Chương 5 (chương 31)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật quá đáng.

Trước đây xúc tu của anh cũng tự hành động nhưng chúng cũng không quá đáng đến mức này. Lẽ ra, theo lý mà nói thì suy nghĩ của chúng cũng có liên quan đến tiềm thức của anh, điều này khiến cho mặt Lâm Dật cũng hơi nóng.

Anh mà lại là loại háo sắc thế này sao??? Không, không, không thể nào!

【 Lâm Dật: Mau quay lại. 】

【 Xúc tu: Thơm thơm. 】

【 Lâm Dật: ... 】

Cảm nhận của xúc tu đương nhiên sẽ truyền lại y nguyên vào đầu Lâm Dật.

【 Xúc tu: Mềm mềm. 】

【 Xúc tu: Cứng rồi... 】

Tai Lâm Dật đỏ lên. 【 Quay về!! 】

【 Xúc tu: QAQ 】

Rốt cuộc Lâm Dật cũng thu hồi được đám xúc tu tinh thần lực, sau đó anh lại nằm xuống, kéo thảm lên, coi như vừa rồi không xảy ra chuyện gì hết!

Lều vải lại yên tĩnh trở lại, Lâm Dật vẫn luôn nhắm mắt, nhưng anh có thể nghe rõ tiếng thở nặng nề của Bạch Ưng. Anh thấy cậu ta xoay người mấy lần, túi ngủ phát ra tiếng ma sát ồn ào, sau đó lại nghe được giọng mũi rất nhẹ.

Là loại âm thanh cực kỳ khiến người ta dễ hiểu lầm!

Lâm Dật mở mắt, từ từ quay đầu lại nhìn.

Khoảng cách giữa hai người vốn cũng không xa, bây giờ dường như gần hơn. Bạch Ưng vẫn ở trong mộng. Dù anh đã thu hết xúc tu lại cậu ta vẫn cau mày, mặt cũng đỏ bừng.

Hoặc là nói, bởi vì đột nhiên xúc tu biến mất nên cậu lính gác trẻ tuổi cao lớn này mới nằm sấp trên mặt đất, chôn mặt trong khuỷu tay, dường như không được thỏa mãn mà nhẹ nhàng cọ eo xuống chăn mềm.

Lâm Dật hơi sửng sốt một chút.

Xúc tu của anh từ dưới mặt đất lại bắt đầu ngoi đầu lên.

Lâm Dật bóp trán. 【 Quay về! 】

...

Đợi đến khi những người khác đã tỉnh lại, Lâm Dật mới ra khỏi lều của Bạch Ưng. Anh chẳng còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi theo đội lính gác này, tiếp tục tìm kiếm lối ra khỏi khu ô nhiễm dưới lòng đất này. Nếu như bật đèn quá sáng sẽ thu hút quái vật nên cơ bản trước mặt Lâm Dật vẫn là một màu đen đặc.

Lối đi trong hang động không bằng phẳng, nơi nào cũng là đá vụn hoặc vách đá. Có những nơi chỉ có thể đứng thẳng, nép mình để đi lại, hoặc cũng cần phải bò xuống mới đi được.

Hơn nữa cũng chẳng biết bao giờ sẽ có quái vật xông ra.

Bạch Ưng vẫn luôn xung phong ở phía trước.

Cậu ta vẫn mặc cả cây trắng như cũ, mang theo găng tay trắng và tai nghe, nhưng ở trong lòng đất tối đen thế này thì ngược lại không cần đeo kính râm.

Vì sợ sẽ chọc đến cậu ta nên cả đội đều phải giữ yên lặng. Thi thoảng Bạch Ưng sẽ quay đầu lại, vô tình nhìn thấy Hổ Vàng đang đi phía sau, thì thầm gì đó với Lâm Dật.

Hang động mà họ đang đi qua quá hẹp, bởi vậy hai người đứng cạnh nhau rất gần, mơ hồ như tựa sát vào nhau.

Bạch Ưng sửng sốt một chút, sau đó lại nghiêng đầu sang chỗ khác, tiếp tục đi về phía trước, cậu coi như không nhìn thấy gì hết.

Nhưng chẳng được bao lâu, cậu ta lại nhấp miệng, quay đầu lại xem một lần nữa.

Đúng là Hổ Vàng vẫn luôn đi bên cạnh Lâm Dật, nhưng thực ra Lâm Dật cũng chẳng để ý gì đến gã.

"Thể lực của dẫn đường không tốt lắm, anh luôn đi theo chúng tôi như vậy chắc là rất vất vả phải không?"

Lâm Dật cố nhếch khóe miệng lên, đáp. "Cũng ổn."

"Nếu không chịu được có thể nói với tôi, tôi có thể cõng anh."

"Không cần."

Ánh mắt của Hổ Vàng vẫn một mực nhìn theo gương mặt Lâm Dật.

Gã không mấy khi tiếp xúc với người Châu Á, lại càng chưa từng thấy người đàn ông nào mặt mày thanh tú như Lâm Dật. Mắt anh tựa như có ánh sao, lông mi cong dài, bờ môi hồng hào, tựa như một lớp trang điểm tự nhiên vậy. Nếu chỉ nhìn mặt thì quả thật gương mặt này còn đẹp hơn cả phụ nữ.

Địa vị của Hổ Vàng trong quân Tự Do không thấp, bình thường luôn có người đến lấy lòng gã. Mà cái độ cao ngạo thế này ngược lại càng khiến hắn ta hứng thú hơn.

"Ngài Lâm khách khí quá, đều đã trở thành đồng đội rồi, chúng ta cần phải giúp đỡ lẫn nhau. Nếu có quái vật xuất hiện, tôi sẽ bảo vệ anh."

Hổ Vàng nói xong liền đỡ lấy tay Lâm Dật. "Tôi tin rằng ngài dẫn đường đây cũng sẽ không ngại giúp đỡ tôi."

Mặt Lâm Dật chẳng có biểu cảm gì, chỉ đáp: "Đúng là đồng đội phải giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng hôm qua chẳng phải một mình giết hết quái vật là Bạch Ưng sao?"

Sắc mặt Hổ Vàng trầm xuống một chút.

"Bạch Ưng sẽ không cho phép bất kỳ ai đụng vào cậu ta, ngay cả tiêm một ống thuốc đặc trị cũng sẽ khiến cậu ta khó chịu rất lâu."

"Có lần có người không cẩn thận va phải cậu ta, cậu ta không nhịn được mà ói hết ra. Cậu ta không thể chấp nhận dẫn đường."

Mà thực ra Hổ Vàng cũng không nói láo. Lâm Dật có thể có dễ dàng nhìn ra, cho dù là trong đội ngũ này thì cũng không có ai dám đến gần Bạch Ưng, chỉ sợ chọc giận cậu ta.

Nhưng còn phản cảm đến mức nôn ói này thì Lâm Dật không nhìn ra nha. Khi anh chạm vào cậu ta, dù đôi mắt Bạch Ưng có trừng anh thì phản ứng của cậu ta cũng vô cùng...

Không!

Cảm nhận được xúc tu muốn ngo ngoe động đậy, Lâm Dật vội vàng dừng việc hồi ức lại. Anh đang nghĩ cái quái gì vậy!

Giữa trưa, sau khi nghỉ ngơi, bọn họ lại phải gặp phải một đàn quái vật, mà vẫn là do Bạch Ưng một mình xử lý.

Cậu lính gác trẻ đứng thẳng tắp, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì. Nhưng tinh thần lực màu lam nhạt vẫn không ngừng va chạm trong hang động, trước khi bị thu hồi thì trông nó chẳng có vẻ gì là đang trong tầm kiểm soát của cậu ta cả.

Lâm Dật theo bản năng siết chặt tay, sợ kinh hồn táng đảm.

"Bây giờ chúng ta đang tìm kiếm lối ra sao?"

Hổ Vàng đỡ anh, sau đó cười nói. "Ngài dẫn đường à, nếu đã đến đây thì chúng ta không thể tay không trở về được."

Cho nên bọn họ vẫn có ý tìm kiếm đá năng lượng ư?

Vậy chẳng phải có nghĩa rằng tần suất gặp quái vật sẽ ngày càng cao ư? Đám người này đúng là không sợ chết.

Nhưng mà đừng kéo anh theo có được không?

Hiện tại thuốc đặc trị không còn tác dụng với Bạch Ưng nữa, sao cậu ta có thể tiếp tục chống chọi được đây? Lẽ nào thứ được viết trong cuốn sách kia chính là vận mệnh, anh nhất định sẽ chết vì Bạch Ưng bùng nổ. Không có cách nào thoát khỏi sao? Không thể nào!

Lông mày Lâm Dật nhíu chặt.

Bọn họ đi tới một nơi có mạch nước ngầm, quyết định sẽ nghỉ ngơi tại đây. Trong khi những người khác ăn cơm, anh thấy Bạch Ưng quẹo vào một vách đá, cho nên liền đi theo cậu ta.

Trong vách đá không có ánh sáng, khiến Lâm Dật thiếu chút nữa trượt chân, chỉ có thể mở thiết bị đầu cuối của mình lên để chiếu sáng.

"Bạch Ưng."

Anh muốn nói cho cậu ta, đừng có lúc nào cũng xung phong, dẫn đường ở phía trước. Ai ngờ Bạch Ưng quay đầu lại, không đầu không cuối mà tức giận nói một câu:

"Ngươi cứ đi với gã ta làm gì!"

Khi Lâm Dật ngẩng đầu lên, anh mới nhìn rõ hôm nay Bạch Ưng mặc cái gì. Cậu ta mặc một chiếc sơ mi trắng, đeo đai an toàn đen cùng với bao tay. Bởi vì trong hang động có đá năng lượng nên nhiệt độ hơi cao, lúc này quần áo của Bạch Ưng đã bị mồ hôi thấm ướt, dán lên da thịt.

Lính gác trẻ tuổi này trời sinh đã có bờ vai rộng cũng vòng eo nhỏ, lưng thẳng tựa như quân nhân, cứ duy trì tư thế cứng đờ như vậy. Cúc áo cậu ta cũng cài đến nút cuối cùng, lại thêm đai an toàn đen đao trên vai và ngực, có vẻ cấm dục lắm.

Cơ thể đã được huấn luyện nghiêm chỉnh có thể được nhìn thấy qua lớp sơ mi trắng mỏng, mồ hôi khiến cho màu da bên dưới lộ ra.

Đột nhiên Lâm Dật có chút hoảng hốt. "Cái gì cơ?"

Bạch Ưng nhấp miệng.

"Hổ Vàng."

"Hổ Vàng thì sao?"

Ánh mắt Lâm Dật lại lần nữa rơi xuống ngực Bạch Ưng.

Xúc tu màu đỏ nhạt từ không gian tinh thần của Lâm Dật lại bắt đầu ló ra, đầu nó lắc lư trong không trung, thiếu chút nữa lại quấn lên đôi chân thon dài của Bạch Ưng.

Lâm Dật giật bắn mình, vội vàng gọi bọn chúng quay về, cho nên anh hoàn toàn mất tập trung. Điều này có vẻ đã khiến Bạch Ưng tức giận:

"Sao ta biết được!"

"Hả?" Lâm Dật chẳng hiểu ra làm sao. "Vậy cậu muốn hỏi gì?"

"Ta chẳng hỏi gì cả!"

Bạch Ưng nói rồi trực tiếp vượt qua anh, đi thẳng ra ngoài. Lâm Dật vội vàng kéo tay cậu ta lại, vừa muốn nói chuyện thì đúng lúc này, một chùm ánh sáng lung lay xuất hiện ngoài cửa động.

"Bạch Ưng? Ngài có thể tới đây xem một chút không? Bên kia có rất nhiều thi thể."

"Bạch Ưng?"

Lâm Dật sửng sốt một chút. Hai người mặt đối mặt, sau đó Bạch Ưng đi thẳng ra ngoài.

Lâm Dật chẳng còn cách nào khác. Anh đợi một lúc rồi cũng bước ra ngoài.

Có một tên lính gác phát hiện ra một lối rẽ vào hang hẹp rất sâu phía trước. Mà lối vào ngã rẽ đó có một thi thể, vừa nhìn đã biết từng bị quái vật ăn thịt, không còn nguyên vẹn, dưới đất cũng chảy đầy máu. Thế nhưng trong tay hắn vẫn còn nắm chặt một tảng đá tỏa ra ánh sáng mờ màu vàng, lõi đá còn hơi phát ra tia sáng.

Đây chính là đá năng lượng.

Phía trong hang hẹp này phủ một màu đen đặc, hơn nữa sóng nhiệt không ngừng cuồn cuộn thổi đến, mang theo mùi máu tanh nồng. Mỗi một chi tiết nhỏ đều ám chỉ sự nguy hiểm khôn lường.

Nhưng bộ thi thể này cũng là minh chứng rõ ràng nhất rằng, trong này khả năng có đá năng lượng!

Khu ô nhiễm này nguy hiểm như vậy mà vẫn cuốn hút được nhiều người khám phá đến vậy, cho dù bị kẹt tại lòng đất cũng phải tìm đá năng lượng, thì giá trị của những tảng đá này khỏi nói cũng biết. Mà cửa hang còn không ngừng truyền tới mùi máu, chứng tỏ đã có rất nhiều người bất chấp nguy hiểm tiến vào đây.

Hổ Vàng và Bạch Ưng lúc này đang đứng ở cửa hang, Lâm Dật có thể nhìn thấy Hổ Vàng đang vỗ vai Bạch Ưng, sau đó lùi lại để hắn một mình bước vào hang để tìm hiểu thực hư.

Lâm Dật gần như muốn chửi đụ má, bước nhanh đi tới. Anh muốn giữ tay Bạch Ưng lại, hét thật to vào tai cậu ta là đừng đi! Nhưng Hổ Vàng lại dẫn theo người quay đầu ngăn anh lại. "Sao quý ngài dẫn đường lại tới đây?"

"Nơi này có chút nguy hiểm, anh nên đứng xa một chút, cẩn thận đừng để bị thương. Những chuyện nguy hiểm thế này vẫn nên giao cho lính gác chúng tôi đi."

"Đừng sợ, anh có thể trốn phía sau tôi."

Lâm Dật: "..." Cái éo gì vậy?

Bạch Ưng quay lại, liếc mắt nhìn hai người bọn họ, trên mặt cậu ta tỏ ra mất kiên nhẫn, sau đó lại quay đầu tiến vào hang.

Lâm Dật: Mọe!

Một lát sau, trong hang hẹp truyền ra rất nhiều tiếng động đáng sợ, cửa hang thậm chí còn truyền đến những ánh sáng xanh lam. Lâm Dật và những người khác chỉ có thể trốn ở một nơi thật xa, sau đó anh cảm nhận được cả mặt đất đều đang hơi rung động.

Nếu như không phải hang đá truyền tới tiếng gào thét thảm thiết của quái vật biến dị thì thiếu chút nữa anh lại tưởng vách đá này lại chuẩn bị sụp.

Chờ đến khi Bạch Ưng lại một lần nữa xuất hiện, trên người cậu ta đều là máu, áo sơ mi cũng đã không nhìn ra màu trắng nguyên bản nữa. Ngay cả tóc và trên mặt cậu ta cũng dính đầy máu.

Biểu cảm của cậu ta vẫn không có gì thay đổi, nhưng Lâm Dật có thể tinh ý nhận ra trên cổ cậu ta trải rộng những mạch máu màu xanh lam.

Hổ Vàng vội vã hỏi cậu: "Sao rồi?"

"Đã giết sạch."

Ánh mắt Bạch Ưng có chút trống rỗng, cậu ta giơ tay lên lau máu trên mặt.

"Đá... các ngươi vào nhặt đi. Ta phải đi tắm rửa."

"Được được được!" Hổ Vàng không ngừng đáp ứng, sau đó ra lệnh cho người khác "Mau đưa thuốc đặc trị cho cậu ấy!"

Nguy hiểm có thể được giải quyết dễ dàng như vậy khiến mọi người trở nên cực kỳ hưng phấn. Vậy nhưng trong ngực Lâm Dật lại lấp đầy sự phẫn nộ vô hình.

Thuốc đặc trị làm được quái gì chứ, đều vô dụng hết!

Phần lớn thời gian buổi chiều, đội ngũ đều dùng để thăm dò hang động nhỏ hẹp kia, quả nhiên mò được không ít đá năng lượng. Mà bởi vì nơi này có mạch nước ngầm nên ban đêm họ vẫn đóng quân tại đây.

Nửa đêm, Lâm Dật lại lò dò bò dậy, nhưng lần này là âm thầm lẻn vào lều của Bạch Ưng. Bạch Ưng đã tắm rửa, nhưng trông cậu ta vẫn khó chịu mà nằm rúc gọn một chỗ. Khi giương mắt nhìn về phía anh, con ngươi đều đã biến thành màu lam nhạt.

"Ngươi định làm gì..."

Bạch Ưng chỉ mới nói được nửa câu, hai tai đã biến thành màu đỏ.

"Đm, cậu nghĩ tôi tới đây làm gì!"

Lâm Dật quả thực là giận mà không có chỗ xả. "Đầu cậu có bệnh à? Bảo cậu vào đó thì cậu vào à? Trạng thái của bản thân thế nào cũng không biết sao? Sao cứ xông pha phía trước làm gì thế?!"

Bạch Ưng bị Lâm Dật giữ chặt, mặt cậu ta lại càng đỏ, đột nhiên run rẩy nhè nhẹ. Cậu ta muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị Lâm Dật đè xuống bên dưới anh.

"Nằm yên!"

"Hay cậu muốn bị phát hiện?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro