Chương 8 (chương 34)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Dật quay đầu định đi, nhưng Bạch Ưng lại đột nhiên kéo anh lại, cắn răng nói: "Ngươi đừng tưởng rằng thời điểm khi ta muốn giết muốn giết ngươi, bọn họ có khả năng bảo vệ được ngươi."

Lâm Dật nhìn cậu ta, cười một cái, nhưng đường cong trên khóe miệng anh lại kéo xuống rất nhanh. "Tôi không nghĩ vậy. Khi cậu muốn giết tôi, nhất định tôi sẽ nằm ngửa chờ cậu giết."

Đương nhiên đây là một câu nói đùa, thậm chí còn mang theo một chút châm chọc. Anh nói xong rồi quay đầu đi mất, chỉ để lại Bạch Ưng đứng ở đó một mình.

Lâm Dật thở dài, anh phải chạy trốn nhanh lên mới được.

...

Đội ngũ của quân Tự Do đi về phía trước một thời gian dài, rồi lại rơi vào một nan đề, đứng trước ngã ba đường, đâu mới là hướng dẫn đến lối ra?

Bản đồ khu ô nhiễm đã không còn chính xác bởi vì sự ảnh hưởng của cơn địa chấn, lại thêm thời gian dài sinh hoạt trong bóng tối, đôi khi còn phải bò trong hầm, dù là người có phương hướng tốt đến đâu cũng sẽ cảm thấy lạc lối trong địa đạo dưới lòng đất này.

Trước đó, Bạch Ưng đã sử dụng phần lớn tinh thần lực để tìm kiếm phương hướng, bọn họ chỉ cần yên tâm thoải mái đi theo, dù là hung hiểm đến nhường nào hay gặp phải quái vật thì cũng không có gì phải lo lắng.

Thế nhưng bây giờ, không có Bạch Ưng xung phong, địa đạo đen nhánh này đột nhiên trở nên đáng sợ và khó xác định phương hướng vô cùng.

Hiện tại, họ đang bị những tảng đá lớn rơi xuống chặn đứng lối đi. Nhưng tảng đá lớn chồng chất lên nhau, hình thành một dốc núi, lấp kín hoàn toàn lối đi.

Hổ vàng chửi bậy. "Mẹ kiếp, là đường cụt!"

Bọn họ đã đi theo phương hướng này thật lâu, tất cả mọi người đều tỏ ra bực bội, thậm chí là chỉ trích lẫn nhau.

Lâm Dật không nói gì, dùng đèn pin chiếu lên trần.

Nơi này có rất nhiều đá lớn, đương nhiên phải có nguyên nhân. Vách đá trên trần nhà đã hoàn toàn lõm vào, phỏng chừng là do cơn địa chấn làm cho sụp xuống. Điều này đã hình thành một lối đi mới, một đường hầm thẳng đứng.

Hổ vàng chú ý tới hành động của Lâm Dật, gã mới ngẩng đầu lên nhìn, gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó lấy bản đồ ra thảo luận với những người khác.

"Có lẽ chúng ta không đi sai hướng, đây có thể lối ra nguyên bản của khu an toàn..."

"Nếu như chúng ta đi về phía này..."

Lâm Dật nghe bọn họ thảo luận, anh vẫn chiếu đèn pin lên đường hầm phía trên, ngửa đầu cố gắng nhìn rõ. Đường hầm này vừa sâu hun hút lại thẳng đứng, rất khó chiếu sáng phía trong nó.

Lâm Dật trèo lên những tảng đá nhô ra, cố gắng tìm một góc độ để nhìn lên trên, không cẩn thận trượt chân ngã xuống, bất ngờ khuỷu tay được một bàn tay đỡ lấy.

Lúc này Lâm Dật mới ý thức được, Bạch Ưng đã đứng bên cạnh anh.

Bạch Ưng nhìn anh một cái, sau đó rời mắt đi rất nhanh. Cậu ta giật lấy đèn pin trong tay anh.

"Hở?" Lâm Dật vừa định lý luận với cậu ta thì đã thấy Bạch Ưng tung người một cái, trực tiếp nhảy lên vách đá rồi leo lên trên.

Vách đá thẳng đứng rất khó trèo lên, nhưng Bạch Ưng lại làm điều này hết sức rõ ràng. Cậu ta giơ đèn pin lên, cuối cùng cũng rọi sáng được vách đá thẳng đứng này, khiến Lâm Dật nhìn được rõ ràng hơn.

Nhưng vách đá phía trên không chỉ thẳng đứng mà thậm chí còn gồ ghề, có những viên đá lồi ra, phần giữa lại hõm vào. Nếu không có dụng cụ chuyên nghiệp thì ngay cả Bạch Ưng cũng khó có thể trèo lên bằng tay không.

Cậu ta không muốn chịu thua, theo bản năng muốn dùng tinh thần lực, nhưng lại đột nhiên nghe thấy giọng của Lâm Dật.

"Không được!"

Cả người Bạch Ưng lập tức cứng đờ, bởi vì câu nói này không phải Lâm Dật dùng miệng nói ra mà trực tiếp vang lên trong không gian tinh thần của cậu.

Sự giao điệp không gian tinh thần giữa dẫn đường và lính gác tựa như một bí mật thuộc về duy nhất hai người bọn họ. Kể cả bây giờ Lâm Dật có sử dụng xúc tu thì người ngoài cũng không thể thấy được, chỉ có Bạch Ưng mới cảm nhận được rõ ràng từng sự tiếp xúc và mơn trớn nhẹ nhàng nhất.

Bạch Ưng nắm chặt vách đá, không biết vì sao mà hai tai nóng bừng lên, nhịp tim cũng tăng mạnh. Cậu ta chỉ có thể quy kết đây tựa như là một cảm xúc tức giận.

Cái tên này... sao lại dám ra lệnh cho cậu?!

Cậu ta nhìn xuống dưới một cái, thấy được Lâm Dật đang ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Trong đường hầm dốc đứng, chật hẹp lại đen ngòm này, chỉ có gương mặt của Lâm Dật là rõ nét, trắng nõn tựa như mang theo ánh sáng của ngọc. Ánh mắt nhìn cậu cũng mang theo sự quan tâm.

"Nguy hiểm lắm, cậu xuống trước đi."

Bạch Ưng nhấp miệng, rốt cuộc vẫn nghe lời anh đi xuống.

Những người quân Tự Do khác cũng bu lại. Hổ Vàng vội vàng hỏi: "Sao rồi?"

"Không nhìn thấy gì. Từng người một trèo lên, tôi nâng."

Bạch Ưng đáp, nhưng sau khi cậu ta nói xong lời này, nhất thời không ai dám trả lời.

Dù sao leo lên vách đá dựng đứng này cũng cực kỳ nguy hiểm, mà lại còn là dẫm lên người Bạch Ưng để trèo lên. Ai cũng biết Bạch Ưng ghét tiếp xúc thân thể đến mức nào... Ai mà dám?!

Ban đầu Lâm Dật còn đang đứng trong góc tối suy nghĩ, sau đó anh ngẩng đầu lên, đột ngột đối diện với ánh mắt của Bạch Ưng.

Anh sửng sốt hỏi: "Đến lượt tôi sao?"

Bạch Ưng lập tức nghiêng đầu, nhăn chặt mày. "Không phải..." Cậu ta không hề nói như vậy.

Nhưng Lâm Dật không muốn lãng phí thời gian. Từng phút bò trên vách đá đều tiêu hao thể lực của anh. Anh trực tiếp vươn tay về phía Bạch Ưng.

"Lại đây, kéo tôi lên một chút."

Bạch Ưng nhìn tay Lâm Dật, đột nhiên ngậm miệng lại, rồi nửa giây sau mới đưa tay lên bắt lấy tay anh.

Lâm Dật mượn lực nhảy lên trên, hai người đột nhiên chạm mặt nhau, chóp mũi gần như đụng vào nhau, hơi thở gần sát.

Khi ánh mắt rơi trên người đối phương, cả lính gác và dẫn đường đều sửng sốt, sau đó nghiêng mặt đi.

Từ lần trước, đã lâu họ không tiếp xúc với khoảng cách gần như vậy.

Lâm Dật thở ra một hơi, rồi nhanh chóng tập trung toàn bộ vào việc leo núi.

Điều khiến người bên dưới bất ngờ là có vẻ Lâm Dật rất có kỹ thuật. Mặc dù anh là dẫn đường, nhưng dưới sự trợ giúp của Bạch Ưng, anh trèo lên những vách đá dốc đứng này rất nhanh, đến chỗ khó mới cần mượn lực của Bạch Ưng. Dường như anh đã được huấn luyện chuyên nghiệp.

Lúc này Bạch Ưng đã cố định bản thân vững chắc ở một chỗ vách đá nhô lên, mà Lâm Dật coi cậu như một cái thang, định giẫm lên người cậu trèo lên.

Lâm Dật thở nặng nề, trên người toát một lớp mồ hôi mỏng, tiếng tim đập của anh có thể nghe thấy rõ ràng. Hơi thở của anh lướt qua vành tai Bạch Ưng, hai tay ôm chặt cậu.

Cơ thể của hai người không thể tránh được mà tựa sát vào nhau, tiếng quần áo cọ xát sột soạt.

Phía trước của Bạch Ưng đối diện với mặt Lâm Dật, sau đó là lồng ngực anh, rồi lại tiếp tục đi lên, cho đến khi một chân của Lâm Dật gác trên vai cậu ta. Cậu cảm nhận được Lâm Dật đang mất thăng bằng một chút, bèn dùng sức ôm lấy chân anh, nâng anh lên.

Lâm Dật gần như đang lơ lửng giữa không trung, nhịp tim anh đập rất nhanh. Anh không dám nhìn xuống nữa, bắt đầu nói chuyện với Bạch Ưng trong không gian tinh thần.

"Bạch Ưng, liệu tôi có rơi xuống không?"

Trong bóng đêm, Bạch Ưng cúi đầu, hai tai cậu lại đỏ lên, dù thế nào cũng không chịu trả lời anh.

"Bạch Ưng?"

"Bạch Ưng?"

Sự lo lắng khiến Lâm Dật theo bản năng muốn tiếp xúc nhiều hơn với Bạch Ưng. Anh quờ quạng một tay chạm vào đầu Bạch Ưng, sau đó vuốt ve tóc cậu.

Cuối cùng, rốt cuộc bên dưới cũng truyền đến câu trả lời:

"Sẽ không."

Bạch Ưng cúi đầu càng thấp, tai đỏ phừng phừng.

"Tôi sẽ không để anh rơi xuống."

Lâm Dật thở một hơi, gần như là dựa vào Bạch Ưng để nâng anh lên, sau đó rọi đèn pin.

Vách đá bị sụp xuống này ấy vậy mà lại thông đến một sơn động lớn, nhưng vẫn tối đen. Lâm Dật hơi lắc đèn pin một chút, có thể thấy một đàn dơi biến dị đang đậu trên trần hang.

Bọn chúng đậu chi chít trên trần hang động, cơ thể to lớn, xấu xí lại rậm rạp lông, chen chúc chằng chịt khắp trần hang động, những người mắc hội chứng sợ sự dày đặc mà nhìn thấy cam đoan sẽ sợ ẻ.

Tim Lâm Dật thót lại, lập tức tắt đèn pin đi. Bạch Ưng phát hiện ra anh đang sợ hãi, bèn hiểu ý kéo anh xuống.

Hai người mắt đối mắt, Lâm Dật lắc đầu với cậu.

Bạch Ưng bèn ôm chặt anh, định đưa anh xuống dưới lại tính, nhưng phía dưới bỗng vang lên tiếng bước chân khác.

Hoá ra Lâm Dật suy đoán không sai, càng đến gần khu vực an toàn cũ bị sụp sẽ gặp nhiều người hơn.

Bọn họ gặp được một đội ngũ khác, nhưng thời điểm lại có hơi không khéo.

Đối phương cũng đang leo lên vách đá này, mà thủ lĩnh của đối phương cũng nhìn thấy cái hố trời bên trên. Khi đang định leo lên thì vô tình gặp được hai người bọn họ, còn định lên tiếng gọi.

Nếu anh ta gọi to, sợ là sẽ đánh thức đám quái vật đang đậu lúc nhúc trên trần hang mất, cực kỳ không ổn. Bởi vậy, theo bản năng, Lâm Dật liền giơ tay ra hiệu cho họ.

Đây là thủ thế của quân đội chính quy của Tháp Trắng, dùng khi dẫn đường muốn ra hiệu cho lính gác.

Khác với quân Tự Do, quân chính quy của chính phủ Liên Bang vô cùng coi trọng năng lực của dẫn đường. Trong mắt họ, dẫn đường không phải vú em hoặc quân dự bị mà là một chiến sĩ có thể kề vai chiến đấu, nhất định phải được huấn luyện nghiêm khắc.

Dẫn đường cấp cao thậm chí còn có thể trở thành đội trưởng hoặc tham mưu trưởng, phụ trách lãnh đạo trên chiến trường và khống chế những đòn tấn công của lính gác.

Mà tất cả lính gác của Tháp Trắng đều được huấn luyện để ghi nhớ động tác ra hiệu của dẫn đường.

Lâm Dật đang nói, phía trước có nguy hiểm, án binh bất động.

Thủ lĩnh của đối phương thấy được, sững sờ một chút, ấy vậy mà thực sự dừng lại.

...

Rất nhanh, hai bên đã trèo trở lại xuống mặt đất. Lâm Dật đã tiêu hao thể lực quá nhiều, anh không chịu được mà lập tức ngồi xuống nghỉ trên một tảng đá.

Thật ra anh đã cố ý núp sau rất nhiều người, thế nhưng thủ lĩnh của đối phương còn đi vượt qua Hổ Vàng, thẳng tắp tiến về phía Lâm Dật.

Người này là một thanh niên với thân hình cao lớn, trên người mặc đồng phục của Tháp Trắng.

Anh ta cũng là người da trắng, có mái tóc nâu, đôi lông mày vừa thẳng vừa đậm. Hốc mắt sâu, hàm dưới sắc bén, khiến tướng mạo anh ta vừa anh tuấn vừa toát ra sự chính nghĩa, tuy nhiên do vẫn còn trẻ tuổi nên nhìn có chút ngây thơ.

Khi anh ta đến trước mặt Lâm Dật thì dừng lại.

"Xin chào, tên tôi là Connor."

Lâm Dật cúi đầu, ban đầu anh không muốn để ý đến anh ta lắm, sợ anh ta hỏi về ký hiệu tay trước đó, nhưng sau khi nghe thấy cái tên này, trong lòng anh lập tức reo lên.

Đây chẳng phải là tên của nam chính đó sao?!

Hiện tại vẫn là thời gian trước khi xảy ra cốt truyện, còn nam chính trong mấy truyện kiểu này còn cần thời gian dài mới trưởng thành, có lẽ bây giờ vẫn còn chưa lợi hại lắm. Nhưng nếu Lâm Dật muốn sống sót rời khỏi đây, xin hỏi còn cách nào tuyệt vời hơn là ôm chân nam chính không??

Mà bộ truyện này lại còn là truyện nam sinh, nam chính là một trai thẳng sắt thép! Mặc dù mang hình tượng chính nghĩa, sau này chỉ có một người vợ, nhưng vẫn có một rổ các loại hồng nhan tri kỷ.

Mà gần đây, đối với Lâm Dật không hiểu sao cứ bị các loại đàn ông quấy rối, thì đây chẳng phải là một ưu điểm chói lọi hay sao?

Biểu cảm của anh đột nhiên thay đổi, tựa như trời đang đầy mây đen bỗng nhiên từ ấy trong tôi bừng nắng hạ. Anh đứng dậy, định cầm lấy tay đối phương thì xém chút đụng phải sau lưng Bạch Ưng.

Connor đành phải nhìn về phía Bạch Ưng bỗng nhiên đứng cản trước mặt anh ta và Lâm Dật. Khí thế của cậu ta quá mạnh, khiến anh ta cũng cau mày, lùi về phía sau một bước.

Thật ra không chỉ mình Bạch Ưng mà các lính gác khác trong quân Tự Do cũng đứng phắt dậy, vây quanh Lâm Dật, nhìn kẻ xa lạ đầy cảnh giác và thù địch.

Connor nhận ra bản thân anh ta có hơi lỗ mãng, cứ như vậy đi thẳng vào đội ngũ người ta bắt chuyện với dẫn đường, chẩng trách trông ai cũng như những con sói đang bảo vệ thức ăn.

Anh ta do dự mấy lần, sau đó mới nhìn Lâm Dật nói:

"Xin lỗi, tôi có thể nói chuyện với cô ấy không?" (Tiếng thông dụng trong thế giới này gần giống Tiếng Anh, ngôi thứ 3 có phân chia nam nữ)

Xung quanh lặng như tờ.

Lâm Dật: "..."

Đm anh ta.

Connor thấy cô dẫn đường xinh đẹp này bỗng dưng tắt ngấm nụ cười, trong lòng hơi cảm thấy khó hiểu.

Vừa rồi khi Lâm Dật đứng trên vách đá, anh ta chỉ có thể lờ mờ thấy gương mặt của Lâm Dật nhờ ánh sáng yếu ớt của thiết bị đầu cuối, khi giơ tay lên ra hiệu chiếu sáng mặt anh chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Nhưng dù chủ là ánh sáng yếu ớt nhoáng qua, vẫn đủ để anh ta cảm thán trước vẻ đẹp của cô nàng dẫn đường này.

Trong Tháp Trắng, hầu hết dẫn đường đều là phụ nữ, hơn nữa gương mặt anh đẹp quá, khiến Connor chủ quan nhận định sai giới tính của Lâm Dật. Anh ta lập tức cảm thấy hứng thú với Lâm Dật.

Động tác của Lâm Dật vô cùng đạt tiêu chuẩn cũng rất quyết đoán, phản ứng vô thức của anh khi gặp phải nguy hiểm thế này không thể là giả được. Connor suy đoán chắc chắn "cô gái này" đã trải qua khoá huấn luyện rất dài, thậm chí từng vào sinh ra tử nhiều lần với đồng đội và trải qua nhiều nhiệm vụ mới có kinh nghiệm như vậy.

Thế nhưng điều gì đã khiến dẫn đường thuộc quân chính quy của Liên Bang xuất ngũ rồi lại xuất hiện trong quân đội khác?

Phải biết đãi ngộ giữa lính đánh thuê và quân đội chính quy không thể so sánh với nhau được, đừng nói là dẫn đường. Connor chưa từng nghe nói đến chuyện này trước đây.

Nói đi cũng phải nói lại, dẫn đường quý giá như vậy không nên lưu lạc bên ngoài, mà nên được bảo vệ trong Tháp Trắng mới phải.

Anh ta thấy Lâm Dật đang ngồi xuống nghỉ ngơi, chỉ chăm chăm muốn hỏi thăm đối phương, bây giờ mới thấy rõ dáng vẻ của Lâm Dật.

Sườn mặt của Lâm Dật đẹp vô cùng, đường nét hoàn mỹ, sống mũi cao thẳng, lông mi rất dài, hơi che khuất bởi một vài sợi tóc mai rũ xuống. Connor nhìn anh chằm chằm, sau đó trực tiếp đi thẳng đến.

Ai ngờ sau khi anh ta nói xong tên mình, Lâm Dật còn mang theo nghi hoặc, ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, tựa như là biết anh ta vậy.

Nghĩ đến bản thân cũng khá nổi tiếng trong Tháp Trắng, trong lòng Connor cũng có chút vui vui. Chẳng ngờ được một câu sau đó của anh ta lại khiến Lâm Dật đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Cô gái dẫn đường người Châu Á xinh đẹp lại bí ẩn khiến người ta không thể nhìn thấu này, chợt nhếch khoé miệng. Cô đứng thẳng người lên, đi vòng qua Bạch Ưng, sau đó nắm lấy tay anh ta, lực tay cũng chẳng vừa.

"Chào anh."

Khoé miệng Lâm Dật nhếch lên, gằn từng chữ nói.

"Ở đây không có ai là "cô ấy" cả."

Connor sửng sốt một chút, mãi mới ý thức được hoá ra chiều cao của Lâm Dật lại ngang ngửa anh ta.

Đầu tiên anh ta ngây người ra, sau đó hai mắt kinh ngạc mở lớn, rồi đỏ mặt, lúng túng nói:

"Sao lại... woaaa, xin lỗi, bởi vì anh rất giống..., không phải, là do anh đẹp quá..."

Có vẻ là do đã chú ý đến sắc mặt không tốt của Lâm Dật, anh ta bèn đổi giọng: "À không phải, là rất đẹp trai..."

Sau đó, anh ta lặp lại một lần nữa, vô cùng chân thành: "Anh cực kỳ đẹp trai luôn!"

Lâm Dật: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro