Tàng mộng hoa ngữ trung (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bởi vì mùi trên người trú Âu Ân, trên người babi cũng có."

Mùi hương. . .

Phải rồi, Ân Ân làm sao có thể không biết được chứ. Những lúc ở nhà với Ân Ân, anh thường sẽ không dán miếng ức chế, cục cưng chưa phân hóa sẽ không phải chịu ảnh hưởng của tin tức tố, vậy nên anh cũng không bận tâm chuyện đó cho lắm.

Ân Ân trước giờ rất thích ôm ôm cọ cọ, hoặc là vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào lòng anh, vừa ngửi ngửi, vừa không quên nói: "Babi thơm quá, thơm quá đi à." Mỗi lần như vậy, Triệu Gia Hào đều sẽ kéo con ra khỏi người anh trước khi con tự làm mình ngạt chết, sau đó vẫn bị con nhào trở lại vào lòng, nói muốn ôm babi.

Thích làm nũng như vậy, thật không biết là giống ai nữa.

Nhưng chung quy đáp án mà anh không muốn nhắc tới vẫn luôn chỉ có một.

Bản chất mùi của hoa Cát Cánh rất nhẹ nhàng, thứ thực sự khiến nó trở nên nồng nàn như vậy, chính là mùi hoa Bách Hợp đang chảy trong máu con.

Lạc Văn Tuấn không bao giờ chịu dán miếng ức chế đàng hoàng, cũng vì vậy mà bất cẩn khiến mùi hoa Bách Hợp xanh lọt ra ngoài, để Ân Ân ngửi thấy được, từ lúc sinh ra cho đến hiện tại con vẫn luôn ngửi mùi hương ấy, việc cảm thấy quen thuộc cũng không có gì là lạ.

Triệu Gia Hào thở dài, kéo bàn tay nhỏ bé của Ân Ân, nghiêm túc nói: "Ân Ân, hứa với babi, không được nói chuyện này cho người khác biết biết chưa?"

"Dạ." Ân Ân gật đầu, tuy bé không hiểu vì sao, nhưng babi đã nói không thể thì chính là không thể.

Nhưng bé vẫn rất muốn biết, vì sao?

"Babi, có phải vì ba ba không thích Ân Ân, cho nên mới không cần Ân Ân làm cục cưng của người không?"

Triệu Gia Hào bị hỏi cứng miệng.

Trước kia ý đồ của Triệu Gia Hào khi kể chuyện chim tặng con cho Ân Ân, là hy vọng có thể khiến con nghĩ rằng con là cục cưng được chim tặng con đem đến cho anh, không cần phải nghĩ đến ba ba.

Có điều Ân Ân hình như lại hiểu lầm ý của anh, bé nghĩ rằng tất cả cục cưng trên đời này đều là do chim tặng con đem đến cho babi và ba ba, không thì bọn họ sẽ không thể có cục cưng.

Cho nên sau khi chuyện xưa kết thúc, Ân Ân khi ấy đã hỏi một câu: "Vậy ba ba của Ân Ân đâu? Ba ba có phải không thích Ân Ân không?"

Triệu Gia Hào đỡ trán, uổng công mình vẽ tới cỡ đó.

Triệu Gia Hào nhìn vào chén cơm của cục cưng nhà mình, trong đầu lóe lên suy nghĩ. Cười tủm tỉm nói với Ân Ân: "Ân Ân ngoan ngoãn ăn cơm, ba ba sẽ trở về o."

Anh không ngờ là hiệu quả lại tốt đến như vậy, đó là lần đầu tiên Ân Ân ăn nhanh như thế, ngay cả cà rốt ngày thường con ghét nhất cũng ăn sạch, cũng không cần ai đút, tự con có thể ăn được. Ăn đến miếng cuối cùng, còn chưa nuốt xuống bụng, đã vội vã nói: "Ân Ân ăn xong rồi!"

"Ừ, Ân Ân chờ chút nha, ba ba đang trên đường về." Sau đó Triệu Gia Hào mở chương trình BabyBus Kid cho Ân Ân xem, bé chờ đợi từng phút từng giây trôi qua, cho đến khi chương trình chiếu đến "Ngôi sao nhỏ", Ân Ân đã ngủ say.

Triệu Gia Hào mở tủ lạnh, lấy một hộp puding trẻ em của Ân Ân ra, trong đồ ăn vặt của trẻ em không có nhiều chất phụ gia, so với đồ ăn của người lớn thì hương vị khó ăn hơn nhiều, nhưng Triệu Gia Hào vẫn phải cau mày ăn nó.

Chờ Ân Ân thức dậy, chuyện đầu tiên là đi tìm ba ba, lại nhận được tin ba ba đã đi rồi.

"Ba ba còn nói tướng ngủ của Ân Ân mắc cười ghê, xiêu xiêu vẹo vẹo như con sâu lông ấy." Triệu Gia Hào cười nói dối, sự thật là Ân Ân nghe không hiểu, nhưng nhìn thấy babi mỉm cười, bé cũng sẽ cảm thấy đó là chuyện rất buồn cười, vậy nên cũng cười ha ha lên như babi của mình, muốn bản thân có thể chung vui với babi.

"Ừm, phải rồi, ba ba lỡ ăn puding của Ân Ân mất rồi, bởi vì ông ấy rất muốn ăn, nên là Ân Ân sẽ không tức giận đâu nhỉ?" Nghe vậy, Ân Ân xoay người chạy vào nhà bếp, Triệu Gia Hào cũng đi theo giúp bé mở tủ lạnh, Ân Ân quả thật nhìn thấy thiếu mất một hộp puding, hơn nữa cũng thấy vỏ hộp được vứt trong thùng rác.

Điều này khiến bé tin rằng ba ba đã thực sự trở về, bởi vì babi siêu cấp ghét ăn puding của bé.

Bé vui lắm, ba ba đã về, nhưng cũng cảm thấy mất mác, vì bé chưa được nhìn thấy ba ba.

Ân Ân quay về phòng khách, quay đầu mỉm cười thật tươi, bé nói với Triệu Gia Hào: "Babi, lần sau nếu ba ba trở về mà Ân Ân vẫn đang ngủ, người phải đánh thức Ân Ân nha."

"Được." Anh nhìn Ân Ân sau khi nhận được lời hứa từ anh liền vui vẻ chạy đi chơi, bất giác hốc mắt anh cũng ươn ướt.

Ân Ân là cục cưng đáng yêu nhất trên thế giới này, là cục cưng của anh.

Tha thứ babi đã tự quyết định sinh con ra, nhưng đây cũng là quyết định đúng đắn nhất mà babi đã từng làm, babi thực sự thực sự rất rất yêu Ân Ân.

Sau này, Ân Ân gần như không còn nhắc đến việc muốn gặp ba ba nữa, Triệu Gia Hào cũng cho rằng có lẽ Ân Ân đã dần chấp nhận hoặc là đã quên mất việc về ba ba.

Cho đến hôm nay, anh mới phát hiện hóa ra sự cố chấp của Ân Ân dành cho ba ba của mình đã vượt xa khỏi suy nghĩ của anh.

"Ân Ân, ba ba thích con lắm chứ, con xem ông ấy còn tặng Blitzcrank cho con, là vì người rất thích Ân Ân đó."

Thực ra anh cũng không biết nên giải thích với Ân Ân thế nào, cuối cùng anh cũng như những người phụ huynh khác dùng câu: "Sau này lớn lên Ân Ân sẽ hiểu thôi." nói với bé.

"Ba ba chỉ là không biết Ân Ân là cục cưng của mình, với lại hiện tại ba ba có việc cần làm của ông ấy, không thể làm ba ba của Ân Ân được, cho nên chúng ta tạm thời đừng quấy rầy ba ba có được không?"

"Dạ đượt." Tuy rằng vẫn rất muốn ba ba, nhưng vừa nghe babi nói như vậy, Ân Ân cũng hiểu được, người lớn có lý do của họ. Bé thò ngón út của mình ra, ngóe tay với babi, cam đoan sẽ không nói cho ai biết chuyện này.

Tối hôm đó, Lạc Văn Tuấn nằm trên giường trằn trọc, không tài nào ngủ được.

Cảnh tượng lúc sáng Ân Ân gọi mình là ba ba vẫn lặp đi lặp lại không dứt trong đầu cậu. Ân Ân còn nhỏ, nhưng lại rất kiên quyết, gọi cậu là ba ba.

Nói không động lòng chắc chắn là giả, Ân Ân đáng yêu như thế, tính cách còn cực kỳ giống Triệu Gia Hào trước đây, cố chấp mà kiên cường, còn Triệu Gia Hào hiện tại lại độc lập trầm ổn hơn trước nhiều.

Nhưng mà, rốt cuộc vì sao Triệu Gia Hào lại không chịu đề cập đến ba ba của Ân Ân là ai?

Ngày đó trên đường đưa hai cha con họ về khách sạn, Triệu Gia Hào đã nói ba ba của Ân Ân không thích hai người, sự mất mác trong lời nói không thể nào là giả, hơn nữa, trước cửa phòng, anh còn gián tiếp từ chối cậu.

Có lẽ anh thực sự rất yêu ba ba của Ân Ân nhỉ.

Nghĩ đến gã đàn ông từ đầu đến cuối cũng không xuất hiện kia, cậu không thể không phát hỏa, gã vậy mà lại khiến Triệu Gia Hào một mình chịu đựng nhiều năm như vậy, vui vẻ với anh rồi lại không chịu trách nhiệm, nếu có cơ hội gặp gã, cậu nhất định sẽ đấm cho gã một cú thật đau điếng, nghĩ vậy cậu lại hung hăng đấm đấm mấy cái vào không khí.

Thời điểm Tăng Kỳ đến Thượng Hải, vẫn còn cách lúc Ân Ân nhập học một khoảng thời gian. Cho nên buổi họp mặt của năm người cũ nhà B hiển nhiên cũng có mặt của Ân Ân.

"Chào trú Yagao ~" Ân Ân lại bắt đầu thi triển tuyệt chiêu làm nũng của mình, Yagao người vẫn luôn bình chân như vại trước mọi thứ cũng không nhịn được mà mở to mắt, trái tim bé nhỏ cũng bị Ân Ân cướp đi mất.

Trên bàn ăn, anh và Triệu Gia Hào ngồi cạnh nhau, hai Omega sẽ dễ chăm sóc bé con, anh liên tục gắp đồ ăn cho vào chén của Ân Ân.

Ngày xưa, liên hoan là tiết mục không thể thiếu của cả đội, lúc này họ như trở về thời điểm vẫn còn thi đấu trước kia, rất nhiều thứ đã thay đổi theo thời gian, nhưng bản chất thì vẫn chưa từng đổi thay.

Lạc Văn Tuấn thừa dịp Triệu Gia Hào nói chuyện với top rừng, ánh mắt ngang nhiên dừng trên người anh vài giây, cậu cho rằng sẽ không ai chú ý tới, nhưng trên bàn ăn vẫn còn một người đang âm thầm để ý đến nhất cử nhất động của cậu.

Ân Ân nhai thịt nhìn ba ba của mình, thật sự càng xem càng vừa lòng, hơn nữa ba ba xem ra cũng rất yêu babi , quá tốt!

Có lẽ, bé phải nghĩ cách, làm cho ba ba và Ân Ân cả babi nữa có thể sống bên nhau mới được.

Tăng Kỳ trong lúc gắp rau cho Ân Ân, dùng âm lượng chỉ đủ anh và Triệu Gia Hào nghe nói: "Vất vả."

Triệu Gia Hào nhìn anh ý muốn cảm ơn, Tăng Kỳ là người duy nhất trong số bốn người biết anh mang thai, có điều chỉ không biết cha của đứa nhỏ là ai. Có lẽ vì đều cùng là Omega, cho nên sẽ càng dễ đồng cảm hơn với nhau, từ lúc Triệu Gia Hào mới bắt đầu xuất hiện những dấu hiệu mang thai, Tăng Kỳ đã ngay lập tức chú ý tới.

Tính tình anh thay đổi, đụng đâu ngủ đó, còn ăn uống đa dạng hơn trước kia, tất cả đều khiến Tăng Kỳ không thể không nghi ngờ Triệu Gia Hào mang thai. Cho nên khi đến lần thứ N nhìn thấy Triệu Gia Hào chạy vào toilet để ói vì không chịu được mùi của cá hấp, Tăng Kỳ đã lén đi theo sau cậu.

"Bỏ đứa bé đi, em còn trẻ."

"Em muốn sinh nó ra."

Tăng Kỳ nhìn AD vừa lo sợ nhưng cũng vừa cứng rắn, thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, một gã đàn ông vô trách nhiệm xứng đáng để cậu kết thúc sự nghiệp tuyển thủ của mình để sinh con sao.

"Em đi rồi Âu Ân phải làm sao?"

"Sau kì chuyển nhượng sẽ có tuyển thủ mới tới, em ấy thông minh như vậy, nhất định sẽ phối hợp tốt với AD mới."

Triệu Gia Hào cúi đầu đan hai tay vào nhau, không biết đang suy nghĩ gì.

"Ít nhất em đừng đi, bọn anh có thể chăm sóc cho em mà."

"Cao ca, cảm ơn anh, em đã quyết định rồi, mọi người cố gắng giành thêm nhiều vinh quang nữa nhé." Cậu cười nói, nhưng ẩn trong nụ cười là sự mất mác không thể che giấu.

"Thật sự thì, em rất muốn có thể tiếp tục thi đấu, em rất yêu công việc này, em muốn tận hưởng cảm giác thi đấu trên sân khấu, nhưng làm người không thể quá tham lam không phải sao?" Cậu hít một hơi thật sâu, nắm tay Tăng Kỳ: "Được cùng mọi người chứng kiến nhiều kỳ tích như vậy, em đã không còn gì tiếc nuối nữa."

Hốc mắt Tăng Kỳ ướt át, anh muốn nói gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ kiên định của Triệu Gia Hào, chỉ có thể dẹp bỏ ý định khuyên nhủ của mình, anh đứng lên, hắng giọng nói: "Anh đi nói với dì bếp, mấy ngày tới đừng nấu cá, anh cũng không muốn ăn." Nói xong anh không nhìn Triệu Gia Hào nữa, bước nhanh ra khỏi phòng luyện tập.

Đến tận trước lúc cậu rời đi, Tăng Kỳ vẫn luôn quan tâm chăm sóc Triệu Gia Hào từ những điều nhỏ nhặt nhất, không để cậu phải vất vả, thỉnh thoảng anh cũng sẽ nấu một vài món ăn bồi bổ cho người mang thai, để Triệu Gia Hào ít nhất sẽ không sụt cân quá nhiều trong thời gian ốm nghén.

Ăn được một lúc, Triệu Gia Hào nói cho mọi người nghe việc anh nhận được lời mời từ Riot, mời anh làm caster trận đấu. Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của họ anh cũng không bất ngờ, vì mặc dù anh là tuyển thủ đã giải nghệ, nhưng khả năng phân tích trận đấu của anh so với một caster chuyên nghiệp vẫn còn thua xa rất nhiều, nhưng phía Riot lại giải thích việc họ chọn anh là vì họ tin rằng để một tuyển thủ đã có kinh nghiệm thi đấu ngồi ở bàn phân tích sẽ giúp cho trận đấu trở nên hấp dẫn hơn. Anh suy nghĩ, dù gì sau khi Ân Ân đi học thì anh cũng không có việc để làm, nhận công việc này sẽ giúp anh có thể đến gần hơn với sân khấu đây cũng là một điều tốt, vậy nên anh đã đồng ý.

Bành Lập Huân và mọi người đương nhiên cũng vui mừng thay cho anh, bởi vì như vậy thì họ có thể thường xuyên gặp nhau nhiều hơn, cả bọn cùng nâng ly chúc mừng cho anh, chỉ có Lạc Văn Tuấn vẫn im lặng, đứng dậy đi toilet.

Lúc quản lí bên phía Riot nảy ra ý tưởng đó, họ vẫn chần chừ không quyết định được sẽ chọn ai đảm nhận vai trò này, mà khi đó Lạc Văn Tuấn lại làm bộ vô tình tiết lộ tình trạng hiện tại của Triệu Gia Hào cho người ta biết, quản lí vừa nghe vậy liền chớp ngay cơ hội, nhanh chóng liên hệ với Triệu Gia Hào để thương lượng.

Đến lúc Lạc Văn Tuấn nắm được tình hình, thì quản lí đã nhắn tin đến cảm ơn cậu luôn rồi, nếu không nhờ có cậu đưa ra ý kiến, thì bọn họ còn phải lăn tăn thêm một khoảng thời gian nữa mới chọn được người.

Phải là tôi cảm ơn anh mới đúng anh trai, Lạc Văn Tuấn nghĩ.

Thực ra lúc nhắc đến Triệu Gia Hào với người của Riot, Lạc Văn Tuấn cũng ôm tâm trạng thử xem sao, không ngờ Triệu Gia Hào lại thực sự đồng ý, lý do là vì sau khi giải nghệ, ngay cả stream mà Triệu Gia Hào cũng cực ít livestream, trang cá nhân trên mạng xã hội cũng rất hiếm khi cập nhật thêm gì mới, gần như là biến mất trong mắt của khán giả LPL.

Nếu anh đã đồng ý, vậy nghĩa là cậu phải nắm chặt cơ hội này, làm sao để hoàn toàn thay thế vị trí của gã trai tồi kia trong lòng Triệu Gia Hào.

Anh. . .Có lẽ anh vẫn còn thích em đúng không?

Lạc Văn Tuấn rất ít để tâm đến vẻ ngoài của mình, nhưng hiện tại cậu lại đứng trước gương soi thật kĩ gương mặt của mình, mới phát hiện dáng vẻ của mình bây giờ đã không còn non nớt như năm mình 20 tuổi nữa, trước kia cậu và Triệu Gia Hào là đồng đội, mỗi lần nói chuyện cậu đều sẽ dùng giọng nũng nịu làm nũng với anh, còn hiện tại nếu cậu làm như vậy thì chính cậu cũng sẽ khinh thường bản thân mất thôi, có điều, dường như Triệu Gia Hào lại rất thích như vậy. Nếu Triệu Gia Hào thích, thì có gì là không thể chứ?

Vậy nên, cậu bắt đầu lên giọng với mình trong gương.

"Ư, hừm, AD ca ca. . . .ọe!" Rốt cuộc lại bị chính bản thân mình làm mắc ói.

Quên đi, người chung quy đều phải già đi, vụ theo đuổi Triệu Gia Hào coi bộ vẫn phải suy tính kĩ lưỡng lại mới được.

Lúc trở lại, mọi người đã nói quá trời quá đất, không biết là do rượu hay gì đó, mà Triệu Gia Hào trông có vẻ sung hơn hẳn, quanh tai cậu toàn là tiếng cười thương hiệu chuột Mickey của anh. Anh phấn kích đến mức, cầm ly đứng dậy, do đứng không vững mà có hơi lảo đảo một chút, Lạc Văn Tuấn vội đi tới đỡ, ngay lập tức đoạt ly rượu ra khỏi tay anh.

"Anh say rồi."

"Anh không say, bộ em sợ anh uống say à? Ha hả anh không có say em yên tâm đi. . ." Triệu Gia Hào nói một cách rất tỉnh, anh vẫn chưa say, nhưng cũng sắp sửa.

"Anh. . .Hả?" Đang lúc cậu chuẩn bị blabla, chợt cảm thấy có ai đó đang nhẹ nhàng níu quần mình. Cậu cúi đầu nhìn xuống, vừa hay Ân Ân cũng ngửa đầu nhìn cậu.

"Trú Âu Ân, phốc ti phốc ti!"

Nhận được tín hiệu của Ân Ân, cậu lo lắng thoáng nhìn qua Triệu Gia Hào, có điều vẫn buông anh ra, đi theo Ân Ân qua một bên, ngồi xổm nghe bé nói. Quay đầu lại ngó thử, Triệu Gia Hào cũng không để ý đến hai người họ.

"Sao vậy?"

"Trú Ân Ân, babi say rồi, Ân Ân nhỏ, không thể chăm sóc babi. . ." Ý là tối nay hãy đưa họ về nhà hiểu chưa ba ba? Đương nhiên Ân Ân sẽ không nói trắng ra như vậy, vì bé đã hứa với babi là không được nói cho ba ba biết, cho nên Ân Ân chỉ có thể âm thầm tạo cơ hội cho babi và ba ba ở chung như vậy thôi.

Lạc Văn Tuấn ngộ ra, cậu không ngờ Ân Ân lại hiểu chuyện đến vậy, thế là liền khẳng định nói: "Ân Ân yên tâm nhé, chú sẽ không để babi con uống nữa." Nói xong cậu đứng dậy đi cản Triệu Gia Hào.

Ân Ân cạn lời, Ân Ân đỡ trán.

Nhưng bé lại nghĩ ra cách khác: "Bụng bụng của Ân Ân khó chịu muốn đi toilet, trú Âu Ân dẫn con đi được không?"

"Ừ được, đi thôi." Lạc Văn Tuấn nắm tay nhỏ của Ân Ân đi vào nhà vệ sinh, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ, Ân Ân đúng là càng nhìn càng đáng yêu, nếu cậu cố gắng hơn nữa, Ân Ân sẽ là con của cậu thôi. Từ góc nhìn của cậu chỉ có thể nhìn thấy lông mi chớp động của Ân Ân, hoàn toàn không thể nhìn thấy khuôn mắt nhỏ nhắn của bé.

"Trú ở đây chờ Ân Ân nha, không được bỏ đi đó." Ân Ân lo lắng, lại dặn dò tên đầu gỗ Lạc Văn Tuấn.

"Ừ, có chuyện gì kêu chú."

Ân Ân vào toilet nhưng không làm gì cả, bé đang chờ đợi, bé để ý đồng hồ thông minh trên tay, thấy thời gian đã điểm, mới đi theo Lạc Văn Tuấn trở về.

Canh thời gian vừa khớp, lúc trở về Triệu Gia Hào đã uống đến đực ra, ngồi trên ghế không nói một lời, mặt đỏ bừng bừng. Người khác nói chuyện với anh, một hồi sau anh mới chậm chạp trả lời một hai chữ.

Lạc Văn Tuấn nhíu mày đi tới quan sát tình trạng của anh, vỗ vai, gọi anh, hơn nửa ngày anh mới quay đầu nhìn cậu, đúng là uống đến hồ đồ rồi.

Tửu lượng của Triệu Gia Hào yếu có tiếng, thuộc loại đã yếu mà còn bày đặt ra gió. Trước kia lúc còn ở Tây An, Lâu Vận Phong đã không ít lần bị Triệu Gia Hào sau khi uống say tra tấn, bởi vì cậu không thể đoán được Triệu Gia Hào lúc say sẽ im lặng hay là nổi điên, có lần anh uống say, phấn kích muốn kết nghĩa huynh đệ với Lâu Vận Phong, quậy quọ muốn thắp nhang, kết quả đồng đội phải lấy mấy điếu thuốc lá thay nhang để gạt anh.

Mà hiện tại, Triệu Gia Hào lại hiếm thấy chỉ ngồi im không làm gì.

Thấy thời gian cũng không còn sớm, bọn họ tính tiền, Lạc Văn Tuấn bảo mấy người còn lại về trước, cậu phải đưa Triệu Gia Hào và Ân Ân về.

Những người khác đương nhiên không có ý kiến, nhất là Bành Lập Huân, nhéo Trần Trạch Bân đang có ý định phụ đưa cha con họ về, cậu bị nhéo chưa kịp la đau quay đầu nhìn lại đã thấy Bành Lập Huân nháy mắt với mình, cậu lập tức hiểu ra, hai người lôi kéo Yagao đi trước.

Triệu Gia Hào tính ra vẫn còn nghe lời, tuy rằng lúc bảo anh đứng lên anh không nghe, nhưng lúc kéo anh thì anh lại phối hợp, cậu chỉ có thể một tay nắm Triệu Gia Hào một tay nắm Ân Ân đi vào gara.

Sau khi lên xe, cài đai an toàn đâu vào đấy cho cả hai, cậu lái xe rời khỏi quán ăn, hỏi Triệu Gia Hào anh ở chỗ nào, bởi vì hiện tại anh đã chuyển sang nhà thuê, không còn ở khách sạn trước đó nữa, Lạc Văn Tuấn chưa đến đó bao giờ.

Hỏi một lúc vẫn không ai trả lời, kết quả nhìn sang thì thấy người đã dựa vào cửa xe ngủ mất.

Cậu định chuyển sang hỏi Ân Ân, Ân Ân ngồi ở ghế sau, bé nằm dài ra, hai chân vẫy vẫy trên không trung, bị người nhìn thì ngại ngùng, chỉ biết lắc đầu cười ha ha. Xem ra cũng không thể trông cậy được vào Ân Ân.

Cuối cùng cậu chỉ có thể lái xe trở về nhà mình.

Sau giải nghệ, cậu dùng phần lớn số tiền tiết kiệm của mình để mua một ngôi nhà, nhưng bởi vì công việc mà cậu thường xuyên phải ở lại ký túc xá, rất ít khi trở về. Cậu cẩn thận bế Triệu Gia Hào xuống xe, để Ân Ân đi phía trước, còn cậu thì dẫn đường cho Ân Ân vào nhà mình.

Ấn mật mã, cửa cùm cụp mở, Lạc Văn Tuấn dùng khủy tay bật đèn, cả ngôi nhà nháy mắt trở nên sáng sủa. Đặt Triệu Gia Hào xuống giường dành cho khách xong, cậu lại vòng ra ngoài giúp Ân Ân cởi giày, ôm Ân Ân lại sofa cho bé ngồi đó. Ân Ân không khóc không quấy nhìn Lạc Văn Tuấn bận bịu, cậu nhúng khăn ấm rồi vắt khô, nhẹ nhàng lau mặt cho Triệu Gia Hào, sau đó lau mặt cho Ân Ân. Hiện tại đã gần 11 giờ, cậu nghĩ cũng đến lúc Ân Ân nên đi ngủ rồi.

"Trú Âu Ân." Ân Ân gọi.

"Ân Ân? Sao thế? Có phải không quen ở nhà chú không?" Lạc Văn Tuấn cực kỳ quan tâm đến cảm giác của Ân Ân, lo lắng bản thân sẽ bỏ quên bé.

Ân Ân hạ quyết tâm, nắm tay nhỏ, nói với Lạc Văn Tuấn: "Trú Âu Ân, chú từng gặp ba ba của con chưa?"

Lạc Văn Tuấn hiển nhiên không đoán được Ân Ân sẽ hỏi như vậy, đáng tiếc cậu cũng không biết, cậu chỉ có thể lắc đầu.

"Ân Ân không có ba ba, người khác ai cũng có ba ba." Ân Ân cụp mắt, vẻ mặt buồn bã. Lạc Văn Tuấn nhìn mà lòng tan nát, nhưng cậu lại không biết phải giải thích chuyện của Ân Ân cho bé như thế nào.

"Ân Ân hâm hộ mấy bạn khác. . ." Ân Ân tiếp tục nói bóng nói gió, con muốn có ba ba người đã hiểu chưa? Người chắc là hiểu mà ha ba ba?

Lạc Văn Tuấn thở dài, sờ sờ đầu Ân Ân, không đành lòng nói với Ân Ân, ba ba của bé không thích cha con họ, đối với một đứa bé thì chuyện này thực sự rất tàn nhẫn. Cho nên cậu định sẽ nói một lời nói dối không có ác ý khác.

"Thật ra không phải Ân Ân không có ba ba. . ."

Ân Ân ngẩng đầu, trong mắt là sự xúc động và chờ mong.

"Mà, Ân Ân có nghe về chuyện chim tặng con chưa?"

. . .

Vậy là Ân Ân lại phải một lần nữa nghe lại câu chuyện babi đã từng kể cho bé nghe vô số lần, ban đầu bé rất tin tưởng chưa từng nghi ngờ, nhưng cho đến khi gặp Lạc Văn Tuấn bé lại bắt đầu nghi ngờ về tính chân thật của câu chuyện, có điều bé vẫn chỉ là một bạn nhỏ, tạm thời vẫn không biết được làm cách nào mà một cục cưng được sinh ra.

Thấy Ân Ân chăm chú lắng nghe, cậu ôm Ân Ân bé bỏng một cái, cậu hy vọng đến khi mình đã theo đuổi được Triệu Gia Hào thì Ân Ân cũng có thể chấp nhận cậu, cậu sẽ yêu thương Ân Ân như chính cục cưng của mình vậy.

Khó khăn lắm mới dỗ được Ân Ân đi ngủ, cậu đắp chăn đàng hoàng cho hai cha con, sau đó đóng cửa, rời khỏi phòng.

Ngủ ngon.

Nhìn thấy khung cảnh xa lạ, đầu Triệu Gia Hào đau như muốn nứt ra, nhìn qua điện thoại, đã là mười một giờ trưa. Anh từ từ nghĩ lại, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Ân Ân đâu rồi? ? ?

Không kịp mang dép, anh để trân chần lao ra ngoài, nhìn thấy Ân Ân đang ngồi uống sữa xem phim hoạt hình. Nghe thấy tiếng động, bé quay lại nhìn anh.

"Babi thức rồi hỏ?" Ân Ân nhảy xuống sofa, chạy tới ôm đùi Triệu Gia Hào, lúc này trái tim treo lơ lửng của Triệu Gia Hào mới trở về chỗ cũ.

Cùng lúc chuông cửa vang lên, Triệu Gia Hào đi ra mở cửa, người đến là shipper.

"Anh là anh Triệu đúng không? Cơm của anh đây."

Anh mông lung nhận đồ ăn, anh shipper giao xong thì đi ngay. Anh nhìn đơn order, người đặt là tên anh, nhưng số điện thoại lại là của Lạc Văn Tuấn.

Đây là nhà của Lạc Văn Tuấn.

Ngoại trừ những món xào anh thích ra, còn có một vài món thanh đạm khác, như trứng hấp, cháo, bánh bao không nhân, có lẽ là cho Ân Ân ăn.

"Em đang ở đâu?"

Triệu Gia Hào vừa ăn, vừa nhắn tin cho Lạc Văn Tuấn, đang định lát nữa mới nhắn tiếp, không ngờ Lạc Văn Tuân lại trả lời ngay chỉ trong vài giây.

"Trong đội có việc, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng vội về, em xong việc sẽ về chở hai người."

Anh không trả lời cậu, bỏ điện thoại xuống đốc thúc Ân Ân ăn cơm, thực ra Ân Ân đang ăn rất ngon lành, nhưng hiện tại anh cần phải làm gì đó để phân tán sự chú ý của bản thân, che dấu tiếng tim đập loạn nhịp của mình.

Bởi vì Ân Ân thức sớm quá, nửa tiếng sau bữa cơm trưa, Ân Ân bắt đầu chùn da mắt, chui vào lòng anh rồi ngủ luôn, anh chỉ đành đưa con về giường.

Lúc này trong nhà chỉ còn mình anh, anh mới cả gan hơn bắt đầu đi dạo xem nhà Lạc Văn Tuấn, thoạt nhìn Lạc Văn Tuấn có lẽ cũng không thường ở nhà cho lắm, đồ vật trong nhà nhìn đều còn khá mới.

Đi tới phòng của Lạc Văn Tuấn, cửa phòng không đóng, nhưng anh lại do dự có nên đi vào hay không.

Đấu tranh tư tưởng một lúc, anh bất an tiến vào, anh chỉ xem thôi chứ không làm gì cả. Ừ.

Có điều phòng cậu cũng không có gì quá đặc biệt, ngoại trừ một cái giường lớn, một bàn máy tính và một tủ quần áo, còn lại chả có gì khác.

Căn phòng không thú vị gì cả, anh kết luận.

Anh quay người định đi, đột nhiên phát hiện trên tường có treo một số tấm ảnh.

Tấm ảnh hấp dẫn sự chú ý của anh nhất không phải là tấm hình chụp năm người con trai cùng nhau nâng cao chiếc cúp, mà là tấm ảnh hình vuông nằm bên cạnh đó. Tấm ảnh chụp hai cái bóng, nếu không phải đều cùng mặc đồng phục của BLG và có ID, Triệu Gia Hào có lẽ đã không thể nhận ra đó chính là mình.

Lạc Văn Tuấn có ý gì đây?

Mặt anh chợt nóng lên, anh dùng mu bàn tay chạm thử vào, nhưng không thấy đỡ hơn chút nào. Lúc này anh mới phát hiện, trong phòng này có một mùi hương và nó đang dần kích thích khiến cơ thể anh nóng lên.

Sờ lên cổ, nơi quanh năm đều được che đậy bằng miếng ức chế giờ rỗng tuếch. Anh ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, nhưng dù là vậy thì cảm giác khô nóng kia vẫn không hề thuyên giảm.

Anh lo lắng nắm lấy tay mình, hô hấp dần trở nên dồn dập. Lấy điện thoại ra, dùng một tay nhắn tin cho Lạc Văn Tuấn.

"Nhà em có thuốc ức chế hay miếng dán không?"

"Lạc Văn Tuấn, hình như anh động dục rồi. . ."

Không biết cậu đang bận việc gì mà lại không thấy trả lời anh. Xuất phát từ bản năng, anh không nhịn được lại đi vào phòng Lạc Văn Tuấn, cơ thể bất ổn đang từ từ giết chết anh.

Do dự mãi, anh mở tủ quần áo của Lạc Văn Tuấn ra, chỉ là một một bộ quần áo thôi, chắc sẽ không sao đâu. Anh lấy ra một chiếc áo sơ mi, lúc xem live trận đấu anh đã từng thấy cậu mặc nó, ngón tay vuốt ve mặt vải mềm mại, ảo giác như thể bản thân đang vuốt ve Lạc Văn Tuấn, giống như cái đêm bản thân mất kiểm soát đó, anh nức nở nắm đôi bàn tay Lạc Văn Tuấn, để đôi tay ấy sờ soạng cơ thể mình.

Anh há miệng thở dốc, cúi đầu ngửi ngửi, mùi Bách Hợp xanh chầm chậm ăn mòn lý trí anh, anh không kiềm chế được mình mà úp mặt vào sâu hơn, hấp thụ càng nhiều hơn.

Anh không biết bản thân làm cách nào có thể lấy ra từng bộ quần áo một, sau đó lại làm cách nào mà leo vào trong tủ, cuối cùng co ro ôm chặt quần áo không buông.

Lạc Văn Tuấn. . .

"Lạc Văn Tuấn, hình như anh động dục rồi. . ."

Lạc Văn Tuấn vừa họp xong thì nhìn thấy tin nhắn của anh, chộp lấy áo khoác trở về ngay lập tức, tốc độ lái xe cũng bất giác mà nhanh hơn rất nhiều. Lúc đi ngang qua tiệm thuốc cũng sẵn tiện mua thuốc ức chế và miếng dán.

Lòng cậu nóng như lửa đốt, thật sự không phải vì điều gì khác, mà là vì mỗi lần động dục Triệu Gia Hào đều sẽ trở nên cực kỳ đa sầu đa cảm, không biết lúc cậu về tới có còn kịp hay không.

Về đến nhà, cậu phát hiện cửa của hai phòng đều bị đóng chặt, trái tim cậu đập nhanh hơn, chẳng lẽ Triệu Gia Hào ở trong phòng của mình?

Đứng trước cửa phòng, cậu thử gọi Triệu Gia Hào, nhưng không một ai đáp lại. Cậu chỉ đành đẩy cửa đi vào.

Đập vào trước tiên là hỗn hợp của mùi hoa Cát Cánh và Bách Hợp xanh xộc thẳng lên não, dưới đất vươn vãi đầy quần áo, cậu có dự cảm chẳng lành, bước nhanh đến tủ quần áo. Cảnh tượng trước mắt khiến cậu cứng đơ.

Triệu Gia Hào nằm trong góc tủ, tay nắm chặt quần áo cậu, người lạnh run, đôi mắt đỏ đến đáng sợ, uất ức chảy đầy nước mắt, nhìn thấy trước mắt xuất hiện một đôi chân, anh mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên nhìn Lạc Văn Tuấn.

"Ô . . .Lạc Văn Tuấn. . ." Anh lúc này như một đứa bé phạm sai bị người lớn bắt được, mà tang chứng chính là chỗ quần áo trên tay anh, nhưng cho dù bị bắt, anh cũng không chịu buông ra.

"Đưa em." Lạc Văn Tuấn cố gắng giữ bình tĩnh, tiến tới lấy quần áo đi, nhưng Triệu Gia Hào lại rụt lại, cho dù đã lùi vào đường cùng, cũng không muốn bỏ ra, cứ như Lạc Văn Tuấn đang ức hiếp anh vậy.

Không chỉ thế, anh còn lấy thêm những cái quần cái áo bên cạnh lại ôm vào lòng.

Cậu dứt khoát cúi xuống, bế cả Triệu Gia Hào và quần áo ra ngoài, đặt anh xuống giường, lúc cậu chuẩn bị đứng dậy, không ngờ Triệu Gia Hào lại trở tay ôm lấy cổ cậu, mơ mơ màng màng chồm tới ngửi ngửi tuyến thể của cậu.

Vốn dĩ Lạc Văn Tuấn chỉ nghĩ anh là đang phát tình thôi nên mình đừng nghĩ nhiều quá, cho đến khi Triệu Gia Hào lột miếng dán ức chế của cậu ra.

"Anh. . ."

Triệu Gia Hào hướng về phía tuyến thể của cậu, không ngừng cọ cọ, nhưng vẫn không sao thỏa mãn, gấp đến độ muốn khóc.

Lạc Văn Tuấn nhịn cũng rất khó chịu, cậu đã định sẽ tiêm thuốc ức chế cho anh để đánh nhanh rút gọn, nhưng Triệu Gia Hào trước mắt lại thực sự quá mê người, cậu còn là một người đàn ông sung mãn nữa chứ.

Cậu nhắm mắt lại, trực tiếp đẩy ngã Triệu Gia Hào, một lần nữa mở mắt, cậu đã thuyết phục được chính mình, cúi người hôn lên cánh môi đầy đặn của Triệu Gia Hào, cậu đã suy nghĩ rất nhiều năm, mơ ước nụ hôn này rất nhiều năm, không ngờ nó lại đến trong tình huống như thế này.

Triệu Gia Hào bị hôn đến mềm nhũn, vươn lưỡi nhiệt tình đáp lại cậu, hai người ở tại nơi đây, ở sát bên cạnh Ân Ân, hôn môi nhau.

"Lạc Văn Tuấn. . .Anh khó chịu quá. . ."

"Anh, đừng sợ."

Lạc Văn Tuấn cởi áo Triệu Gia Hào, để lộ làn da tuyết trắng, vuốt ve tuyến thể vì động dục mà nóng bừng, mười ngón tay của cậu và Triệu Gia Hào đan vào nhau, cơ thể cả hai dán sát, cắn vào tuyến thể của anh, rót vào đó tin tức tổ của mình, cũng may trước kia cậu đã từng đánh dấu tạm thời Triệu Gia Hào, cho nên cơ thể anh cũng không bài xích cậu, Triệu Gia Hào vừa uất ức nức nở vừa thỏa mãn rên rĩ, ngửa đầu đón nhận. Đến khi cơ thể Triệu Gia Hào đã cạn kiệt sức lực và trở nên mềm oặt, Lạc Văn Tuấn mới liếm liếm tuyến thể của anh, giúp anh mặc quần áo vào.

Cậu không dám đánh liều làm tới bước đó, cậu không muốn khiến Triệu Gia Hào hận mình, cho dù hiện tại cậu đã sắp nổ tung vì mùi hương trên người Triệu Gia Hào, cậu cũng chỉ có thể cố nín nhịn, lấy thuốc ức chế đã mua cho anh, tiêm vào cơ thể của mình.

Triệu Gia Hào lẳng lặng nhìn động tác của cậu, đáy mắt bất giác ánh lên vẻ mất mác.

"Xin lỗi anh." Sau khi tỉnh táo lại Lạc Văn Tuấn giải thích với anh, cậu chư từng mất không chế như vậy bao giờ, vừa rồi, thiếu chút nữa cậu làm Triệu Gia Hào, nếu cậu thực sự làm vậy, cậu tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chính mình.

"Không sao, nếu không có em, anh cũng không biết phải làm sao." Anh níu vạt áo, giả vờ vô tình đáp lời cậu, trong đầu lại không nhịn được nhớ lại cảnh tượng cả hai hôn môi vừa rồi.

Anh ngẩng đầu, phát hiện Lạc Văn Tuấn đang nhìn mình, trong mắt là sự nóng cháy đi cùng với kiên định.

"Triệu Gia Hào, em muốn theo đuổi anh." Không phải nghĩ, mà là muốn.

Triệu Gia Hào bất ngờ được tỏ tình không khỏi choáng váng đầu óc, không đợi anh mở miệng, Lạc Văn Tuấn lại nói tiếp.

"Anh không cần vội, đáp lại em, hơn nữa em muốn nói với anh, là em thực sự
nghiêm túc. Vừa rồi lúc đánh dấu anh, trong đầu em chỉ có một suy nghĩ, bản thân em không thể nào chấp nhận việc người khác giúp anh trải qua kỳ động dục, em hy vọng, anh ít nhất hãy để cho em được giúp đỡ anh, cho em cơ hội đối xử tốt với anh."

"Lạc Văn Tuấn?" Triệu Gia Hào mở miệng gọi.

"Hửm?" Lạc Văn Tuấn thấy anh đưa tay lên sờ mặt cậu, thì ra không biết từ khi nào mà cậu đã khóc, trước kia cậu cũng không ít lần khóc trước mặt Triệu Gia Hào, nhưng vào lúc quan trọng như vậy mà lại khóc thì thật là hù người ta sợ, cậu nghiêng đầu qua một bên, lấy tay áo lau sạch nước mắt trên mặt.

"Nói sau đi." Đó là câu trả lời của Triệu Gia Hào, không đồng ý, cũng không từ chối. Nói xong anh lại liếc nhìn Lạc Văn Tuấn, sau đó đứng dậy rời đi.

Đối mặt với căn phòng bừa bộn, Lạc Văn Tuấn nhớ lại tất cả những gì xảy ra vừa rồi, cắn cắn đôi môi đã hôn Triệu Gia Hào.

Không từ chối, cũng xem như là chuyện tốt.

Còn tiếp.

Biết sao hai người yêu nhau rồi đó ha, gì đâu mà ngốc y chang nhau luôn trời ạ, nhà này chỉ có mỗi em bé Ân Ân là thông minh thôi ☺️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro