Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ying Ying

Khương San vội vàng chạy tới trường mẫu giáo, nhưng phát hiện cửa trường đóng chặt, trong phòng bảo vệ lại không có ai.

Bên cạnh cô, cũng có một người đàn ông đứng ở ngoài gọi điện thoại, do anh ta đứng quay lưng nên cô không thể nhìn rõ trông như thế nào.

Khương San còn đang cân nhắc xem có nên gọi cho cô Triệu hay không, thì người đàn ông vừa cúp máy xong đã chủ động bắt chuyện:

– Con của cô học ở đây à?

Cô quay đầu nhìn lại mới biết, hóa ra là Cố tiên sinh. Cách đây một tháng, cô từng gặp anh ở tiệm cà phê.

Anh đứng thẳng người, khuôn mặt còn mỉm cười thản nhiên, khiến người ta liên tưởng đến cây thông đang phủ đầy tuyết trắng nhưng vẫn lộ ra vẻ xanh tươi kiên cường, nói chung là phong độ ngời ngời.

– Em gái tôi học ở đây, cô giáo chủ nhiệm gọi tôi đến giải quyết một số chuyện.

Khương San thấm thỏm nhìn vào trong:

– Cửa đóng chặt thế này, xem ra phải gọi cho giáo viên.

– Bảo vệ vừa đi vệ sinh thôi, ông ta đang quay lại.

Cố tiên sinh nói tiếp:

– Tôi vừa nói chuyện với ông ấy nên mới biết, cũng may có số điện thoại dán trên cửa.

Khương San thoải mái cười:

– Vậy thì tốt rồi.

– Em họ của tôi cũng đang học ở đây, hôm nay thằng bé bị bạn học đánh nên cô giáo mới gọi tôi đến.

Cố tiên sinh vừa bực mình vừa buồn cười nói:

– Bộ dạng to lớn thế kia, nhưng lại bị bắt nạt. Tôi phải đến xem đứa trẻ đánh người đó ra sao.

Khương San: . . . Không phải Trịnh Trừng đánh em họ của Cố tiên sinh đó chứ!

– Còn cô thì sao, cô đến giải quyết chuyện gì vậy?

Khương San cũng không muốn giấu giếm, định nói rõ thì bảo vệ vừa về tới.

Chú bảo vệ áy náy nói:

– Thật sự xin lỗi, đã để hai vị đợi lâu.

Ông vừa nói vừa mở cửa ra:

– Do hôm nay đồng nghiệp xin nghỉ nên ở đây chỉ có một mình tôi. Hai vị vào ghi tên trước đi, sau đó gọi cho giáo viên rồi đưa tôi nghe máy.

Cố tiên sinh bước vào trước, ghi một vài thông tin cá nhân rồi ký tên sau đó đưa bút cho Khương San. Trong lúc Khương San cặm cụi viết, cô liếc nhìn dòng chữ ở hàng trên, mới biết anh ta tên Cố Hằng.

Cố Hằng gọi điện thoại cho cô Triệu, sau khi đưa bảo vệ nghe máy xong thì anh được vào trong.

Cố Hằng quay sang nói:

– Tôi vào trước nhé.

– Ừ, tạm biệt anh.

Khương San nghĩ thầm, bọn họ sẽ gặp lại nhanh thôi.

Cố Hằng thấy cửa văn phòng đang đóng nên lịch sự gõ ba cái, sau đó nghe bên trong có một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.

– Mời vào!

Anh lập tức đi vào, người đầu tiên nhìn thấy chính là cậu em họ của mình, trên mặt có không ít vết cào.

Ngồi bên cạnh là một bé gái ngoan ngoãn hiền lành, trên đầu còn cột hai bím tóc dễ thương. Cả hai đều quay đầu về một hướng, không ai để ý đến ai.

Ngồi đối diện với hai bé chắc là cô giáo Triệu.

Anh vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ người đánh là cô bé đó?

Cố Hằng bước tới, mỉm cười nói:

– Cô là cô Triệu, chủ nhiệm lớp Tiểu Minh nhà tôi đúng không? Tôi là Cố Hằng, anh họ của Cao Trường Minh. Hiện tại dì tôi đã đi nghỉ mát, Tiểu Minh đang sống ở nhà tôi nên dì ấy đã nhờ tôi đến.

(Ying Ying: Dì của Cố Hằng chính là Chương Hiểu Thi, nhân vật trong vụ án đầu tiên của truyện Nữ Chính Không Định Dọa Người.)

Anh xoa đầu Tiểu Minh, an ủi:

– Đừng sợ, anh đến rồi đây.

Sau đó hỏi cô Triệu:

– Rốt cuộc có chuyện gì vậy?

Vừa dứt lời, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, người đi vào là Khương San.

Cô Triệu đứng dậy, mỉm cười:

– Hai vị phụ huynh đến rồi.

Nói xong, mời hai người ngồi xuống, tiện thể pha cho mỗi người một tách trà.

Ngay lập tức Cố Hằng hiểu ra, Khương San là chị gái của cô bé này.

Cô giáo Triệu hắng giọng một cái, nói:

– Trong giờ sinh hoạt ngoại khóa, hai bạn nhỏ ngồi chơi ở một góc, không hiểu sao lại xảy ra mâu thuẫn. Tiểu Trừng đã đánh Tiểu Minh, còn Tiểu Minh thì không đánh trả mà chỉ trốn. Sau khi thầy Trương phát hiện liền kéo hai bạn ra, đưa đến phòng y tế xử lý vết thương, sau đó dẫn đến văn phòng. Tôi có hỏi lý do đánh nhau nhưng hai bạn nhỏ không chịu nói, nên tôi đành phải gọi cho hai vị.

Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp:

– Trên người Tiểu Minh cũng không có vết thương, tất cả đều ở trên mặt.

Câu này là nói với Cố Hằng.

– Tiểu Trừng, đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại đánh bạn?

Khương San hỏi liên tục, cô tin Tiểu Trừng sẽ không vô cớ đánh người, hy vọng con bé có thể nói rõ lý do.

Tiểu Trừng vẫn cúi đầu không đáp, có điều Cao Trường Minh lại là người lên tiếng:

– Chị ơi, chị đừng mắng Tiểu Trừng, tất cả là lỗi của em.

– Tiểu Béo, cậu im miệng.

Đột nhiên Trịnh Trừng hung hăng nói.

Khương San bỗng hiểu ra, Cao Trường Minh này là bạn tốt mà Trịnh Trừng hay nhắc tới, điều này càng khiến cô tò mò nguyên nhân đánh nhau giữa hai đứa.

Cô Triệu và Cố Hằng cũng không ngờ Tiểu Minh sẽ nói giúp Trịnh Trừng. Nhưng Cố Hằng cảm thấy em họ mình giống như bị Trịnh Trừng đe dọa, cho nên mới nói như thế hơn.

Vì vậy anh vỗ nhẹ vào tay cậu bé, nói:

– Đừng sợ, có anh ở đây, em có ấm ức gì cứ việc nói ra.

Tiểu Minh lắc đầu nói:

– Đừng làm khó Tiểu Trừng, thật sự là lỗi của em.

– Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.

Cố Hằng phát hiện, nếu có Trịnh Trừng ở đây, Cao Trường Minh sẽ không bao giờ nói sự thật. Vì vậy anh bế cậu bé lên và bước ra ngoài.

Khương San thấy vậy cũng nói:

– Cô Triệu, đã gây phiền phức cho cô rồi. Tôi cũng đưa Tiểu Trừng đi xung quanh một lát, để con bé bình tĩnh lại, xem có thể hỏi được chuyện gì không.

– Được.

. . .

Trên đường, Khương San cứ nắm tay Trịnh Trừng chậm rãi bước đi không nói một lời. Ngược lại khiến Trịnh Trừng trở nên lo lắng, sợ Khương San sẽ chuẩn bị hình phạt nào đó cho mình.

Trịnh Trừng chủ động nói:

– Bài kiểm tra tiếng Anh hôm nay Tiểu Béo đạt 100 điểm, cậu ấy vui quá nên đã hôn em một cái.

Khương San ngạc nhiên:

– Chỉ có vậy mà em đánh bạn?

Trịnh Trừng bỉu môi:

– Nam nữ thụ thụ bất thân, em cảm thấy mình đã bị 'phi lễ'.

Vừa dứt lời, hai giọt nước mắt cũng rơi xuống cùng một lúc.

Lời của con bé này nói, cô chỉ tin một nửa thôi. Trịnh Trừng sống ở đây đã hơn một tháng, gần như đã thích nghi với phong tục và văn hóa nơi đây. Hơn nữa Trịnh Trừng và Cao Trường Minh đều là trẻ con, nói nam nữ thụ thụ bất thân có hơi quá.

Khương San trừng mắt nhìn, đột nhiên nghĩ tới khả năng khác nhưng cảm thấy suy đoán này có hơi phiến diện, cô liền rào trước đón sau.

– Có phải vì Tiểu Béo đạt 100 điểm nên em ghen tị không? Sau đó lấy cớ bị hôn để đánh người ta?

Khương San thấy cơ thể Trịnh Trừng cứng đờ, chợt cảm thấy buồn cười:

– Không phải là chị nói đúng rồi chứ?

– Em đã nếm trải mùi vị bị phản bội.

Trịnh Trừng không phủ nhận, bỗng thở dài như bà cụ non:

– Thật sự chua xót.

– Lúc kiểm tra, cậu bé không cho em chép đáp án à?

– Không phải.

Trịnh Trừng nhặt một chiếc lá ở ven đường lên, tùy tiện gấp:

– Lúc đầu là cậu ấy nói, học giỏi tiếng Anh thì không phải người Trung Quốc, vừa nói còn vừa căm phẫn. Mỗi lần đến giờ tiếng Anh, cậu ấy đều lén chơi với em, còn nói tiếng Anh không quan trọng, không nghe giảng cũng không sao. Không ngờ cậu ấy lại đứng đầu trong kỳ thi, em đã bị lừa rồi.

Cô bóp chặt chiếc lá:

– Em hỏi tại sao lại thi được 100 điểm, cậu ấy nói trước đây đã từng học rồi, không nghĩ kỳ thi này lại đơn giản như vậy.

Trịnh Trừng nhấn mạnh thêm lần nữa:

– Em đã bị lừa.

Ặc, tình bạn của trẻ con thật mong manh.

Khương San thầm nghĩ, đây có lẽ là cảm giác trên mạng thường nói: Đã nói cùng nhau bạc đầu, nhưng bạn lại lén đi nhuộm đen.

Cuối cùng sự thật đã rõ, hoàn toàn là lỗi của Trịnh Trừng, bây giờ cô phải dẫn con bé đến xin lỗi Cao Trường Minh và phụ huynh.

– Chúng ta quay về thôi.

Khương San dắt Trịnh Trừng trở về.

– Chị nghĩ chắc em cũng hiểu, trong chuyện này em không có lý lẽ gì để tranh cãi hết. Vậy thì phải cùng chị đi xin lỗi người ta.

– Em hiểu rồi, nhưng chị đừng nói cho ba biết nhé.

Trịnh Trừng thở dài, giống như bắp cải thảo đang bị thiếu nước.

. . .

Khi họ quay lại văn phòng, Cố Hằng đã đến từ lâu.

Khương San thấy tư thế của anh ngồi có vẻ thoải mái hơn, còn đang chuyện trò vui vẻ với cô Triệu.

Thấy cô đi tới, Cố Hằng đặt tách trà xuống, cười khẽ nói:

– Cô đến rồi, tôi cũng vừa nói chuyện với Tiểu Minh, thằng bé này vui mừng vì bài kiểm tra được 100 điểm, muốn chia sẻ niềm vui với Tiểu Trừng nên đã không kiềm được hôn một cái.

Anh bổ sung thêm:

– Tiểu Minh sống ở Pháp một thời gian, bên ấy thường dùng nụ hôn để bày tỏ cảm xúc. Sau khi trở về nước, chúng tôi đã mất một thời gian mới sửa được thói quen của thằng bé. Có lẽ Tiểu Trừng cảm thấy bị xúc phạm nên mới đánh bạn. Còn Tiểu Minh thì nhận ra lỗi lầm của mình nên không phản kháng. Nói chung do Tiểu Minh có lỗi trước, em ấy bị đánh cũng là trừng phạt đúng tội, cứ xem như đây là một bài học.

Anh tán thưởng nhìn Khương San:

– Mọi người giáo dục đứa bé rất tốt, con gái phải có ý thức bảo vệ bản thân ngay từ khi còn nhỏ.

Khương San như lạc vào sương mù, Cố Hằng đúng là nghĩ nhiều quá!

– Tiểu Minh cũng không có ác ý, tóm lại Tiểu Trừng đánh bạn là không đúng.

Cô véo vào tay của Trịnh Trừng ra hiệu.

– Thật xin lỗi. Mình. . .

Trịnh Trừng còn chưa nói xong, Tiểu Minh đã vội cắt ngang:

– Đừng như vậy, tất cả đều là lỗi của mình. Chị ơi, sau khi về nhà, chị đừng mắng Tiểu Trừng có được không?

Khương San mỉm cười, xem ra Tiểu Trừng đã có một người bạn tốt.

– Không đâu, chị giống loại người như vậy sao?

Trịnh Trừng: Rất giống!

Cô Triệu thấy vậy, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, hai vị phụ huynh không truy cứu thì tốt rồi.

– Hai bạn nhỏ ôm nhau một cái nào, chuyện hôm nay phải quên hết nhé, sau này vẫn là bạn tốt của nhau.

Tiểu Minh vừa nghe đã nhảy từ trên ghế xuống, ba chân bốn cẳng phi tới trước mặt Trịnh Trừng, sau đó đưa cánh tay mập mạp của mình ôm lấy bạn.

Cô Triệu vỗ tay nói:

– Giữa bạn học thì nên yêu thương lẫn nhau.

Khương San thấy hơi áy náy với Cao Trường Minh nên muốn bồi thường cho cậu bé chút gì đó, liền hỏi:

– Em có thích ăn bánh ngọt không?

– Thích ạ.

Tiểu Minh gật đầu thật mạnh, bánh ngọt là món cậu thích nhất. Tiếc là lượng calo trong bánh ngọt quá cao nên mỗi ngày chỉ được ăn một miếng nhỏ.

– Chị có mở một tiệm cà phê tên là Thâm Lam. Trong một tháng này, nếu như người nhà dắt em đến đó, em chỉ cần nói ra tên của mình, tất cả đều được miễn phí.

Ánh mắt của Tiểu Minh bỗng sáng rực:

– Thật sao?

Khương San ngồi xổm xuống, vươn ngón út ra:

– Ngoéo tay nào.

Cao Trường Minh cười toe toét, sau đó ngoéo tay với Khương San, thỏa thuận xem như hoàn tất.

Cô Triệu thấy sự việc đã được giải quyết ổn thỏa, lại sắp tan học nên đề nghị Khương San và Cố Hằng dẫn hai bạn nhỏ về trước, không quên dặn dò hai bé nghỉ ngơi cho thật tốt.

. . .

Còn chưa về đến nhà, Khương San đã nhận được điện thoại của Tiểu Kỳ.

– Khương tổng, chị còn nhớ Cố tiên sinh không?

– Ừ.

– Cố tiên sinh dắt theo một đứa bé đến tiệm mua cà phê và bánh ngọt, anh ấy nói tên của đứa bé là Cao Trường Minh, còn bảo chỉ cần nói tên sẽ được miễn phí. Do chị không nói trước nên em gọi tới hỏi một chút.

Khương San cũng sửng sốt, nhanh vậy sao. Cô vẫn chưa báo với nhân viên, tưởng cuối tuần họ mới đi chứ.

– Đúng vậy, cả tháng này luôn, chỉ cần cậu bé này đi cùng người lớn đến thì sẽ miễn phí tất cả.

– Em hiểu rồi ạ, em sẽ nói lại với các đồng nghiệp khác, kẻo họ nghĩ anh ấy đến ăn không uống không.

Dường như bên kia có ai đó đang gọi, Tiểu Kỳ đáp lại sau đó nói:

– Khương tổng, em cúp máy nhé.

– Ừm.

Trịnh Trừng ngồi ở ghế phụ, đang chơi game trên máy tính bảng, bỗng nói:

– Chị có nghĩ là họ sẽ đến tiệm của chúng ta mỗi ngày không.

Khương San bật cười:

– Chắc không đâu.

Nếu mỗi ngày đều tới thì có khác gì đang lợi dụng người khác chứ, Cố tiên sinh không giống loại người thích lợi dụng.

Mấy ngày sau, Khương San cảm thấy mặt của mình có hơi đau.

Đích thực Cố Hằng không thích lợi dụng người khác nhưng anh lại càng không thích bị thiệt thòi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro