Chương 3: Trì Tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Điện hạ"

Trên kiệu là một nam nhân người mặc áo vải đen, đầu đội nón rộng vành, thuộc hạ tới gần kiệu, khom người hạ giọng chờ nhận lệnh.

Chỉ chốc lát sau tấm rèm liền được buông xuống, người trong kiệu cũng không có lên tiếng.

Thuộc hạ không rõ vì sao chỉ bèn rón rén lui về phía sau.

Âm thanh cười nói của khách hành hương như những cơn sóng nhẹ trên biển, từng đợt từng đợt nối tiếp nhau.

Phía sau tấm màn che là một không gian chật hẹp của cỗ kiệu, quá khứ nặng nề đang tràn vào bên trong không gian chật hẹp bao lấy người ngồi bên trong kiệu.

Mẫu thân quả thật không có chết.

Người bên cạnh mẫu thân lại là nàng.

Bên trong kiệu rất sạch sẽ và thơm tho nhưng bên trong không có lấy một ánh đèn nhỏ, lại thêm màn che buông xuống chặn luồng ánh sáng từ bên ngoài, bên trong tạo ra một không gian có chút tối tăm.

Vào thời khắc này phải chuẩn bị nghi lễ gia quan* Tĩnh Xuyên Vương phải âm thầm đè nén nỗi lòng của bản thân.

*冠礼: Hán Việt: quan lễ. Nghi thức đội mũ cho con trai nhà quyền quý thời xưa, khi tròn 20 tuổi, tức là tuổi thành niên. Còn gọi là Lễ Gia Quan.

Một cơn gió thoáng quan, thoáng đem tấm rèm che thổi lên mấy tấc, chút ánh sáng bên ngoài len lỏi tràn vào trong cỗ kiệu.

Giữa không gian mờ ảo kia, người thanh niên với dung mạo mỹ miều kia vẫn cúi gầm mặt không nói gì, khuôn mặt tuấn mỹ giống như một vị Bồ Tát sống, và dưới mi mắt đang cụp xuống kia cũng che đi những tia ác liệt sắt lẹm.

Khoảng không im lặng ước chừng vừa đủ thời gian để uống hai tách trà, thuộc hạ ở bên ngoài nhìn thấy màn kiệu thấy nữa được vén ra liền lập tức tiến đến đợi lệnh.

Lại một cơn gió có chút mạnh thổi qua, những cánh hoa anh đào theo làn gió rơi xuống, đây chính là lý do Kim Cốc Tự nổi danh là Hạ Nhật Thịnh Cảnh (Cảnh mùa hè đẹp).

Trong làn gió dịu êm ngát hương, hoa bay như mưa, du khách hành hương dưới sân chùa vui vẻ thưởng ngoạn.

Ngay cả Ninh phu nhân và Hạ Vân Anh đang ngồi dùng trà bên trong phòng thiền của Lan Nhân đại sư nhìn thấy cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ cũng không kiềm được mỉm cười, tinh thần thoải mái.

"Mấy ngày không gặp, trong lòng phu nhân đúng là có chút thoải mái hơn trước" Lan Nhân đại sư là ni cô đức cao vọng trọng nhất Kim Cốc Tự, xuất thân so với Diệu Ngộ cao gấp hai lần.

Mặc dù tuổi đã gần sáu mươi nhưng tinh thần rất khoẻ, trên khuôn mặt gầy gò hiện lên nét cười hiền hoà, ánh mắt trong suốt, người người nhìn thấy liền có cảm giác trong lòng vô cùng thoải mái và bình yên.

Ninh phu nhân mỉm cười, gật đầu: "Trong núi thanh tịnh, không giữ trong mình quá nhiều tạp niệm. Những chuyện trước kia chung quy thì cũng đã qua, bây giờ ta lại còn có một đứa con gái là Anh Anh, cảm thấy như vậy là quá đủ rồi."

Từ mấy năm trước, Hạ Vân Anh đã bắt đầu đến Kim Cốc Tự theo Ninh phu nha đọc sách, thường xuyên nhìn thấy Lan Nhân đại sư, sau đó khi nàng chính thức bái Ninh phu nhân làm nghĩa mẫu Lan Nhân đại sư còn đưa cho nàng một chuỗi hạt làm bằng gỗ đàn hương làm lễ vật.

Tính ra cũng là quen biết, nhưng không biết tại sao giờ khắc này khi thấy ánh nhìn của Lan Nhân đại sư, Hạ Vân Anh mơ hồ cảm thấy so với lúc trước có chút không giống.

Trong lòng nàng dần dần sinh ra một chút căng thẳng.

Nhưng chỉ là thoáng qua trong chớp mắt rồi lại thản nhiên.

Sẽ ra sao khi Lan Nhân đại sư và Ninh phu nhân biết nàng trọng sinh đây.

Phụ mẫu của nàng đều đã mất, vài ngày nữa là đã hết Hiếu kỳ. Tam thúc Tam thẩm muốn mượn vẻ đẹp của nàng để trèo cao, tất nhiên cũng đầy tính toán đối với của hồi môn và của cải của nàng.

Lệ gia cữu cữu của nàng  mặc dù không có ý đồ gì xấu nhưng xưa nay cũng không quá thân cận.

Hiện tại bây giờ nàng chỉ có một người thân duy nhất là nghĩa mẫu Ninh phu nhân, nếu người biết thì biết thôi, cũng không đến nỗi nào.

Mặc dù trong ánh mắt Lan Nhân đại sư xác thực có thêm mấy phần phức tạp thậm chí là nghiêm nghị, nhưng vẫn có chút hiền hoà, dịu dàng: "Duyên phận giữa hai người quả là hiếm thấy. Anh Anh sau này trực tiếp gọi hai tiếng 'mẫu thân' cũng tốt"

Ninh phu nhân dường như có hơi nhíu mi nhẹ, cúi đầu mím mím môi, sau đó liền lập tức giương mắt cười nói: "Kỳ thực nên như vậy—"

"Mẫu thân" Hạ Vân Anh liền trực tiếp gọi.

Mẫu thân nàng so với phụ thân đã mất sớm hơn một năm rưỡi, quả thật đối với Hạ Vân Anh mà nói nghĩa mẫu Ninh phu nhân đã sớm như là mẫu thân rồi.

Viền mắt Ninh phu nhân nóng lên, cố kiềm chế cảm xúc đang dâng lên trong lòng, nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống, lại đưa tay vuốt lấy mái tóc của Hạ Vân Anh: "Đứa bé ngoan."

Chóp mũi Hạ Vân Anh cũng dâng lên chút chua xót.

Nàng một lần nữa là một tiểu nha đầu có mẹ rồi.

Lan Nhân đại sư chậm rãi gật đầu, chấp tay hành lễ, nhẹ giọng cầu khẩu.

Ninh phu nhân nén nước mắt, với tay lau đi nước mắt rồi lại cùng Lan Nhân đại sư trò chuyện vài câu,  hẹn đến Đoan Ngọ lại đến chùa gặp nhau bàn về kinh sách, sau đó liền đứng dậy cáo từ.

Lan Nhân đại sư đứng dậy đưa tiễn, chủ động nói: "Mấy ngày nay hoa Kim Ngân nở rất tốt, các vị đi đến vườn thuốc lấy một ít, pha trà hoặc hong khô làm túi thơm rất tốt, có thể an thần."

"Đa tạ đại sư." Hạ Vân Anh hạ thấp người cáo từ, liền định xoay bước rời đi.

"Anh Anh." Lan Nhân đại sư gọi nàng lại, nói một tiếng "Trì tâm* sẽ thắng vạn sự. Ghi nhớ kỹ."

*Trì tâm: giữ vững lòng tin, tâm trí.

Hạ Vân Anh suy nghĩ một hồi nhưng thật sự nàng vẫn không hiểu rõ ý Lan Nhân đại sư.

Nhưng ngữ khí của Lan Nhân đại sư vẫn như vậy ân cần, nhã nhặn, trong lòng có chút ấm áp, lại thêm một lần nàng cảm thấy thật may mắn, nghĩ rồi nàng mới đỡ Ninh phu nhân rời khỏi Liên Viện thiện phòng, đi về vườn thuốc ở phía Tây của Kim Cốc Tự.

Đoạn đường này cũng không quá nhiều khách hành hương đi qua, bởi vì phần lớn khung cảnh hoa lá cùng các di tích cổ xưa của  Kim Cốc Tự đều nằm ở phía Bắc và phía Đông. Phía Tây lại có rất nhiều tùng bách và trúc xanh, khung cảnh yên tĩnh lại càng yên tĩnh hơn.

Tùng trúc thấp thoáng bên trong, hành lang dẫn tới một gian nhà nghỉ mát rộng lớn, ban đầu được xây dựng bởi những người sống nhờ ở Kim Cốc Tự trong các triều đại trước, sau đó được Lão Lục Các của trường Cao Trung Trạng Nguyên quyên góp để xây dựng lại.

Bên ngoài gian nhà là một bức bình phong lớn, phía trên có các dòng chữ và thơ văn của Lão Lục Các. Vì thế đa phần khách hành hương đến đây đều là những người có học thức đến đây để chiêm ngưỡng.

Trước đây, Hạ Vân Anh thường đọc văn chương trên tường, vừa đúng lúc đi qua liền kéo Ninh phu nhân lại xem qua một chút, tiện thể nói một vài câu thư pháp.

Ninh phu nhân cười cười: " Hầu hết các bức vẽ mà Lão Lục Các để lại đều là chữ Triệu, tuy nhiên lúc ông viết những bài này, văn chương của ông còn chưa nhuần nhuyễn, văn phong còn phảng phất chút bóng dáng của Yên Phái."

Hạ Vân Anh gật gù: "Chữ của Yên phái quá mức phức tạp, nhưng dùng làm thơ thì tốt hơn là dùng để viết những kinh tế văn chương như này, nhìn vào — có chút không thích hợp."

Nói xong nàng đột nhiên ngửi thấy mấy phần mùi hương của Thanh Lâm Ngọc.

Mùi hương này là được điều chế từ bạch đàn, ngô đồng cùng gỗ thông kết hợp với nhau thêm chút phảng phất mùi hoa tường vi trắng.

Mùi hương này đã bao lần ở bên cạnh nàng, trong mộng của nàng, trong tim của nàng.

Nàng chắc chắn không sai.

"Ồ, Anh Anh kia có phải là biểu tỷ của con không?" Ninh phu nhân đột nhiên lay lay tay Hạ Vân Anh chỉ về một hướng khác.

Hạ Vân Anh theo bản năng nhìn sang, quả nhiên là cô con gái đã có chồng ba năm của cữu cữu, biểu tỷ Lệ Thiện Quân, cùng với một vị phu nhân xấp xỉ tuổi mình đang đi đến hướng này.

Hạ Vân Anh cùng vị biểu tỷ này cách nhau năm tuổi, trước đây cũng không quá thân thuộc nhưng dù sao cũng là họ hàng thân thích, nhìn thấy thì phải đến chào hỏi một tiếng mới phải đạo.

Vã lại đi về hướng này chắc có lẽ cũng đang muốn đến vườn thuốc của Kim Cốc Tự, dứt khoát bỏ qua chuyện thơ văn, vẫn là nên đến bắt chuyện trước một chút.

Do cách tấm màn trướng, Lệ Thiện Quân trước đó không nhìn thấy Hạ Vân Anh nhưng nghe tiếng liền nhận ra. Lúc Chu phu nhân nhìn thấy Ninh phu nhân và Hạ Vân Anh liền tiến đến nói nói cười cười.

Mặc dù chỉ là thuận miệng nói chuyện phiếm nhưng cũng kéo theo Ninh phu nhân cùng với biểu tỷ, Hạ Vân Anh lại thả lỏng một chút

Giống như lúc đối mặt với Lan Nhân đại sư, quả thật nếu bị phát hiện cũng không sao.

Lúc ở trên đường nhìn thấy xe ngựa của Tiêu Dập cùng với đoàn thị vệ. Còn có lúc nãy ở bên kia của bức bình phong bay tới một mùi hương, cũng rất có thể là của y.

Là y thì đã làm sao?

Chỉ trong vài khắc Hạ Vân Anh chợt nhận ra lời Lan Nhân đại sư nói.

Trì Tâm.

Nửa ngày sau đó bình an mà trôi qua. Lấy cây Kim Ngân ở dược viện xong lại quay về chính điện thêm chút tiền công đức, Hạ Vân Anh liền cáo biệt biểu tỷ, sau đó cùng Ninh phu nhân rời Kim Cốc Tự trở về Dung viện.

Trên đường trở về cũng xem là thuận lợi, không có gặp trở ngại gì, kỹ thuật lái xe của An thúc cũng tốt, xe ngựa đi nhẹ nhàng, vững chắc, Hạ Vân Anh cùng Ninh phu nhân trò chuyện một lúc đã đến nơi.

Hạ Vân Anh vừa xuống xe ngựa đã thấy Nguyệt Lộ vội vã chạy tới, trên trán đầy mồ hôi, thầm cảm tạ trời đất, cũng lo lắng, gấp gáp: "Cô nương, lúc người đi, người không biết Tam thái thái không tìm thấy người đã tức giận như thế nào đâu!"

Hạ Vân Anh không quan tâm lấy một chút, xoay người đỡ Ninh phu nhân xuống xe, rồi mới hỏi Nguyệt Lộ: "Tam thái thái đã đi rồi?"

"Ninh phu nhân." Nguyệt Lộ mặc dù trong lòng đang lo lắng nhưng vẫn giữ lễ nghi cơ bản.

Hướng về Ninh phu nhân hành lễ, mới quay lại thở dài nói với Hạ Vân Anh: "Đi rồi, Tam thái thái lúc nãy ở trong phòng người nhìn thấy áo khoác treo trên ghế cùng với hoa trên kệ, nghĩ tới trước đó miệng vẫn luôn nói nói không ngưng liền tức quá hoá thẹn, mắng nô tỳ một trận liền bỏ đi rồi."

"Thiệt thòi cho ngươi rồi." Hạ Vân Anh gật đầu, "Đến phòng thu chi lãnh thêm một tháng tiền công xem như là trợ cấp cho ngươi. Thêm nữa, sắp xếp bốn người đến Xuân Huy Đường hầu hạ, phu nhân ở lại mấy tháng."

Nguyệt Lộ đáp lại theo bản năng, vừa định xoay người quay đi lại ngây ngẩn cả người: "Cô nương, Tam lão gia và Tam thái thái nói qua Đoan Ngọ liền khởi hành, người đây là..."

Hạ Vân Anh cũng không có trả lời Nguyệt Lộ, chỉ nhìn thoáng qua Kiếm Lan rồi lại tiếp tục dìu Ninh phu nhân vừa trò chuyện vừa đi vào bên trong.

"Cô nương?" Nguyệt Lộ ngây ngốc muốn đi theo vào bên trong để hỏi liền bị Kiếm Lan giữ lại: "Nguyệt Lộ tỷ tỷ, tỷ là nha hoàn của tiểu thư chính là nên nghe lời của tiểu thư. Nếu tỷ muốn nghe theo Tam thái thái vậy thì nên đi hầu hạ Tam thái thái mới đúng."

Mặt thấy sắc mặt của Nguyệt Lộ trở nên khó coi, Kiếm Lan lại bồi thêm một câu: "Cái này là hôm nay lúc ta theo tiểu thư ra ngoài, tiểu thư kêu ta quay về thì nhắc nhở tỷ. Dung Viên chỉ có duy nhất một chủ tử, tỷ tỷ hiểu chứ?"

Nguyệt Lộ nghẹn lại, tuy rằng lời này nói ra giống như một bạt tay đánh vào mặt mình nhưng lại nghĩ về những việc làm của cô nương sau khi khỏi phong hàn, xem ra cũng là hợp tình hợp lí."

Bất đắc dĩ đành phải cắn răng chịu đựng đi lên phía trước, cũng không đề cập đến đúng sai nữa.

Hạ Vân Anh cũng không quá để ý tới tâm tư của Nguyệt Lộ, nàng kiếp trước đi theo Tam thúc Tam thẩm lên kinh thành, Nguyệt Lộ cùng Kiếm Lan còn có An thúc đều đi theo.

Nguyệt Lộ cũng không phải là không tốt, mỗi người đều sẽ tìm lợi thế, tránh bất lợi, tìm nơi cao mà đi, Nguyệt Lộ là điển hình cho những người bình thường đó.

Nguyệt Lộ cảm thấy lão gia nhà mình đã qua đời, cô nương nhà mình trở thành một đứa nhỏ mồ côi nên cần phải dựa vào trưởng bối hoặc nhà chồng cho nên càng sợ hãi Tam lão gia và Tam thái thái thêm vài phần, xác thực cũng là lẽ thường tình.

Mà cha con An thúc và Kiếm Lan thực sự là những người trung thành. Kiếp trước, thời điểm Hạ Vân Anh làm vợ lẽ cho Tiêu Dập còn mắng to vợ chồng Tam lão gia, cũng hết lời khuyên can Hạ Vân Anh.

Nhưng mà Hạ Vân Anh lại thật sự quá si tâm, đâm đầu vào Tiêu Dập, trở thành oanh yến trong vườn của hắn, An thúc và Kiếm Lan dù không tán thành cũng không có vứt bỏ nàng, vẫn luôn trung thành, tận tâm hầu hạ nàng, chiếu cố nàng.

Cho nên sau khi trọng sinh, Hạ Vân Anh muốn đến đón Ninh phu nhân về phụng dưỡng cũng chỉ có thể tin tưởng An thúc và Kiếm Lan.

Sau khi Nguyệt Lộ sắp xếp xong Xuân Huy Đường, Hạ Vân Anh lại mang theo Kiếm Lan đi qua xem xét một vòng, đồ đạc, thức ăn mỗi thức tăng thêm một ít mới thỉnh Ninh phu nhân đi qua: "Mẫu thân, chuẩn bị không quá chu toàn, người ở trước, những thứ còn thiếu con sẽ từ từ mua thêm."

Ninh phu nhân ở Tĩnh Ninh Đường so với Dung Viên còn đơn giản hơn gấp nhiều lần, tất nhiên không bắt bẻ: "Không cần phải mua thêm đâu, như vầy là rất tốt rồi."

Hạ Vân Anh lại nhìn xung quanh một hồi vẫn là cảm thấy quá đơn sơ.

Kiếp trước ở Hoành Viên mười năm, ánh mắt của nàng bất tri bất giác bị nâng lên cao,

Lúc vừa mới trọng sinh thì là dưỡng bệnh, sau đó lại thay đổi tâm trạng, nàng không có lo lắng đến mấy việc vặt vãnh hàng ngày.

Mà bây giờ tâm nàng đã bình ổn trở lại, liền cảm thấy bên trong có rất nhiều đồ vật nhìn không thuận mắt.

Sau bữa tối đã lập ra một danh sách gọi người đi ra ngoài chọn mua, mặc dù không thể đem Dung Viên đổi mới hoàn toàn thì cũng đem Xuân Huy Đường của Ninh phu nhân chỉnh lý một chút.

Ai ngờ lúc đồ đạc nàng muốn mua còn chưa mua được một nửa, buổi tối ngày chuyển đến Dung Viên Ninh phu nhân đột nhiên tái phát bệnh cũ, nhìn so với lúc trước càng thêm nghiêm trọng, ho vài tiếng đã thấy máu.

Hạ Vân Anh trong lòng nóng như lửa đốt, nhanh chóng sai người đi mời lang trung.

Kỳ thật lúc từ Kim Cốc Tự trở về Dung Viên nàng đã cho người đi mời nhưng tối hôm đó hạ nhân hồi bẩm, nói vị Lý lang trung thường mời đến đã đi thăm bạn cũ, cũng phải mất một hai ngày mới trở lại Hoa Dương.

Lúc đó nàng thấy thân thể Ninh phu nhân cũng tạm ổn, đặc biệt kiếp trước lúc nàng rời Hoa Dương đi kinh thành, Ninh phu nhân nhìn cũng khoẻ, cho nên chính là không gấp rút đổi lang trung đến xem bệnh, nào ngờ buổi tối lại thiên chuyển nghiêm trọng đến như vậy.

Nàng nhìn Ninh phu nhân phát bệnh, trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng đã kêu An thúc cùng với hai người nữa đi mời lang trung, bản thân bây giờ lại không biết phải làm gì, chỉ có thể ổn định tinh thần, nhẫn nại chờ.

Ước chừng qua chừng nửa canh giờ, Kiếm Lan từ bên ngoài nhanh bước chạy đến báo tin: "Tiểu thư, cha em đã mời lang trung đến!"

Hạ Vân Anh trong lòng vui mừng, vội vàng ra cửa đón, nhưng mà vừa đi tới cánh cửa thứ hai, nhìn thấy An thúc đang dẫn một vị lang trung đi vào, phía sau mang theo một dược đồng, còn có một nho sinh bạch y đi cùng, lập tức ngơ ngẩn.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro