Chương 136

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Julia

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, Tình Nhi đỡ Chung Ly Dạ đi ra ngoài, “Còn có người ở bên ngoài, muội sẽ lệnh cho họ đưa ca đi trước.”

Chung Ly Dạ biết tình huống hiện tại của mình, lưu lại cũng chỉ kéo chân sau của nàng, gật đầu nói: “Được.”

Bách Lí Liên Dịch liếc mắt qua Thiên Dương một cái, Thiên Dương hiểu ý, tiếp nhận người từ tay Tình Nhi bối đến trên lưng, “Để ta.”

Tình Nhi không khách khí, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

Thiên Dương nào dám nhận lời cảm ơn của nàng, tâm tư của chủ tử có thể ban đầu họ không nhận ra, nhueng nhiều ngày như vậy, lại nhìn không ra cái gì thì cả đám bọn họ đi diện bích tập thể cho rồi, nhưng chủ tử hiện tại hình như chưa có nghĩ thông suốt, bọn họ không dám nhiều chuyện đi đâm thủng tầng vách này, hiếm khi thấy bộ dạng này của chủ tử, một khi chủ tử suy nghĩ cẩn thận rồi, bọn họ có muốn nhìn chủ tử diễn như bây giờ cũng khó khăn hà.

Không bao lâu nữa bọn họ sẽ biết, nguyên lai chủ tử ngay cả diễn đều không làm, sau khi minh bạch được tâm ý của mình, đây mới bắt đầu giai đoạn khổ tâm ngọt ngào của chủ tử.

“Tình Nhi tiểu thư khách khí rồi, chuyện khác bọn ta không gousp được, nhưng chút chuyện nhỏ này có thể làm.”

Nhìn binh lính hùng hổ chạy tới, Tình Nhi cười lạnh, vốn nàng không cần phải gióng trống khua chiêng cứu người, nhưng chỉ có cách này mới có thể để lại trong lòng tướng lành Lạc Nhật bóng ma, mục đích của nàng chính là hoàn trả lại nỗi nhục của họ đối với Đằng Long cùng ca ca gấp bội.

Vết thương trên người ca ca tuy rằng còn không có cẩn thận xem kỹ, nhưng vết thương trên tay còn có thể nhìn ra được là vết roi, công phu của ca ca ở trong thế tục không tính là yếu kém, kiếm pháp của Liên Dịch cho dù không vận dụng linh lực cũng rất mạnh, không có khả năng yếu được, ca ca tu luyện công pháp ở trong hoàng cung đã là đỉnh cấp, nhìn tinh thần của ca ca kém như vậy, có thể thấy thời gian chịu hình phạt không ngắn, thù này không báo không được, lần này nàng đến không thể đi tay không về được.

Không đợi bọn họ chạy tới gần, Tình Nhi như gió vọt qua, thân ảnh quỷ mị xuyên qua giữa dòng người, thân thủ lưu loát một chiêu trí mệnh, thực mau trên mặt đất người người nằm xuống, người theo phía sau không dám đến gần, chỉ dám đứng xa cầm vũ khí chĩa về phía Tình Nhi, đáng tiếc đôi tay run rẩy lộ vẻ hèn nhát bán đứng lấy họ. Nữ nhân này nhất định không phải người, nhất định không phải, người nào có thể xinh đẹp như vậy, khẳng định không phải người, người này giết người như quỷ đến đoạt mạng mà.

Chung Ly Dạ mắt cũng không chớp nhìn, đây là lần thứ hai nhìn thấy Tình Nhi động thủ, so với lần đầu tiên hiển nhiên càng lợi hại hơn, không biết từ khi nào, Tình Nhi đã chạy ở phía trước hắn, hắn lại nỗ lực truy đuổi, cũng chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng dáng, hơn nữa càng đi càng xa.

“Đi thôi.” Một lần nữa lấy ra khăn che mặt mang lên, dẫm lên nóc nhà đến tường thành, phía trên một người đứng gác đều không có, Địch Hi cùng Hình Không không biết từ nơi nào chui ra đứng ở trước mặt Tình Nhi, “Tiểu thư.”

Tình Nhi nhìn người dưới thành chen chúc, nơi nơi đều là binh lính ăn mặc khôi giáp chạy động, thỉnh thoảng sẽ nhìn mấy thân ảnh chợt lóe chợt biến mất, vừa lòng cười cười, “Gọi bọn hắn trở về.”

Thực mau, Hiên Viên cùng Mạc Ngữ xuất hiện ở trên tường thành, quay đầu lại nhìn ngoài cửa thành đen nghìn nghịt binh lính, cờ xí của Đằng Long tung bay, thật tốt, tới rất là đúng lúc, “Địch Hi, đi mở cửa thành, chúng ta trở về.”

“Được.”

Nhìn binh lính như thủy triều ùa vào thành, Tình Nhi dẫn đầu trở về nơi dừng chân, người ở nơi dừng chân dùng ánh mắt đầy kính ý đối với cường giả nhìn họ, một khắc bọn họ bay khỏi nơi dừng chân kia đã lưu lại ký ức vô cùng đẹp với người ở đây, hẳn là cả đời này không quên được.

Thực lực của Chung Ly Dạ mấy năm nay cũng không thể xem thường, vừa trở về liền có người chạy vội tới, Thì Văn Chi được Ngữ Lập nâng dậy chạy chậm tới, Tình Nhi phất tay với mọi người, “A Thì đi về trước, ta muốn xử lý miệng vết thương của ca ca, những người khác, đi chuẩn bị nước ấm, càng nhanh càng tốt.”

“Dạ được.”

Tình Nhi lấy ra mấy vị dược liệu đưa cho Vô Diễm, “Đi sắc đi.”

“Dạ.”

Nước ấm có sẵn cần liền có, hai người nâng một đại bồn nước tiến vào, Tình Nhi đem dược cắt nát bỏ vào bồn gỗ, nước trong lập tức thành màu xanh lá, lại lấy ra một tiểu bình sứ, đổ mấy giọt chất lỏng vào, trộn lẫn một chút, nước nóng không còn cao nữa, Tình Nhi mới ngẩng đầu nói: “Ca ca, miệng vết thương của ca phải tiêu độc, phao tắm thì khả năng sẽ chịu không nổi, dùng nước thuốc chà lau là được, bằng không rất khó lành.”

Chung Ly Dạ cũng không ngượng ngùng, đứng lên để Ngữ Lập thế hắn cởi quần áo, chỉ còn một cái đại quần cộc ở trên người, công chúa ở đây, Ngữ Lập ngượng ngùng lại thoát, Chung Ly Dạ cũng có chút xấu hổ, Tình Nhi đã mười sáu, chẳng sợ hắn là thân ca ca, chỉ sợ đối Tình Nhi danh vọng đều có tổn hại.

“Trần truồng ta đều đã thấy qua, chữa bệnh ai lại kiêng kỵ nhiều như vậy.” Biết người ở đây đều cổ hũ, Tình Nhi cũng không bắt buộc, cẩn thận đỡ ca ca nằm xuống, đem ống quần cuốn đến háng, bộ vị quan trọng xem như che khuất.

Vết thương ngang dọc khắp nơi, trên người đặc biệt nghiêm trọng, đại khái khi biết thân phận Đại hoàng tử của hắn, sợ hắn chịu không nổi cực hình, nên cũng rửa sạch vết thương rồi bôi thuốc cho hắn, nên máu mới ngừng và miệng vết thương mới không nhìn ghê rợn, bằng không Tình Nhi không dám cam đoan mình có xông vào đó giết người lần nưa không.

Tiếp nhận khăn lông vắt khô Vô Diễm đưa, cẩn thận chà lau miệng vết thương, chỉ cần dùng dược ôn hòa để chà lau cũng không đủ, huống chi vì để hiệu quả , Tình Nhi còn tăng thêm phân lượng, miệng vết thương dính thủy vốn đã đau, lại thêm dược nữa lại càng đau rát hơn, Chung Ly Dạ cắn cánh tay, gắt gao chịu đựng.

Bởi vì đắc ý, nên hắn mới bị đoạt mất một tòa thành, bản thân bị bắt, này đã đủ mất mặt, chút đau này còn chịu không được thì tôi luyện mấy năm này của hắn công cốc rồi.

Tình Nhi cũng không có bình tĩnh như bên ngoài, rốt cuộc người bị thương là thân nhân của nàng, là ca ca mà nàng chấp nhận, một thân vết thương đâm vào mắt nàng, xuống tay càng mềm nhẹ vô cùng, sợ làm ca ca càng đau, cuối cùng, thấy ca ca thật sự có chút chịu không nổi mới đưa vào một tia linh lực chặn cảm giác đau của hắn, làm toàn thân đầy mồ hôi của Chung Ly Dạ nhẹ nhàng không ít.

Một lần nữa đắp thuốc cho hắn, mặc tốt quần áo, Tình Nhi cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, nàng tình nguyện cấp một trăm người xa lạ chữa bệnh, cũng không muốn giúp người thân cận chữa bệnh.

Tiếp nhận khăn lụa Vô Diễm đưa để lau mồ hôi, Tình Nhi nhìn Chung Ly Dạ sắc mặt trắng bệch đang nửa nằm nửa ngồi, “Tĩnh dưỡng một đoạn thời gian là được, sẽ không còn trở ngại.”

“Vất vả cho muội, Tình Nhi, nhưng chỉ mới có hai ngày, sao muội lại chạy đến đây nhanh được vậy?” Đây là vấn đề hắn ngay từ đầu liền muốn hỏi.

Vô Diễm mang nước sôi và ly vào để pha trà, Bách Lí Liên Dịch đã sớm tìm một tư thế thoải mái ngồi xuống, từ lúc theo vào, hắn một câu đều không có nói qua, Tình Nhi hiện không biết rõ tên này đang suy nghĩ cái gì, chỉ là mơ hồ biết cùng chính mình có quan hệ, chẳng lẽ…… Là tưởng đem nàng mang về giao nàng cho chân chính sư môn?

Bưng ly lên ngửi hương trà, đáy mắt vẫn luôn vờn quanh đạm mạc dần dần giấu đi, tay hơi hơi có chút run, vội buông chén trà, nhìn Vô Diễm, “Vô Diễm, cho ta rượu.”

Tuy rằng khó hiểu vì cái gì tiểu thư lúc này muốn uống rượu, Vô Diễm không có cự tuyệt, thức thời lấy rượu ra đổ hai ly, Tình Nhi bưng lên một ly uống một hơi cạn sạch, thấy Chung Ly Dạ nhíu mày, “Tình Nhi, không có nữ nhi nhà nào giống muội lại uống rượu như vậy, so với nam nhân còn uống phóng khoáng hơn.”

Một chén rượu xuống bụng, cảm giác ghê tởm rục rịch bị áp xuống đi không ít, nghe ca ca nói vậy nàng cũng không phản bác, chỉ chuyển chủ đề, “Phải đánh với Lạc Nhật bao lâu nữa?”

Biết Tình Nhi là người có chủ ý, Chung Ly Dạ cũng không lôi kéo đề tài này không bỏ, miễn cho sinh ngăn cách, “Phỏng chừng, ta tiến vào quân đội hơn bốn năm, đại chiến là gần nhất mới có, trước kia vẫn luôn tiểu đánh tiểu nháo, không nghĩ tới lần này sẽ toàn diện xâm phạm biên giới, không biết Lạc Nhật là thật tính toán đem Đằng Long đánh hạ tới hay là tưởng đoạt mấy tòa thành của Đằng Long để yêu cầu Đằng Long đàm phán.”

Phía trước tướng lãnh liều sống liều chết, trên triều đình khinh phiêu phiêu một cái quyết định nói không chừng liền sẽ làm những chiến sĩ hy sinh là bạch chết, đây là đâm vào tim của những chiến sĩ biên cương, Chung Ly Dạ phi thường minh bạch điểm này, chỉ là đáy lòng vẫn khó chịu như cũ, rất sợ phụ hoàng cũng sẽ làm ra quyết định như vậy, lần này người hắn mang đi đã chết không ít, trong đó liền có mấy thân tín mà hắn mấy năm nay bồi dưỡng, quốc lực của Đằng Long như thế nào, mấy năm nay hắn đã nắm rất rõ.

Tình Nhi không có tận mắt nhìn thấy cảnh triều đình đấu đá, nhưng không đại biểu nàng một chút cũng không hiểu, Trung Quốc 5000 năm lịch sử cũng đủ thuyết minh, nhân loại là loại sinh vật ích kỷ và tổn thương đồng loại nhiều nhất, “Ai thắng ai thua nói còn quá sớm, ca ca, thương thế của ca không bao lâu nữa sẽ lành, ta dùng dược liệu là tốt nhất, đến lúc đó, nơi nào té ngã liền từ nơi đó bò dậy, không có ai có thể vĩnh viễn bất bại, thất bại hôm nay sẽ khiến ca sau này càng cẩn thận, khá tốt.”

Chung Ly Dạ vẫn luôn hậm hực, nghe vậy tâm tình sáng sủa lên, khẽ cười nói: “Theo lời muội nói ta được chỗ tốt rồi.”

“Đương nhiên, trên sách không pahir nói con ngườu phải gặp khó khăn mới có thể trưởng thành sao? Ít nhất về sau không bao giờ sẽ lặp lại thất bại lần này, đây là chỗ tốt.”

“Lần này là ta sơ ý, mới có mấy trận thắng nhỏ đã làm ta đắc ý, lại bị người khen ngợi liên có chút kiêu ngạo, là ta định tính không đủ.” Hai ngày này, Chung Ly Dạ trong đầu hồi tưởng lại rất nhiều, hắn yêu cầu tìm ra nguyên nhân, về sau mới có thể ngăn chặn loại tình huống này xuất hiện.

Tình Nhi cũng không quan tâm người ta xử sự thế nào với hắn, chỉ cần ca ca không có mất đi tự tin là được, “Vô Diễm, đem đồ vật đưa cho ta.”

Nhìn đột nhiên xuất hiện đại đồ vật, Chung Ly Dạ trong lòng thầm giật mình, trên mặt lại không hiện, Tình Nhi phảng phất không chú ý tới, đem đồ vật phóng tới trên giường mở ra, “Trước kia dược đều tiêu hao hết đi, ta một lần nữa luyện một ít, cũng có một ít là tân dược, không biết hiệu quả như thế nào.”

Bình lớn bình nhỏ, các loại chai, hộp lớn hộp nhỏ, các loại hộp, rực rỡ muôn màu, Chung Ly Dạ cầm lấy một lọ trên cùng lắc lắc, mở ra ngửi ngửi, dược hương xông vào mũi, “Dược Tình Nhi luyện chế đương nhiên là tốt, dược trướ kia muội chuẩn bị cho ta cũng không còn thừa mấy, liền tính muội không mang theo tới, ta cũng sẽ mở miệng xin muội.”

“Đương nhiên, không có liền nói, bảo mệnh quan trọng, muội lại không thể thời thời khắc khắc ở bên này.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro