Chương 06: Hương rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thiên Âm

Chợ đêm Khai Phong, dọc phố treo đầy đèn lồng, người đi đường so với lúc hoàng hôn còn nhiều hơn, từng chiếc đèn lồng được thắp sáng, mặc cho những chủ sạp hàng ba hoa khoác lác chào hàng, khách nhân chọn lựa vật phẩm trên sạp.

Triển Chiêu ôm Bích Thúy linh hoạt đi xuyên qua đám người. Triệu Hổ dưới chân vận khinh công chạy phía sau Triển Chiêu , rõ ràng Triển Chiêu đã nói sẽ chờ y nhưng y vẫn phải chen lấn làm cho quần áo xốc xếch lên.

Vượt qua biển người đã đến con đường dẫn đến phủ nha Khai Phong, bốn phía có chút thanh tĩnh, đến khi đuổi theo kịp, Triệu Hổ mới thở hổn hển sóng bước cùng Triển Chiêu, nói: “Triển ca , sao lại vội vã đi như vậy? Là vội đi ăn cơm tối hả? Nói đến cơm tối , đệ cũng cảm thấy cực kỳ. . .”

Chợt hai lỗ tai Triển Chiêu nhúc nhích, mắt chuyển động nhìn về phía đầu hẻm nhỏ xa xa, giống như phát hiện cái gì, khóe miệng nhếch lên thành một vòng cung,đem Bích Thúy kín đáo đưa cho Triệu Hổ nói: “Đem người đưa đến chỗ Công Tôn nhìn. Ta nhìn thấy Thiết Đản, vừa lúc tìm hắn đến phủ ăn, thuận tiện hỏi chút chuyện.” Giọng nói còn chưa dứt, người giống như mèo con nhảy lên mái nhà, mấy lần lên xuống đã đến con hẻm nhỏ phía trước.

Triệu Hổ căng thẳng ôm lấy Bích thúy ,nhìn bóng lưng Triển Chiêu bay vọt lên nóc nhà ở phía xa: “Hỏi cái gì?”

Triển Chiêu xa xa trả lời: “Liễu Cần.”

Triệu Hổ liếc mắt nhìn Bích Thúy xấu hổ ở trong lòng, đi về phía phủ: “Hỏi Tào đại nhân là được rồi cần gì phải đi tìm Thiết Đản? Ta thấy đi hỏi chuyện là giả, mời hắn ăn cơm là thật đi?” Thiết Đản trước kia là dân chạy nạn đến phủ Khai Phong và còn rất nhiều tiểu hài tử được Triển Chiêu dẫn vào Khai Phong để Công Tôn dạy học. Nhưng do Công tôn quá nghiêm khắc nên nhiều tiểu hài tử đã chạy trốn, Thiết Đản là người cuối cùng không kiên trì được nữa nên chạy trốn. Sau được đại trưởng lão cái bang thu làm đồ đệ, bởi vì sợ Công Tôn nên thường xuyên tránh không vào phủ nha.

Nhãn thần Bích Thúy vi ám, nhỏ giọng nói: “Triển đại nhân làm thế hẳn là có lý do.”

Triệu Hổ mở to hai mắt trừng lớn: “Sao lúc nào cô cũng nghĩ cách bênh vực con mèo xấu xa đó thế.”

Sâu trong hẻm nhỏ bày đầy phế phẩm.

Ánh sáng từ hai bên khách điếm chiếu đến , soi sáng hai thân ảnh một cao một thấp. Hai tiểu hài tử đen gầy mặc quần áo rách mướp, cùng nhau nhặt những vật như ly trà, chăn đệm này nọ.

Thiết Đản nói: “Mấy thứ tốt như thế này, tiểu Tịch từ đâu tìm được vậy?”

Triển Chiêu nhẹ nhàng đứng trên đầu bờ tường,một tay chống cằm, mắt đen nhìn bóng dáng mơ hồ xẹt qua trong đầu, mấy năm trước khi nàng mới sơ nhập giang hồ, khi đó còn không biết có thủ đoạn vĩ đại ‘cướp của nhà giàu chia cho nhà nghèo’ , lúc nàng ngất xỉu vì đói trước cửa Nam Cung gia nổi tiếng cơ quan quan thuật,ít nhiều được một đại di nương của Nam Cung gia cứu chữa, hai tháng trước, cả nhà Nam cung gia bị huyết tẩy, không một ai sống sót. Việc này khiến cho cả giang hồ khiếp sợ, minh chủ võ lâm còn phát ‘Thông sát lệnh’ , mà tướng mạo của tiểu cô nương này và di nương kia cũng tương tự nhau.

Trong lòng Triển Chiêu vừa bi thương vừa kinh hỉ, hai mắt trợn tròn:”Chẳng lẽ tiểu cô nương này là…?!” Mắt thoáng động, dự định sẽ mang cô bé này về phủ nha.

Tiểu Tịch nói: “Thiết Đản ca ca , muội đã nói trong hẻm nhỏ này có đồ mà, huynh thế nào lại không tin muội?”

Thiết Đản nói: “Huynh không phải là không tin , chỉ là kinh ngạc thôi! Muội phải biết rằng, trước đây trong hẻm nhỏ này huynh thường nhặt được một vài món đồ cũ nát, nhưng đồ tốt như thế này đúng là…Không biết là tên phá gia chi tử nào đó lại ngu ngốc vứt đồ ở đây, nhưng mà cũng tiện nghi cho muội và ta.”

Chợt một thân ảnh thon gầy xuất hiện ở phía sau lưng hai người.

Bóng đen nhảy xuống đất không phát ra tiếng động, bước đến gần hai tiểu hài tử đứng ở phía trước. Thân ảnh phía sau híp mắt lại, thầm nở nụ cười cướp chăn đệm trong tay hai người.

Hai tiểu hài tử chỉ cảm thấy trên tay nhẹ một chút, kinh ngạc xoay người, không thấy ai ở đằng sau.

Tiểu Tịch xoa mắt tìm kiếm khắp nơi một vòng sau đó mới nắm tay áo Thiết Đản, lắp bắp nói: “Thiết , Thiết Đản, Đản ca chăn đệm không, không thấy.”

Thiết Đản cũng có chút sợ đem Tiểu Tịch đứng ở bên cạnh ôm vào lòng.

Triển Chiêu cầm chăn đệm ngồi xổm trên đầu tường cười trộm, một đôi mắt mèo kinh ngạc trừng mắt Thiết Đản: Mấy ngày không gặp tiểu gia hỏa này lá gan đã lớn lên rồi nha!

Thiết Đản cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ta đếm đến ba, hai người chúng ta chạy ra ngoài.”

Triển Chiêu “Phốc” một tiếng nở nụ cười.

Tiểu Tịch “A” một tiếng chui vào trong lòng Thiết Đản.

Thiết Đản nghe thấy âm thanh này cũng không có sợ , chỉ hất cằm lên nói: “Triển đại ca , huynh đúng là ấu trĩ! Loại hù dọa tiểu hài tử này, Thiết Đản đệ không có sợ đâu.”

Triển Chiêu cười ra tiếng, lắc mình xuất hiện trước mặt hai người, xoa đầu Thiết Đản: “Ồ?! Đã hù dọa tiểu hài tử như đệ lâu như vậy rồi.”

Thiết Đản không được tự nhiên nói: “Thiết Đản sau này sẽ là trưởng lão của cái bang. Triển đại ca không nên sờ loạn đều đệ.”

Triển Chiêu cười hì hì dời đi mục tiêu xoa đầu Tiểu Tịch nói:”Tiểu Tịch đúng không? Muội có muốn đến phủ nha làm học trò của Công Tôn tiên sinh không?”

Tiểu Tịch ngẩng đầu nhìn nụ cười ấm áp của Triển Chiêu, không biết tại sao lại không thể thốt ra một lời cự tuyệt: “Muội, muội…”

“Ca ca biết muội rất muốn đi.” Triển Chiêu nói một cách dứt khoát.

Thiết Đản hất tay Triển Chiêu đang đặt trên đầu mình ra: “Triển đại ca tìm đệ là có việc gì?” Phải biết rằng hắn đường đường là “nhĩ” của các khất cái trong cái bang, tương lai là người nối nghiệp của Thiết trưởng lão, cả chuyện của đại quan hay côn đồ ở Khai Phong hắn đều nắm rõ, hắn chỉ cần động miệng đã có được tin tức của họ, Triển Chiêu nhiều lần nhờ hắn chính là để lấy tin tức hữu dụng.

“Chuyện cũng không vội, bây giờ cả hai hãy theo ta về phủ nha!” Triển Chiêu ném chăn đệm đi, hai tay nắm hai tiểu hài tử ra khỏi ngõ nhỏ.

Thiết Đản ngắt lời: “Đến phủ nha làm gì?”

Triển Chiêu nói: “Tắm một cái, sẵn tiện thay đổi xiêm y rồi ăn cơm.”

Tiểu Tịch vui vẻ nói: “Thật tốt. . . Đã lâu rồi mà muội còn chưa có tắm.”

Thiết Đản bĩu môi nói: “Tiểu Tịch, muội còn muốn tắm? Muội phải biết rằng cả người chúng ta dơ bẩn như thế này mới có thể đi xin cơm của người giàu được.”

Tiểu Tịch: “Muội thích tắm hơn…”

Triển Chiêu gật đầu , “Tiểu Tịch có thể là thần y tương lai.”

Thiết Đản , “Đệ còn là trưởng lão đời thứ tám! Rất là uy phong đấy!”

Khai Phong về đêm, mỗi nhà đều thắp một cây đèn làm cho ánh sáng nối dài một đường, trên cao ánh trăng chiếu xuống trong trẻo mà lạnh lùng.

Bạch Ngọc Đường co chân ngồi trên nóc nhà khách điếm , hơi ngước đầu chuyên chú nhìn ánh trăng , câu được câu không uống rượu. Mùi hương hoa lê nhàn nhạt phiêu tán trong gió.

Tiếng cười vang réo rắt vang lên khiến Bạch Ngọc Đường hơi hiếu kì cúi đầu nhìn xuống đường.

Thiếu niên thân vận lam y, hai mắt đầy ý cười, buồn cười nhất là trên đỉnh đầu đang đội đệm chăn, tay nắm lấy một hài tử bẩn thỉu không thấy rõ bộ dáng, cước bộ nhẹ nhàng tiêu sái.

Bạch Ngọc Đường mặt than không có nhúc nhích, lại không tìm được một lý do để bắt chuyện. Nhíu mày nhìn chằm chằm thân ảnh Triển Chiêu bước đến đại môn phủ nha đối diện. Chợt, nhìn thoáng qua bầu rượu bạch ngọc trong tay. Giọng nói của tứ ca Tương Bình vang lên trong đầu: mời ăn cơm uống rượu! Mắt phượng nhìn Triển Chiêu, ngón tay di chuyển bầu rượu bạch ngọc trong tay…

Lúc Triển Chiêu định dẫn hai tiểu hài tử đi vào ngõ nhỏ.

Chợt một âm thanh phá không từ phía sau bay tới.

Lỗ tai Triển Chiêu khẽ động vội né tránh. Đang lúc định nghiêng người qua lại nghĩ đến vật đó sẽ đập trúng Tiểu Tịch. Vì vậy liền cúi người ôm lấy Tiểu Tịch, sau đó thẳng người dùng đầu ngón chân đá vật đó , toàn bộ thân thể thuận thế nhất đảo qua một vòng, bầu rượu bị đá trúng thì nghịch hướng quay trở về đỉnh phòng đã ném ra.

Chén rượu bạch ngọc quay tròn bay về phía Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu buông Tiểu Tịch xuống, mắt mèo bén nhọn nhìn về phía nóc nhà.

Bạch Ngọc Đường thân vận bạch y, ngũ quan hoàn mỹ, không một chút biểu tình, ánh trăng từ trên cao chiếu xuống khiến y giống như không nhiễm chút khói bụi nhân gian.

Triển Chiêu chớp vài cái mắt, một lát sau mới phản ứng, đây không phải là cái người quấy rầy nàng tróc nã sơn tặc – Cẩm Mao thử sao?! Sao hắn lại ở Khai Phong phủ? Mặt mũi liền nhăn nhó, chống nạnh nói: “Ngươi, cái con chuột đần độn này sao lại ném đồ lung tung thế hả!”

Vội xoay người Tiểu Tịch kiểm tra thấy không sao, Thiết Đản thở phào nhẹ nhõm, ngửa đầu chuẩn bị mắng to, lại nhìn thấy Bạch Ngọc Đường thì choáng váng: “Có đúng là người này ném loạn.”

Bạch Ngọc Đường nói: “Đưa cho ngươi.” Bàn tay vung lên.

Một đạo kình phong trống rỗng bay đến, bầu rượu xoay tròn bay về phía Triển Chiêu..

Thiết Đản, Tiểu Tịch cả kinh kêu sợ hãi: “Cẩn thận!”

Con chuột đần độn còn tiếp tục? Là muốn xem ta có nóng hay không à? Triển Chiêu híp mắt một cái, còn tưởng rằng bầu rượu này lần thứ hai sẽ bị ném trả lại, nhưng một mùi hương nhàn nhạt bay tới khiến nàng bất chợt nuốt nước bọt. Nàng tuy mê rượu vẫn không thắng được tửu lựơng, lần trước bị Công Tôn chuốc say quá chén làm chuyện hồ đồ. Bởi vậy nàng đã thề là sẽ không bao giờ uống rượu nữa, nhưng rượu này có mùi thật thơm nha! Đang lúc tự hỏi, thân thể đã theo bản năng vọt lên tiếp bầu rượu, đặt ngay mũi ngửi: “Đây là rượu gì?”

Bạch Ngọc Đường đè nén sự vui sướng trong lòng, nói : “Lê Hoa Bạch.”

Triển Chiêu cầm bầu rượu để dưới mũi ngửi, quyệt miệng : “Là mùi hoa lê! Chẳng lẽ có hoa lê ở bên trong?!”

Bởi vì đồng dạng không biết Bạch Ngọc Đường rũ mắt trầm mặc nhìn Triển Chiêu ở bên dưới. Nghiêm túc suy nghĩ, không biết bây giờ mình có nên đi hỏi chủ quán rượu cách làm rượu này như thế nào không.

Trái lại Tiểu Tịch bỏ đi sự sợ hãi ban đầu, sùng bái nhìn Triển Chiêu: “Rượu nhiều như vậy mà không có đổ ra nha.”

Triển Chiêu nhéo mũi nàng đắc ý nói: “Muốn học không? ca ca dạy cho muội.” Xoa đầu hai tiểu oa nhi xong, nhìn Bạch Ngọc Đường khoát tay: “Rượu của người ta nhận. Mai gặp!” Xem như con chuột ngốc này còn thông minh , tặng rượu bồi thường, nàng tha cho hắn một lần vậy.

Dưới ánh trăng, Bạch Ngọc Đường vẫn chưa trả lời.Chỉ nhìn thấy Triển Chiêu tay cầm bầu rượu dẫn hai tiểu hài tử vào phủ nha Khai Phong. Một lúc lâu, ngửa đầu nhìn ánh trăng trên cao, khóe miệng hơi cong nói:”Mai gặp.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro