Chương 110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Julia

Khi nhìn vẻ mặt hoàng đế, Địch Hi thầm nghĩ Bách thúc đoán đúng rồi, hoàng đế nhìn như nắm quyền sinh sát trong tay, ở vị trí cao cao tại thượng, kỳ thật lại là người không có tí tự do nào, muốn làm cái gì thì phải lo trước lo sau, trừ phi là hôn quân mới không cần lo, hiển nhiên, hoàng đế Đằng Long đương nhiệm không phải là hôn quân.

Nhạy bén phát hiện vấn đề trong lời nói, Chung Ly Tường Vân suy nghĩ một hồi mới hỏi: “Tiên sinh của Tình nhi là…”

“Ngươi cứ coi như là mưu sĩ của tiểu thư đi, thực tế, ông ấy chỉ giúp đỡ tiểu thư quản chuyện trong nhà, tiểu thư không có dã tâm gì, cho nên tiên sinh cũng chỉ là một người có chút học vấn.” Địch Hi thẳng thắn nói, mấy vấn đề này cũng chả c1o gì mà giấu giếm, tiểu thư kh6ng có dã tâm, kể cả Bách thúc và Tinh Quang tiên sinh bình thường cũng chỉ giúp đỡ tiểu thư việc trong nhà thôi.

Chung Ly Tường Vân cúi đầu, không có dã tâm? Quan sát lâu như vậy, trong số hoàng tử hoàng tử không có dã tâm, sợ là chỉ có tiểu nữ nhi này à thôi, cho dù nàng có năng lực nhất, tì nàng vẫn chỉ muốn ở dưới chân núi xa xôi hẻo lánh kia, thỉnh thoảng viết thư cho ông, có chuyện tốt gì cũng không quên chia sẻ với ông.

Hạt giống cây nông nghiệp mỗi lần đưa tới, đều khiến ông phải ngạc nhiên, trước đó đưa cây ngô tới đã khiến cho Tư Đồ kích động đến mức không ngại tuổi cao mà nhảy dựng lên, nói là chỉ cần có cây này, thực lực Đằng Long đế quốc sẽ tăng mạnh, y liên tục truy hỏi xem ai là người nghiên cứu giống cây này, đây là lập đại công đó.

Đúng vậy, lập được đại công, tính đi tính lại, đều là công lớn, nhưng mỗi lần đem cây giống tới, Tình nhi đều gửi kèm theo một phong thư, không cầu ban thưởng chỉ sợ nổi danh, khiến thân phận của nàng bại lộ, nếu như có dã tâm, thì chỉ có thể nói hài tử này giấu quá kỹ, nếu để Tình nhi lên ngôi, không chừng là một điều may mắn đối với Đằng Long, nhưng mà bây giờ, ông có nghĩ gì đi nữa thì cũng chả làm được gì, sinh tử không biết, đứa con gái nhỏ của ông, vốn là vầng thái dương chói chang lại tự thu lại toàn bộ tia sáng.

“Trẫm đã biết, Trì gia, giao cho trẫm.”

Địch Hi gật đầu, xoay người ly khai, thái độ kiêu căng như vậy khiến người bên cạnh Chung Ly Tường Vân bất mãn vô cùng, nhưng hoàng thượng bất vi sở động, lại không có ý trách tội, bọn họ đều thấy được, hoàng thượng đây là dung túng cho Cửu công chúa làm càn, mà người bên cạnh Cửu công chua cũng vậy.

Nhìn lại bức thư trong tay lần nữa, Chung Ly Tường Vân gọi, “Cẩm Trạch, lần trước lúc ngươi gặp Tình nhi, nàng…Thế nào?”

Lệ Cẩm Trạch không hiểu sao hoàng thượng lại hỏi vấn đề này, lần trước sau khi trở về hắn đã bẩm báo rõ rồi, hoàng thương không có nghi hoặc gì, hiện giờ lại…”Bẩm hoàng thượng, Cửu công chúa rất tốt, cuộc sống nơi đó thoải mái vô cùng, chỉ là…Cửu công chúa vẫn đeo khăn che mặt, nên người thế nào thì thần không biết được.”

Đeo khăn che mặt, Tình nhi không muốn mỹ danh truyền khắp thiên hạ! Có mẫu thân như Nghiên nhi, thân là con gái nàng sao có thể kém được, lúc nhỏ đã là mỹ mạo rồi, có điều, “Cẩm Trạch, ngươi mang ơn nàng mấy lần, sau khi trở về , sao không nghe ngươi nói những người cạnh nàng là ai, vì sao vậy?”

Lệ Cẩm Trạch biến sắc, lập tức quỳ xuống, “Hồi bẩm hòang thượng, thuộc hạ cho rằng. . . Cho rằng hoàng thượng đều biết, Cửu công chúa cũng không giấu giếm, thuộc hạ biết tội.”

Đứng dậy, thong thả đi trong điện, Cẩm Trạch nói đúng, Tình nhi chưa từng giấu ông điều gì, cái tên Địch Hi kia vừa nhìn là biết không có xuất thân trong gia đình danh giá nào, căn bản không có khái niệm gặp vua phải hành lễ, ấy nhưng một thân bản lĩnh đó, hết lần này đến lần khác lại dọa người, trình độ bảo vệ nghiêm mật trong cung thế nào thiên hạ này đều biết, vậy mà hắn coi như không thấy, chỉ cần Tình nhi muốn đưa tặng đồ gì, nhất định sẽ tìm hắn đưa tới, giao cho ông không cần nhờ người khác.

Tình nhi dùng cách này để nói cho ông biết, cạnh nàng có người bảo vệ, không cần lo lắng, kể cả lá bài tẩy của mình cũng lộ rồi, để ngừa ông nghi kỵ, đúng là đứa nhỏ thông minh.

Mấy lần ông cho người đưa đồ đến Du Nhiên Cư, nàng không cho người lui, trừ 8 ám vệ ông hái ra, Du Nhiên Cư có bao nhiêu người, ông đều biết cả, chỉ là không ngờ tới mấy người này lại có bản lĩnh cao vậy thôi, hơn nữa lại cực kỳ trung thành với Tình nhi, ông nên cao hứng mới phải,nếu Tình nhi có thể qua được ải này, ông sẽ càng cao hứng hơn, có đứa con gái như thế, ông không muốn mất nó tí nào. Hoàng gia hiếm khi có tình cảm.

“Đứng lên đi, nhanh đến Trì gia điều tra cho rõ, rồi đem cả Trì gia giam lại, một người cũng không bỏ sót, trẫm đang muốn xem thử coi, ở dưới mí mắt trẫm , chúng dám làm gì, thuận tiện đem mấy nhà khác tra một lượt, trẫm không muốn có thêm một Trì gia nào xuất hiện nữa.”

“Dạ, thuộc hạ lập tức đi làm ngay.”

“Còn có.” Sự tàn bạo trên mặt Chung Ly Tường Vân giấu đều không giấu được, “Đem toàn bộ ám vệ trong Tử Sử và Thanh Sử tra hết một lượt, trẫm muốn nhìn thử xem, rốt cuộc địch nhân cài bao nhiêu người bên cạnh trẫm, rõ ràng 8 người cho Tình nhi lúc đó đều cẩn thận điều tra qua, là người nghèo khổ có xuất thân trong sạch, làm sao lại có người của hắn trộn vào được? Ám vệ này trẫm bồi dưỡng bao lâu chứ? 12 năm có hơn à! Trẫm bồi dưỡng 12 năm hóa ra không dưỡng được thục cẩu, ngược lại trẫm thật bội phục với bản lãnh của hắn.”

Người trong điện không dám lên tiếng, mồ hôi lạnh từng giọt rơi xuống, hoàng thượng giận dữ, máu chảy thành sông, cái này không phải nói đùa, hiện nay thánh thượng nhìn như hiền từ, nhưng vẫn không che giấu được khí thế hoàng tộc trời sinh, coi mạng người như kiến hôi.

Lệ Cẩm Trạch quỳ mà hai chân run rẩy, không dám di chuyển, cắn răng chịu đựng, theo hầu nhiều năm như vậy, hắn sao không hiểu thoát thân chi đạo.

“Cẩm Trạch, đi làm ngay!”

“Dạ, thuộc hạ xin cáo lui.” Chịu đựng đau xót ở đầu gối, Lệ Cẩm Trạch lui bước chân ly khai, mãi đến khi ra khỏi điện mới dám thở phào nhẹ nhõm, một cơn gió thổi tới, lưng đầy mô hôi cảm giác mát mẻ, gần vua như gần cọp, cho nên lúc đó, hắn lại mang ý nghĩ muốn lưu lại bên cạnh Cửu công chúa, nơi đó bầu không khí thật sự là quá tốt, tốt đến mức. . . Khiến hắn có chút hâm mộ.

*****

Trong quân doanh

Chung Ly Dạ đang lau kiếm, lưỡi kiếm sáng choang, đây đúng là kiếm tốt, mà trên thực tế, kiếm này cực tốt nữa kìa, đây là muội muội Chung Ly Tình Nhi đưa cho hắn, nhớ tới Tình nhi, khóe miệng Chung Ly Dạ nhếch lên, không biết lúc này con bé đang làm gì, đọc sách chăng, hay là đang ngồi xổm trong ruộng trồng rau, phụ hoàng thường hay gửi thư cũng đề cập đến công lao của Tình nhi, hắn cũng không có lo lắng Tình nhi sẽ tranh giành ngôi vị với hắn, chỉ cảm thấy buồn cười, hai năm sớm chiều ở chung, hắn hiểu rõ nàng hơn con bé hơn ai hết, cuộc sống mà con bé muốn là thế nào, muốn con bé ngồi lên ngôi vị đó là không thể, vì con bé sẽ tìm cách trốn còn nhanh hơn kìa.

“Chủ tử” Thì Văn Chi chấp tay hành lễ, sau đó đưa một tờ giấy đến, “Là Du Nhiên Cư tới.”

Chia tay không bao lâu, Chung Ly Dạ biết căn nhà nhỏ bọn họ từng ở kia đã có tên gọi là -Du Nhiên Cư, quả thật rất hợp với hòan cảnh nơi đó, từ cái tên này cũng nhìn ra được, cuộc sống của Tình nhi rất thoải mái.

Đặt thanh kiếm lên bàn, nhận lấy tờ giấy, mở ra, liếc mắt một cái liền nhìn ra đây không phải chữ của Tình Nhi , Tình Nhi lười nhác, không muốn luyện chữ, cho nên chữ của nàng vẫn không có tí tiến bộ nào, chỉ là, chữ ngay ngắn thẳng đều, không có khó coi.

Chỉ ngắn ngủn mấy chữ, sắc mặt Chung Ly Dạ đại biến, lập tức đứng dậy, kiếm rơi trên mặt đất cũng không nhặt lên, vừa đi ra ngoài vừa phân phó: “A Thì, chuẩn bị lương khô cùng nước, còn có hai con ngựa, chúng ta lập tức đi Du Nhiên Cư, Tình Nhi đã xảy ra chuyện.”

Sắc mặt Thì Văn Chi cũng thay đổi, ” Dạ.”

Vội vàng chạy vào chủ trướng, Xa Kỵ tướng quân Sầm Như Bác đang cúi đầu viết gì đó, như thấy có người vào mà không hỏi, ngẩng đầu đang muốn quát lớn, thì thấy ánh mắt lo lắng của Đại hoàng tử, không khỏi âm thầm kỳ quái, từ khi Đại hoàng tử nhập quân tớ nay, không kiêu ngạo, cũng không dùng đặc quyền, ngoại trừ một mình một trướng ra, ăn mặc đi lại đều giống như những binh lính bình thường, chỉ điểm này thôi mà không ít người đều phục hắn. Trong quân doanh, danh tiếng Đại hoàng tử rất tốt, đối với loại tình huống này, ông chỉ cười mà nhìn , có thể làm thuộc hạ Đại tướng quân Vạn Hầu Hĩ ,  trong lòng Đại tướng quân nghĩ cái gì, ông cũng đoán được một hai.

Giống hôm nay, không thông báo trước đã vào trướng bồng, là chuyện chauw bao giờ từng có, vội đứng dậy hỏi: “Đại hoàng tử, có chuyện gì sao?”

Chung Ly Dạ lúc này cũng mặc kệ sửa lại cách xưng hô, hành lễ kiểu vỗ tướng,“Tướng quân, mạt tướng muốn rời quân doanh một chuyến, có việc gấp, thỉnh Tướng quân phê chuẩn.”

Sầm Như Bác ngẩng đầu miễn lễ,“Đương nhiên có thể, từ khi ngươi tự tiến vào quân doanh cũn chưa từng xin nghỉ lần nào, lần này coi như là cho ngươi thời gian về thăm người thân, định mấy ngày về?”

Chung Ly Dạ lắc đầu, hắn không biết tình hình Tình Nhi nơi đó thế nào, thư gởi đến chỉ có mấy chữ , “Không chắc lắm, mạt tướng sẽ trở về sớm.”

“ Được, ta chuẩn, ngươi đi đi.”

“Tạ Tướng quân.”

Vội vàng hành lễ, Chung Ly Dạ bước nhanh rời khỏi trướng bồng, Sầm Như Bác không khỏi suy nghĩ, sẽ không phải hoàng thành xảy ra chuyện gì đó chứ ? Cho dù có xảy ra chuyện, Đại hoàng tử đơn thương thất mã trở về cũng bị người ta khi dễ a, nếu đổi thành ông, nhất định sẽ mang quân trở về.

Lắc đầu, đem suy nghĩ trong đầu vứt đi, nghĩ một hồi vẫn là viết thư cho Vạn Hầu Tướng quân , việc này, thông báo một tiếng thì tốt hơn, có vẻ đây không phải việc nhỏ, có thể khiến Đại hoàng tử sắc mặt đại biến, dáng vẻ bất chấp như vậy, đó là chuyện gì đây?

Trở về trướng, sau một hồi chuẩn bị, Thì Văn Chi đã chuẩn bị xong những thứ cần thiết rồi, Chung Ly Dạ thay quần áo nhẹ nhàng, cùng Thì Văn Chi ra khỏi lều trại, những người bình thường có quan hệ tốt với hắn muốn trêu ghẹo một hai câu, khi thấy sắc mặt của hắn cũng thức thời ngậm miệng, hiếm khi thấy Đại hoàng tử lộ ra sắc mặt thế này, giờ thấy được liền có chút không quen.

“A Thì, ngươi đã an bài cho những người đó chưa ?”

Trước khi lên ngựa, Chung Ly Dạ hỏi.

“Đều giao nhiệm vụ hết rồi, thật không cần mang bọn họ đi cùng sao?”

Tiểu thư không phải đã xảy ra chuyện gì? Không phải cần giúp đỡ sao? Đây là lúc cần dùng người nha.

Chung Ly Dạ lắc đầu,“Không cần, bây giờ chưa phải là lúc lộ ra, hơn nữa người bên cạnh Tình Nhi cực kỳ lợi hại, nếu bọn họ đều không giải quyét được, thì ta mang theo người chỉ thên phiền, đi thôi, chúng ta phải đi suốt đêm, dùng tốc độ nhanh nhất đến Lương Châu.”

“Dạ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro