Chương 119

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Julia

“Tiểu thư, đại công tử hồi âm.” Trên vai Địch Hi có một con hắc ưng đang đậu, tay cầm một cuộn giấy sải bước đến.

Từ khi người trong cung phái tới đây trở về, thì tin tức nàng trở về mới truyền ra, nàng mới liên lạc với ca ca, trong bất cứ tình huống nào, nàng không muốn phụ thân có cơ hội ngờ vực , tình thân không bằng nghi kỵ, đặc biệt là tình thân trong hoàng tộc vốn yếu ớt, lại nói liên lạc với ca ca rất nhanh, có Tiểu Hắc, thì chỉ cần mất nửa ngày là xong.

Mở tờ giấy ra, nếu trước kia chỉ vài ba lời, thì giờ còn nhiều hơn trước, Chung Ly Dạ rất thông minh, không dùng một từ mẫn cảm nào, tỷ như nàng đi đâu trị thương, nếu hắn hỏi, Chung Ly Tình Nhi đúng là không thể nào trả  lời được, đại khái chỉ có thể dựa theo lời Hiên Viên nói, hồi sư môn.

Từng câu chữ đều là lời quan tâm, hết thảy lấy cẩn thận làm tiền đề, cùng với xin lỗi nàng vì giờ hăn không thể đến được, trong mắt Chung Ly Tình Nhi đầy ý cười, hắn không thể tới, nàng không thể đi sao? Ca ca là người bận rộn, nhưng nàng rất rãnh nha.

Trong hoàng cung

Chung Ly Tường Vân nghe Chu Nhạc báo lại tình huống ở Du Nhiên Cư, vôn còn nghĩ rằng Tình Nhi vẫn chưa về, không nghĩ tới câu đầu tiên khiến ông xúc động.

“Tình Nhi đã trở lại?”

“Hồi Hoàng Thượng, Cửu công chúa xác thật đã trở lại, hai ngày trước thần chạy đến, nhìn người rất khỏe mạnh.”

“Phải không? Này liền hảo, này liền hảo.” Chung Ly Tường Vân lẩm bẩm tự nói, chợt nhớ tới cái gì, “Tình Nhi có nói cái gì sao?”

Chu Nhạc dâng thư lên, “Hồi Hoàng Thượng, Cửu công chúa bảo thần mang phong thư này cho người.”

Nội thị tiếp nhận thư trình lên, Chung Ly Tường Vân vội mở ra, ba năm qua ánh mắt không thèm liếc đồ người khác coi như là bảo mà hiến dâng, đứa nhỏ này…… Thật sự đã trở lại, tâm căng như dây đàn có thể thả lỏng.

“Cha, người có khỏe không, Tình Nhi đã trở lại, con rất khỏe, cha đừng nhớ mong, có cơ hội, Tình Nhi sẽ hồi cung gặp cha, cha phải giữ gìn sức khỏe cho thật tốt đó,  còn có, thù này, Tình Nhi tự mình báo, cha đừng xen vào, chuyện cha cố kỵ nhưng Tình Nhi không cố kỵ, mà con xin nhờ cha trấn áp lực cản từ trong triều giúp con, có được không? Những người này giống như u ác tính trong người chúng ta, một ngày không trừ, một ngày không an tâm, mẫu hậu đã đi, Tình Nhi không để cho bọn họ thực hiện được, không diệt trừ bọn họ, một ngày nào đó bọn họ sẽ gây nguy hiểm cho cha cùng ca ca, Tình Nhi không hy vọng có ngày đó, xin cha thành toàn, đừng ngăn Tình Nhi. Tình Nhi bái tạ.”

Mặc dù lời nói xem như nhu hòa, nhưng trong từng câu chữ đều thấy được ý chí kiên định, đứa bé này, rất giận, cũng đúng, ông cố kỵ này cố kỵ kia, nhưng Tình Nhi không có, thuộc hạ lại là người có bản lĩnh lại trung thành, làm gì cũng tiện, ông có thể ngăn cản sao? Ong còn muốn duy trì, mạnh mẽ duy trì, không thể vì Nghiên Nhi báo thù vẫn luôn là tâm kết không thể hóa giải trong lòng.

“Chu Nhạc, Tình Nhi còn nói gì không?” Nhìn thấy hắn vẫn luôn quỳ, Chung Ly Tường Vân nói: “Đứng lên đi.”

Chu Nhạc chịu đựng tê mỏi từ đầu gối mà đứng dậy , rũ mi mắt trả lời: “Hồi Hoàng Thượng, Cửu công chúa nói xin Hoàng Thượng cho bảy người Thư Dục trở về, nàng quen bọn họ hầu hạ, còn có, Cửu công chúa bảo thần tra xem mấy cây trồng nàng đưa có ra hạt giống không, nàng nói không hy vọng việc này không có kết quả.”

“Việc này không cần tra, ngươi trực tiếp qua chỗ Tòng Lợi Quang hỏi một chút sẽ biết, liên quan đến thịnh vượng của Đằng Long , trẫm sẽ không mặc kệ.”

“Dạ, vi thần đi ngay.”

Chung Ly Tường Vân gật gật đầu, lại nhìn thư một lần, “Ngươi lui xuống đi, nghỉ ngơi hai ngày, sau đó cùng nhóm Thư Dục đi một chuyến

“Vi thần cáo lui.”

Cửu công chúa trị thương trở về, làm đám người ra sức chèn ép đám Thư Dục hãi hùng khiếp vía, thái độ lập tức nghịch chuyển, không có thánh chỉ, nhóm Thư Dục vẫn còn ở luyện ngục tiếp thu huấn luyện, ba năm nỗ lực, nơi này đã không còn tạo thương tổn lớn với họ nữa, không giống với lúc mới tới, ngày nào cũng là bộ dạng thoi thóp sắp chết.

Thái độ của mọi người thay đổi khiến bảy người hai mặt nhìn nhau, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ tới Cửu công chúa, chẳng lẽ…… Chẳng lẽ là Cửu công chúa đã trở lại sao? Bọn họ có thể cầu xin quay lại bên nàng không? Áp lực, kích động, bảy người vẫn đâu vào đấy tiến hành các loại huấn luyện. Ba năm, cũng đủ cho bọn họ trưởng thành.

“Thánh chỉ đến……” Tiếng nói vịt đực của thái giám khiến 7 người không hẹn mà cùng run rẩy, thần sắc cung kính quỳ xuống, chỉ mong, đúng như bọn họ kỳ vọng.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, 7 người Thư Dục ngay trong ngày hôm nay rời luyện ngục, hai ngày sau về Du Nhiên Cư, khâm thử.” Nội thị nhìn bảy người còn thất thần, nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Thư Dục, tiếp chỉ, chuẩn bị rời đi đi, cho bảy người các ngươi trở về là Cửu công chúa hướng Hoàng Thượng cầu xin, ba năm này của các ngươi xem như không uổng phí.”

Thư Dục phục hồi tinh thần lại, đôi tay tiếp nhận thánh chỉ, khuôn mặt lạnh lùng chợt nở nụ cười, “Tạ ơn Thành công công nhắc nhở,  ba năm này đa tạ ngài chiếu cố, nếu là không có ngài, bọn ta khó mà trôi qua được.”

Thành Dung là nội thị bên cạnh hoàng đế bên người , cũng là thủ lĩnh đám nội thị trong cung, đướng nhiên ánh mắt không thể so với người bình thường, Hoàng Thượng đối với Cửu công chúa thế nào, không ai rõ hơn hắn cả, chỉ cần Cửu công chúa không gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng,hắn sẽ không làm cái chuyện bỏ đá xuống giếng, làm người nên lưu một con đường lui, cũng là lưu lại một đường cho mình.

Lúc này nghe Thư Dục nói thế, trong lòng thấy thoải mái không ít, trong cung đấu đá đầy huyết tinh, động một chút là mất đi tính mạng, vào hoàng cung trước hết phải học thoát thân chi đạo, những người đó, tu luyện còn chưa lâu, nên không thấy được Hoàng Thượng đối với Cửu công chúa dung túng, lại nhìn không thấy bản lĩnh của Cửu công chúa, nếu đối với người bên cạnh Cửu công chúa không tốt, sẽ lưu lại mầm họa sau này không biết là gì, có điều với tính cách không thích phiền toái của Cửu công chúa, đại khái không rãnh rỗi tìm việc cho bản thân, chỉ cần đừng phạm đến điểm mấu chốt của nàng là được.

“Đừng nói nữa, mau đi thỉnh an Hoàng Thượng , Hoàng Thượng đang chờ.”

“Dạ.” Thư Dục ứng thanh, sau đó nhìn 6 người sau lưng mình,  ánh mắt kiên định sáng ngời, trước kia chưa từng có, ba năm, chông phải không có thu hoạch? Nếu tình huống ba năm trước lại tái diễn, bọn họ tuyệt đối sẽ không trở thành trói buộc của tiểu thư, bọn họ, phải bảo vệ tiểu thư.

——–

Bên ngoài Du Nhiên Cư , Chung Ly Tình Nhi dẫn hai đứa nhỏ và một linh thú tản bộ ở vườn rau, mặt trời chói mắt trên cao dần khuất sau núi, không trách người ta nói cảnh đẹp nhất là hoàng hôn, cảnh đẹp như vậy khiến người ta nhìn đến xuất thần.

“Tỷ tỷ, thì ra mặt trời lại đẹp đến vậy, Tiểu Ngọc lần đầu tiên nhìn thấy đó.” Tiểu Ngọc một tay ôm chồn tía, một tay nắm tay Tham Oa, nhìn say mê không thôi, nó luôn ở trong không gian, cũng không thấy cảnh đẹp như vậy bao giờ, trước kia đi theo chủ nhân chỉ luôn thấy chủ nhân chỉnh người, nào có cái chuyện đi xuống núi ngắm mặt trời lặn chứ.

Tình Nhi sờ đầu nó, “Ngày mai dậy sớm một chút, chúng ta đi xem mặt trời mọc, cũng rất đẹp đó, không có cảm giác giống như nhìn hoàng hôn đâu.” Lại nghĩ đến hai đứa nhỏ này còn nhỏ, không biết có nghe hiểu được không, Tình Nhi vội đổi đề tài, “Cho tỷ xem chồn tía nào, hình như nó có vẻ khôi phục rồi đó.”

Tiểu Ngọc ngoan ngoãn đem chồn tía trong lòng đưa cho tỷ tỷ, chồn tía cảm giác được thay đổi người ôm, mắt vốn nhắm lại mở, sau đó nhanh như chớp chuyển người rồi nằm yên, nó rất thích hơi thở ôn hòa trên người Tình Nhi, hơn nữa, nó nhớ kỹ hơi thở này của nàng.

Tình Nhi cẩn thận đưa linh lực vào, vuốt lông nó, đồng thời điều chỉnh nội tức có chút vẩn đục của nó, nếu là không có  nơi tu luyện thiên nhiên như Á Kỳ Sơn này, nơi này chắc sẽ không xuất hiện yêu, nhưng mỗi một yêu quái khi bắt đầu tu luyện cực kỳ vất vả, bởi vì chúng nó chỉ có thể dựa vào chính mình tích lũy từng chút linh khí, không có công pháp tu luyện, cũng không có dược vật trợ giúp, hết thảy đều chỉ có tự mình làm.

Chồn tía có thể gặp được Tình Nhi đã xem như gặp may, có Tình Nhi chải chuốt lông cho nó, thanh trừ tạp chất trong đan điền,  sau này tu luyện sẽ nhanh hơn nhiều, vậy là Tình Nhi vô tình tạo ra một Yêu tộc, còn thành toàn cho chồn tía, so với ba năm trước đây, nàng thật sự trở nên tùy tính hơn nhiều, không còn suy tính trước sau nưa, mọi chuyện đều tùy tâm.

Đem chồn tía đưa cho Tiểu Ngọc , “Sau này, mỗi buổi tối đem nó về nhà đệ, nơi đó linh khí sung túc hơn ở đây.”

“Ân ân, Tiểu Ngọc cũng nghĩ vậy, Tiểu Tử rất đáng yêu, rất thích nó.”

Lại sờ đầu đứa nhỏ, Tình Nhi cười mà không nói, nhìn vườn rau trước mặt sinh trưởng vô cùng tốt, Chúc Thủy cùng một tiểu cô nương lạ mắt đang thương lượng gì đó, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng cười, nhìn dáng vẻ Chúc Thủy cuối cùng từ chuyện Nhạc Tâm ra đi đã vui vẻ trở lại, yêu quái quả nhiên đơn thuần mà, nếu có một chút thủ đoạn đen tối của nhân loại, cũng không đến mức rõ ràng cường đại như vậy, lại bị nhân loại áp chế, chỉ có thể ở trong núi sâu mà sống, xem ra so với nàng thì chúng yêu là người cần trưởng thành nha.

Rốt cuộc vẫn nên có một chuyến lịch lãm ra ngoài, với sự thông minh của chúng yêu, xem nhiều sẽ hiểu mấy cái lòng vòng quanh co kia, sau này cho dù nàng không còn nữa, cũng không đến mức bị mắc mưu dễ dàng nữa. Bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, Tình Nhi nhỏ giọng hỏi Tiểu Ngọc đang chơi với chồn tía, “Tiểu Ngọc, ngày đó đệ lấy được gì từ trong ký ước của Nhược Trà?”

Tiểu Ngọc nha một tiếng, nó lại quên nói cho tỷ tỷ, đây chính là tin tức hữu dụng với tỷ tỷ nha, “Tỷ tỷ, đệ cho tỷ xem.”

Rất nhanh, trong dầu xuất hiện một đoạn ký ức, ghi lại ngắn gọn cuộc đời một người, tuổi nhỏ bị bắt đi huấn luyện, bị người mắng nhìn giống nữ nhân mà ủy khuất lớn lên, từ khi mang mặt nạ trở nên lạnh nhạt, chủ tử tuy rằng nhìn như nghiêm khắc, thực tế lại mang theo một tia ôn nhu quan tâm, lần đầu giết người đoạt mệnh lại ghê tởm nôn mửa, sau đó trở thành người đại diện cho chủ tử, các loại giao dịch, từng cái từng cái, đến khi quen biết Trì Lan Thần , ái muội ở chung, lên giường, trong lòng chua ngọt đắng cay nhất nhất hiện ra, Tình Nhi biết, đây là tình yêu.

Chậm rãi mở mắt ra, nam nhân lớn lên mặt mày như họa này, nàng không cách nào chán ghét được, từ khi sinh ra đã bị vứt bỏ, rồi mới cảm nhận ấm áp từ chủ nhân, cho dù cuối cùng cùng Trì Lan Thần làm chuyện xấu, nhưng phần tình cảm này làm cảm giác chán ghét không sinh sôi được,  trong lòng có tình, mới có thể coi là người, tình có thể là thân tình, hữu nghị, đương nhiên càng có thể là tình yêu.
Nhớ đến những người mà Nhược Trà tiếp xúc trong ký ức, khóe môi Tình Nhi nhếch lên, những người này đúng là ngay cả hoàng đế Đằng Long không dám động, nhưng không đại biểu được nàng không dám động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro