Chương 8: Hầu Đọc Của Thất Hoàng Tử?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẫu thân Tiết Dao tuy không có chung loại túi thơm, nhưng hắn đã đáp ứng Tịch phi ngày mai sẽ mang đến.

Bởi vì vừa rồi bị doạ quá độ, đầu óc có vẻ bức phá sức giới hạn, vô tình phát hiện bản thân có năng lực đặc thù -- thu hoạch chi tiết cốt truyện trong nguyên tác.

Trước đây hắn cũng bực bội vì điều này. Dù sao chỉ là một quyển tiểu thuyết sảng văn, mắc mớ gì đi nhớ kỹ các loại tình tiết chi cho mệt.

Hắn từng cố nhớ lại một ít cốt truyện, vẫn là trơn tru dễ dàng. Nhưng đến lúc phải đề cập đến chi tiết, đương nhiên phi thường hao tâm tốn sức. Chi tiết càng nhỏ nhặt, hồi tưởng càng khó khăn.

Mới vừa rồi bị sợ hãi tấn công, bản năng Tiết Dao trỗi dậy, bắt đầu thâm nhập vào hồi ức nữ nhi chết non của Đồng phi, trong đầu lập tức xuất hiện đoạn chi tiết: Vây cánh Đồng phi mang mưu đồ bí mật, sao chép qua loại hương liệu phối phương của túi thơm.

Tiết Dao còn có thể tìm móc trong trí nhớ ra cụ thể dược liệu, tỉ lệ và cả cách thức.

Thu hoạch đoạn tình tiết nhỏ trong ký ức này làm hắn cảm thấy chóng mặt đau đầu.

Đây chắc là một loại khả năng đặc thù yêu cầu tiêu hao tinh thần lực. Tiết Dao thậm chí có khả năng thu hoạch được chi tiết sự kiện mà trong nguyên tác không hề đề cập đến.

Sau khi Tiết Dao cáo lui cũng không trực tiếp hồi phủ, định bụng trước lúc trời tối dựa theo phối phương trong đầu, chế ra một món hương liệu có mùi thơm tương đồng, ngày mai mang cho Tịch phi báo cáo kết quả công tác.

Bí phương của túi thơm cũng không phải dược liệu trân quý hiếm thấy, chỉ là đặc biệt ở chỗ tỉ lệ phối hợp và thủ pháp chế dược, nguyên liệu có thể tìm mua ở hiệu thuốc.

Hắn có thể nhờ người của hiệu thuốc hỗ trợ phối chế.

Ngoài ra, Tiết gia có vị bà con nọ, ở sau phố Tiết phủ mở một cửa hàng buôn bán hương liệu, thứ tạo ra mùi hương của bí phương kia, hẳn các cửa hàng hương liệu đều có bán.

Túi thơm này không cần đến phản ứng hoá học, chỉ cần đem nguyên liệu đã được phối mài thành bột, tiếp tục dựa theo tỉ lệ mà làm. Không tốn nhiều thời gian nên có thể nhờ phụ tá của tiệm hỗ trợ đẩy nhanh tiến độ.

Suy tính ổn thoả, Tiết Dao trước tiên tới hiệu thuốc.

Phụ tá tay chân lanh lẹ, theo yêu cầu của hắn mà nghiền nát thảo dược liệu. Sau đó qua thêm các công đoạn nấu chế điều phối, đóng gói hoàn thiện.

Xoay qua lại nửa canh giờ nhưng phí thủ công cũng không thu thêm, chỉ lấy ba trăm văn tiền dược liệu, thương phẩm dân gian giá cả còn rất công đạo.

Ngay sau đó Tiết Dao cầm bí phương đi tiệm hương liệu.

Tiệm hương liệu nhận ra Tiết Dao, vừa thấy mặt liền niềm nở chào hỏi. Nói rằng hương liệu tam phòng đặt vẫn chưa đưa đến, qua hai ngày nữa hẳn quay lại lấy.

Tiết Dao dựa bậc thang mà leo xuống, giả vờ bản thân đang chạy chân cho thái thái, nói với tiểu nhị: "Thái thái có phương thuốc hương liệu mới, tài liệu chi tiết đều có sẵn, phối liệu chắc hẳn cũng có ở đây rồi. Thái thái muốn làm gấp, làm phiền sư phó điều hương đêm nay phối xong."

Nói xong liền đem phối phương đưa cho hắn.

Phối phương này Tiết Dao nhờ tiểu nhị sao chép, tỉ lệ cũng như trọng lượng và quá trình đều viết lại cực kỳ kỹ lưỡng tỉ mỉ.

Tiểu nhị thấy trong phối phương nhiều lần xuất hiện hai chữ 'bí phương ', nhịn không được hỏi Tiết Dao bí phương là chỉ cái gì?

Tiết Dao đem thuốc đã phối chế đâu vào đó đưa cho hắn nói: "Đây là bí phương mà thái thái chi số tiền lớn để mua, cần phải dùng loại điều chế mới, rõ là sốt ruột."

Tiểu nhị trả lời: "Không thành vấn đề, các loại phối liệu đề cập trong tiệm ta đều có. Ngày mai nhị gia đến xem, bọn ta sẽ mau chóng đẩy nhanh tiến độ."

Tiết Dao móc ra một chuỗi tiền đồng, đưa cho hắn, cường điệu lần nữa: "Thái thái cực kỳ sốt ruột. Ngày mai nhất thiết phải phối xong xuôi."

Tiểu nhị vui vẻ ra mặt thu tiền thưởng thêm, đáp ứng rằng tuyệt đối làm thoả đáng.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tiết Dao cầm hương liệu đã phối ổn thoả, ngửi ngửi mùi thấy cơ hồ không có khác biệt, tiến cung với nội tâm tràn đầy tin tưởng.

Tịch phi ngửi qua túi thơm, biết Tiết Dao không nói dối.

Nàng chậm rãi rũ tay xuống, thần sắc cũng không tức giận, chỉ vô thố mà nhìn cỏ cây ngoài điện đến phát ngốc.

Người tỷ muội duy nhất có thể tin tưởng trong cung, vậy mà muốn hãm hại nàng.

Nghĩ tới Đồng phi thường ngày quan tâm nàng như tri kỷ, Tịch phi hít một hơi, nước mắt dường như mất kiểm soát liên tục rơi xuống.

Tiết Dao biết vì sao nàng thương tâm, nhưng diễn phải diễn cho trót, chỉ có thể giả bộ kinh ngạc dò hỏi: "Nương nương làm sao vậy? Chẳng lẽ hương vị không giống nhau?"

Cung nữ đứng bên cạnh nhìn hắn lắc đầu, ra hiệu Tiết Dao đừng nói gì.

Tiết Dao lập tức cúi đầu thối lui hai bước.

Cung nữ nhận lấy túi thơm từ trong tay Tịch phi, phẫn nộ: "Nô tỳ lập tức đi thiêu rụi thứ đồ bỏ này!"

Tịch phi rưng rưng nước mắt lắc đầu: "Đừng thiêu, cứ giữ lại đi. Nếu không khi nàng phát hiện ra, không biết lại tìm biện pháp gì hại ta. Chúng ta chỉ cần giả vờ không biết, đem dược liệu bên trong thay đổi."

Cung nữ gật đầu, thấy Tịch phi bi thương bèn nhỏ giọng khuyên nhủ: "Nương nương không cần đau buồn. Ngài có bệ hạ sủng ái, cần gì để ý loại tiểu nhân thật tình giả ý?"

Tịch phi thần sắc bi thống nói: "Sự sủng ái của bệ hạ có thể duy trì bao lâu? Chung quy ta vẫn là phận bơ vơ không nơi nương tựa."

Nàng hít sâu một hơi, ưu thương nghiêng đầu nhìn về phía Tiết Dao, vươn tay: "Hài tử ngoan, ngươi lại đây."

Tịch phi giơ tay nhấc chân đều mang theo ý tứ, nước mắt còn vươn trên mi, khuôn mặt u sầu lại mang theo tiên khí mười phần, thật xứng với ngũ quan hoàn mỹ tinh tế của nàng. Tiết Dao rốt cuộc biết được mỹ nhân hàng thật giá thật thời cổ đại có bao nhiêu xinh đẹp.

Khó trách hai mươi năm sau còn có một đống vai ác đánh chủ ý lên nàng, nữ nhân này thật sự là mỹ đến xương cốt.

Trước khi xuyên qua, Tiết Dao sống hơn hai mươi nồi bánh cũng chưa từng đỏ mặt với ai, nhưng lúc này lại tim đập thình thịch với Tịch phi.

Bất quá nghĩ đến hậu quả tươi sáng của nhóm pháo hôi khi mơ ước đến nàng, không ai thoát khỏi hình phạt lăng trì xử tử của Ninh Vương, Tiết Dao lập tức trở nên thanh tâm quả dục, chính khí lẫm liệt đi lên trước.

Tịch phi nắm tay hắn, ôn thanh nói: "Ngươi nguyện ý nói cho ta sự thật này không dễ dàng gì. Bây giờ không chỉ giúp ta gỡ bỏ mối nguy, còn giúp ta nhìn rõ nhân tâm. Ngươi muốn ban thưởng thế nào?"

Tiết Dao giả vờ không hiểu lời nàng nói, kinh ngạc: "Giúp cái gì cơ? Tiểu nhân chỉ là ăn ngay nói thật thôi. Mùi hương nương nương dùng xác thật giống nương của ta, ta rất thích mùi này."

Tịch phi câu môi cười, phảng phất đông tan xuân đến, đôi mắt đào hoa sáng ngời nhìn thẳng Tiết Dao hỏi: "Ngươi tên gì? Cha mẹ là người nơi nào? Làm nghề gì?"

Tiết Dao trả lời từng câu.

Tịch phi nghe xong, lại hỏi hắn: "Ngươi có muốn tới bồi lão thất đọc sách không?"

Tiết Dao cả kinh.

Đây là mời hắn đầu nhập dưới trướng đùi vàng đại boss đó!

Thế chẳng phải hắn từ phản diện chuyển qua chính phái?

Vậy cái đuôi với lỗ tai an toàn rồi ư?

Hưng phấn không được bao lâu, Tiết Dao bình tĩnh lại.

Không được.

Trước khi thất hoàng tử thành niên gặp qua rất nhiều kiếp nạn, quân đội bạn hữu chính phái hầu như ngỏm sạch.

Mấy bạn pháo hôi thay nam chủ chắn đao chắn thương nắm tay nhau có thể vòng trái đất mười vòng!

Tiết Dao rất rõ ràng tình tiết trong nguyên tác. Truớc thời điểm đó, tam hoàng tử và đại hoàng tử mới là đùi vàng an toàn nhất, hắn tạm thời không thể chuyển dời trận địa.

Cung nữ thấy hắn do dự, đang muốn quát lớn thì Tịch phi giơ tay ngăn cản.

Tịch phi vẫn ôn nhu như cũ nhìn Tiết Dao: "Bổn cũng thích hài tử không có tâm cơ như ngươi. Nếu nguyện ý tới Thanh Khung Điện, ta có thể cho ngươi gấp ba lần tiền tiêu hàng tháng."

Tuy Tịch phi trước mắt không có thế lực, nhưng dù sao vẫn là mẫu phi của nam chủ long ngạo thiên, Tiết Dao đắc tội không nổi, nhanh chóng đáp lời: "Tiểu nhân cũng muốn phụng dưỡng Tịch phi nương nương và thất hoàng tử. Chỉ là, việc này trước tiên phải cùng gia phụ thương nghị."

Trên mặt Tịch phi lướt qua tia thất vọng.

Tiết Dao vừa nói phụ thân hắn là quan viên Lễ Bộ, nhất định không muốn để nhi tử tới làm hầu đọc của lão thất nhà nàng.

Văn võ cả triều, ai mà không biết lão thất nhà nàng không có mệnh đương trữ quân, muốn đến nhờ cậy, cũng sẽ chỉ tìm đến người tiền đồ lớn nhất là đại hoàng tử.

Dù tính ôm bất chấp thì cũng nên đến cậy nhờ tam hoàng tử. Tóm lại không có phần lão thất. Chỉ biết trách y có nương là người ngoại tộc như nàng.

Tuy Tịch phi thất vọng, nhưng cũng không trách tội Tiết Dao, còn kêu cung nữ cho hắn phong bao tạ lễ.

Sau khi rời khỏi Thanh Khung Điện, Tiết Dao tò mò mở phong bì, phát hiện bên trong là một trương ngân phiếu trị giá năm mươi lượng.

Dựa theo giá hàng Đại Tề, này tương đương với ba nghìn nhân dân tệ á!

Tiểu tiên nữ quả nhiên hào phóng ghê.

Kẹp nách mớ tiền lớn chuẩn bị rời cung, đi nửa đường nghe đến trong đầu vang lên âm thanh nhắc nhở: [Điểm tẩy trắng +95]

Phỏng chừng cung nữ đã đem hương liệu trong túi thơm xử lý sạch sẽ rồi.

Tiết Dao tính tính, 95 điểm tẩy trắng so với trước kia cứu lão thái thái Tiết gia nhiều hơn 20 điểm.

Chẳng lẽ gián tiếp cứu một mạng người thật sự chỉ có thể đạt được 75 điểm tẩy trắng?

Hiện tại tổng cộng là 167 điểm, mở ra thương thành thực phẩm phải tiêu 130 điểm. Như vậy hắn còn dư 37 điểm, có thể dùng tiếp đổi đồ ăn.

Tiết Dao kích động lên, không biết có thể đổi được mấy loại đồ ăn hiện đại không? Ví dụ như que cay gì gì đó.

Hắn gấp gáp không nhịn nổi tăng tốc bước chân, muốn mau mau về nhà nếm thử.

Thời điểm băng qua cửa đông Hoa Hưng Viện, nhìn thấy hai thái giám trông quen mắt đang nghênh diện đi tới.

Đương trị thái giám trong cung không thể tùy tiện chào hỏi. Tiết Dao cũng không chú ý đánh giá, chuẩn bị lướt qua lại bị hai người chặn đường.

Thái giám có vóc dáng cao ráo dùng chất giọng đặc trưng nhẹ nhàng hướng hắn chào hỏi: "Dao nhị gia, Đồng phi nương nương thỉnh ngài đi trong cung nói chuyện. Mời theo hai chúng ta một chuyến."

Tiết Dao sửng sốt, Đồng Phi mời hắn... nói chuyện á?

Đồng Phi căn bản không quen biết hắn luôn?

Chẳng lẽ bên trong nội thị của Tịch phi có nội gián?

Vậy những gì hắn làm trong điện Tịch phi khi ấy, chỉ sợ toàn bộ đều bị Đồng phi biết hết rồi!

Lòng Tiết Dao lập tức lạnh như tờ.

Nói tới phối phương kia của túi thơm là Đồng phi tìm thuật sĩ đặc biệt điều chế, dân gian căn bản không có. Tiết Dao lại nói dối rằng mẫu thân của mình cũng có loại y hệt, bởi vì mang thai nên không thể đeo.

Việc hắn biết bí mật túi thơm rõ như ban ngày!

Muốn giải thích thế nào nữa?

"Nhị gia?" Thái giám gọi hắn một tiếng: "Ngài đừng khẩn trương, nương nương chỉ đơn giản thỉnh ngươi tới vấn đáp mấy câu."

"Um... được." Tiết Dao miễn cưỡng khôi phục bình tĩnh.

Mặc kệ như nào, Đồng phi không có khả năng giết người diệt khẩu, Tiết Dao chính là nhi tử của mệnh quan triều đình.

Nhưng vì vậy, hắn phản bội Đồng phi, chỉ sợ không được ở lại bên người tam hoàng tử nữa.

Phía đại hoàng tử có Tiết Quỳnh, Trần phu nhân không thể để lão gia tìm cách giúp Tiết Dao thêm danh ngạch chen chân vào.

Hắn cười khổ, lần này chỉ sợ thật sự đến làm hầu đọc cho thất hoàng tử.

Trước đó dựa vào công lao bảo vệ lão thái thái, Tiết Dao rất vất vả mà lấy vào tay chút địa vị ở Tiết Phủ. Hiện giờ nếu chạy tới làm hầu đọc cho thất hoàng tử còn chưa tròn bốn tuổi, nhất định sẽ trở thành trò cười trên dưới toàn phủ.

Đặc biệt là Trần phu nhân và nhi tử Tiết Quỳnh, sợ là miệng phải cười đến trật hàm.

Rốt cuộc vẫn không ai biết vị thất hoàng tử béo béo tròn tròn kia tương lại sẽ cướp lấy ngôi vị hoàng đế, bễ nghễ thiên hạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro