Chương 6:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đàn ông đối diện sau khi "nghiên cứu" thực đơn, gọi Tiểu Kỳ tới.

Tiểu Kỳ tươi cười hỏi: "Cố tiên sinh, anh muốn uống gì?"

Khương San nhìn dáng vẻ quen thuộc của Tiểu Kỳ, dường như Cố tiên sinh này là khách quen. Anh ta gọi một tách cà phê, bánh su kem, bánh macaron và thêm vài món bánh ngọt khác.

Có vẻ như anh rất thích ăn đồ ngọt, nói chung đàn ông thích đồ ngọt đều là người tốt, Khương San nhận xét trong lòng.

Sau khi ăn xong, cô vội vàng lau miệng rồi đi vào bếp.

Không ngờ Tiểu Kỳ cũng theo sau, trên tay còn cầm điện thoại nói với Khương San: "Khương tổng, ba em vừa gọi nói rằng ông không được khỏe. Mẹ em thì đi tỉnh khác để chăm sóc cho dì cả, em phải về đưa ba vào bệnh viện."

Khương San quan tâm hỏi: "Có nghiêm trọng không?"

Tiểu Kỳ bối rối lắc đầu, "Em cũng không rõ nữa, phải đến bệnh viện kiểm tra mới biết, ông chỉ nói là rất khó chịu."

"Để chị đưa em đi." Khương San dứt khoát.

"Như vậy sao được ạ?" Giọng của Tiểu Kỳ nhẹ nhàng nhưng cũng không từ chối.

Hai người vội vàng đến bãi đậu xe, Tiểu Kỳ theo sát phía sau, vô cùng cảm kích nhìn bóng lưng của Khương San.

. . .

Xe chạy vững vàng trên đường.

Khương San thoáng nhìn Tiểu Kỳ đang ôm chặt túi xách, biết cô ấy nôn nóng bất an, cô liền an ủi: "Sẽ không sao đâu."

"Vâng ạ." Tiểu Kỳ cắn môi.

. . . Lúc này có vội vàng cũng không có ích gì.

Khương San thở dài, chợt nhớ tới Cố tiên sinh trong quán cà phê, cô muốn giúp cô ấy thả lỏng hơn nên hỏi:

"Cố tiên sinh ngồi đối diện với chị chiều nay thường đến tiệm cà phê lắm à? Nhìn dáng vẻ của em, có vẻ như rất quen thuộc với anh ấy."

Tiểu Kỳ sửng sốt, không ngờ Khương San lại nhắc đến Cố tiên sinh.

Cô ấy nói: "Thật ra số lần Cố tiên sinh đến không nhiều. Em nhớ rõ là vì anh ấy tính toán rất chi li và cẩn thận."

"Ồ?"

Khương San cảm thấy hứng thú rồi đây, Cố tiên sinh chỉ thỉnh thoảng đến nhưng làm sao Tiểu Kỳ lại biết anh ta tính toán chi li chứ?

"Không phải tiệm của chúng ta thường có hoạt động tặng một phần bánh mì sao? Mỗi lần Cố tiên sinh gọi thức ăn, đều bằng giá của một phần bánh mì, không nhiều cũng không ít."

"Mỗi lần?"

Cô nhớ là giá của các món ăn đều khá lẻ tẻ, không thể nào vừa đủ được.

"Đúng rồi, chị có thấy anh ấy tính toán cẩn thận không?"

"Ừm."

Tiểu Kỳ cũng dần dần thả lỏng, "Nhìn cách ăn mặc của cũng biết anh ấy thuộc tầng lớp thượng lưu. Nhưng lại rất kĩ lưỡng về tiền bạc, đây có phải minh chứng cho câu nói càng giàu càng keo kiệt không nhỉ."

Khương San mỉm cười, "Có lẽ vậy."

Xe chạy khoảng hai mươi phút mới đến nơi.

Khương San đi theo Tiểu Kỳ lên lầu, vừa mở cửa đã thấy ba của Tiểu Kỳ nằm trên sô pha, toàn thân không có sức lực, sờ trán ông thì thấy rất nóng, có lẽ là đang sốt cao. Hai người luống cuống tay chân vội đưa ông vào bệnh viện, sau đó đăng ký xếp hàng khám bệnh, giằng co mất một lúc.

. . .

Ba của Tiểu Kỳ đang được truyền dịch, Khương San nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ đón Trịnh Trừng nên vội vàng chào Tiểu Kỳ, "Chị về trước nhé, ngày mai em cứ ở nhà chăm sóc bác cho thật tốt, chị cho em nghỉ phép đấy."

"Cảm ơn Khương tổng." Tiểu Kỳ chân thành cảm ơn.

Khương San vẫy tay, "Không cần khách sáo."

. . .

Đúng là giờ tan trường, các bậc phụ huynh đều đến đón con em của mình nên cổng trường nhộn nhịp hẳn lên.

Từ xa, Khương San nhìn thấy Trịnh Trừng đeo cặp sách trên lưng, mím chặt môi đứng bên cạnh cô giáo, bộ dạng ủ rũ.

Cô bước tới nói: "Cô Triệu, hôm nay Tiểu Trừng nhà tôi có ngoan không? Có nghịch ngợm gì không?"

Cô Triệu cười lắc đầu, "Bạn nhỏ rất nghe lời."

Khương San muốn hỏi thêm vài câu nhưng thấy có phụ huynh khác đến nói chuyện, cô bèn nắm tay Trịnh Trừng chào tạm biệt cô giáo Triệu.

. . .

Trên đường đi, Trịnh Trừng cứ luôn ngậm chặt miệng, không nói một lời với Khương San. Xem ra thần đồng Trịnh ngày đầu tiên đến trường cũng không được tốt.

Khương San chủ động hỏi: "Tiểu Trừng, thầy cô và bạn học ở trong trường như thế nào? Có theo kịp bài học không?"

"Chị cố ý à?" Trịnh Trừng hỏi.

"Hả?" Khương San ra vẻ không hiểu.

Trịnh Trừng nghiến răng nghiến lợi nói: "Chị cũng không nói trước, ngoài học chữ ra còn phải học toán, học bính âm và tiếng Anh."

(Bính âm – Pinyin: là cách thức sử dụng chữ cái Latinh để thể hiện cách phát âm các chữ Hán trong tiếng phổ thông Trung Quốc)

Nhìn những con số là cô đã thấy đau đầu rồi, lại còn thêm mấy chữ cái có hình dạng kỳ lạ. Các bạn trong lớp ai cũng có thể nói được vài từ, còn cô hoàn toàn không biết gì cả.

"Chỉ còn tưởng là em biết chứ? Không phải em hỏi ba rồi sao?"

Trịnh Trừng nói: "Ba chỉ nói là học chữ thôi." Cô nghi ngờ nhìn Khương San, "Ba không biết, chẳng lẽ chị không biết sao?" Không nhắc cô một tiếng, muốn xem cô làm trò hề à?

Khương San chân thành nói: "Làm chị, sớm muộn gì cũng phải để em gái mình được tự do. nếu em có tự tin cũng không phải chuyện xấu, sau khi lăn lộn ở bên ngoài, tự nhiên sẽ biết cái gì đúng cái gì sai."

Hệ thống: "Ặc! Câu này thấy quen quen."

Trịnh Trừng: . . .

"Tối nay chị sẽ dạy em làm bài. Với sự thông minh của em, sẽ nhanh học được thôi."

Trịnh Trừng từ chối, "Không cần, em cũng không muốn học loại chữ kỳ lạ đó đâu."

"Em không muốn làm thần đồng sao? Thật ra tiếng Anh cũng không khó."

Trong trí nhớ của Khương San, Trịnh Trừng là một người rất hiếu thắng.

"Không cần." Trịnh Trừng dứt khoát nói: "Em nghe Tiểu Béo nói, tiếng Anh là tiếng của quỷ nước ngoài. Học tiếng Anh cái gì chứ, đúng là sính ngoại."

Khương San mỉm cười, "Tiểu Béo còn nói gì nữa?"

Nghe giọng điệu của con bé, chắc là có quan hệ rất tốt với Tiểu Béo.

"Nếu học giỏi tiếng Anh thì không phải người Trung Quốc."

Khương San: . . . Hai đứa vui là được.

. . .

Vừa mở cửa ra, Khương San đã nhìn thấy dì Triệu đang lau bàn.

"Tiểu San về rồi à!" Dì Triệu mỉm cười chào, sau đó nhìn Trịnh Trừng, "Đây là Tiểu Trừng sao, thật là đáng yêu."

Có lẽ ba Khương đã nói với dì Triệu trước rồi nên bà cũng không ngạc nhiên khi thấy Trịnh Trừng.

Trịnh Trừng mỉm cười với bà, sau đó đi lên lầu.

"Bệnh tình con trai dì sao rồi ạ?" Khương San quan tâm hỏi.

Dì Triệu nói: "Hết sốt rồi", bà bất đắc dĩ cười, "Đứa nhỏ này, nhất định không chịu nói cho gia đình biết. Bệnh nhẹ cũng biến thành bệnh nặng."

"Hết sốt là tốt rồi ạ."

Dì Triệu liếc nhìn đồng hồ trên tường, "A . . . đến giờ rồi, để dì đi nấu cơm."

Nói xong, bà vội vàng đi vào bếp. Khương San cười lắc đầu, cũng đi lên lầu, cô muốn xem Trịnh Trừng đang làm gì.

. . .

Trên bàn đang bày một cuốn sách tiếng Anh, Trịnh Trừng chống tay lên cằm, trong miệng lẩm bẩm. Cô đã nghĩ kỹ rồi, người nào cũng phải học tiếng Anh, học toán. Vậy thì cô càng không được tụt lại ở phía sau, không có nền tảng tốt thì sau này sẽ càng khó khăn, xã hội này không còn là xã hội "phụ nữ không tài mới là đức" nữa. Sau này muốn có chỗ đứng thì phải chăm chỉ học tập. Trịnh Trừng nhìn những chữ cái kỳ lạ trong sách liền nở nụ cười, cô rất thích học và việc học cũng khiến cô trở nênvui vẻ.

Khương San yên lặng đến gần, vỗ vai Trịnh Trừng, "Không phải nói nếu học thì không phải người Trung Quốc sao?"

Trịnh Trừng giật mình, nhảy khỏi ghế, "Chị làm em sợ muốn chết." Sau khi hoàn hồn, mới nhớ tới lời của Khương San, "Em cũng đâu phải người Trung Quốc."

Khương San: . . . Không thể phản bác.

Cô kéo ghế lại, ngồi bên cạnh Trịnh Trừng.

"Em không hiểu chỗ nào?"

Bây giờ Trịnh Trừng đã trở thành em gái mình, cô phải gánh vác trách nhiệm của một người chị.

Trịnh Trừng mở hai cuốn sách bài tập, sau đó trải ra trước mặt cô, "Dạy em cách đọc bính âm và bảng chữ cái tiếng Anh đi." Thậm chí có hai cách phát âm như a, o và e, Trịnh Trừng thấy vô cùng mơ hồ. Cô sai rồi, ngoài cô ra thì bọn trẻ ở trường mẫu giáo đều là thần đồng.

"Không thành vấn đề."

Khương San bắt đầu dạy. nghiêm túc. Cô hiểu rằng việc học không phải một sớm một chiều, cô định cho Trịnh Trừng học 5 chữ cái đầu tiên và 5 bính âm đầu tiên, để con bé có thể tiếp thu.

. . .

Sau nửa giờ, vẻ mặt Khương San dịu dàng, "Đừng lo lắng, vừa bắt đầu học thôi, không sao đâu."

Một giờ sau, Khương San miệng đắng lưỡi khô, "Hiện tại không nhớ cũng không sao, đọc theo chị vài lần là được."

Một tiếng rưỡi sau, Khương San đau lòng, "Em làm chị thất vọng quá, 'Ta không có đứa con như ngươi'."

"Chị nhầm rồi, chúng ta là chị em, không phải cha con!"

Quên mất, Trịnh Trừng cũng không có lên mạng, Khương San ho khan một tiếng.

(Câu mà Khương San nói, bắt nguồn từ một meme, chỉ có cư dân mạng mới biết.)

Trong lòng Khương San đã có quyết định, cuối tuần sẽ mời gia sư cho Trịnh Trừng, phải giúp con bé phân biệt giữa cách đọc bính âm và tiếng Anh. Cô đã dạy suốt hai tiếng rồi, có lẽ Trịnh Trừng sẽ càng mơ hồ hơn.

. . .

Cuối cùng, Khương San lại bị Trịnh Trừng ghét bỏ, "Thật là vô dụng, không phải nói sẽ dạy cho em sao?"

"Tiểu Trừng, chị đã dạy cẩn thận lắm rồi, chị cảm thấy đây là vấn đề của em."

Nếu Trịnh Trừng là một tờ giấy trắng, tất nhiên Khương San có thể "vẽ" tùy ý, đem tất cả kiến ​​thức đưa vào tâm trí của cô bé. Nhưng vấn đề là Trịnh Trừng đã tiếp thu những kiến ​​thức khác rồi, trên tờ giấy trắng đã có rất nhiều màu sắc, sẽ rất khó khăn nếu "cố" thêm vào những màu khác.

Trịnh Trừng hết sức hùng hồn, "Tục ngữ có câu 'không có học sinh dốt, chỉ có giáo viên tồi', đương nhiên đây là vấn đề của chị."

(Nguyên văn: 没有学不好的学生, 只有教不好的老师)

. . . Không có thầy nào không dạy tốt được!

Khương San im lặng một hồi, cúi đầu nhận lỗi, "Là chị vô dụng, dùng sai phương pháp giáo dục rồi, chờ chị một lát."

"Em chờ chị." Trịnh Trừng nhìn chằm chằm mấy chữ cái tiếng Anh, cũng không ngẩng đầu lên, thật ra cô cũng hiểu được một chút, nhưng do lần đầu tiên tiếp xúc với kiến ​​thức mới nên mới hay nhầm lẫn.

Khương San không để Trịnh Trừng đợi lâu, vài phút sau đã quay lại, trên tay còn cầm thêm một cái mắc áo.

"Chị lấy mắc áo tới làm gì?"

Khương San mỉm cười dịu dàng nhưng Trịnh Trừng lại thấy rùng mình, cô có linh cảm không được tốt cho lắm.

Quả nhiên, Khương San nói: "Chị đã nghĩ kỹ rồi, những gì em nói đều rất có lý. Không có học sinh nào học không tốt, chỉ có giáo viên dạy không tốt. Nhưng câu nói này lại giúp chị nhớ đến một câu khác, đó là thầy nghiêm thì trò giỏi".

(Nguyên văn là 严师出高徒: Nghiêm sư xuất cao đồ)

Cô nhẹ nhàng đặt chiếc mắc áo lên bàn, khẽ nói: "Cái này mà đánh vào sẽ đau lắm. Từ giờ trở đi, em mà đọc sai một lần, chị sẽ đánh vào mông một cái."

Trịnh Trừng không khỏi nhớ đến lần trước bị đánh đòn, vội vàng lắc đầu, "Chị dạy tốt lắm, là do em ngốc nên mới không học được. Em sẽ cố gắng học mà, chị đem cất mắc áo đi."

Khương San vô cùng khẳng khái nói: "Sao có thể được? Chị không chỉ là một người chị tốt, còn là một người thầy tốt. Nếu như em không đọc sai, tất nhiên chị sẽ không đánh làm gì."

"Nếu chị đánh em, em sẽ hận chị."

Vẻ mặt Khương San bất đắc dĩ, "Thì cứ hận đi, đến khi em trở thành một người xuất sắc sẽ hiểu được chị dụng tâm lương khổ như thế nào, lúc đó em sẽ phải cám ơn chị."

(Dụng tâm lương khổ: muốn tốt cho người khác mà người khác không biết)

Chốc lát sau, trong phòng vang lên tiếng Trịnh Trừng cầu xin tha thứ.

"Đừng đánh mông em mà, em gọi chị là 'ba' có được không? Ba! Con sai rồi!"

"Ba Khương ơi, mau cứu con!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro