Chương 122

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit:Julia

Tình Nhi không có hứng thú với chuyện quan trường, nên không tiếp tục đề tài này, ngược lại Bách Lí Liên Dịch lại hỏi, “Ngươi họ Tinh Quang?”

Tinh Quang Ẩn đối với dòng họ của mình có chút kiêng kị, nhưng nghĩ đây là người cùng sư môn vớ tiểu thư, nên thu hồi tia cảnh giác,”Đúng, tại hạ họ Tinh Quang, danh Ẩn, Bách Lí công tử biết gia tộc ta”

Biết sao? Có thể nói là vậy, mặc kệ ở vị diện nào, dòng họ này nhân số đều cực kỳ ít ỏi, bất quá, hắn không quan tâm, liền tính người này là tộc nhân lưu lạc bên ngoài, thì có luên quan gì tới hắn? Vừa rồi…… Hắn tò mò nên mới hỏi thôi.

“Thuận miệng hỏi một chút, Tình Nhi, ta thích lá trà này.” Ý tứ trong lời nói, ai đều nghe hiểu.

Tình Nhi đương nhiên hiểu quy tắc có qua có lại, lễ này đáp lại xem như thông thuận, hướng Vô Diễm gật đầu, Vô Diễm vội lấy mấy bao trà đã sơ chế tốt nằm trong không gian ra, đặt lên bàn, “Công tử, trên người ta chỉ còn nhiêu đây, còn lại nằm trong núi trận pháp tẩm bổ, néu bây giờ ngài phải đi, Vô Diễm lập tức trở về núi lấy ngay.”

Bách Lí Liên Dịch cầm chén trà đặt ngay mũi ngửi hương trà, “Không cần, trước uống hết cái này đã, ta tạm thời không đi.”

“Vô Diễm đã biết.”

Yêu tộc trời sinh sùng bái cường giả, nhìn Vô Diễm cùng Hiên Viên cung kính từ tận sâu trong nội tâm, Tình Nhi cảm thán, cung kính so với nàng, càng nghiêm túc hơn nhiều, có đôi khi thái độ của bọn họ đối với nàng đều mang theo quan tâm cùng sủng nịch, giống như là đối với vãn bối, nàng thích cách ở chung như vậy, không tính toán thay đổi.

Mạc Ngữ lặng yên không một tiếng động đưa trà bánh lên, hiển nhiên được Bách Lí Liên Dịch yêu thích, mỉm cười nhìn Mạc Ngữ, cho dù đã quen nhìn mỹ nhân Yêu tộc, nhưng với gương mặt này nàng miễn dịch không nổi, ngốc lăng một  hồi mới lấy lại tinh thần, mặt đỏ lên vội nhanh chóng lui ra ngoài, Bách Lí Liên Dịch càng vừa lòng, quả nhiên, mị lực của hắn không có tụt xuống, chỉ là cũng có người ánh mắt quá cao, ngay cả thị nữ bên cạnh nàng mà cũng có thể làm lơ hắn.

Hắn đánh giá cao Vô Diễm ở điểm này, nhưng Vô Diễm không phải không có bị mê hoặc, mà do đi theo tiểu thư lâu như vậy, nên cũng học xong bản lĩnh bất cần đời của tiểu thư, liền tính trong lòng có chút dao động, trên mặt cũng biểu hiện thong dong.

Đối với Bách Lí Liên Dịch ngẫu nhiên lộ chút tính trẻ con, Tình Nhi đã biết cái sự cô đơn của Tiểu Ngọc trước kia từ đâu mà đến, chủ nhân của nó không phải cũng là người cô đơn sao, chỉ là một người  lộ ra ngoài, một người nội liễm mà thôi, người quá cường đại, thì ngay đến biểu lộ cảm xúc của mình cũng là sự xa xỉ.

Nghĩ vậy, Tình Nhi đối với cái người cường đại hơn cả nàng hiếm khi sinh ra một tia sợ hãi, từ lúc gặp mặt, tuy rằng nhìn như nàng ở thế thượng phong, kỳ thật chỉ có nàng rõ ràng, đây là cường chống lại, hổ giấy, chịu không nổi đụng chạm mạnh. Mà hiện tại, nàng mới thật sự thả lỏng, những cường giả, thường khinh thường chơi thủ đoạn, hắn muốn cái gì thì sẽ mạnh mẽ đòi lấy, mà sẽ không cùng ngươi nói điều kiện, cho nên nói, từ lúc bắt đầu, hắn không có ý gây khó xử cho nàng, chỉ là cho tới bây giờ, nàng mới thấy rõ ràng thôi.

“Liên Dịch, ngươi ở đây cứ tùy ý, ta thích yên tĩnh, phần lớn thời gian đều là đọc sách, nếu ngươi cần gì hoặc nuốn đi đâu thì cứ nói với Hiên Viên, ông ấy sẽ an bài người mang ngươi đi.”

Bách Lí Liên Dịch nheo mắt nghiêng người nhìn nàng, ánh mắt lóe lên tia giảo hoạt, “Ta cũng thích yên tĩnh, ngươi không cần phải lo cho ta, nếu ta muốn đi đâu thật, thì cũng nên là ngươi bồi ta.”

Tùy hứng là đương nhiên, Tình Nhi cười cười, xem như đáp ứng, lại nói, nàng vốn định đi ra ngoài một chút, mang theo vị con chồng trước này cũng không có gì không thể, nga, không phải một, là năm.

Ôm Tiểu Ngọc luôn ăn vạ trên người nàng đứng dậy, “Liên Dịch, Tiểu Ngọc hiện tại là đệ đệ ta, đúng hay không?”

Ánh mắt Bách Lí Liên Dịch lóe lên tia sáng nhìn một lượt người đối diện , nhìn thẳng đến mức Tiểu Ngọc chui rúc vào lòng nàng mới bỏ qua, “Ngươi nói phải là phải.”

“Như vậy, hoan nghênh ngươi tới làm khách, Liên Dịch, hy vọng trong khoảng thời gian ngươi ở đây, chúng ta có thể chung sống hòa bình, Vô Diễm, ngươi ở chỗ này hầu hạ.”

Nếu hắn không nói câu kia vậy chính là không chào đón hắn, Bách Lí Liên Dịch ngầm hiểu ý nàng, đúng là nữ nhân thích đầu cơ trục lợi, chỉ là từ lúc gặp nhau đến bây giờ, cơ hội của nàng đều là vì người khác, thật là…… Có chút ý tứ, nói không chừng lần này hắn đến sẽ có thu hoạch bát ngờ.

Đi đến bên ngoài, đem đứa nhở trong lòng đặt xuống, lại kéo Tham Oa luôn nắm góc áo nàng kéo đến trước mặt, “Đi chơi đi, Tiểu Ngọc, không cần lo lắng, có tỷ tỷ ở đây”

Tiểu Ngọc vui vẻ gật đầu, “Ân, Tiểu Ngọc một chút đều không lo lắng.” Là thật sự không lo lắng, chủ nhân giống như biến thành người tốt á.

Nhìn hai đứa nhỏ tay cầm tay chạy xa, hai nhỏ vô tư, bề ngoài của hai đứa nhỏ này có lẽ bảo trì được ngàn năm đi, thời gian như con thoi, lại cósinh mệnh kéo dài như vậy, bọn họ còn có thể bảo trì con trẻ chi tâm sao?

Cười khẽ lắc đầu, nàng lo nghĩ chi nhiều vậy, còn tới mấy ngàn năm nữa mà, không biết lúc đó nàng đã đầu thai biết bao nhiêu lần, Yêu thì sao, có quan hệ gì đến nàng, nàng vẫn lo chuyện trước mắt thì hơn.

Đi đến chỗ đặt trường kỷ, ngồi xuống, cầm lấy y thư lên nhìn, tuy rằng người tới là khách phương xa, nhưng nàng cũng đã giao đãi tốt rôi đi? Thay vì quan tâm mấy người họ, nàng thích đọc sách rong chơi hơn, không có thăm dò hay ngờ vực lẫn nhau.

Mạc Ngữ theo tới, dọn trà bánh lên bàn ong đứng chờ một bên, trên mặt còn có rặng mây đỏ, Tình Nhi thầm than nam nhân kia đúng là cái tai họa, nhưng không thể bởi vì hắn tới một chuyến mà huỷ hoại đạo tâm của Mạc Ngữ được.

“Mạc Ngữ, người nọ là trăng trên trời cao, chỉ có thể đứng xa mà ngắm, ngươi hiểu chứ?”

Sắc mặt Mạc Ngữ tức khắc trở nên trắng bệch, kỳ thật đáy lòng nàng rõ ràng nhất, khí chất cường đại sâu không lường, mà đối với yêu quái đạo hạnh không cao như nàng, người ta sẽ đặt trong tay sao,  Nhạc Tâm vì cái gọi là tình yêu mà bồi cả mạng mình vào, còn rước lấy mầm tai hoạ, tình yêu đối với nàng thật xa vời, chi bằng ngay từ lúc bắt đầu nên chặt đứt tâm tư này, buông tha chính mình, cũng buông tha người bên cạnh.

“Mạc Ngữ tạ ơn tiểu thư nhắc nhở.”

Nhìn ánh mắt như hiểu rõ của Mạc Ngữ , Tình Nhi yên lòng, nam nhân kia nhìn là biết từ nhỏ chính là đả thương tâm người ta, thật sự không phải là phu quân tốt, bằng không, nàng sao lại làm cái chuyện đoạn nhân duyên của người khác chứ.

Trong phòng , một chủ bốn phó trong mắt đều có kinh ngạc, nguyên bản chỉ là muốn biết nàng rời đi thì sẽ đi nơi nào, không nghĩ tới sẽ nghe được đoạn đối thoại này, liền tính tuổi tác 2 đời của nàng gộp lại, thì trong suy nghĩ của Bách Lí Liên Dịch nàng chỉ là tiểu oa nhi, không nghĩ tới tâm tính lại kiên định như thế, nhìn mọi chuyện đều có sự thấu hiểu, người như vậy…… Đây đúng là hạt giống tốt, nếu như bị vị lão cô bà biết, coi như có phá nát quy cũ đi xé rách không gian, cũng sẽ đến đây đoạt người mang đi, đáng tiếc, bị hắn đụng phải trước rồi.

Ý nghĩ của 4 vị phó điện đơn giản hơn nhiều, bọn họ đi theo điện chủ cũng hơn ngàn năm, mị lực của điện chủ lớn thế nào bọn họ rất rõ ràng, lúc mới sinh ra cho tới ba tuổi, chính là vô thượng phong quang, rất hiếm có vị phu nhân nào có thể thoát khỏi mị lực của ngài ấy, chính là…… Nữ nhân này rõ ràng tuổi không lớn lại có kiến thức sâu rộng kiểu này, ghê gớm, so với đám nữ nhân ở hậu viện của điện chủ, suốt ngày chỉ biết trang điểm tranh giành tình cảm của ngài ấy, thì đây mới là chân chính thiên tài, thiên tài bắn nát mị lực.

Đặt chén trà không xuống, Bách Lí Liên Dịch đứng dậy đi ra ngoài, mà phương hướng, lại là nơi Tình Nhi ở, bốn phó điện nhìn nhau, vội đuổi theo, Vô Diễm cũng lặng yên không một tiếng động đi theo phía sau.

Tình Nhi đặt sách xuống, cũng không đứng dậy, “Liên Dịch, có chuyện gì sao?”

Bách Lí Liên Dịch chỉ huy Thiên Vũ đem ghế của hắn đặt đối diện với Tình Nhi , lười biếng ngồi xuống: “Không có việc gì, ngươi tiếp tục đọc sách đi, ta nghỉ ngơi một lát.”

Tình Nhi nghe hắn nói như thế cũng không truy vấn, nhàn nhã cầm sách lên tiếp tục đọc, nếu đã đem Liên Dịch làm khách nhân đối đãi, lúc này nhiệt tình quá mọi người đều không được tự nhiên, cứ thuận theo tự nhiên là được.

Một tay chống cằm, mùi dược thảo quẩn quanh chóp mũi, so với mùi hương phấn hoa của nữ nhân, mùi hương này vừa nhẹ nhàng vừa dễ ngửi đến mức thấm sâu vào cốt tủy, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tình Nhi, nàng hình như có thói quen đeo mạng che mặt, ngay trước mặt người nhà cũng đeo, là muốn để bản thân mình quen sao? Nàng, hẳn là người bắt ép bản thân mình làm điều không muốn. 

Ngô, vừa nãy nhìn khuôn cằm của nàng là biết, đây là 1 người quật cường, nhưng biểu hiện lại phi thường hiền hoà, vì cái gì ? Bởi vì hoàn toàn không để bụng? Vừa nghĩ này nọ, mí mắt dần rũ xuống, không bao lâu, hô hấp đều đều, 4 người Thiên Dương hai mặt nhìn nhau, điện chủ…… Điện chủ…… Cư nhiên ngủ rồi, này…… Đây đúng là tin tức kinh thiên động địa mà, tính toán 1 chút, điện chủ đã bao lâu rồi không ngủ nhỉ? Một năm? Hai năm? Vẫn là từ xuất quan đến giờ vẫn chưa ngủ?

Toàn bộ người trong Minh Không Điện suy nghĩ hết biện pháp, cái gì linh đan diệu dược, tiên phương thổ phương đều thử qua, một chút đều không có tác dụng, nhưng vừa đến đây mới có nửa ngày, cư nhiên ngủ rồi, đây là do nơi tốt dưỡng người, hay là người bên cạnh đặc biệt?

Đối với ánh mắt của 4 người, Tình Nhi không phải không thấy, nàng tự nhận bản thân không có đắc tội với người ta, ngay cả lời nói đều chưa từng nói qua vài câu, muốn nhìn liền để bọn họ nhìn đủ vậy, tĩnh tâm đọc sách vẫn hơn. 

Thiên Vũ nháy mắt quyết định, không gian trở nên yên lặng, bây giờ ai dám đến đây quấy nhiễu, giết không tha.

Mặt trời lặn xuống hướng Tây, Tiểu Ngọc lôi kéo Tham Oa muốn chạy đến chỗ tỷ tỷ làm nũng, bị một cái liếc mắt củaThiên Vũ  dọa sợ, đành phải trốn thật xa…… Nó vẫn nên cùng Tham Oa chơi một lát nữa đi.

Liên tục mấy nhóm người tới, đều bị Thiên Vũ dùng ánh mắt ngăn trở, tuy rằng khó hiểu, nhưng nhìn tiểu thư cũng chỉ là ngồi ở chỗ kia đọc sách, không có cái gì nguy hiểm, chuyện bọn họ cần báo cũng không quá gấp, nên không dám so đo, dù sao tiểu thư cũng sẽ đi ăn cơm chiều, lúc đó báo cũng không muộn.

Sắc trời bắt đầu chuyển đen, Tình Nhi khép sách lại, đọc nhiều quá ảnh hưởng đến mắt cũng không tốt, hơi xoa chân muốn đứng dậy, liền nhìn thấy 4 đại tôn thần đứng thẳng tắp như cũ, “Đã tới giờ ăn cơm, không gọi hắn dậy sao?”

Đương nhiên không thể đánh thức, bọn họ mong điện chủ hảo hảo ngủ một giấc đều mong đã bao lâu, Thiên Vũ lập tức muốn từ chối, người được nói đột nhiên cất tiếng, “Ta đã tỉnh, đi ăn cơm đi.”

Tình Nhi nhìn thần sắc có chút kỳ quái của bốn người , gật đầu rồi cất bước dẫn đường, Mạc Ngữ vội đi theo phía sau, Vô Diễm nhìn hai đầu, đứng không nhúc nhích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro