Chương 7. Di nương bị ngất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn thị vừa ngất xỉu, Cố lão phu nhân đã cho người đưa nàng về chính phòng, lại sai bà Hai và bà Ba đi tiếp khách. Đến lúc thái y thông báo Ôn thị đã mang thai ba tháng, chưa nói đến Ôn thị có biết bao vui mừng khi tỉnh lại, Cố lão phu nhân đã vui ngây ngất.

"Ôi ôi, cháu gái ngoan của bà, con đúng là thần may mắn thật rồi!?" Nhìn A Tú đang bám vào mép giường, cố gắng nâng cơ thể bé nhỏ của mình lên, khóe mắt còn ngấn nước mắt, cái miệng hồng hồng đang vểnh lên, Cố lão phu nhân càng nhìn càng thích. Chẳng phải trước đây bà đã nói rồi còn gì, nhận nuôi bé Chín, biết đâu lại giúp con dâu có duyên với con cái. Bây giờ chẳng phải là đã mời đến tận cửa rồi sao?

"Mẹ......" A Tú trèo xuống, muốn đi đến sờ bụng Ôn thị, "Em trai......"

Lúc này Ôn thị vừa tỉnh lại, vẫn còn chưa có phản ứng gì với tin tức chợt đến, nghe thấy A Tú nói vậy liền cười lên.

"Mới ba tháng......" Ai mà biết là nam hay nữ?

Cố lão phu nhân lại càng là vui mừng, người xưa đều nói trẻ em dưới ba tuổi có đôi mắt sáng nhất, có thể thấy được thứ người lớn không thể thấy. Nếu không thì tại sao buổi tối lại không được để trẻ em ra khỏi phòng, sợ chúng gặp phải thứ đáng sợ. Hơn nữa, nhiều nhà có phụ nữ mang thai cũng tìm trẻ em để nhìn xem cái thai trong bụng là trai hay gái. Mặc dù cách này không xác thực nhưng lúc này Cố lão phu nhân hơi đâu mà nghĩ đến chuyện này?

Bà lập tức cười ha ha, "Cái Chín nói rất đúng, nói rất đúng!"

Lão nhân gia bà đã nhận định rồi, đứa bé trong bụng Ôn thị là do A Tú mang đến. Cho dù cái thai này không phải là con trai, có A Tú ở đây, chẳng nhẽ còn sợ sẽ không có thai nữa sao?

"Thái y nói mạch tượng của con vững chắc, chỉ vì gần đây quá bận rộn, mệt mỏi nên mới bị ngất. Con phải nghỉ ngơi đầy đủ, không cần phải lo những chuyện bên ngoài. Mẹ và hai em dâu của con có thể đối phó được." Cố lão phu nhân nấn ná bước ra ngoài, chỉ muốn ngồi ở mép giường nhìn Ôn thị cho đến khi nàng sinh con. Tuy vậy, hiện tại đang có nhiều khách ở bên ngoài mà chỉ có bà Hai cùng bà Ba tiếp đón, thật sự là không ổn...bà đành phải đứng dậy, dặn dò Ôn thị nghỉ ngơi đầy đủ, sai Hạ Trúc ôm A Tú cùng đi ra ngoài.

A Tú gác đầu lên vai Hạ Trúc, nhìn Ôn thị đang nằm trên giường rồi kêu: "Mẹ, nghỉ ngơi."

Thật là vừa hiểu chuyện vừa tri kỷ. Ôn thị không phí công nuôi dưỡng đứa nhỏ này rồi.

Trước đây, thi thoảng Cố lão phu nhân sẽ nhớ đến mẹ đẻ của A Tú là Bạch di nương, mỗi lần đều luôn cảm thấy có chút khúc mắc trong lòng. Nhưng hiện tại thấy A Tú như vậy, quả thực không có chỗ nào mà không tốt cả.

Các vị khách đến nhà đều là bạn bè, thân thích, ai nấy cũng hốt hoảng vì Ôn thị đột nhiên bị ngất nhưng lại không tiện ra về. Khi Cố lão phu nhân miệng không ngậm được cười xuất hiện cùng A Tú, tất cả đều đầy thắc mắc, chuyện này là sao? Con dâu bị ngất mà mẹ chồng lại vui vẻ?

Lão phu nhân phủ Thiện Quốc công bèn hỏi Cố lão phu nhân.

Cố lão phu nhân đắc ý khoe, "Nhẽ ra không nên nói sớm như vậy nhưng dù sao cũng đã qua ba tháng rồi, nói cho bà nghe cũng không có chuyện gì. Mẹ của A Tú đang mang thai. Bà thấy thế nào? Có phải tôi nên vui vẻ hay không?"

"Thế thì đúng là song hỷ lâm môn rồi!" Lão phu nhân phủ Thiện Quốc công cười nói, "Trông bà hào hứng chưa kìa, còn không mau mở cái kho riêng vẫn khóa bao lâu nay ra, lấy vài món của để dành mấy chục năm mà đưa cho con dâu đi chứ?"

"Đương nhiên. Chuyện đó là đương nhiên rồi!" Cố lão phu nhân chỉ vào bà Hai và bà Ba, "Bà hỏi chúng nó xem, có cái gì tốt mà tôi không cho chúng nó nào?"

Cả phòng đầy tiếng nói cười vui vẻ.

Các vị khách không thể nào không tiếp tục khen ngợi A Tú.

A Tú ngượng ngùng nép vào trong ngực Cố lão phu nhân, cảm thấy logic của những người này, bao gồm cả lão phu nhân thật là cảm động lòng người. Mẹ của nàng mang thai, chẳng nhẽ không phải là công của cha nàng? Ai cũng nói là do nàng, gọi nàng...Thật là ngượng quá đi.

Mãi mới chờ đến lúc tan tiệc rượu, tiễn hết khách khứa, mấy người Cố lão phu nhân lại chạy sang chỗ Ôn thị.

Ôn thị sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều. Đứa nhỏ này không dễ gì có được, nàng không muốn có chuyện gì xảy ra, liền bẩm báo Cố lão phu nhân, muốn nhờ hai cô em dâu giúp đỡ quản lý việc nhà.

Cố lão phu nhân sao lại có thể không chịu? Sau khi mang thai, Ôn thị liền đặt chuyện dưỡng thai lên hàng đầu, Cố lão phu nhân thấy nàng làm việc có chừng mực, biết nặng nhẹ, lập tức đồng ý.

Bà Hai còn muốn từ chối nhưng bà Ba Phạm thị đã gật đầu ngay.

Bà Hai hết cách chỉ có thể cười trừ chấp nhận.

Sau đó, hai chị em dâu cùng nhau đi ra khỏi phòng Ôn thị. Bà Hai ngay tức khắc trách bà Ba, "Em dâu, cô cũng nhanh nhảu quá rồi. Chị thấy thân thể chị dâu khỏe mạnh, có gì mà không thể xử lý việc nhà chứ?"

Bà Ba là con út trong nhà, tâm tư đơn giản, không tinh tế như bà Hai, không hiểu được ẩn ý của bà Hai nên cũng không dừng bước mà tiếp lời, "Đều là người một nhà, chị dâu cả khó lắm mới có cái thai này, đương nhiên là phải cẩn thận rồi. Chúng ta là chị em dâu, có thể giúp được thì giúp một tay thôi."

Đúng là đồ ngu ngốc.

Bà Hai mắng một tiếng trong lòng. Không biết chú Ba nhìn trúng điểm gì ở một người đàn bà như vậy?

"Chị cũng không nói là không giúp." Mặc dù trong lòng cảm thấy thế nào đi chăng nữa thì trên mặt bà Hai cũng không có thể hiện bất mãn gì, thậm chí còn cười cười, "Em nói xem, giúp đỡ cũng phải phân chia công việc như thế nào chứ?"

Bây giờ, bà Ba mới hiểu được được đôi chút, kinh ngạc quay lại nhìn thị ta, "Ý của chị là?"

"Bình thường vẫn là chị dâu làm chủ, người trong nhà đều là chị ấy đã quen dùng rồi. Bây giờ chúng ta tự dưng nhận việc, e là sẽ có những chuyện không tiện đâu."

"Có cái gì mà không tiện?" bà Ba cuối cùng cũng hiểu rõ suy nghĩ của bà Hai, thị ta muốn nhân cơ hội xếp người của mình vào trong phủ? "Đều đã có lệ rồi, kẻ nào không nghe lời thì chúng ta cứ phạt theo quy định thôi. Chưa kể còn có lão phu nhân cơ mà. Chị yên tâm đi, cứ để em làm người xấu cho."

Bà Ba nói xong liền đi.

Lại nói Tĩnh Quốc công, sau khi biết vợ cả mang thai, hắn tự nhiên cũng vui mừng. Có điều lần trước Bạch di nương mang thai, nhất mực nói là con trai, làm hắn hy vọng suốt mấy tháng trời, cuối cùng sinh ra lại là con gái...Tuy rằng hắn cũng thích con gái nhưng quả thực vẫn thất vọng.

Lúc này, Tĩnh Quốc công ngoài mặt không dám mơ đến con trai nhưng thật ra vẫn mang chút hy vọng nhỏ nhoi dưới đáy lòng...

Hỏi thăm Ôn thị một lúc, lại nghe nói Cố lão phu nhân cho gọi hắn, Tĩnh Quốc công vội vàng đến Xuân Huy Đường.

Trong Xuân Huy Đường, thật ra, Cố lão phu nhân cũng không có chuyện gì, chỉ là chuẩn bị không ít đồ vật, sai người tặng cho Ôn thị. Sau đó, bà dặn dò Tĩnh Quốc công: "Cũng không có chuyện gì khác, mẹ chỉ dặn con một câu, cho dù cái thai này của Ôn thị là nam hay nữ, hai đứa cũng không được bỏ lơ A Tú."

"Tất nhiên rồi ạ." Tĩnh Quốc công cảm thấy mẹ hắn đã nghĩ nhiều, "Ôn thị không phải người như vậy."

Tĩnh Quốc công thật sự không nhìn thấu người vợ này của hắn. Nàng không quấn lấy hắn, luôn đối xử bình bình với hắn, thậm chí còn có chút xa cách. Nhưng khi đối mặt với một số sự thật, Tĩnh Quốc công lại cảm thấy là bản thân hắn đã suy nghĩ nhiều. Chuyện cần phải làm, Ôn thị đều làm rất tốt. Một năm rồi, Ôn thị đối đãi với A Tú như thế nào, Tĩnh Quốc công đều thấy rõ ràng. Không chỉ mình A Tú mà cả mấy cô con gái của vợ lẽ, Ôn thị cũng hết lòng làm một người mẹ cả xứng đáng, tuy rằng quan hệ giữa đôi bên có lẽ cũng không thân thiết gì cho cam.

"Đương nhiên mẹ biết cách làm người của con bé." Cố lão phu nhân thở dài, "Mẹ đang nói đến con kìa. Hơn nữa, cái đứa ở Thanh Lan Viện kia, con cho người trông chừng đi. Nghe nói là mấy ngày gần đây con lại sang bên đấy?"

Nói đến Bạch di nương, mặt già của Tĩnh Quốc công lại đỏ lên. Lúc trước Bạch di nương bị trách phạt, hắn cũng tức giận trong lòng nên cố ý đối xử lạnh nhạt với nàng ta một thời gian, một phần là để biểu đạt bất mãn của mình, một phần là để trấn an Ôn thị và A Tú. Chỉ là, cách đây mấy hôm, A Châu lén đến tìm hắn khóc lóc, nói rằng Bạch di nương đang bị bệnh, thậm chí còn rất nghiêm trọng, cầu xin hắn đến thăm nàng ta.

Dù sao cũng đã bầu bạn với nhau nhiều năm, lại có con gái khóc lóc cầu xin, Tĩnh Quốc công quyết định đi thăm. Kết quả vừa thấy nàng ta, hắn liền sửng sốt.

Một người vốn dĩ mảnh khảnh như Bạch di nương bây giờ lại trở nên tiều tụy như vậy. Giai nhân như hoa như ngọc ngày trước, bây giờ lại lẻ loi nằm một mình trên giường, vừa nhìn thấy hắn là nước mắt đã rơi lã chã, nửa chữ cũng không thể nói nên lời.

"À, nàng bị bệnh, con đi thăm một chút."

Tĩnh Quốc công còn thể giải thích như thế nào được, đành phải ỡm ờ một câu cho qua chuyện.

Cố lão phu nhân hừ lạnh một tiếng. Bị bệnh mà còn có thể giữ người ở lại qua đêm?

Bà đã thấy nhiều rồi, chẳng qua chỉ là trò xiếc của đàn bà muốn tranh giành tình cảm trong hậu trạch mà thôi.

"Mẹ không quan tâm nó có bệnh hay không. Nó là thiếp thất của con, con muốn đi đến viện của nó cũng được. Nhưng, không được phép cho nó bước nửa bước ra khỏi Thanh Lan Viện. Ôn thị có thai ở cái tuổi này, không chịu được những chuyện bực mình đâu."

"Vâng, mẹ yên tâm."

Tĩnh Quốc công đáp. Bạch di nương... Hắn nhớ đến hai lần trước, nàng ta cầu xin hắn, nói rằng cả ngày chỉ quanh quẩn trong tiểu viện, trong lòng buồn chán, muốn đi dạo trong vườn. Thôi, vẫn là chờ đứa nhỏ sinh ra rồi tính tiếp.

..........................................................................................

A Tú đang ngồi trên mép giường, nhìn mấy người Hạ Trúc thu dọn đồ đạc của mình, chuyển sang phòng đối diện.

Một năm nay, chỉ cần Tĩnh Quốc công không nghỉ ở chính viện thì nàng đều ngủ cùng Ôn thị.

Nhưng bây giờ Ôn thị đang có thai, lại thêm chính mình ngủ không được đàng hoàng nên A Tú liền chủ động muốn dọn về nhà nhỏ của mình.

Lúc nàng chỉ vào gian nhà ở đối diện mà nói "A Tú qua bên kia ngủ.", Ôn thị vẫn còn buồn bực, bình thường đứa nhỏ này hay làm ồn để được ngủ cùng nàng, bây giờ bỗng dưng muốn dọn đi?

"A Tú lớn rồi, không thể đè em trai nhỏ."

Ôn thị lập tức nhớ đến cái tướng ngủ như đi quyền của A Tú...Cũng đúng, cho dù A Tú vẫn còn nhỏ nhưng nếu đột nhiên đạp phải bụng nàng thì vẫn rất đau.

"Vậy A Tú ngủ một mình có sợ không?"

A Tú lắc đầu, "Có chị."

Chị ở đây chính là Hạ Trúc và mấy cái hầu gái khác.

Ôn thị cảm thấy cô con gái này quá tri kỷ, mới hôm nào còn nói "Hơi sợ phòng tối tử", thế mà bây giờ đã chủ động yêu cầu ngủ riêng, lại còn biết an ủi chính mình nào.

Ôn thị tự mình bồng A Tú đến phòng đối diện, nhìn A Tú nằm xuống. A Tú nắm chặt ống tay áo Ôn thị, trong chốc lát liền đi vào giấc ngủ.

Bây giờ, Ôn thị chắc là sẽ không giống như trong sách cô đơn hơn nửa đời người nữa nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro