Chap 15 + 16 + 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 15: Trạm xe buýt


Hyomin trải qua một giấc mơ. Trong mơ, cô lại trở về cố hương, trong khuôn viên trường trung học, áo sơ mi trắng của học trưởng Ham dưới ánh mặt trời lại chói mắt như vậy, vóc người cao và thẳng, rất kiêu ngạo. Hàm răng trắng đều đặn, nụ cười rực rỡ, dịu dàng nói với cô:


-Minnie, mau chạy, muộn rồi!!!!!


Giật mình tỉnh lại, đã gần 7:30 rồi, sáng hôm nay cô còn phải đến lớp, từ nhà chạy tới trường học gần 20 phút, nếu không nhanh chóng, thực sự sẽ trễ giờ học!


Hyomin lấy tốc độ ánh sáng bật dậy khỏi giường, đánh răng rửa mặt, mặc một chiếc váy vải màu xanh nhạt đã giặc đến bạc trắng, xách cặp chạy tới trường học, vì để tiết kiệm tiền thuê nhà, cô chấp nhận sống trong khu nhà ổ chuột này


Người chờ ở trạm xe buýt xếp hàng dài, Hyomin thở dài, đứng ở sau cùng. Bỗng nhiên lại nhớ tới câu nói của học trưởng Ham trong giấc mơ: " Minnie, mau chạy, muộn rồi!!!" Đúng a, kể từ khi cha cô kinh doanh bị phá sản, cuộc đời của cô vẫn chạy không ngừng. Chạy mau, chạy mau, bất luận làm cái gì, đều phải dùng hết sức lực toàn thân!!


Cô chọn tất cả các môn học tự chọn, sau khi học xong còn phải làm thêm ba công việc nữa, cô mệt đến sức cùng lực kiệt cũng không dám nghỉ ngơi. Cô đã không còn là tiểu thư của nhà họ Park được mọi người hâm mộ nữa rồi, chỉ có không ngừng chạy, mới không bị gánh nặng sinh tồn ép vỡ


Học trưởng Ham, nếu như gặp mặt lại, chị còn có thể nào nhận ra em không??? Từ đấy lòng của Hyomin dâng lên tiếng thì thầm nói nhỏ. Đôi mắt trong vắt bị che phủ bởi một tầng hơi nước thật mỏng. Học trưởng Ham của cô còn nhớ tới cô sao???


Lắc lắc mái tóc, đem những cảm xúc đau thương chôn chặt vào chỗ sâu nhất của tâm hồn, Hyomin tự nói với lòng mình, không thể yếu đuối như vậy được. Cha còn đang ngả bệnh nằm trên giường chờ đợi cô chăm sóc, cô không cho phép mình yếu đuối được!!!!!


"ting.....ting...." Có tiếng còi xe vang lên. A, có thể là đang cản đường của người ta, Hyomin nhanh chóng xê dịch vị trí một chút, mắt vẫn chăm chú nhìn hướng xe buýt sẽ đi tới


"ting.....ting....." Tiếng còi xe lại vang lên một lần nữa. Hyomin hơi nhíu mày, nhìn vị trí dưới chân mình, không cản trở đường của người khác nha, hơn nữa, đây là trạm xe buýt cơ mà, xe riêng sao có thể chạy ở đây??? Không thèm để ý nhón chân lên, trong lòng vội vàng đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng. Chỉ ngóng trông bóng dáng xe buýt xuất hiện nhanh một chút


"ting....ting...." Tiếng còi xe vẫn kiên nhẫn vang lên. "Có xe thì hay lắm sao????" - cô nói thầm trong bụng một câu. Hyomin rốt cục không nhịn được nữa quay sang nói "Ting cái gì mà ting. Tôi vốn không có ngăn trở đường của người khác nha"


Cánh cửa xe Lamborghini chậm rãi trượt xuống, Park Jiyeon một tay cầm tay lái, một tay rảnh rang đặt trên cửa sổ xe. Mắt đeo kính râm, khóe miệng mỉm cười bỡn cợt


Hyomin ngây người khoảng ba giây, sau đó phản ứng ngay lập tức, cư xử với người đáng ghét, biện pháp tốt nhất chính là......lờ đi!!!


Nghiêng đầu sang chỗ khác, Hyomin chính thức xem Park Jiyeon là không khí! Tiếp tục đứng vào hàng người chờ, đợi xe buýt của cô đến. Ngay cả ánh mắt dư thừa từ đầu đến cuối cô cũng không hề liếc qua Park Jiyeon. Hàng lông mày của Park Jiyeon nhíu lại vẻ nguy hiểm. Người nữ nhân nhỏ bé này cư nhiên không thèm nhìn đến cô. Chưa từng có người nào dám cư xử với Park Jiyeon cô như vậy!!! Cô ấy cần xem ra cần phải được 'dạy dỗ' tốt!!!


Lái đến bên cạnh cô, trực tiếp mở cửa xe bên ghế phụ ra, giọng nói của Park Jiyeon lạnh lùng vang lên: "Park Hyomin, lên xe!!!!!"


Hả????? Sao cô ta biết tên của cô??? Hyomin kinh ngạc quay đầu lại, trong đôi mắt trong suốt chứa đầy vẻ tò mò. Giữa những tia nắng ban mai, đôi mắt đen nhánh trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của sáng long lanh, cái miệng nhỏ đỏ hồng mềm mại của cô cũng vì kinh ngạc mà hé mở, giống hệt như một cô bé ngây thơ

.

.

.

.

.


------------------------------------

Chap 16: Thả tôi xuống xe!


Người con gái bé nhỏ này, thật giống như một đáy hồ trong suốt, trong lòng nghĩ cái gì là đều viết toàn bộ lên mặt rồi


Ánh mắt Jiyeon không khỏi mang theo ý cười. Chau mày "Hyomin, nếu em không lên xe, sẽ trễ học"


-Cái gì???? - đôi mắt như nước của Hyomin lập tức trừng lớn! Cô ta, cô ta làm sao biết cô tới trễ???


Vẻ mặt Hyomin khiến tâm trạng Jiyeon thật tốt, nhỏ giọng cười một tiếng, cánh tay duỗi dài ra một cái, trực tiếp kéo Hyomin vào bên trong xe


-Nàu, cô làm.....làm gì đấy! Cô buông tôi ra! - Hyomin giọng đứt quãng vì bất ngờ bị Jiyeon kéo vào xe, vừa sợ tới mức mặt trắng bệt ra....liều mạng giãy dụa.


"Suỵt" - Park Jiyeon không nói câu nào liền đeo dây an toàn cho cô, nhấn ga một cái, chiếc xe Lamborghini lao đi như tên bắn


-Cô......cô...bị thần kinh à??? Cô thả tôi xuống!!! - Hyomin tức giận đỏ mặt, nhịn không được giận dữ gào to!


Jiyeon nhẹ nhàng nhún vai nói: "Không phải em muốn nhanh chóng tới trường để kịp giờ vào lớp hay sao? Vừa đúng lúc tôi tiện đường, đưa em đi một đoạn"


-Ai mà thèm cô đưa đi! Mau thả tôi xuống xe, nếu không tôi nhảy xuống đó!! - Hyomin muốn cởi dây an toàn ra, người phụ nữ kia đang mưu tính cái gì! Vậy mà lại dùng sức mạnh với cô! Hyomin từ trước đến giờ rất khinh bỉ những loại phụ nữ ỷ mạnh hiếp yếu !!


Nhưng . . . . . . cái dây an toàn đáng chết này. . . . cô làm thế nào cũng không tìm được nút mở


Nhìn thấy Hyomin như phát điên, Jiyeon nhếch khóe môi lên: "Đừng có phí công! Chiếc xe này tôi đã thiết kế lại, ngoại trừ tôi ra, không ai có thể mở được dây an toàn cả!"


-Cô. . . . .biến thái!!! - Hyomin tuyệt nhiên không nói nhảm với cô ta. Dựa lưng vào chiếc ghế êm ái rộng rãi kia, đã có tài xế 'miễn phí' nếu như đấu không lại, chi bằng hưởng thụ thì tốt hơn!


-Phía đông tòa cao ốc Seoul, gần trung tâm mua sắm H&T, đường Chanjong, đại học Seuol - Hyomin nhắm mắt lại sai khiến Jiyeon (chị nhà có quyền mờ) . Mệt quá, tối qua cả đêm mơ ngủ không ngon giấc, mí mắt trở nên nặng trĩu


-. . . . . . . .. - Đến phiên Park Jiyeon hết chỗ nói. Này. . . .này. . . người nữ nhân này thay đổi quá nhanh đi, mới vừa rồi sống chết cũng không muốn ngồi xe của cô, vậy mà giờ còn cư nhiên coi cô là tài xế mà sai khiến!


-Sao??? Không phải tốt bụng đưa tôi đi học hay sao???? - Hyomin mắt nhắm mắt mở nhìn Park Jiyeon - cô, hiện tại đang rất buồn ngủ, có thể mở một con mắt, chẳng muốn mở con mắt thứ hai


-Hahahahahahahaha. . ... . - Từ trong kính chiếu hậu thấy biểu hiện của Hyomin, Jiyeon không nhịn được cười lớn


-Hyomin, em có biết biểu hiện của em bây giờ rất đáng sợ hay không???


-Không quen nhìn sao??? Vậy thả tôi xuống xe đi!


-Đường cao tốc, không thể dừng xe - Jiyeon nhàn nhạt trả lời, không thèm quan tâm tới biểu hiện của Hyomin


Nhất thời trong xe trở nên hoàn toàn yên tĩnh


Xe chạy rất êm, dường như không gặp bất kì chướng ngại vật nào! Hyomin nhắm mí mắt lại, mí mắt nặng nề, nhưng làm sao cũng không ngủ được. Những hình ảnh lộn xộn trong mơ lại hiện lên trong tâm trí cô


Mùa xuân năm ấy, trong sân bóng của trường, Ham Eunjung mặc bộ quần áo số 3 đang chơi bóng rổ, nhìn về phía Hyomin vừa đi ngang qua, nhoẻn miệng cười, giữa trời đất đột nhiên yên tĩnh, chỉ còn lại một nụ cười chói sáng


Dưới ánh đèn tự học buổi tối, Ham Eunjung từ phía sau đi tới, nhẹ nhàng vỗ vai cô " MinMin, không được phép để lưng gù nha!" Trước kia, Hyomin hơi gù lưng nhưng sau khi Ham Eunjung thường xuyên nhắc nhở thì cô dá sửa được và hiện tại lưng cô thẳng tắp. Cho dù công ty của cha bị phá sản, cô mặc quần áo cũ rách bị người ta khinh bỉ nhưng lưng của cô vẫn thẳng tắp!


Học trưởng Ham, . . . . . khóe mắt của cô đột nhiên chua xót, cô cố gắng dùng hết sức kẹp chặt mắt lại không cho nước mắt chảy ra ngoài. Hyomin cứ cố gắng như thế, cố gắng đến trái tim đau nhói

.

.

.

.

.

.

---------------------------------

Chap 17: Tại sao em khóc???


Nhận thấy không khí có vẻ khác thường, Jiyeon quay đầu nhìn sang nữ nhân đang ngồi cạnh cô. Đôi mắt nhắm chặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hiện lên một nỗi đau khổ đến tuyệt vọng, hàm răng trắng gắt gao cắn vào cánh môi anh đào nhỏ nhắn, đến sắp rướm máu


Sao thế??? Tại sao nét mặt của cô ấy lại bi thương đến như vậy??? Jiyeon buông một tay ra, chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt của Hyomin


-Làm gì vậy??? Rất đau đấy!!! - Hyomin bị Park Jiyeon nhẫn tâm chọc vào má trái một cái rõ đau, hét lên thảm thiết. Đôi mắt mở to, hai dòng nước mắt nặng nề trượt xuống gương mặt xinh đẹp đang tái nhợt ấy


Đôi mắt Jiyeon khẽ nhưỡng lên "Tại sao khóc???"


-Ai cần cô lo!! - Hyomin vội lau nhanh nước mắt trên mặt, quay đầu sang bên phải nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ


Học trưởng Ham là bí mật sâu kín nhất trong lòng cô, cô không muốn chia sẻ bí mật này cho bất cứ ai


Vừa đúng lúc đèn đỏ, bàn tay cứng nhắc của Park Jiyeon đưa qua, cằm của Hyomin bị siết chặt, đầu bị Jiyeon hung hăng kéo qua bên cô ta, ép cô phải nhìn cô ta


Đôi mắt sâu đen nhìn thẳng vào đôi mắt hơi đỏ của cô, nghiêm giọng: "Nói, tại sao lại khóc??"


-Khóc vì số phận tôi kém may mắn, lại gặp phải người không nói đạo lí như cô! Tôi đau đớn, tôi tủi hờn, vì tôi cảm thấy số phận mình sao khổ sở quá! - Hyomin tức giận cười mỉa mai. Người phụ nữa sức mạnh ghê gớm này. .. . . nghĩ mình là ai cơ chứ!


Lời nói của Hyomin chọc giận đến Jiyeon, bàn tay đang muốn gia tăng sức lực, nhưng lại thấy gương mặt nhỏ nhắn của Hyomin nhòe nước mắt. đột nhiên lại trở nên mềm lòng!


Không biết nhấn cái nút gì, dây an toàn tự động mở ra, Hyomin còn chưa kịp phản ứng gì đã bị Park Jiyeon ném ra ngoài đường dưới làn xe đang chạy động nghịt rồi


Không hề nói một câu, chiếc xe Lamborghini của Park Jiyeon đã nghênh ngang rời đi


Xoa xoa chiếc cằm bị Park Jiyeon nắm đến đỏ lên, "Tên thần kinh" Hyomin thầm rủa trong lòng. Người phụ nữ này giống như bị động kinh, không nói không rằng định đưa cô đi học, bây giờ cũng chẳng giải thích một câu ném cô ra ngoài đường xe cộ đang tấp nập thế này. Trái đất này là do cô ta xây sao??? Hyomin cô cũng không phải là thú cưng của cô ta! Thật là tức chết người đi được a


Giơ quả đấm hướng về chiếc xe Lamborghini đã chạy cách xa cô, cô nhìn vào đồng hồ trên di động. Ôi, xong rồi! Cô thât sự là trễ học rồi!


Hyomin thở hổn hển chạy bộ đến trường, phải đến trước phòng học trước giờ chuông reo . đôi chân trở nên run rẩy do chạy quá nhanh. Từ rất xa, đã nhìn thấy người bạn tốt Lee Qri đang ngồi trên ghế vẫy vẫy tay gọi cô "MinMin, bên này, nhanh lên!" - Qri giúp Hyomin giữ chỗ ngồi, vị trí ngay hàng đầu



-Ri à,cảm ơn cậu nha - Hyomin vừa thở vừa nói


-Này, sao lại chạy đến mức thở hổn hển như thế kia?? - Qri thắc mắc nhịn không được bèn hỏi


-Đừng hỏi nữa a, hôm nay thật là xui xẻo, mới sáng sớm đã gặp phải một tên thần kinh! - Hyomin tức giận nói, tay vừa rút ra một miếng khăn giấy lau mồ hôi đang nhễ nhại trên gương mặt


Âm thanh giọng nói còn chưa tan, bạn học xung quanh đã rối rít vỗ tay . Giáo sư Kim và một người phụ nữ dáng cao cao đi vào, chắc người này là sinh viên yêu quýcủa giáo sư Kim, hôm nay được đặt biệt mời tới lớp học của cô


Ánh mắt của Hyomin mang theo sự kính phục nhìn sang phía người phụ nữ kia, vừa nhìn thấy, cô gần như muốn nhảy dựng lên!!!!! Sao lại là. . . . . cô ta?????

.

.

.

.

.

To be continued



An



_______________


Hí hí, An đã comeback rồi nè, xin nhỗi các rds của An từ Tết đến giờ An bơ fic nha. Tại lo học nhiều nên An ko có thời gian đăng chap luôn, giờ thi học kì xong rồi nè, mới đc nghỉ 1 tuần nên tranh thủ bù chap cho các rds yêu nè.


đừng bơ An nha. tiếp tục ủng hoojAn như truowvs nha. YÊU !!!!!


CHÚC CÁC BẠN THI TỐT NHÉ !!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro