Chương 15: Mẫu Thân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vượng Tử nằm vỏn vẹn lại ba hộp, thương thành thực phẩm sơ cấp mỗi ngày chỉ có ba lần đổi mới, tỷ lệ xoát đến Vượng Tử gần như bằng không.

Điều kiện mở thương thành cấp hai là 150 điểm tẩy trắng, thêm việc phải đấm nhóc béo để hoàn thành nhiệm vụ 'Đả thông hai mạch Nhâm Đốc' nữa.

Tiết Dao đã nghĩ tới rất nhiều cách kiếm điểm tẩy trắng, trong đó cách gần nhất cũng có khả năng xoát ra nhiều điểm nhất--- thuyết phục hoàng đế từ bỏ việc xây Thục đạo, dựng hành cung.

Cốt truyện này khắc rất sâu trong ký ức hắn.

Từ xưa đến nay, trải dài các cách nói rằng 'đường Thục khó đi'. Nguyên tác cũng có vấn đề tương tự. Bất quá hoàng đế đã nghe về phong cảnh động lòng người của Ba Thục từ lâu, vẫn luôn tính toán tuần du đất Thục, kiến tạo hành cung.

Đương nhiên ý này cùng với việc đi Tứ Xuyên mua hẳn nhà rồi du lịch ở đó không giống nhau, hoàng đế còn có tầng tâm tư khác.

Trong [Hán Thư] có nhắc tới, Quảng Hán Ba Thục là nơi 'thổ địa màu mỡ, trái cây phì nhiêu, nguồn nước dồi dào', địa hình hiểm cố bồn địa khiến khu vực này mang nhiều ưu thế từ thiên nhiên, dễ thủ khó công.

Hoàng đế Đại Tề ý định không phải chỉ muốn du ngoạn đơn giản. Hắn có một huynh đệ gọi Bình Dật Vương, đất phong của Vương gia này là đất Thục.

Đồn đãi trong triều dã nổi lên bốn phía, nói khối đất này giàu đến chảy mỡ, thuế má đất Thục lại không cao bằng Giang Nam, tài sản riêng của Bình Dật Vương gần đem ra so được với quốc khố rồi.

Đây rõ ràng là vấn đề mà đế vương không muốn thấy nhất. Hoàng đế Đại Tề nháy mắt kích động, mượn danh nghĩa tuần du mà khởi động việc tu đất Thục, dựng hành cung, cố ý cho đệ đệ mình biết rằng 'tiểu tâm tư của ngươi, lão tử chỉ cần búng tay là dư sức xử đẹp.'

Điểm mấu chốt chính là, Thục đạo thật sự rất không dễ làm, tu Thục đạo kiến hành cung phải cần xuất ra tài lực không nhỏ, Đại Tề giàu nứt đố đổ vách thì không nói, chuyện nhân lực lại tương đối không ổn. Việc vận chuyển vật liệu xây dựng quá khó xơi dẫn tới rất nhiều nam đinh phải bỏ mạng.

Trong nguyên tác, bá tánh chịu khổ phục dịch đến bất kham liền bắt đầu rục rịch dấu hiệu khởi nghĩa.

Đại hoàng tử gửi huyết thư khẩn cầu phụ hoàng tạm thời đình công, nghỉ ngơi lấy sức, hoàng đế mới chịu tạm thu tay.

Tất nhiên mệnh lệnh hoàng đế nào có đạo lý thu hồi. Công trình cũng chỉ tạm gác lại, không chừng ngày nào đó sẽ tiếp tục khởi động, vì thế nhân tâm ngày đêm hoảng sợ, dân oán sôi trào.

Rồi cái nồi này cuối cùng kêu ai tới đội?

Hoàng đế chắc chắn không đội, đại đa số tình huống ở đây sẽ để 'hồng nhan hoạ thủy' tới đội. Thế nên nồi lập tức rơi xuống đầu Thất hoàng tử và mẹ y.

Nguyên nhân gánh tội của Tịch phi khá đơn giản: Lý do ban đầu của việc tu hành cung, hoàng đế muốn mang Tịch phi đi Thần Châu, nói mang nàng làm một chuyến lữ hành.

Du ngoạn Giang Nam vốn đã không thể thoã mãn gu của hoàng thất nữa, thời thế thay đổi rồi, nơi nào khó đi thì càng phải đi. Thân là mỹ nhân được ngoại quốc tiến cống, được đưa tới xem phong cảnh đất Thục, cực kì nở mày nở mặt.

Tịch phi vì bị hất cái nồi to đùng, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, đây cũng là nguyên nhân đầu tiên dẫn tới nhân sinh thảm không nỡ nhìn của Thất hoàng tử khi lên sáu.

Hoàng đế bê mỹ nhân ra chắn tên, trong lòng thần tử đều minh bạch xảy ra chuyện gì, nhưng lại không dám mắng hoàng đế.

Dân chúng không rõ nội tình, họ thích đổ nghiêng về vở kịch bát quái 'đế vương tốt bị sắc đẹp làm mờ mắt'.

Vì vậy mọi người đều mắng Tịch phi, nhóc con của nàng cũng không tránh khỏi kiếp nạn.

Trong nguyên tác, từ chuyện này sẽ dẫn đến đủ loại khinh nhục cùng chửi mắng, nguyên nhân chủ yếu làm nam chủ hắc hoá.

Tiết Dao ngẫm lại liền đau cả đầu. Bé Lục Tiềm ba tuổi kỳ thật là một bé béo sán lạn hồn nhiên, thích ăn, thích ngủ, mê nghịch đồ chơi, tâm trạng vui vẻ sẽ chủ động đưa má bánh bao cho người khác niết, hoàn toàn không có khí chất âm tà lệ khí như giữa và cuối cốt truyện trong nguyên tác.

Thời điểm đọc sách, sau khi vai chính thành niên, nào là tiếu lí tàng đao, xong lại giả heo ăn hổ, ẵm Oscar ảnh đế tuyệt đối không ngoa, chỉ số thông minh đỉnh cao, thêm tình tiết vả mặt linh tinh, Tiết Dao cảm thấy y thật ngầu.

Nhưng hôm nay xuyên vào, nghĩ đến việc nhãi con bị ép từng bước một trở thành loại người ngoan độc đáng sợ ở giai đoạn trung hậu kỳ, thâm tâm chỉ có cảm xúc không đành lòng.

Huống chi nhóc con béo ụ bẩm sinh đã mang tư duy dị thường, vốn quá dễ dàng chết lặng trong sự lãnh khốc, một khi để y trở thành như vậy, Tiết Dao thỉnh tổ tông mười tám đời lên cũng không trị nổi nữa.

Cho nên tình huống tốt nhất là bóp chết chuyện này từ trong trứng.

Việc tu Thục đạo cuối cùng cũng chẳng giải quyết xong, lại làm mấy vạn bá tánh lao khổ thương vong.

Nếu Tiết Dao có thể ngay thuở đầu đánh tan ý niệm hoàng đế, không chỉ giúp con đường trưởng thành của Thất hoàng tử êm đẹp hơn rất nhiều, còn khả năng gián tiếp tránh tai ương cho mấy vạn bá tánh.

Bởi vậy, có lẽ sẽ được thêm mấy vạn điểm tẩy trắng

Mấy vạn điểm tẩy trắng!

Sở hữu được mớ tài sản này dư dả mở tất cả khối ở thương thành sơ cấp!

Khối Rubik trong không gian tinh thần sẽ không ngừng cung cấp thực phẩm để trao đổi.

Tầng chót của khối Rubik tổng cộng có chín ô vuông nhỏ, chia ra làm nguyên liệu nấu ăn, vải dệt, dược liệu, hạt giống cây nông nghiệp, gỗ, vật liệu xây dựng và thư tịch.

Tổng cộng nguyên khối có ba tầng, chín ô vuông nhỏ chia đều qua các tầng.

Nhị cấp có thể tăng số lần đổi mới vật phẩm ngẫu nhiên, tam cấp tức chung cực cấp có thể chủ động tìm vật phẩm và tài nguyên theo ý muốn.

Có loại bàn tay vàng này, Tiết Dao dù không lăn lộn trong cung đi nữa, cũng có thể đổi dược liệu quý và vải dệt bán cho thương nhân.

Tính toán như thế, nếu hắn không lăn lộn ở đây nổi nữa, hắn vẫn còn khả năng đi Giang Nam mua một đống nhà, lại làm ăn mua bán, tránh hướng đến tương lai đen tối bị nhóc béo cắt tai xong lại đâm mông.

Cứ nghĩ là thấy sướng!

Lý thuyết là vậy, thực tế thì lạ lắm. Điểm tẩy trắng của hắn chỉ còn lại 36, ngày thường dù có thèm sắp điên rồi vẫn tiếc đổi lấy miếng bánh.

Tiết Dao lâm vào bần cùng nay đã ngập tràn dã tâm.

Rất muốn nắm bắt cơ hội lần này nhưng chuyện này vốn khó xơi.

Một hoàng đế chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, dù biết việc tu Thục đạo khiến dân chúng phẫn nộ, hắn còn phải chờ đến Đại nhi tử dâng lên huyết thư mới chịu nhả ra. Thế Tiết Dao làm gì có biện pháp nào khuyên can?

Một pháo hôi tám tuổi không có hào quang vai chính, không thể tùy ý hành động bậy bạ.

Tiết Dao dự định sau khi lấy lòng tin của Tịch Phi, thúc đẩy Tịch phi khuyên nhủ ý tưởng ngu ngốc của hoàng đế.

Chỉ là tâm tư hoàng đế chủ yếu vẫn để trên nguy cơ đe doạ của vị huynh đệ nọ, tâm tư tu Thục đạo của hắn chưa chắc có thể trừ sạch sành sanh.

Ít nhất muốn Tịch phi ngay từ đầu ra mặt xác định cự tuyệt 'kế hoạch du lịch', chặn bay cái nồi tương lai, bảo vệ cho Thất hoàng tử một tuổi thơ yên bình.

*

Sau khi hồi phủ, Chu di nương ôm hộp đồ ăn vào phòng ngủ Tiết Dao, vui sướng vạn phần mà mở nắp, mang ra một mâm sủi cảo tôm, cho Tiết Dao ăn nhân lúc còn nóng.

"Cái này ở đâu ra vậy?" Tiết Dao kinh ngạc.

Mẹ ruột này của hắn tương đối nhát gan, ngày thường ăn cơm còn không dám ra bàn lớn ngồi, cơ bản toàn ăn cơm thừa canh cặn, có khi còn không khá khẩm hơn hạ nhân Tiết phủ là bao. Hôm nay lại đào đâu ra thứ tốt như vậy?

"Lão thái thái thưởng cho ngươi." Mặt mày Chu di nương hớn hở nhìn Tiết Dao: "Hôm nay ta đứng chờ trước cửa chính, quả nhiên chờ được đến lúc lão thái thái ban đồ ăn xuống! Phu nhân và nhà hoàn vẫn còn ở phòng khách đợi, trong khi đồ ăn bị ta tóm được rồi!

Chu di nương giống như tiểu cô nương vừa nhặt được món đồ cực tốt, gấp gáp cầm đôi đũa, kẹp một khối sủi cảo tôm đưa tới bên miệng hắn.

Tim Tiết Dao nhẹ run lên, ngơ ngác nhìn chăm chú vào khuôn mặt đắc ý mừng rỡ của nàng.

Thời tiết mùa hè nóng bức là thế, Chu di nương vì muốn từ miệng con cọp Trần Thị 'cướp về miếng thịt' cho nhi tử mà đứng ở cửa chính đợi nửa ngày.

Làm mẹ rồi có phải đều sẽ ngốc như thế không?

Mà Chu di nương ở trước mặt Tiết Dao lúc này, không hề có thần thái của mẫu thân, ngược lại trông như một tiểu bằng hữu chờ được trưởng bối khen, nàng gắp sủi cảo tôm, vẫn chờ Tiết Dao há miệng.

Có lẽ nàng biết vì người mẫu thân này mà nhi tử phải chịu khổ, thường ngày đều không dám quấy rầy Tiết Dao.

Nàng biết mình lấy không ra thứ gì tốt đến hỗ trợ nhi tử, quá thân thiết còn sẽ làm Trần thị càng thêm chán ghét đứa con của vợ lẽ, vì thế tình thương của mẹ tràn đầy luôn bị nàng đè sâu dưới đáy lòng.

Trong lòng nàng, nhi tử là người thân duy nhất còn sót lại, nhưng đến việc biểu hiện tình cảm mẫu tử tầm thường cũng không thể, vì nàng chỉ là thiếp.

Lần đầu tiên Tiết Dao đối mặt tình thương của mẹ của Chu di nương, lòng hắn ngổn ngang trăm mối cảm xúc.

Đời trước tạo ngộ tai nạn rồi chấm dứt cuộc sống, cả đời hắn vô duyên với tình mẫu tử.

Kiếp trước của hắn đúng là cẩu huyết, chưa kết hôn thì mẹ đã có con, sau đó ba và mẹ hắn đường ai nấy đi, cả hai đều không muốn mang theo cục nợ như hắn. 

Tiết Dao bị bên nội lẫn ngoại thoái thác, miễn cưỡng mới được nuôi lớn. Về sau điên cuồng tranh đua học tập mới giành được một vé đi du học ở Mỹ, hắn vừa lên máy bay về nước trong kỳ nghỉ thì bị tai nạn.

Đời hắn không thể nào cảm nhận được tình cảm của mẹ, thế nên lúc xuyên qua, tinh thân không bị sa sút vì nhớ gia đình.

Nhưng không nói lên hắn không hiểu gì về tình thân.

Ngược lại, người trường kỳ sinh hoạt trong bóng tối, sẽ càng trở nên nhạy cảm.

Từ nhỏ Tiết Dao thích ăn cơm ké, thường xuyên đến nhà bạn học cọ tí cơm.

Nhìn ba mẹ bạn học hối thúc con họ làm bài, gọt vỏ táo lại bóc vỏ quýt, ép con ăn nhiều thêm chút rau dưa.

Mấy hình ảnh đó luôn làm Tiết Dao nhỏ tuổi cười ngây ngốc.

Đứa bé không ai yêu thương chỉ có thể nhìn rồi mơ ước.

Mà giờ khắc này, trong mắt Chu di nương ngập tràn tình yêu thương thiêng liêng, tất cả khoá lại trên người Tiết Dao.

Hạnh phúc so với một vạn điểm tẩy trắng còn nhiều và đột ngột hơn. Tiết Dao có chút ngây dại, cúi đầu ăn miếng sủi cảo được Chu di nương đút, trong lúc vội vàng còn cắn phải đầu đũa.

"Ưm!" Tiết Dao lập tức che răng cửa!

Chu di nương bị hành động ngờ ngệch của hài tử làm bật cười, xong quay ra lo lắng bảo Tiết Dao mở miệng nàng xem.

May là không có việc gì, nàng bảo ăn từ từ thôi, tiếp tục kẹp sủi cảo tôm đút hắn ăn.

"Ngươi cũng ăn đi." Tiết Dao đem đũa gắp sủi cảo đến miệng nàng.

"Người Giang Nam chúng ta không thích ăn loại thức ăn này." Chu di nương bèn tìm cớ từ chối, đồ ngon như vậy mà chỉ có tám cái, bảo nàng làm sao ăn được.

Nghe là biết lấy cớ, Tiết Dao muốn cười ra tiếng.

Nói cũng trùng hợp, đời trước hắn cũng là người Giang Tô, ở Nam Kinh, cùng Tô Châu của Chu Di Nương cách nhau không xa, khẩu vị cách biệt không lớn, chỉ là Nam Kinh thiên mặn, Tô Châu thiên ngọt, nhưng sủi cảo rất phổ biến, cũng không ai không thích ăn.

"Đã tới kinh thành thì phải nhập gia tùy tục, không thích ăn cũng phải ăn." Tiết Dao vẫn cố chấp đem đũa đẩy đẩy tới miệng nàng.

Chu di nương quay đầu né tránh, giả vờ không vui: "Ta ăn không quen, mùi này ra không ngửi nổi!"

"Được rồi, vậy cả hai không cần ăn nữa." Tiết Dao cố tình lạnh mặt, dẹp đũa, đem sủi cảo tôm ném lại vào mâm, bưng đồ ăn lên chuẩn bị đi ra ngoài: "Ta đem đưa cho thái thái và đại ca ăn, người phương Bắc bọn họ thích ăn cái này lắm."

"Dao ca nhi!" Chu di nương hoảng hốt.

Tiết Dao quay đầu, nghịch ngợm mà nâng cằm lên: "Làm sao? Nương chịu ăn không?"

Chu di nương run rẩy, Tiết Dao vừa rồi chợt loé một tiếng "Nương" như đâm xuyên qua màng tai, làm đầu nàng ong ong.

Thiếp thị không có hài tử, hài tử nàng sinh phải kêu Trần phu nhân là nương.

"Ngươi kêu bậy bạ cái gì vậy!" Mẹ Tiết Dao đỏ cả hốc mắt.

Kinh hoảng, sợ hãi, còn có mừng như điên, môi nàng run lên, giáo huấn Tiết Dao: "Nương có thể kêu lung tung được ư? Nếu để thái thái nghe thấy..."

"Ta chỉ lén kêu thôi." Tiết Dao đem sủi cảo để lên bàn, nhướn mày nhìn Chu di nương: "Khi có người ngoài chắc chắn sẽ không kêu sai, được không, nương?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro