." Khương San nhận lấy và cám ơn.

Hiệu trưởng Dương nói, "Hôm qua cô đã bàn với các giáo viên, cô định xếp Tiểu Trừng vào lớp Nhị Ban. Ở đó không có đứa trẻ nào nghịch ngợm cả, Tiểu Trừng chỉ cần làm bài tập vài ngày, giáo viên sẽ dạy bù giờ thêm cho bé. "

"Vậy thì còn gì bằng ạ."

Khương San cười nói, cô có thể cảm nhận được trường mẫu giáo này rất có trách nhiệm.

"Cộc cộc. . ." Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Chắc là giáo viên chủ nhiệm của Tiểu Trừng, mời vào." Hiệu trưởng Dương nói.

Người vào là một cô gái xinh xắn với ngoại hình dịu dàng.

Hiệu trưởng Dương nhiệt tình giới thiệu, "Đây là Khương San – phụ huynh của học sinh mới Khương Trịnh Trừng, đây là giáo viên chủ nhiệm của lớp Nhị Ban, cô Triệu Mẫn Mẫn."

"Chào cô."

"Chào cô."

Hai bên cùng đồng thanh chào hỏi nên không khỏi mỉm cười.

Hiệu trưởng Dương khen ngợi, "Ba năm liền cô Triệu được bình chọn là giáo viên được yêu thích nhất. Giao Tiểu Trừng cho cô ấy, Khương tiểu thư có thể yên tâm."

"Vậy thì tốt rồi ạ."

Hai người trò chuyện một lúc, Triệu Mẫn Mẫn đưa Trịnh Trừng vào lớp giới thiệu cho các bạn học.

Khương San nhìn theo bóng lưng Trịnh Trừng, nghĩ thầm, cuộc sống trường học đầy màu sắc của thần đồng Trịnh sắp bắt đầu rồi đây.

. . .

Ban ngày Khương San cũng không có gì làm nên đến quán cà phê.

Mùi thơm nức mũi của bánh mì khiến cô cảm thấy thèm ăn, sau khi ngồi xuống ở một chỗ gần quầy, cô gọi một chiếc bánh sừng trâu và một ly sữa nóng, sau đó chậm rãi ăn.

"Xin lỗi, có thể ngồi cùng được không?"

Bỗng nhiên Khương San nghe được một giọng nam trầm ấm vang lên, cô ngẩng đầu lên thì thấy một khuôn mặt tươi cười nhìn mình. Người đàn ông này ăn mặc khá tinh tế, vừa nhìn có thể liên tưởng đến thành phần tinh anh trong xã hội. Anh ta còn rất đẹp trai, đôi mắt đen láy đến tỏa sáng, nhìn vào như có thể thấy được muôn nghìn ánh sao ở bên trong.

Cô hơi thất thần trong giây lát, sau khi phản ứng lại mới liếc nhìn xung quanh. Đúng là thời điểm trà chiều, chỗ ngồi đều đã chật kín người, hiển nhiên anh ta không phải đến để bắt chuyện.

"Ngồi đi." Khương San khẽ gật đầu.

Sau khi người đàn ông cảm ơn, anh ta ngồi vào bàn chăm chú nhìn thực đơn, khóe môi mím chặt, có vẻ như đang cẩn thận xem xét.

Khương San xé vỏ bánh, thản nhiên nhìn người đàn ông đối diện.

Hệ thống bỗng nhảy ra, "Tiểu San San, ánh mắt không tệ nha. Nhìn bộ dạng của anh chàng này cũng biết, cho dù không được 18 cm thì cũng khoảng . . ."

Khương San: ". . . Cút."

Không phải nói hệ thống đang sửa chữa sao? Sao lúc nào cũng thấy xuất hiện vậy.

Hệ thống tủi thân, "Không phải tại tôi lo 'tính phúc' sau này của bạn hay sao?"

(tính phúc là XXOO nhé)

Khương San cảm thấy cô cần phải chặn miệng hệ thống lại, để tránh sau này mỗi lần nhìn thấy người đàn ông nào đẹp mắt là nó lại chủ động báo "kích thước" với mình. Tại nó mà vừa rồi cô không kiềm lòng được nhìn xuống phía dưới của người ta 囧.

Hệ thống thấy vậy liền vui vẻ, cuối cùng Khương San cũng hiểu được nỗi khổ của mình rồi. Nhưng câu nói tiếp theo của cô lại là, "Tôi thích 40 mươi cm. Khi nào gặp được người như vậy, bạn đến báo cũng chưa muộn."

Hệ thống lúng túng, "Đàn ông 40 cm thì chỉ có quái thai thôi! Chắc 'dài' lên tới thắt lưng, khó tìm quá."

Khương San kinh ngạc, lẽ nào có thật hả?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro