Chương 113

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Julia

Thiên thư dạ đàm chuyện xưa, Tịch Du Viễn há hốc mồm không thể tin được những gì mà mình nghe thấy, cuộc sống mấy năm nay trải qua thế nào, Tịch Tình Nhi chỉ nói đơn giản, nhưng mất không ít thời gian mới nói xong hết, đương nhiên là chuyện bị thương nàng giấu không có nói ra, nhìn cha mình đang đờ đẫn, không khỏi nở nụ cười, đúng vậy, chuyện như vậy, giống như chuyện xưa chỉ có trong sách, bản thân không trải qua, sao tin tưởng được.

Tịch Du Viễn nhìn con gái nở nụ cười khổ, trong nháy mắt liền hiểu suy nghĩ của nàng, liền ôm nàng vào trong lòng, giống như khi còn bé, vỗ lưng nàng trấn an, “Ba ba tin lời con nói, chỉ là , ba ba chỉ là một người bình thường, con để ba ba có chút thời gian để tiêu hóa à, cai vẻ mặt thất vọng này là sao đây.”

Khóe miệng Tịch Tình Nhi không tự chủ được mà nhếch lên, chui rúc vào lòng ba ba, từ nhỏ cho đến lớn, cái ôm này của ba ba luôn mang đến cảm giác an toàn cho nàng, “Ba ba, người đừng lo lắng cho con, con chỉ đang sống ở một không gian khác song song với không gian này mà thôi, con không có chết.”

Tịch Du Viễn có chút nghi hoặc, “vậy sao con có thể đến đây gặp ba ba”

“Đây là linh hồn thoát xác, hẳn là do mộng du, ba, có thể gặp lại ba là tốt rồi, những thứ khác, ba đừng lo lắng.”

Tự nhiên Tịch Du Viễn hiểu chuyện này đâu có đơn giản như vậy đâu, nhưng tính tình con gái như thế nào, ông hiểu mà, con bé không muốn nói dù ông có ép cỡ nào cũng không được, “Còn sống là tốt rồi, ba ba mặc kệ con đang ở đâu, miễn là còn sống là được, cho dù không thể gặp lại nhau, nhưng biết con sống tốt là ba yên tâm, Tình Nhi, lần này không có ba mẹ trói buộc con, sẽ không có người bắt được nhược điểm của con, Thiến nhi là đứa nhỏ hiếu thuận, có con bé chăm sóc ba mẹ rồi, con đừng vì ba mẹ mà lo lắng hay làm chuyện gì nguy hiểm cho bản thân, biết chưa?” Bởi vì họ mà con gái rơi vào hố lửa, đây chính là khúc mắc khó giải của hai vợ chồng họ.

Tịch Tình Nhi ngoan ngoãn gật đầu, tuy không nói rõ ràng, nhưng nàng vĩnh viễn không có cơ hội để người khác bắt được nhược điểm nữa rồi, linh hồn vất vưởng không bao lâu nữa sẽ tiêu tán trên thế gian này, có thể trước khi tan biền mà gặp cha mẹ cũng không tiếc.

“Cha, mọi người sống ở đây thế nào?” Cảm giác đau khổ vì hại con bị động tác nũng nịu này mà mất sạch, nhìn con gái thân thiết với mình, phảng phất như những năm không gặp nhau kia chỉ như cái chớp mắt.

“Ha ha, ở đây có rất nhiều người Hoa sinh sống, hẳn là do sống xa xứ nên quan hệ giữa người với người càng thêm gắn bó, thỉnh thoảng ba ba cảm thấy nơi đây chính là cố hương của mình, mà không phải đất khách quê người, lúc tới đây không thì quen với nhà lão Triệu, thư pháp của lão không tệ lắm lại có phong cách rất riêng, cực kỳ đặc biệt….”

Lẳng lặng dựa vào lòng ba ba, nghe ông nói chuyện trong ba năm sinh sống ở Vancouver, ba ba từ trước đến nay không phải kiểu người khiến người ta ghét được, không mất nhiều thời gian đã có thể hòa nhập được, cuộc sống của ba mẹ thường ngày coi như cực kỳ thích ý, điều này khiến nàng an tâm không ít, coi như … Coi như sau này không còn gặp lại nhau nữa, nàng có thể yên tâm, còn có Thiến nhi nữa.

“Mẹ con rất lo lắng cho Thiến nhi, đã hơn hai mươi rồi, cũng chả thấy con bé mang bạn trai về ra mắt, con bé chắc không định ở vậy cả đời chứ? Hay là nó không thích con trai? Bình thường còn không thấy nó có quan hệ đặc biệt với đứa con gái nào nha?”

Ông nói ra nghi vấn của mình, thiếu chút nữa khiến Tình Nhi suýt chút nữa thổ huyết, thái độ này của cha có quá thoải mái rồi không? Nếu như Thiến nhi mang con gái về ra mắt thật, ông định dùng thái độ kiểu này mà tiếp nhận sao? Phản ứng người bình thường là đuổi cả hai ra khỏi nhà, cắt đứt quan hệ, cả đời không quan hệ với nhau không phải sao? Cha…Quá thoáng rồi hay là nghĩ bậy trong đầu? Chuyển ra nước ngoài định cư rốt cuộc là đúng hay sai?

“Chắc là do chưa gặp người trong định mệnh, em con xinh đẹp như vậy, không chừng có rất nhiều người theo đuổi rồi, Tịch gia chúng ta phải dựa vào con bé nối dõi tông đường mà, chỉ cần ba với mẹ biểu hiện rõ ý muốn có cháu trai, cháu gái, con bé sẽ lập tức đi tìm người ngay.”

Nàng biết em gái rất hiếu thuận, với lại cũng không muốn cha mẹ thất vọng, có chút tính toán, cũng bởi vì nàng muốn thấy em gái được hạnh phúc, mà không phải chỉ vì gánh gác trách nhiệm, “Có điều phải tìm hiểu kỹ nam nhân con bé tìm, con không muốn con bé bị người ta lừa gạt đâu.”

“Tất nhiên rồi, nếu ai dám lừa gạt Thiến Nhi, cha quyết không tha, con chịu ủy khuất đủ rồi, cha không thể để Thiến Nhi cũng chịu ủy khuất như vậy được.”

Thần sắc ảm đạm dần, vì người nhà nàng không thấy mình chịu ủy khuất chỗ nào cả, chỉ là…Có nhà mà không thể trở về, loại cảm giác khắc sâu vào linh hồn này, nàng không thể nào quên được.

Chớp mắt cái đã lâu như vậy, đi vào giấc mộng lâu thế này đối với người sống sẽ gây thương tổn, điểm ấy nàng biết, dù tiếc đến đâu, vì thân thể của cha, nàng phải rời đi, hy vọng đây không phải là lần gặp cuối cùng, “Cha, con phải đi, cha hãy nói với mẹ và em gái là con sống rất tốt, đừng lo lắng cho con, cũng nói với em gái rằng, chị hy vọng rằng em sẽ hạnh phúc, nếu gặp được nam nhân tốt thì triển liền, cả nhà không muốn trở thành ràng buộc của con bé.”

Tịch Du Viễn không muồn buông tay, ôm con gái thật chặt, “Tình Nhi, Tình Nhi. . . “

“Cha, con sống rất tốt, có cơ hội con sẽ quay về thăm mọi ngưởi, cha và mẹ phải giữ gìn sức khỏe, phải sống đến 100 tuổi.” Đau đớn khi phải chia lìa lại đến, nếu như có thể, nàng hi vọng có thể ở bên cạnh cha mẹ, làm đứa nhỏ hiếu thuận của hai người.

Không nỡ buông tay, Tịch Du Viễn đến cùng sợ làm con gái bị thương, không dám giữ con gái lại, chỉ dặn dò, giống như người cha tiển con đi xa, “Cần nhẫn nhịn phải nhẫn nhịn, nhưng tuyệt đối không được để người ta khi dễ mình, lúc cần tàn nhẫn thì đừng có mềm lòng, nếu có thể giúp đỡ được người ta thì hãy giúp, đừng có vì mình đứng ở trên cao mà quên mất mình từng ăn qua khổ, mặt tối của con người so với cha con đã thấy nhiều rồi đi, có nhiều người rất ghê tởm. nhưng cũng có những người vô tội, đừng có lãng phí thân phận bây giờ của con.”

Tịch Tình Nhi ngoan ngoãn nghe, gật đầu tỏ là đã biết, nếu như nàng còn sống, nàng. . . Muốn trở lại làm Tịch Tình Nhi, mặc dù lạnh tâm lãnh tình, lại tịch mịch, nhưng chuyện bị người bên cạnh tùy thời cho mấy nhát đao này, nàng không muốn trải qua lần nữa.

“Tình Nhi, ba ba biết mấy năm nay con chịu nhiều đau khổ, khiến tính tỉnh con thay đổi không ít, thế nhưng con hãy nghĩ lại xem, con trả giá cao như vậy, cũng không hy vọng bản thân phải gặp chuyện thế này phải không? Tuy trong lòng không muốn, nhưng con không nên giấu kín thân phận kia của mình, trước khi quyết định cái gì, con phải tự hỏi bản tâm của mình, nghĩ lại lời cha nói.” Thân phận công chúa của con gái khiến ông vô cùng lo lắng, tuy không biết rõ thế nào, nhưng có một điều chắc chắn là con gái chịu không ít khổ, trên người mang không ít tính mạng, và điều lo sợ nhất là tính tình của con sẽ vặn vẹo, coi thường tính mạng con người, ông không muốn con gái ở trở thành người như thế.

“Con biết rồi, cha, con sẽ không trở thành người như vậy đâu.” Tính toán thời gian, nên đi rồi, Tịch Tình Nhi nhìn vào đôi mắt ửng đỏ của cha mình, kh6ng muốn, không muốn, cô không muốn đi, cho dù chỉ còn lại linh hồn, ý niệm không ngừng gào thét, nhưng không được.

“Cha, cha phải sống thật lâu, chờ con quay về.” Ít nhất nàng có tự tin lần này mình sẽ không chết, chỉ cần mình cố gắng tu luyện, có được lực lượng hơn người, nhất định có thể xé rách không gian đi? Dầu gì, phải nhờ tiểu Ngọc giúp đỡ, hẳn sẽ có cách gặp lại.

“Được, cha nhất định sẽ sống thật lâu, Tình nhi, con cũng phải sống tốt.” Tuy phải ly biệt, Tịch Du Viễn cố gắng nặn ra nụ cười thật tươi, Tịch Tình Nhi quyết tâm, cắn răng ly khai khou3 mộng cãnh của cha, lúc này Tịch Du Viễn đã không phải ở trong nhà mình, mà ở trong bệnh viện tràn ngập mùi thuốc khử trùng.

Nhìn thấy khóe mắt đầy nước mắt của mẹ, Tịch Tình Nhi bay đến gần, trên khóe mắt mẹ có vài vết nhăn, trong lòng thầm gọi, “Mẹ, mẹ, mẹ….”

“Mẹ, cha làm sao vậy.” Tịch Thiến Nhi tựa như một trận gió vọt vào, trên mặt có không che giấu được kinh hoàng, biết rõ sinh lão bệnh tử là chuyện nhân chi thường tinh, nàng không thể chống lại được, nhưng đã mất đi chị gái, không thể nào mất đi ba mẹ được.

Tịch phu nhân lau nước mắt, trấn an nói: “Thiến nhi, nói nhỏ chút, bác sĩ nói là ba con chỉ mệt mỏi thôi, cần nghỉ ngơi nhiều, yên tâm, không có việc gì. “

Tịch Thiến Nhi yên lòng, nắm chặt tay để ngoài chăn của cha, ấm áp này khiến nàng yên tâm không ít, “Cha làm gì mà mệt mỏi như vậy? Hiện cha đâu có đi làm nữa, đâu có chuyện gì khiến cha phải hao tốn tinh lực, sao có thể mệt đến vậy chứ?”

Tịch phu nhân lắc đầu, “Mẹ cũng không biết, bác sĩ chỉ nói vậy thôi, Thiến nhi, ba con hôm nay có chút lạ, vốn là hẹn nhà lão Triệu đi uống trà, đột nhiên ông ấy nói không muốn đi nữa, còn nói phải cúng Tình nhi, Thiến nhi, liệu ba con có trúng tà không?”

“Ngủ thật thoải mái.” Tịch Du Viễn bỗng nhiên mở mắt, giơ tay lên xoa mắt đỏ hoe của mình, nước mắt như nước lũ chực trào, “Lão bà, Thiến nhi, tôi mơ thấy Tình nhi, Tình Nhi nói con bé sống rất tốt, bảo chúng ta đừng có lo lắng, có cơ hội con bé sẽ trở về thăm chúng ta, Thiến nhi, Tình Nhi nói muốn con phải hạnh phúc, đừng có bỏ qua nam nhân tốt, đây là kỳ vọng của chị con, lão bà, Tình Nhi còn sống, chỉ là tình huống không cho phép nàng trở về mà thôi.”

Nước mắt Tịch phu nhân rơi xuống, nắm lấy tay chồng,”Tịch Viễn, ông bình tĩnh chút, Tình Nhi đã chết, con bé chỉ báo mộng cho ông mà thôi, tôi cũng hy vọng nó còn sống, hy vọng nó xuất hiện trước mặt chúng ta, nhưng…Sự thật là con bé đã chết, ông phải chấp nhận sự thật đi, được không?”

Tịch Du Viễn vẫn mỉm cười, nước mắt không ngừng rơi xuống, “Tôi biết vừa rồi mình nằm mộng, nhưng đó thật sự là Tình Nhi, không phải là nằm mộng thôi đâu, hôm nay tôi không muốn ra ngoài, là vì cảm giác được Tình nhi đến thăm chúng ta, lão bà, Tình Nhi thực sự còn sống, con bé còn sống. “

Tịch phu nhân khóc lớn hơn, nửa đêm tỉnh mộng, bà sao không hy vọng con gái chết chỉ là giấc mộng thôi, nhưng Tình Nhi xưa nay chưa đi vào giấc mộng của bà, “Hảo hảo, tôi cũng hy vọng Tình Nhi còn sống,nếu con bé còn sống mà quay về, tôi nguyện về sau ăn chay niệm Phật, cảm tã Bồ Tát.”

“Tình Nhi muốn chúng ta sống lâu đến 100 tuổi, con bé nhất định tìm cơ hội quay về thăm chúng ta, lão bà, chúng ta nên đi học dưỡng sinh, 100 tuổi à, chúng ta còn tới hơn 40 năm đó.”

“Được, nhất định sẽ làm.” Hai người nắm chặt tay nhau, dựa vào nhau mà an ủi, Tịch Thiến Nhi đứng bên cạnh, nước mắt dàn giụa, khóc không thành tiếng, chị của nàng, chị ấy ưu tú như vậy, nếu như còn sống nhất định là kiêu ngạo của cả nhà, là thần tượng mà nàng theo đuổi, chị ơi, chị…..

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro