Chương 120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Julia

“Đã lâu không gặp, Tiểu Đinh Đương” Trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói dọa cho Tiểu Ngọc nhảy dựng, phản xạ có điều kiện nhìn xung quanh, chợt nhớ nơi này không phải nhà nó, vội đem chồn tía ném vào lòng Tham Oa, “Ta trở về một chuyến.”

Tình Nhi không yên tâm, Tiểu Ngọc tuy rằng tâm tính tiểu hài , nhưng đã gặp qua nhiều chuyện, rất ít khi thất thố như vậy, nàng liền dặn dò Tham Oa đang ngây ngốc: “Tham Oa, đệ đi tìm Hiên Viên, nói cho ông ấy một tiếng, tỷ cùng Tiểu Ngọc trở về một chuyến, không cần lo lắng.”

“Dạ” Tham Oa hiểu chuyện không có hỏi nhiều, Tiểu Ngọc lợi hại như vậy,sẽ không có việc gì.

Theo sau Tiểu Ngọc trở về không gian, đại điện vốn quạnh quẽ nhiều năm đột nhiên xuất hiện 5 người, một người ngồi, bốn người đứng, Tình Nhi không thèm mấy người xa lạ này, toàn bộ tâm thần đặt trên người Tiểu Ngọc đang quỳ trên mặt đất, nàng chưa bao giờ thấy một Tiểu Ngọc như thế này.

Mỗ chủ nhân híp mắt, mắt phượng xếch lên,toát lên phong tình vạn chủng, hình như…… mình bị ngó lơ thì phải “Tiểu Đinh Đương, không giới thiệu một chút sao?”

Tiểu Đinh Đương? Có thể khiến Tiểu Ngọc quỳ lạy, hơn nữa gọi cái tên nàng không biết, Tình Nhi đối với người có thân phận có vẻ “hơi” cao quý này có chút không hài lòng, hơn nữa, hắn vượt không gian kiểu gì đến đây vậy? Hơn nữa nàng cũng nhìn ra, phương thức bọn họ dùng không phải là linh hồn xuất khiếu . Mang theo nghi vấn nhìn nam nhân vừa nói kia, trong lòng chồng chất nghi vấn khiến nàng không có thời gian đi thưởng thức cái “vẻ đẹp” vạn nhân mê này của hắn.

Tiểu Ngọc thấy chủ nhân không cho phép nên không dám đứng dậy, trong lòng không biết thái độ của chủ nhân đối với tỷ tỷ là như thế nào, làn đầu tiên lộ ra vẻ nhút nhát, “Chủ nhân, đây là tỷ tỷ của ta Chung Ly Tình Nhi, tỷ tỷ, đây là chủ nhân của đệ.”

Đến nỗi tên huý, nó cũng không dám nói, trên đời này có thể gọi tên húy của chủ nhân, chỉ đếm vài cái trên bàn tay.

Tình Nhi thoải mái hào phóng vén áo thi lễ, không hèn mọn, cũng không có bị dọa mà kinh hoảng, thất thố, thất lễ gì cả, “Lần đầu gặp mặt.”

Mỗ chủ nhân nhướng mày, nữ nhân này từ đầu đến cuối nhìn hắn mà không lộ ra vẻ hoa si, lấy nhãn lực của hắn mà đánh giá nàng, nàng không có dùng cách lấy lui làm tiến khiến hắn chú ý, mà là chân chính không đem vẻ ngoài của hắn để ở trong mắt, nhớ tới vụ đánh cuộc cùng Tiểu Đinh Đương, liền hưng phấn vô cùng, liền báo tên họ, “Ta là Bách Lí Liên Dịch, Tịch Tình Nhi, kỳ thật ta đã cảm thấy hứng thú với ngươi từ lúc ngươi ở thế giới kia.”

Quả nhiên là người có đại thần thông, Tình Nhi không biểu hiện vẻ kinh ngạc gì, “Nếu ngày nào ngươi muốn đến nơi đó, thuận tiện dẫn ta theo, ta có thể làm người dẫn đường cho ngươi.”

“Ha ha ha, có ý tứ, Tiểu Đinh Đương, đứng lên đi.”
Tiểu Ngọc đứng lên liền đén bên cạnh tỷ tỷ, trước mặt vị chủ nhân lâu rồi không gặp này, nó thu lại sự hoạt bát vốn có của mình, trở lại vẻ trầm lặng trước kia, moitj đứa nhỏ tịch mịch.

Tình Nhi đau lòng ngồi xổm xuống bế nó lên, rồi ngồi cái ghế gần chủ vị, đây là đạo đãi khách cơ bản nhất, không ai có thể nói nàng không đúng đi?

Bách Lí Liên Dịch không nói gì, chỉ là trong mắt đầy hứng thú, bỗng nhiên hiểu tại sao Tiểu Đinh Đương không chịu nghe lời hắn rồi, tình nguyện bị hắn vứt bỏ cũng muốn lưu tại bên cạnh nữ nhân này, yêu thương từ trong lòng nàng đối với đứa nhỏ này hắn đều thấy. Không biết…… Nếu hắn mạnh mẽ đòi mang Tiểu Đinh Đương rời đi, nàng sẽ làm sao đây.

Ý xấu chợt lóe, Bách Lí Liên Dịch cười càng yêu nghiệt, “Tịch Tình Nhi, lần này ta tới, là muốn mang Tiểu Đinh Đương trở về, nơi này không thích hợp với nó.”

Bàn tay đang ôm Tiểu Ngọc nắm thật chặt, không nói gì cả, nàng có lý do gì để giữ Tiểu Ngọc ở lại đây, nàng không nói Tiểu Ngọc đã trả lời trước, “Chủ nhân, ta ở đây đã tu luyện ra thật thể, nơi này tốt lắm, hơn nữa ta đã nói với chủ nhân rồi mà, ta không muốn rời xa tỷ tỷ……” Chưa nói xong, Tiểu Ngọc bị ánh mắt của chủ nhân dọa cho sợ tới mức giọng nhỏ như muỗi kêu,hu hu hu,chủ nhân lại nghĩ ra ý xấu gì đây.

Bách Lí Liên Dịch thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn Tịch Tình Nhi, xem nàng trả lời như thế nào, vốn không có lập trường gì, Tình Nhi trong lòng như nắm chắc ,“Xin hỏi một chút, Tiểu Ngọc đi theo ngươi bao lâu rồi?”

Bách Lí Liên Dịch không hiểu sao nàng lại hỏi một câu như vậy, nghĩ nghĩ trả lời: “Đại khái không hơn 5000 năm đi.”

Dưới khăn che mặt Tình Nhi khẽ cười , “Đi theo ngươi năm ngàn năm nó không tu luyện ra được thật thể, nhưng chỉ mới theo ta mấy năm thôi , đã tiến bộ nhiều như thế, dựa vào cái gì ngươi liền nói nơi này không thích hợp với nó?”

Nụ cười vốn treo trên miệng Bách Lí Liên Dịch chợt cứng đờ, bốn người đứng phía sau vôn không đem nữ nhân này xem vào trong mắt thì trong mắt xuất hiện ý cười, làm lơ với khuôn mặt yêu nghiệt của điện chủ, lại dám nói chuyện nbuw thế với ngài, giờ còn khiến điện chủ nghẹn họng tran trối, nữ nhân này là người đầu tiên làm được đó.

“Hơn nữa, Tiểu Ngọc đi theo ta rất vui vẻ, trước kia Tiểu Ngọc, tịch mịch khiến người ta đau lòng, đây là không phải là nói người làm chủ nhân như ngươi thật quá thất trách sao?” Một câu không nhẹ không nặng, làm gương mặt tươi cười kia cứng đơ.

Tiểu Đinh Đương tịch mịch hắn đương nhiên biết, chính là…… Bản thân hắn cũng là người sống tịch mịch, người bên cạnh cũng không tịch mịch sao được? Nếu nữ nhân này có thể làm Tiểu Đinh Đương không tịch mịch, như vậy…… Có phải hay không cũng có thể làm hắn không tịch mịch? Có thể làm hắn không cảm thấy như…… Sống không còn gì luyến tiếc?

Nghĩ đến đây, Bách Lí Liên Dịch  vốn đến đây với tâm tình chỉ để đùa vui liền biến hóa, không bị dung mạo của hắn sở hoặc, nữ nhân này lại có chút ý tứ, vừa lúc hắn có thể tiêu khiển một chút thời gian, vạn ác trường thọ a, nếu như sinh mệnh của hắn giống nhân loại giống nhau chỉ có ngắn ngủn trăm năm thật tốt.

“Nếu như vậy, ngươi có thể thu lưu chủ nhân của Tiểu Đinh Đương là ta luôn được không, ta ăn không nhiều lắm, yêu cầu cũng không cao, dễ nuôi lắm nha.”

Lời nói vô lại lưu manh thế này lại xuất từ cái người có khuôn mặt yêu nghiệt, thái dương Tình Nhi rút trừu, lần đầu tiên nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, nhìn kỹ khuôn mặt tinh xảo hiếm có thế gian này, đang lúc Bách Lí Liên Dịch hừ cười cho rằng nữ nhân này cũng chỉ như vậy, Tình Nhi nói chuyện, “Nếu ngươi nguyện ý, nhất định sẽ có rất nhiều người nguyện ý dưỡng ngươi, gương mặt này có thể làm bách hoa thất sắc, nữ nhân xinh đẹp mấy cũng không bằng ngươi đâu.”

Lời này…… Nghe chói tai thế nào ấy, Bách Lí Liên Dịch tuyệt không thừa nhận hắn trong lòng là có chút cao hứng, bởi vì rốt cuộc có người có thể làm lơ khuôn mặt này của hắn, nhưng ý tứ trong lời nói lại làm hắn buồn bực, đây là nói hắn so với nữ nhân còn xinh đẹp sao? Nam nhân có thể dùng xinh đẹp để hình dung? Có nữ nhân nào có thể anh khí như hắn không?

Vung tay lên thổi bay khăn che mặt của Tình Nhi , “Gương mặt này cũng không tồi, so với ta còn là vạn năm có một.”

Một người thoạt nhìn lòng dạ vô cùng thâm đột nhiên biểu hiện tính trẻ con, Tình Nhi đột nhiên hơi ngốc lăng, đối với khăn che mặt bị người phất tay thổi bay lại không thèm để ý, lấy bản lĩnh của họ, liền tính nàng mang khăn che mặt, cũng như là không mang cũng giống nhau mà thôi.

Tình Nhi ngơ ngẩn cũng làm Bách Lí Liên Dịch cảm giác được chính mình thất thố, sách, vừa rồi hắn nghĩ cái gì vậy? Như thế nào lại vì một câu của nữ nhân này lại làm mất phong độ, điều chỉnh tốt tâm thái, Bách Lí Liên Dịch lại khôi phục giọng nói lười biếng , “Hoặc, Tiểu Đinh Đương cùng ta c trở về, hoặc, ta cùng hắn cùng nhau lưu lại, nữ nhân, ngươi chọn cái nào?”

Biết rõ nàng không muốn Tiểu Ngọc rời đi, căn bản không cho nàng cơ hội để lựa chọn? Tình Nhi trong lòng vô cùng khó chịu, trên mặt lại không hiện, không giận không nóng nói: “Hoan nghênh, chỉ là ta sinh hoạt tương đối nhạt nhẽo, khả năng không hợp ý ngươi, ngươi tùy thời có thể rời đi, không cần cùng ta chào hỏi.”

Còn chưa có ở chung đã nghe lệnh đuổi khách rồi,  Bách Lí Liên Dịch quyết định sẽ cùng nữ nhân này ở chung thật tốt, làm nàng kiến thức được mị lực của mình, đến lúc đó nói không chừng nàng sẽ khóc la cầu hắn lưu lại, lần đầu tiên, hắn có tâm lý giành thắng lợi .

Thói quen tính nheo mắt, nhìn về nữ nhân đang yên tĩnh ngồi một bên kia, ngũ quan xinh đẹp không thể bắt bẻ được, không có tục khí bức người , lại không mềm yếu như hoàng yến nép người, mang theo thánh khiết nhu hòa,  hơn nữa bản thân nàng toát ra vẻ trầm tĩnh, liếc mắt một cái liên thu hút tầm mắt mọi người, hậu cung của hắn,  không có một người nào xuất sắc như nàng được, ngồi một chỗ, không nói một lời, lại làm người khác không thể nào bỏ qua, nếu trở thành người một nhà với nàng, có phải nàng sẽ dùng ngữ điệu mềm nhẹ nói chuyện với mình, chỉ nghĩ thôi đã thấy thật tốt.

Không có bởi vì hắn đến mà chịu kinh hách, cũng không có bởi vì hắn cùng với bốn người sau lưng xuất hiện mà có cảm giác áp bách, lấy sức của một mình nàng, đối kháng với đội hình năm người bọn họ vậy mà không sinh ra một tia áp lực, ngẫm lại ở giao diện kia, cũng không có mấy người có thể làm được, không đơn giản đâu, nữ nhân này, vừa rồi giao phong vài lần đủ để hắn đối với nàng sinh ra tán thưởng.

Nếu là cùng nữ nhân này ngày ngày ở chung, hắn còn tịch mịch nổi được, sao, Bách Lí Liên Dịch nghĩ.

Kỳ thật từ tận đáy lòng Tình Nhi  không có như biểu hiện trấn định như bên ngoài, thực lực cách xa, nếu là những người này trực tiếp dùng võ lực cướp đoạt Tiểu Ngọc, nàng căn bản không có bản lĩnh chống lại, có lẽ nhân gia hơi vung tay lên, nàng đã bị ném ra khỏi không gian, nàng đánh cược, chính là đoán mò về sự hiểu biết từ dăm ba câu Tiểu Ngọc nói về nam nhân này.

Thực rõ ràng, nàng đánh cuộc chính xác, người này có được quá nhiều, thói quen cao cao tại thượng, đại khái chưa từng có người nào giống nàng dám nói chuyện với hắn như vậy, ngẫu nhiên một lần kích tướng liền có hiệu quả, nàng làm đúng rồi, tuy rằng đồng thời cũng khiến người này lưu lại, nhưng là chỉ cần có thể làm Tiểu Ngọc lưu lại, nàng nguyện ý trả giá một chút đại giới, lại nói, lời nàng nói là thật lòng, nàng sinh hoạt so với người khác là nhạt nhẽo quá mức, đây là nàng thích, nhưng không có nghĩa là người khác cũng thích, hẳn là nhẫn nại được một thời gian, hắn sẽ tự động rời đi.

Hai người đều có tính toán của riêng mình vô ý nhìn vào đối phương, mỉm cười với nhau, Tình Nhi đột nhiên nghĩ đến thân phận hiện tại của mình, nói: “Ta hiện tại tên Chung Ly Tình Nhi, để tránh phiền toái, tên Tịch Tình Nhi này, ở chỗ này không thể gọi.”

Bách Lí Liên Dịch tỏ vẻ đã hiểu gật đầu, “Được thôi, sau này…… Ta liền gọi ngươi là Tình Nhi , mặc kệ là Chung Ly Tình Nhi hay là Tịch Tình Nhi, hai chữ này đều có, ngươi gọi ta Liên Dịch là được,” Chỉ chỉ  bốn môn thần đứng sau lưng, theo thứ tự giới thiệu, “Thiên Dương, Thiên Nguyệt, Thiên Vũ, Thiên Băng, tùy tiện xưng hô.”

Bốn người đã quen cái vị chủ nhân tùy hứng này, bị nói thành tùy tiện xưng hô cũng không có bất mãn, ôm quyền hướng Tình Nhi thi lễ, Tình Nhi không có xem mình là lão đại mà ngồi nhận lễ, mà đứng dậy hơi chút tránh đi, bốn người này, nàng chịu không nổi lễ của bọn họ.

Hiển nhiên, hành động của Tình Nhi chiếm được hảo cảm của họ, ánh mắt nhìn Tình Nhi càng thêm nhu hoà, như thể là người một nhà với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro