Chương 3: Vân Lan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước cửa Quận vương phủ, Nguyên Bảo thấy Lý Thừa Quân cưỡi ngựa trở về, vội vàng chạy lại, có chút ai oán nói: " Vương gia, ngài đã trở lại rồi! Ngài đi đâu vậy?"

Lý Thừa Quân không khỏi nhăn mày, trầm giọng nói: " Nguyên Bảo, mới rời vương phủ hai ngày, mà đã không có phép tắc?"

Nguyên Bảo kinh ngạc nhìn Lý Thừa Quân, lại quét mắt tới chỗ Lý Vinh, cúi đầu nói: " Thỉnh Vương gia thứ tội, Nguyên Bảo là do nóng vội cho Vương gia cùng Vân công tử."

Lý Thừa Quân không lắm để ý nói: "Ngươi đã là người của Vân công tử, nên toàn tâm toàn ý hầu hạ Vân công tử là được rồi."

"Vương gia, Vân công tử mời ngài đến Xuân Tuyết Các một chuyến."

Lý Thừa Quân không dấu vết nhíu mày, nếu là nguyên chủ, lúc này hẳn là bất chấp tất cả, hớn ha hớn hở chạy như bay qua đó.

Nhưng mà, Lý Thừa Quân lại cảm thấy cực kỳ châm chọc.

Hắn nhàn nhạt nói: "Ngươi đi đi, không có việc gì thì đừng đến đây."

Lý Thừa Quân xuống ngựa vào phủ, hạ nhân dẫn ngựa từ cửa hông dắt vào chuồng.

Nguyên Bảo ngẩn người nhìn cửa lớn đóng lại, trên mặt đều là vẻ không dám tin, rồi chạy như bay về Xuân Tuyết Các bẩm báo với Vân Lan.

Vân Lan là hậu nhân của tội thần, nguyên danh là Trì Lan. Tổ phụ từng làm đến Tể tướng, mười lăm năm trước do tội tham ô mà bị bãi quan lưu đày.

Ở trên đường lưu đày, Trì gia bị cường đạo giết chết, chỉ có Vân Lan được mẫu thân ôm chặt dưới thân mới có thể giữ được tính mạng.

Từ đây, Trì Lan sửa tên thành Vân Lan, như các vai chính khác, ở trong nghịch cảnh mà trưởng thành, cuối cùng trở thành tiểu quan danh chấn kinh thành, bán nghệ không bán thân, hấp dẫn biết bao công tử không phú thì quý.

Vân Lan nghe Nguyên Bảo bẩm báo, thoáng sửng sốt.

Đời trước, lúc y lần đầu tiên lên đài bán nghệ, y không gặp được Lý Thừa Quân, mà gặp được thanh mai trúc mã là Trung Dũng Bá thế tử Nghiêm Hằng Duệ.

Cho dù biết rõ Nghiêm Hằng Duệ không có tình cảm với y, y như cũ mà nhất kiến chung tình, không thể quay đầu với hắn, vì hắn mà hiến dâng, nhưng ở trước khi y chết, ngoài ý muốn biết được người hãm hại tổ phụ vô cùng có khả năng là Trung Dũng Bá.

Qua một đời, y trọng sinh vào thời điểm mới tới Xuân Tuyết Các.

Xuân Tuyết Các là thanh lâu số một số hai của kinh thành, có cô nương cũng có ca nhi, có bán mình, cũng có chỉ bán nghệ.

Y dùng cầm nghệ làm cho tú bà coi trọng y, cũng làm đệ nhất chiêu bài của thanh lâu này.

Chính là vì y muốn mau mau nổi danh ở kinh thành, muốn qua lại với quyền quý, nghĩ biện pháp điều tra rõ chân tướng tổ phụ bị vu oan.

Vì thế, y không muốn thấy Nghiêm Hằng Duệ, nhưng quen biết Lý Thừa Quân, cũng nhận ra Lý Thừa Quân cũng coi là nãi huynh của mình.

Vân Lan biết Lý Thừa Quân có hảo cảm với y, nhưng y không thể đáp lại tình cảm của hắn, bởi vì trên lưng y còn mang theo thâm thù đại hận.

Càng quan trọng là, trong lòng y rất rõ ràng, chính y còn chưa hoàn toàn buông bỏ Nghiêm Hằng Duệ.

Tâm tình y cứ mâu thuẫn như vậy.

Lúc này, Nguyên Bảo còn đang lải nhải.

"Vương gia đã muốn cùng Vệ Quốc Công phủ từ hôn, sao lại đưa lễ vật quý trọng như vậy cho La thiếu gia, nhất định là tin vịt."

"Không giống như là tin vịt. Mà, quận vương tặng lễ cho vị hôn thê, lại có sự tán thành của Vệ Quốc Công phu nhân, không ai có thể xen vào." Vân Lan hơi nhíu mày, "Ta chỉ lo lắng quận vương có nỗi khổ."

Nguyên bảo vội la lên: "Công tử, giờ chúng ta làm sao bây giờ? Vương gia không tới, hay chúng ta tới Vương phủ gặp Vương gia?"

"Không được, ta sợ người ta lại chê cười hắn." Vân Lan do dự.

"Công tử, chúng ta lặng lẽ đi, không để cho người khác biết."

Trong vương phủ, Lý Thừa Quân tâm tình sung sướng tự mình nhìn chằm chằm hạ nhân chuẩn bị đồ vật để ngày mai ngắm hoa.

Lý Phúc vui tươi hớn hở ở bên cạnh, nhắc nhở hắn nên chuẩn bị cái gì.

"Vương gia, có thể mang ấm nước cùng trà cụ. Dùng nước suối sau núi chùa Hoàng Giác pha trà, nghĩ đến hẳn là thực không tồi."

"Vẫn là Phúc bá nghĩ chu đáo." Lý Thừa Quân ánh mắt sáng lên, vội bảo Lý Vinh đi chuẩn bị.

Lý Phúc hỏi: "Vương gia tính khi nào đi thì Vệ Quốc Công phủ cầu hôn?"

Hạ nhân bọn họ đã sớm ngóng trông Lý Thừa Quân sớm cưới La Thừa Quân về phủ. Đặc biệt là vài ngày trước, lúc mà Lý Thừa Quân giống như coi trọng một tiểu quan thanh lâu, làm bọn họ lo lắng tới mất ăn mất ngủ.

Lý Thừa Quân nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: "Chờ ngày mai từ chùa Hoàng Giác trở về lại nói."

Hắn muốn hỏi trước hỏi trước ý của La Thừa Du.

"Nhưng chúng ta nên chuẩn bị trước không?" Lý Phúc thử hỏi.

Lý Thừa Quân gật đầu. Hắn nghĩ thầm, ở thời đại này, hắn bắt buộc sẽ là cùng La Thừa Du thành thân.

Huống chi, hắn tựa hồ đối với y có một chút tâm động.

Lý Phúc hết sức vui mừng lên tiếng, đặc biệt là nhìn đến khóe miệng Lý Thừa Quân toát ra ý cười, cao hứng không thôi.

Vì thế, đại quản gia vội vàng đi chuẩn bị việc thành thân, không nán lại chỗ Lý Thừa Quân nữa.

Không bao lâu, Lý Vinh bẩm báo: "Vương gia, Vân công tử cùng Nguyên Bảo tới."

Lý Thừa Quân kinh ngạc: "Là Vân Lan? Tới quận vương phủ?"

Hắn nhớ rõ ở trong tiểu thuyết, số lần Vân Lan tới quận vương phủ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Một lần là nguyên chủ bị biếm làm thứ dân, thời điểm vương phủ sắp bị niêm phong. Còn mấy lần tới khác, hắn tạm thời nghĩ không ra.

Lý Vinh trả lời: "Ở bên ngoài cửa hông phía tây."

Lý Thừa Quân trầm ngâm một lát, rồi sau đó nói: "Ngươi thỉnh bọn họ đến tiền viện thiên thính."

"Vâng ạ."

Lý Vinh làm theo, trên đường gặp được Lý Phúc, Lý Phúc vừa nghe nói là Vân Lan tới, nháy mắt liền thu hồi tươi cười.

"Phúc bá, ta đi trước thỉnh Vân công tử."

"Được, ngươi đi đi."

Lý Phúc híp mắt, nghĩ thầm: Xem ra là đến nghĩ biện pháp thúc giục Vương gia mau chóng đi Vệ Quốc Công phủ cầu hôn mới được.

Sau khi mời Vân Lan và Nguyên Bảo vào tiền viện, Lý Thừa Quân liền sai người dâng trà, giống như đối đãi với khách thăm bình thường.

"Vân công tử đột nhiên tới chơi, không biết có chuyện quan trọng gì?" Lý Thừa Quân nhấn mạnh hai chữ đột nhiên, không khác gì nói thẳng là không mời mà đến.

Vân Lan nghẹn lời, trong lòng dâng lên một chút ủy khuất. "Nghe Nguyên Bảo nói, thân thể Quận vương hai ngày trước có chút không khỏe, bèn tới thăm."

"Bổn vương không có việc gì, đa tạ Vân công tử tưởng nhớ."

Lý Thừa Quân xa cách, Vân Lan coi như đã thấu rõ ràng.

Y không khỏi có chút mất mát, cũng có chút không cam lòng. Lý Thừa Quân mấy ngày hôm trước còn đối với y si mê như vậy, hiện giờ lại là một bộ dạng hận không thể chưa bao giờ quen biết y, di tình biệt luyến nhanh như vậy, quả thực đều là gặp dịp thì chơi.

Vân Lan che miệng ho nhẹ hai tiếng, sắc mặt hiện lên chút tái nhợt, lại có vài phần mỹ nhân yếu ớt. "Thấy Quận vương mạnh khỏe, Vân Lan liền an tâm."

Sắc đẹp trước mặt, Lý Thừa Quân trong đầu lại xuất hiện khuôn mặt của La Thừa Du.

Vân Lan thấy hắn thất thần, gần như không thể phát hiện nheo đôi mày, đáy mắt lộ ra một mạt căm tức, nhưng trong nháy mắt, y liền vui vẻ cười nói: "Đêm mai ta diễn một khúc nhạc mới mở màn, còn thỉnh Quận vương có thể cho chút thể diện mà ghé thăm."

"Nếu rảnh, bổn vương sẽ đến xem chút náo nhiệt."

Vân Lan khóe miệng tươi cười có vài phần chua xót, không phải nhất định sẽ đi, mà là có rảnh mới đi, rõ ràng chính là qua loa lấy lệ với y.

Y ra vẻ không hiểu mỉm cười gật gật đầu, cáo từ rời đi.

Chờ bọn họ đi rồi, đại quản gia lao tâm khổ tứ vì chủ tử liền đi đến trước mặt Lý Thừa Quân, nói luyên thuyên khuyên nhủ một tràng dài.

Lý Thừa Quân âm thầm trợn trắng mắt, "Ta không đáp ứng đi Xuân Tuyết Các."

Nháy mắt, Lý Phúc bật cười ra tiếng. "Vậy là tốt rồi. Bằng không, ban ngày đi chùa Hoàng Giác, buổi tối còn đi Xuân Tuyết Các, quá mệt mỏi."

"Yên tâm, sẽ không đi Xuân Tuyết Các nữa." Lý Thừa Quân không chút để ý nói, hắn sao có thể không biết mấy người trong phủ này có cái ý nghĩ gì.

Lý Phúc cười ra tiếng, lại lần nữa biến mất.

Vân Lan cùng Nguyên Bảo trở lại Xuân Tuyết Các, tú bà liền đi tới phòng y.

"Í da, Vân Lan của chúng ta đã trở lại, Nam An Quận Vương phủ như thế nào?" Mai tam nương khi còn trẻ từng là đệ nhất hoa nương, mặc dù là sắp qua tuổi năm mươi, cũng như cũ mang nét phong trần quyến rũ.

"Tam nương......" Vân Lan kinh ngạc nhìn nàng.

Mai tam nương cười một tiếng, "Ngươi hiện tại chính là Xuân Tuyết Các đầu bảng, ra cửa không cải trang, sao có thể không làm người chú ý? Nếu không có người ta phái đi theo sau các ngươi, các ngươi hiện tại sao có thể bình yên vô sự mà trở về?"

"Đa tạ tam nương, là Vân Lan suy nghĩ không chu toàn, làm tam nương lo lắng." Vân Lan cúi đầu, giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt.

Mai tam nương châm chọc mỉa mai xong rồi, lại nói lời thấm thía nói: "Vân Lan, đừng trách tam nương quở trách ngươi, nam nhân đều là vô tâm. Ngươi đối với hắn canh cánh trong lòng, hắn lại chỉ lo cùng người khác khanh khanh ta ta. Ngươi là ca nhi, chỉ có tự mình kiếm đủ tiền, sau này mới có thể sống những ngày tháng tốt đẹp."

Dù sao cũng là cây rụng tiền, nàng sợ y chạy, cũng sợ y bị thương.

"Tam nương nói đúng, Vân Lan ghi nhớ lời tam nương dạy bảo."

Mai tam nương thấy y thức thời, liền không lại tiếp tục nói về đề tài này, mà là nói: "Đêm nay ngươi không biểu diễn, nghỉ ngơi sớm một chút."

"Dạ, cảm ơn tam nương."

Vân Lan tiễn tam nương đến cửa, nhìn nàng đi xa rồi mới đóng cửa lại.

Nguyên Bảo thở phì phì nói: "Công tử, Mai tam nương phái người theo dõi chúng ta."

"Tùy nàng đi, khế ước bán thân của ta còn ở trong tay nàng." Vân Lan than nhẹ, "Ta đi quận vương phủ như vậy, không biết còn có người nào khác nhìn thấy hay không, có thể truyền ra ngoài hay không, làm liên luỵ thanh danh của Quận vương?"

Nguyên Bảo cười khuyên giải an ủi nói: "Công tử đừng lo lắng, Vương gia mới không để bụng những lời đó đâu, hắn để ý người nhất mà."

Nghe được lời này, trong lòng Vân Lan thoải mái hơn rất nhiều, nhưng nhớ tới thái độ hôm nay của Lý Thừa Quân với y, không khỏi ảm đạm, nhẹ nhàng thở dài.

Nguyên Bảo cực kỳ đau lòng, thầm nghĩ: Đêm mai chờ Vương gia tới, nhất định phải tìm cơ hội cùng hắn cẩn thận trao đổi.

Hết chương 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy