Chương 117

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Julia

Ở một không gian khác

Mỗ chủ nhân lười biếng dựa vào đệm mềm trên giường, một tay chống cằm, hiếm khi trên mặt lộ vẻ mê mang, từ khi nữ nhân kia tỉnh dậy, hắn đều đem hết nhìn vào mắt, rõ ràng không cần phải để ý, nhưng lại không tự chủ mà cứ để ý hoài, đã trưởng thành rồi.

Lấy tu vi của bọn họ, một lần bế quan cũng hơn 100 năm, nói chi 3 năm này chả tính là gì, chỉ là người kia một lần tu luyện linh hồn này, thân hình nhỏ bé chậm rãi phát triển thành thiếu nữ , bộ dạng và cử chỉ thành thục hơn so với 3 năm trước, loại bình thản này không giống như 3 năm trước chỉ tỏ ra ở mặt ngoài, mà là từ trong xương cốt phát ra , chỉ trải qua 3 năm mà con người có thể thay đổi đến chóng mặt như vậy sao? So tâm tính với nàng, bọn họ đúng là sống uổng phí rồi. (J: cái này mình chém, khó hiểu vl)

“Điện chủ, Nhu Nhi xin cầu kiến.”

Giọng nói nhu mị cất lên, tiếng nói đúng như cái tên, chỉ là hắn không nhớ rõ giọng nói này là của nữ nhân nào , mỗ chủ nhân nhướng mày, biểu tình càng lười nhác dựa vào đệm, có phải gần đây hắn dễ nói chuyện quá không ta ? Từ khi nào có người cả gan xông vào tẩm cung của hắn vậy.

Khônh nghe thấy ai đáp lời, nữ nhân gọi là Nhu Nhi cắn môi, bước vào trong cung, gần đây điện chủ rất thương nàng, cho dù có mất hứng, cũng không nỡ trách tội nàng đi, ôm chút tự tin vô danh này, bước chân của Nhu Nhi tự tin lên không ít.

Ngoại điện không có ai, im ắng, ngay cả người hầu cũng không có một người, nhưng Nhu Nhi biết, trong tối , không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng, tẩm cung của điện chủ, không có khả năng không người bảo vệ. Thấy không ai bước ra cản nàng, lá gan tự nhiên lớn hơn nhiều, đây chắc là ý của điện chủ.

Đè xuống kích động trong lòng, Nhu Nhi chuyển bước đến nội điện, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, khuôn mặt cười như không cười của điện chủ lập tức hấp dẫn ánh mắt của nàng, nàng biết mình rất xinh đẹp, cũng biết rõ, hậu cung của điện chủ tùy tiện xách ra một người cũng là đối tượng cho mọi người cạnh tranh theo đuổi, nhưng mà các nàng dù có đẹp cách mấy sao có thể so được với điện chủ.

Đây không phải là nói điện chủ đẹp đến mức giống như nữ nhân, mà khuôn mặt ngài, không âm nhu, không thuộc nữ tướng, liếc mắt một cái là biết  đây là nam nhân đỉnh thiên lập địa, chỉ là vị thần minh trên cao lại đặt hết những thứ tốt đẹp nhất lên ngài, mặc kệ là tách ra hay trộn lẫn vào nhau, đều đủ làm ánh mắt người ta không dời nổi, hàng mi tà mị, mắt phượng thon dài, sóng mũi cao, môi mỏng bạc tình, chiếc cằm thọn gọn, gương mặt này thoạt nhìn hiện lên tia sắc bén, khiến người ta e ngại lại có chút băng lãnh, chỉ là một khi người này hạ cằm, cả khuôn mặt liền nhu hòa không ít.

Hơn nữa điện chủ luôn bày bộ dáng cười như không cười, thần thái lười biếng tùy thời buông bỏ trần tục thế gian, mỗi nơi mà điện chủ đi qua đều trở nên câm lặng, bởi vì bất luận nam hay nữ, ánh mắt đều không thể dời đi khỏi người hắn. Cho dù biết người này đáng sợ đến mức khiến ngươi tru diệt, chỉ là một khi nhìn thấy, sẽ quên mất thống khổ mà hắn mang đến cho ngươi, hơn nữa người bị hắn chỉnh qua ngược lại không sợ hắn mà còn có chút hơi đắc ý, ít nhất, bọn họ được tiếp xúc gần gũi với nhau, ngươi, có sao?

Mỗ chủ nhân vẫn bất động, duy trì tư thế như vậy nhìn nàng, biểu tình này đã nhìn nhiều đến mức phát ngán rồi, ngay từ đầu còn có chút tức giận, hiện tại sao, không đau không ngứa, nhớ tới vụ đánh cược với Tiểu Đinh Đương, cái bộ dạng tự tin kia của nó, hắn không tin nữ nhân đó nhìn hắn mà không thất thần,  hay là…… Đi tìm Tiểu Đinh Đương chơi?

Nhu Nhi không có ngây ngốc bao lâu, đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy, tuy rằng không có sức chống cự như cũ, tốt xấu gì cũng có chút tự chủ, nhu mĩ nhún người hành lễ, “Nhu Nhi thỉnh an điện chủ .”

Mỗ chủ nhân vẫn không lên tiếng, cứ như vậy nhìn nàng, nhìn đến mức Nhu Nhi hãi hùng khiếp vía, điện chủ…… Điện chủ…… Là đang tức giận sao? Bởi vì nàng tự tiện xông vào tẩm cung?

“Thỉnh điện chủ thứ  tội cho Nhu Nhi vì tự tiện xông vào tẩm cung , là vì bình thường lúc này điện chủ sẽ xuất hiện ở hậu viện, nhưng hôm nay đến bây giờ cũng không nhìn thấy điện chủ, bọn tỷ muội đều thực lo lắng cho điện chủ, nên cử Nhu Nhi tới thỉnh an điện chủ , thỉnh điện chủ thứ tội.”

Mỗ chủ nhân rốt cuộc có chút lương tâm, không hề gây ra áp lực vô hình với nữ nhân đang chảy mồ hôi ròng ròng này, lại đổi vị trí nằm, bâng quơ nói: “Vậy ngươi có biết tẩm cung là cấm địa? Hay là bọn tỷ muội đó của ngươi đã quên nói cho ngươi?”

Hai chân Nhu Nhi bắt đầu run lên, “Nhu Nhi biết, chính là Nhu Nhi lo lắng điện chủ……”

Mỗ chủ nhân cười như xuân về hoa nở, đáng tiếc trong mắt vẫn là cái lạnh băng giá của mùa đông, “Tâm ý của Nhu Nhi, bổn tọa biết, nhưng quy củ không thể phá, Nhu Nhi quan tâm bổn tọa như vậy, hẳn là vì bổn tọa mà phí không ít tâm sức đi ?”

Nhu Nhi nhìn điện chủ đang cười ôn nhu, cổ hàn khí vừa rồi chẳng lẽ là do tẩm điện lạnh lẽo? Nhất định là vậy, điện chủ đối với các nàng ôn nhu mọi người đều biết, nào có làm điện chủ khó xử bao giờ chứ?

“Nhu Nhi nguyện ý tiếp nhận trừng phạt.”

“Ngoan, xong chuyện bổn tọa sẽ bồi thường cho Nhu Nhi, tự đến điện Bạch Hổ tìm Hàn đi.”

“Dạ, cảm ơn điện chủ đã suy nghĩ cho Nhu Nhi.” Nhu Nhi lại lần nữa thi lễ, ánh mắt quyến luyến nhìn  điện chủ mới rời đi.

Tẩm cung an tĩnh trở lại, sau khi Nhu Nhi đi xa đột ngột truyền đến một tràng tiếng cười, mỗ chủ nhân thấy nhiều không trách, động cũng không them động, giống như con mèo nằm lười biếng trên giường, trong lòng suy nghĩ lát nữa nên làm gì đây.

“Điện chủ, nữ nhi xinh đẹp như hoa thế này ngài không đau lòng tí nào sao, Hàn không có tư tưởng thương hoa tiếc ngọc đâu.” Nam tử mặc áo xanh từ trong góc tối bước ra, bộ dáng nho nhã cực kỳ, trên mặt mang theo ý cười, nhìn vị điện chủ tùy hứng kia.

Mỗ chủ nhân ngay cả mí mắt cũng lười chớp, “Không thấy nàng chủ động sao? Bổn tọa đâu có ép buộc nàng, sao hôm nay ngươi rãnh rỗi quá vậy, Mục?”

Mục bất nhã trợn mắt nhìn hắn “Một ngày nào đó ta sẽ đem ngươi hư cấu, Minh Không Điện này, trừ bỏ mấy nữ nhân ở hậu viện kia ra, có mấy người gặp được ngài? Tốt xấu gì ngài cũng nên lộ mặt dùm cái, không thì mấy người đó lại chạy đến hỏi ta, điện chủ có phải lại bế quan nữa không.”

Vị chủ nhân nào đó làm như không nghe, không thấy thuộc hạ mình đang càm ràm,  lời vào tai này lại chạy sang tai kia, dưới Minh Không Điện có bốn điện, chủ điện Bạch Hổ là Hàn, điện Chu Tước là Nhan, còn vị gia hỏa lớn lối, không biết lớn nhỏ trước mặt này là Mục, chủ điện Thanh Long , cuối cùng là Á, chủ điện Huyền Vũ , bốn người này cùng hắn lớn lên, tuy rằng tu vi của hắn đã sớm bỏ lại bốn người một khoảng thật xa, nhưng do bốn người lớn lên từ nhỏ với hắn nên giao tình giữa họ rất tốt, đối với hắn trung thành và tận tâm, cũng chỉ có bốn người này dám nói chuyện không phân biệt trên chủ tớ với hắn như vậy, nên cuộc sống của hắn càng thêm lạc thú vì có bốn người.

Mục bất đắc dĩ không nói nữa, điện chủ rõ ràng đang thất thần, hắn nói nhiều cũng vô dụng, cũng không phải lần đầu tiên nói mấy lời này, người này không có chút tự giác mình là điện chủ tí nào, tùy hứng đến mức khiến người ta đau đầu, thật hy vọng xuất hiện người có thể trị được vị này, đừng để vị này ra dáng muốn chết không muốn sống vì chán.

Mỗ chủ nhân híp mắt, ngồi thẳng dậy mà ngáp, “Nói xong rồi?”

Đầu Mục rơi hắc tuyến, có môyj chủ tử như vậy là bi ai của cuộc đời hắn, “Điện chủ, ngài đi ra ngoài gây tai họa cho người khác đi, đừng ở nhà hại ta, trong thời gian ngắn này không về cũng không sao hết, nếu có thể, ngài cứ dẫn đại một mỹ nhân nào đó cùng ra ngoài, ta đồng ý hết.”

Y bắt đầu lải nhải hắn nên làm gì, lỗ tai mỗ chủ nhân dựng đứng lên, trong thời gian ngắn không về cũng không sao? Hắc hắc hắc, có chỗ để đi nha, đúng là trong thời gian ngắn không thể về được, “Được, trong thời gian ta đi ngươi đừng có tìm bổn điện chủ, bổn điện chủ đến không gian khác chơi đây.”

 Mục muốn khạt ra lửa, thật muốn rống vài tiếng để biểu đạt cảm tưởng của hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Điện chủ, ta chưa nói xong, ngài chạy nhanh như vậy làm gì, nếu có việc gấp tìm ngài làm sao bây giờ?”

Trên mặt mỗ chủ nhân đầy ý cười nhìn hắn, “Mục, ngươi không thấy bổn điện chủ nghe lời sao, ngươi nói bổn điện chủ trong thời gian ngắn đừng trở về, bổn điện chủ sẽ không trở lại sớm đâu, ta đi xa, nên có chuyện gì ngươi tự quyết định là được, ta tin tưởng ngươi lắm đó nha, nếu không quyết định được thì bốn người các ngươi tự hội ý với nhau đi, không được nữa thì tìm ta, mà có chút việc nhỏ cũng tìm bổn điện chủ, thì chờ ta về sẽ hảo hảo yêu thương của các ngươi.”

Mục rùng mình cái, thủ đoạn của chủ tử nhà mình, có người so với hắn rõ hơn chắc? “Chủ tử, không phải đã có quy định không được tự ý đến không gian khác sao? Nếu để đám lão gia hỏa kia biết, ngài chịu được không.”

Mỗ chủ nhân thích ý cười một tiếng, “Ai thèm để ý đến bọn họ, có bản lĩnh đến đây giam bổn điện chủ xem, bọn họ dám sao?”

Bọn họ nào dám, Mục thầm trả lời, nếu thật sự dám làm thế, không nói cái khác, chỉ bằng nữ nhân kia có thể đem đám lão bất rử xào lăn. “Nhưng như vậy không tốt lắm, không ấy ngài đổi chỗ khác chơi đi? Khoảng thời gian trước Phiêu Vũ Cung truyền lời, nói cung chủ mới nhậm chức của họ coi trọng ngài, hay ngài đi gây tai họa cho nàng đi?”

Mỗ chủ nhân ngẩng đầu nhìn nóc nhà hoa lệ, “Ta sẽ chuyển lời cho nàng nghe, Mục, bổn điện chủ tin tưởng nàng sẽ bằng lòng tìm ngươi trò chuyện nha.”

Mục cẩn thận lùi lại một bước, “Thuộc hạ cái gì cũng chưa nói hết, ngài thích đi đâu thì đi, nhưng phải mang theo mấy người thì bọn ta mới an tâm được, còn có, hy vọng ngài có thể tuân thủ một chút quy định, đừng có ở không gian khác mà sử dụng sức mạnh mà không gian đó không chịu được, lỡ mà không gian hỏng mất là mọi người sẽ lầm ầm lên đó.”

“Mục, chủ tử ngươi ngu xuẩn vậy sao? Không cần sức mạnh, chỉ dùng trí thông minh này của ta là có thể chơi vui vẻ, ngươi yên tâm đi.”

Ta không thể nào yên tâm được, đầu óc của ngài không giống người thường tí nào, ta đã sớm phát hiện, Mục chửi thầm trong lòng, miệng lại nói: “Đã lâu rồi ngài không ngủ, có cần dẫn theo đại phu để ngừa vạn nhất không?”

Động tác thay quần áo của mỗ chủ nhân dừng một chút, “Không có việc gì, bổn điện chủ không muốn đẫn theo lão già bên cạnh, cho dù mười năm không ngủ, tu luyện chút là ổn hết.”

Mục không nói nữa, tật xấu của chủ tử này không biết bắt đầu từ khi nào, hắn nhớ không rõ lắm, chỉ biết là đã rất rất rất lâu rồi chủ tử không tài nào ngủ được, đã mời không ít danh y đến xem, cũng không tra được nguyên nhân, cho tới bây giờ, chủ tử vẫn không có cách nào đi ngủ được, mà cũng lạ, đã biết mình không thể nào ngủ được, vị chủ tử này vẫn giống như người khác, buổi tối sẽ nằm trên giường, cho dù nhìn nóc giường cả đêm vẫn không ngủ.

Tu vi càng cao, tình huống càng nghiêm trọng, lúc đầu còn có thể ngủ được một chút, nhưng bây giờ không thể tính được đã bao lâu rồi ngài không ngủ, thời gian chủ tử bế quan còn nhiều hơn người khác, không phải ngài chăm tu luyện , muốn trở nên lợi hại hơn, mà là mượn thời gian tu luyện dài như vậy để tinh thần mệt nhọc mà chìm vào giấc ngủ, nhưng cũng không ăn thua, càng luyện càng lên tới trình độ người khác không so được , theo thời gian, liệu không gian này còn ai có thể địch lại đây? Ngay cả đám lão bất tử đó cũng không dám so với vị này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro