Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương San vẫn chưa xuống tay, chỉ hù dọa Trịnh Trừng một chút thôi.

Không ngờ Trịnh Trừng lại kêu gào, còn gọi ba Khương đến cứu. Khương San đang cố ra vẻ nghiêm khắc, cuối cùng nhịn không được phải cười thành tiếng.

"Chị cố tình dọa hả?!" Mặt của Trịnh Trừng đen lại.

Khương Thiện nhướng mày, "Em có thể thử xem."

Trịnh Trừng lập tức xoay người tập trung vào cuốn sách, chăm chú đọc bính âm, dáng vẻ như một lòng học tập.

Khương San đóng sách lại, "Thôi cũng đến giờ cơm rồi. Đi xuống dưới nhà đi, để dì Triệu không cần phải lên gọi."

"Được."

Trịnh Trừng thở phào nhẹ nhõm, cô không muốn xem mấy chữ cái như nòng nọc này nữa đâu, đau đầu quá.

. . .

Ngoài phòng khách rất yên tĩnh.

Ba Khương dựa vào ghế sô pha, đeo kính chăm chú đọc báo. Nghe bên cạnh có tiếng động nên quay đầu nhìn thì thấy Trịnh Trừng, ông vừa cười vừa tháo kính xuống, hỏi: "Tiểu Trừng, ngày đầu tiên đi học có được không con?"

Trịnh Trừng úp úp mở mở đáp, "Dạ cũng được."

"Con và các bạn trong lớp như thế nào? Đã kết bạn với ai chưa?"

"Con quen được một bạn rất đáng yêu." Phút chốc trong đầu Trịnh Trừng hiện ra hình ảnh của Tiểu Béo, cậu ta có cả tủ đồ ăn vặt. Sau khi tan học còn mời cô ăn kẹo, cô nhớ lại không nhịn được cười.

Ngày đầu tiên đi học đã làm quen được bạn, vậy thì tốt rồi. Ba Khương sợ tính cách trầm lặng của Trịnh Trừng sẽ khó hòa đồng với các bạn nhưng bây giờ nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ thế này, ông biết lo lắng của mình hoàn toàn dư thừa.

"Còn việc học thì sao, con có theo kịp không?"

Ba Khương lo lắng việc học của Trịnh Trừng bị trễ vài ngày sẽ khó theo kịp.

"Không sao ạ." Trịnh Trừng trả lời, cô không muốn ba Khương nhìn thấy sự vô dụng của mình, cho dù ở thế giới nào, cô cũng muốn có được khen ngợi của cha mình.

Cô tin rằng cần cù thì bù thông minh, với nỗ lực của bản thân và giúp đỡ của Khương San, nhất định cô có thể vượt qua được khó khăn. Nhưng nghĩ đến đây không khỏi chạnh lòng, ước mơ làm thần đồng xem như tan thành mây khói.

"Ừm." Ba Khương cũng không nghi ngờ gì, theo ông thì trường mẫu giáo là nơi vui chơi của bọn trẻ, giáo viên sẽ không dạy quá nhiều kiến ​​thức.

Có điều là trường mẫu giáo thời nay và thời mà Khương San học hoàn toàn khác nhau. Giáo viên bây giờ đều muốn đáp lại kỳ vọng của các bậc phụ huynh, đó là "không để bọn trẻ thua ngay vạch xuất phát" nên càng chú ý đến việc truyền tải kiến thức cho học sinh. Huống hồ ông còn chọn trường mẫu giáo tốt nhất ở thành phố N cho Trịnh Trừng.

. . .

Buổi tối, trong lúc Khương San đang giải quyết công việc ở tiệm cà phê, bỗng nhìn thấy Trịnh Trừng do dự, bộ dạng như muốn nói lại thôi. Cô cũng không chủ động hỏi mà lo tập trung làm việc, để mặc Trịnh Trừng tự mình rối rắm.

Nửa giờ trôi qua, Khương San mới xử lý xong công việc, cô duỗi người đứng dậy, định đi tắm rồi lên giường ngủ.

Trịnh Trừng thấy mình đứng trước mặt Khương San lâu như vậy mà chị ấy cũng không hỏi han, liền chủ động lên tiếng, "Chị Tiểu San, tối nay có rảnh dạy em làm bài tập không?"

Khương San sẵn sàng đồng ý, "Được thôi, nhưng mà từ lúc này chị sẽ trở thành một giáo viên nghiêm khắc đấy."

Nói xong, cô cầm cái mắc áo vẫn còn ở trên bàn lên, hỏi: "Em có chịu được không?"

Vừa nghe đến "giáo viên nghiêm khắc", Trịnh Trừng đã cảm thấy đầu óc đau nhức, hối hận nhìn cái mắc áo, "Để em nghĩ lại."

Qua một lúc lâu, sắc mặt Trịnh Trừng căng thẳng, "Em chịu được."

Vẻ mặt kia muốn bi tráng bao nhiêu là có bấy nhiêu, dáng vẻ anh dũng hy sinh khiến cho Khương San phải phì cười, cô vừa cười vừa xua tay, "Chị không cố ý."

Vẻ mặt Trịnh Trừng lúc này đã đen thui.

Khương San uống một ngụm nước, cũng ngừng trêu chọc, "Chị đã nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm rồi, cô ấy sẽ dạy em học bù trong giờ ra chơi. Nếu có gì không hiểu, em có thể hỏi cô ấy."

Trịnh Trừng kinh ngạc, không ngờ Khương San lại quan tâm đến chuyện của mình như vậy. Cô chỉ biết cám ơn nhưng trong lòng có chút cảm giác khác thường.

. . .

"Nếu thấy nóng thì nhớ cởi áo khoác ra nhé." Khương San chậm rãi dừng xe ở cổng trường, dặn dò.

"Em biết rồi." Trịnh Trừng vui vẻ đồng ý, "Em đi học đây, tạm biệt."

Dứt lời, cô bé mở cửa xe, nhảy xuống một cái rồi đi về phía cổng trường.

Khương San thấy em gái đã vào trường, liền lái xe rời đi.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã một tháng trôi qua kể từ khi Trịnh Trừng đến Khương gia. Chuyện mà Khương San lo lắng trước đó cũng không có xảy ra, Trịnh Trừng không có gì bất thường, hoàn toàn thích nghi với cuộc sống của bọn họ. Trên mặt ba Khương cũng tươi cười nhiều hơn, điều này khiến Khương San cảm thấy rất vui.

Ngoài Trịnh Trừng, Khương San cũng chưa gặp kẻ thù nào khác. Thế giới rộng lớn như vậy, không gặp cũng là chuyện bình thường, cô hi vọng bản thân sẽ không bao giờ gặp được.

. . .

Khương San đến tiệm cà phê dạo qua một vòng, giải quyết xong một vài chuyện vụn vặt liền về nhà. Cô đi thẳng vào bếp lấy một bịch sữa chua trong tủ lạnh, vừa bước ra đã thấy ba Khương cầm cốc trà đứng dựa cầu thang.

"Tiểu San về tới thật đúng lúc, ba có chuyện muốn nói với con." Ba Khương nhấp một ngụm trà, xoay người lên lầu, "Chúng ta vào thư phòng rồi nói."

Khương San uống cạn sữa chua, ném vỏ vào trong thùng rác, nhanh chóng đi theo.

. . .

Thư phòng được trang trí rất đơn giản và ngăn nắp, sau khi ba Khương ngồi vào bàn, Khương San thấy vậy cũng ngồi xuống đối diện ông.

Ba Khương nói: "Ba đã đăng ký với một đoàn du lịch, ngày mai sẽ xuất phát. Hai tuần tới, Tiểu Trừng sẽ do con chăm sóc."

"Ba quyết định khi nào ạ?" Khương San rất ngạc nhiên, cô chưa nghe ba Khương bảo muốn đi du lịch bao giờ. Đột nhiên ông nói khiến cô không kịp chuẩn bị tâm lý.

Ba Khương nhìn chằm chằm vào mấy cây bút trong ống đựng bút, suy nghĩ dần dần bay xa, "Hôm nay ba đã quyết định. Mấy ngày trước ba có nghe kể lại, một người bạn làm ăn của ba không được khỏe, đến bệnh viện kiểm tra thì mới phát hiện bị ung thư, nhưng chưa được vài tháng đã đi rồi," Ông dừng lại một chút, "Cuộc sống đúng là không thể đoán trước được điều gì, bất cứ lúc nào bệnh tật, tai nạn cũng sẽ ập đến. Trước nay ba luôn muốn ra ngoài nhìn ngắm, bây giờ lại càng cảm thấy nếu lúc này không đi, chờ đến khi già rồi cũng không thể đi được."

"Ba muốn đi thì cứ đi. Bất kể ba muốn làm gì, con cũng sẽ ủng hộ." Khương San nói, "Con sẽ chăm sóc Tiểu Trừng thật tốt." Khương San thấy rất vui, ba Khương đã vì gia đình làm lụng vất vả hơn nửa đời người, đã đến lúc hưởng thụ cuộc sống rồi.

Ba Khương vui mừng, "Ba chỉ đi hai tuần thôi, đến lúc đó sẽ mang mấy món đặc sản địa phương về cho con."

"Được ạ!"

Trò chuyện một lúc, chủ đề của hai cha con dần dần lệch hướng.

"Con gái của chú Vương cuối năm nay sẽ đính hôn. Nếu ba nhớ không lầm thì con bé đó còn nhỏ hơn con hai tuổi." Ba Khương mong đợi nhìn Khương San, "Tiểu San à, có bạn trai cũng đừng giấu ba."

Khương San ho một tiếng, "Con là người như vậy sao? Ba yên tâm, nếu có thì con sẽ nói cho ba biết."

"Không có thật sao." Ba Khương hơi thất vọng, nếu có thể nhìn thấy Khương San kết hôn rồi sinh con, ông cảm thấy cuộc đời của mình xem như trọn vẹn, sau này có xuống dưới cũng có thể ăn nói với mẹ Khương.

Khương San nói: "Thật sự không có mà."

"Ba biết rồi."

Ba Khương cúi đầu, trong lòng tính toán xem nhà nào có con trai hợp với con gái mình. Nếu đối phương chưa có đối tượng, nhân phẩm tốt, vậy có thể sắp xếp cho hai đứa một chút.

. . .

Ăn cơm xong, lúc Trịnh Trừng đang ăn trái cây bỗng nghe ba Khương nhắc đến chuyện đi du lịch, lý do cũng giống như trước đó đã nói với Khương San.

Mọi chuyện có hơi đột ngột, thật sự Trịnh Trừng trăm nghìn lần cũng không muốn, vì ba Khương khiến cô cảm nhận được tình thương của người cha mà trước nay chưa từng có.

Cô ngừng nhai táo, nghẹn ngào "Dạ" một tiếng.

"Hai tuần thôi ba sẽ trở về, nhanh lắm." Ba Khương vui vẻ nói, "Tiểu Trừng đừng buồn, khi nào con được nghỉ đông, ba sẽ cùng hai chị em đi du lịch."

"Ngoéo tay đi, ba đừng có gạt con!"

Vừa nghe có thể ra ngoài chơi, Trịnh Trừng cảm thấy rất mong chờ. Ở thế giới kia, cô ít khi ra khỏi cửa, nơi xa nhất từng đi cũng chỉ là tới ngôi chùa ngoài thành. Mỗi lần xem thoại bản miêu tả phong tục của các nước, cô lại khao khát được ra bên ngoài nhìn ngắm.

Ba Khương thấy vậy cũng nghiêm túc ngoéo tay.

"Lúc ba đi vắng, con phải ngoan ngoãn, không được làm chị con giận." Ông bổ sung thêm, "Nhớ học tập cho thật giỏi, không được ham chơi."

Trịnh Trừng có tâm trạng lại rồi nên gặm tiếp quả táo, cô hứa: "Con biết rồi ạ."

Theo Trịnh Trừng, Khương San chính là một con hổ biết cười, lúc chọc phải chị ấy, ngoài mặt thì cười hì hì không quan tâm nhưng sau đó sẽ có thủ đoạn trừng phạt chờ cô. Trịnh Trừng khiêu khích hai ba lần, cũng không dám chọc nữa. Còn những chuyện khác thì không cần phải nói, ngoại trừ Tiểu Béo, cô và mấy đứa nhỏ kia chẳng chơi với nhau được chút nào. Dù sao cô cũng rảnh rỗi, nên chỉ biết học cho đỡ buồn, huống chi nội dung trong sách vở cũng khá thú vị.

. . .

Ngày hôm sau, Khương San đang ngủ trưa, điện thoại di động cô để trên đầu giường bỗng vang lên.

Đột nhiên bị đánh thức nên có chút đau đầu, Khương San trở mình, cầm điện thoại lên bắt máy.

"Alô?"

"Phụ huynh của Khương Trịnh Trừng đúng không ạ? Tôi là giáo viên chủ nhiệm của em ấy." Đầu dây bên kia, một giọng nữ nhẹ nhàng truyền đến.

Vừa nghe giáo viên chủ nhiệm gọi, Khương San tỉnh lại ngay lập tức. Gọi tới vào lúc này, nhất định là Trịnh Trừng đã xảy ra chuyện gì.

Cô nhanh chóng ngồi dậy, "Tôi là chị gái của Trịnh Trừng. Cô Triệu, cô cứ nói đi."

"Là thế này, Trịnh Trừng đánh nhau với bạn học Cao Trường Minh . . ."

Cô giáo Triệu còn chưa nói xong, Khương San đã hỏi: "Trịnh Trừng thế nào rồi, có bị thương gì không?" Nghe tên Cao Trường Minh, cũng biết là tên của con trai, con trai và con gái đánh nhau, dù sao thì con gái cũng bị thiệt thòi.

Cô giáo Triệu im lặng vài giây, "Chính xác thì một mình Trịnh Trừng đánh Cao Trường Minh! Tôi hy vọng chiều nay Khương tiểu thư thu xếp, đến văn phòng để nói chuyện với phụ huynh em Cao Trường Minh."

Khương San cứng họng, cô không nghe lầm chứ!

"Tôi sẽ đến." Khương San hỏi, "Cô Triệu, cô có biết tại sao Tiểu Trừng và bạn học đó đánh nhau không?"

"Tôi cũng không biết, cả hai bé đều đang chơi rất vui. Đột nhiên Trịnh Trừng lại ra tay, bạn học Cao chỉ trốn thôi, không có đánh trả. Bây giờ hai bạn nhỏ đang ở văn phòng, tôi cũng có hỏi lý do nhưng cả hai đều không chịu nói."

Khương San vội đáp: "Tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức tới ngay."

Cô cầm lấy túi xách và chìa khóa xe, vội vàng ra cửa.

Bên ngoài trời lại đang mưa, Khương San quay trở lại mang theo dù, trong miệng lẩm bẩm: "Gây chuyện, gây chuyện, suốt ngày chỉ biết gây chuyện. Không biết Trịnh Trừng có cố ý đánh người không."

Ngày đầu tiên ba đi du lịch, cô có chút nhớ ông ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro