⭐️ CHƯƠNG 26 ⭐️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————

Chương 26

Ba cách gọi này, Quý Mộc Miên đều không thích cái nào hết, cũng không biết nên chọn cái nào.

Bé Mị Linh chạy lon ton đến, tay cầm một chiếc lá bồ đề: "Mẹ của em gọi cha là phu quân á, đôi khi còn gọi là đại vương hoặc đồ quỷ nữa~"

Quý Mộc Miên: "..."

Đứa nhỏ xuất hiện thật đúng lúc!

Cũng nhiều chuyện đấy!

Cậu nhẹ nhàng véo má Mị Linh: "Đến giờ ăn rồi, đi gọi các cô chú công nhân ăn cơm thôi."

Trong khoảng thời gian miếu Thành Hoàng được sửa chữa, Quý Mộc Miên sẽ chịu trách nhiệm lo bữa ăn, cậu đặt nhà hàng bên cạnh mang cơm trưa và tối đến. Các công nhân và người của nhà hàng đều là hàng xóm quanh đây, chỉ mất vài ngày Quý Mộc Miên đã thân thiết với mọi người, và mọi người cũng rất thích bé Mị Linh.

Bé Mị Linh: "Vâng ạ~"

Quý Mộc Miên nhìn theo bé chạy lon ton ra sân trước, quay lại thì thấy Bùi Cửu Cảnh đang nhìn cậu với ánh mắt sâu thẳm, như thể đang chờ cậu quyết định cách xưng hô.

Quý Mộc Miên: "...Để em nghĩ thêm đã."

Bùi Cửu Cảnh chăm chú nhìn khuôn mặt đẹp trai của cậu, giọng nói nhẹ nhàng: "Được."

Chữ "được" này khác với cách nũng nịu của bé Mị Linh, âm cuối mang theo chút dịu dàng, khiến tai Quý Mộc Miên hơi nóng lên.

"Đi thôi, chúng ta cũng đi ăn cơm!" Cậu dẫn Bùi Cửu Cảnh ra sân trước.

Thức ăn ở nhà hàng cũng khá ngon, thời gian này cậu cũng không nấu nướng, mà cùng ăn với công nhân.

"Ừ." Bùi Cửu Cảnh gật đầu, bước đi cùng Quý Mộc Miên.

Là chủ nhân của Minh Phủ, tất nhiên là hắn không cần phải ăn uống, nhưng vì để được ở bên vợ nhà mình, hắn ăn một bữa cơm nhân gian thì có sao đâu.

Quý Mộc Miên cảm nhận áp lực từ chiều cao của hắn, nhưng cũng không thấy khó chịu: "Có muốn gọi nhân viên của anh qua ăn cùng không?"

Dù sao đó cũng là thuộc hạ của Bùi Cửu Cảnh, qua ăn cơm chung cũng không có gì sai.

Cậu rất có ý thức với vai trò chủ nhà của mình.

Bùi Cửu Cảnh khẽ cười: "Không vội, đợi em quen với việc chúng ta đã kết hôn rồi hẵng nói."

Những người đó cơ bản đều không phải con người, cũng không cần ăn uống, nhưng Miên Miên của hắn đã mời thì chẳng ai dám từ chối.

Quý Mộc Miên cảm thấy ấm lòng.

Mặc dù trong lòng cậu đã xem thuộc hạ của Bùi Cửu Cảnh là người nhà, nhưng quả thật cậu chưa quen với việc mình đã kết hôn, đối diện với thuộc hạ của Bùi Cửu Cảnh cũng có chút ngại ngùng, mà Bùi Cửu Cảnh sẵn lòng cho cậu thời gian, thật sự rất chu đáo.

Bùi Cửu Cảnh bỗng nhiên đưa tay lên, xoa đầu cậu, giống như cách cậu xoa đầu Mị Linh, mang theo sự cưng chiều: "Chúng ta từ từ thôi."

Là một kẻ độc thân cả mấy chục ngàn năm, làm sao hắn có thể không nóng lòng chứ.

Nhưng hắn đã học được rất nhiều kiến thức để theo đuổi vợ, biết rằng vợ là phải từ từ dỗ dành, hắn có đủ kiên nhẫn.

Cũng giống như việc hắn muốn người trước mặt gọi mình là chồng, nhưng hắn không vội, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày... ở một nơi khác...

Không biết nghĩ đến điều gì, yết hầu của Bùi Cửu Cảnh khẽ động, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.

·

Ăn xong, công nhân rời đi, miếu Thành Hoàng trở nên yên tĩnh, cách một bức tường, bên ngoài đường phố vẫn náo nhiệt, có tiếng trẻ con chơi đùa, tiếng người lớn trò chuyện, thậm chí có cả tiếng nhạc từ xe phun nước vọng lại, nhưng bên trong miếu lại là một thế giới riêng, yên tĩnh và thanh bình.

Bé Mị Linh xoa cái bụng no căng của mình, nói: "Anh trai, anh dâu, em về phòng nhé~"

Mẹ đã dạy bé, tuyệt đối không được quấy rầy anh trai và anh dâu khi họ ở cùng nhau, bé rất nghe lời đó.

Bé ôm chiếc điện thoại trẻ em mà Quý Mộc Miên đã mua cho, vui vẻ về phòng.

Quý Mộc Miên vội gọi: "...bé Linh, em chỉ được chơi nửa tiếng thôi nhé!"

Dù không biết hồn thể chơi điện thoại có hại mắt hay không, nhưng các bậc cha mẹ ở nhân gian đều nhắc nhở con cái như vậy, cậu cứ làm theo thôi.

"Em biết rồi~" Giọng của bé Mị Linh vọng lại từ xa.

Quý Mộc Miên nghe giọng nói ngọt ngào của bé, cảm nhận không khí nhộn nhịp bên ngoài, khóe môi vô thức cong lên thành một nụ cười đẹp.

Dù bé Mị Linh mới đến bên cạnh cậu có vài ngày, nhưng bé đã là người thân của cậu rồi.

Có người thân bên cạnh, cuộc sống thế này, thật tốt biết bao!

Cậu vừa quay đầu lại, liền thấy một người thân có quan hệ pháp luật khác của mình đang đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn cậu.

Bùi Cửu Cảnh: "Đi dạo nhé?"

Quý Mộc Miên vừa ăn xong cảm thấy hơi no, gật đầu: "Được thôi."

Hai người bước lên hành lang sân trước, chậm rãi đi về phía sân sau.

Trong sân không bật đèn, nhưng ánh trăng trên trời rất đẹp, xung quanh yên tĩnh, Quý Mộc Miên nghe được tiếng bước chân của người bên cạnh, lòng bỗng cảm thấy bình yên.

Cậu đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: "Em vẫn chưa công khai việc chúng ta đã kết hôn, anh... có để ý không?"

Thực ra không phải cậu không muốn công khai, nhưng cậu lo rằng có thể một ngày nào đó sợi dây nhân duyên giữa cậu và Bùi Cửu Cảnh sẽ đứt, đến lúc đó ly hôn sẽ rất ngượng ngùng.

Bùi Cửu Cảnh dừng lại, rũ mắt nhìn cậu: "Không để ý."

Hắn dừng một chút, "Em có để ý nếu tôi dùng giấy chứng nhận kết hôn làm ảnh đại diện không?"

Quý Mộc Miên: "...À, không để ý."

Dù sao thì vòng bạn bè của cậu và Bùi Cửu Cảnh cũng không hề liên quan đến nhau.

Cậu chợt nhớ ra mình từng định chụp ảnh chung với Bùi Cửu Cảnh để làm ảnh đại diện cho hắn.

Vừa hay hai người đi đến nơi có đèn ở sân sau, cậu nhìn Bùi Cửu Cảnh: "Chúng ta chụp một tấm ảnh chung nhé?"

Dường như Bùi Cửu Cảnh không hiểu tại sao đột nhiên cậu lại đưa ra yêu cầu này, nhưng cũng không từ chối.

Rất nhanh hai người đã tự sướng một bức ảnh, Quý Mộc Miên gửi qua cho hắn: "Để anh làm ảnh đại diện."

Bùi Cửu Cảnh hơi ngạc nhiên, rồi mỉm cười: "Được."

Trong ảnh, hai người trông thật xứng đôi.

Bùi Cửu Cảnh rất hài lòng, lập tức đổi ảnh đại diện.

Quý Mộc Miên do dự một chút, đối phương đã đổi ảnh đại diện, cậu có nên đổi hay không đây?

Nhưng nếu làm vậy, mối quan hệ giữa cậu và Bùi Cửu Cảnh cũng sẽ lộ ra.

Bùi Cửu Cảnh bất ngờ lên tiếng: "Đi thôi."

Hắn cắt đứt dòng suy nghĩ của Quý Mộc Miên, không để cậu nghĩ ngợi lung tung, giúp cậu thoát khỏi tình huống khó xử.

Quý Mộc Miên cảm nhận được sự chu đáo của hắn, lòng mềm mại, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

***

Rất nhanh, hai người đã đến trước cửa phòng của Quý Mộc Miên.

"Vậy em vào trước đây." Quý Mộc Miên chào tạm biệt người đàn ông.

Bùi Cửu Cảnh đứng tại chỗ nhìn cậu, không có ý định rời đi.

Quý Mộc Miên giật mình.

Người đàn ông này..... chắc không phải là muốn... động phòng chứ?

Bùi Cửu Cảnh: "Lát nữa Tạ Thập Tam sẽ đưa Đường Minh Nguyệt đến, tôi sẽ đợi cùng em."

Quý Mộc Miên nhớ ra chuyện này, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần không phải động phòng, thì cái gì cũng dễ nói.

Nhưng mà không thể đứng chờ mãi ở trong sân được, Quý Mộc Miên cũng không khách sáo, mời Bùi Cửu Cảnh vào phòng bên cạnh ngồi, đó là nơi cậu mở phát sóng trực tiếp, giống như một phòng làm việc vậy.

Vừa vào phòng, Quý Mộc Miên mới nhận ra rằng đây là lần đầu tiên cậu và Bùi Cửu Cảnh ở một mình trong cùng một căn phòng sau khi kết hôn. Bùi Cửu Cảnh đứng ngay bên cạnh, thậm chí cậu còn có thể nghe thấy tiếng thở của người đàn ông, bỗng dưng cậu cảm thấy có chút căng thẳng, không biết nên bắt đầu cuộc trò chuyện thế nào.

Ánh mắt Bùi Cửu Cảnh lướt qua gương mặt cậu, mỉm cười, hỏi: "Em muốn học vẽ bùa phải không?"

Quý Mộc Miên gật đầu, cậu định buổi tối sẽ tập vẽ bùa.

Bùi Cửu Cảnh: "Tôi có thể dạy em."

Quý Mộc Miên hơi ngạc nhiên, nhớ ra người đàn ông này chính là Minh chủ (chủ nhân Minh Phủ), nếu dạy cậu vẽ bùa thì có vẻ như hơi lãng phí tài năng, cậu định từ chối, nhưng sau đó lại nghĩ rằng nếu không vẽ bùa, cậu sẽ chỉ có thể trò chuyện ngượng ngùng với Bùi Cửu Cảnh, chi bằng tìm việc gì đó để làm thì hơn.

Vì vậy, cậu đồng ý: "Được thôi."

Trên bàn có sẵn chu sa, giấy vàng và bút mực mà ông nội để lại, Quý Mộc Miên nhớ lại những gì đã đọc trong hai cuốn sách, nhẩm lại các câu chú, từ từ vẽ nét đầu tiên.

...Hình như không ổn, nét đầu tiên không được trôi chảy.

"Tập trung, bình tĩnh." Bùi Cửu Cảnh ở bên cạnh nhắc nhở cậu.

Quý Mộc Miên bình tĩnh lại, nhẩm lại các câu chú, dần dần, cậu cảm thấy mình như hòa vào trong mực và giấy, từng nét vẽ liền mạch, một đường nước chảy mây trôi, cuối cùng việc tích tụ năng lượng và kết thúc cũng diễn ra rất suôn sẻ, hoàn thành chỉ trong một lần.

"Thành công rồi!" Cậu phấn khích nhìn về phía Bùi Cửu Cảnh.

Bùi Cửu Cảnh thấy bộ dáng của cậu như đang chờ được khen ngợi, khóe môi nhẹ nhàng cong lên: "Rất giỏi."

Cũng không phải hắn dỗ dành gì Quý Mộc Miên, mà vẽ bùa thật sự không phải là chuyện dễ dàng, nhất là trong thời kỳ linh khí hiếm hoi như hiện nay. Ngay cả những đệ tử có tài năng vượt trội từ các môn phái lớn cũng phải trải qua nhiều lần thất bại mới có thể tích tụ năng lượng và hoàn thành việc vẽ bùa, trường hợp thành công ngay lần đầu như Quý Mộc Miên là rất hiếm, điều này phần lớn là do công đức dày đặc trên người cậu.

Tất nhiên, Quý Mộc Miên không biết điều này.

"Em cứ tưởng việc này sẽ rất khó." Cậu cầm tờ bùa, nhìn từ trái sang phải, vui mừng khôn xiết, "Em sẽ vẽ thêm vài tờ nữa, ngày mai gửi cho đạo diễn La, để anh ấy chuyển cho cảnh sát!"

Bùi Cửu Cảnh lại khen ngợi: "Em làm rất tốt."

Vẽ bùa tiêu hao rất nhiều hồn lực (năng lượng linh hồn), có những đạo sĩ chỉ vẽ một tờ bùa đã phải nghỉ ngơi khá lâu, nhưng Bùi Cửu Cảnh không ngăn Quý Mộc Miên vẽ tiếp, vì hắn biết Quý Mộc Miên có thể chịu đựng được.

Được Minh chủ khen ngợi, Quý Mộc Miên không khỏi có hơi đắc ý: "Sau này khi em giỏi hơn rồi, em sẽ không cần livestream nữa, có thể trực tiếp bán bùa để kiếm tiền cho miếu Thành Hoàng luôn."

Bùi Cửu Cảnh nhìn khuôn mặt xinh đẹp như vẽ của cậu dưới ánh đèn sáng,: "Em muốn kiếm tiền à?"

"Tất nhiên rồi." Quý Mộc Miên không nghĩ ngợi mà trả lời ngay, ai lại không muốn kiếm tiền chứ!

Bùi Cửu Cảnh như đang suy nghĩ: "Theo quy định của loài người, sau khi kết hôn, chồng nên giao nộp tài sản."

Quý Mộc Miên: "Hả?"

Bùi Cửu Cảnh: "Tài sản của tôi ở dưới Minh Phủ, tôi sẽ mang hết lên cho em."

Là lỗi của hắn, đáng lẽ ngày làm thủ tục kết hôn hắn nên giao nộp tài sản cho vợ.

Quý Mộc Miên: !!!

Tài sản của chủ nhân Minh Phủ chắc chắn rất nhiều... rất nhiều nhỉ?

Cậu không dám nhận đâu!

"Không cần, không cần." Cậu vội vàng xua tay, "Tiền em kiếm bây giờ đã đủ dùng rồi."

Thực ra cậu cũng không cần quá nhiều tiền, ngoài khoản vay học phí hàng tháng và gửi tiền cho trại trẻ mồ côi, cậu không có chi tiêu nào khác. Ba lần phát sóng trực tiếp đã kiếm được khá nhiều tiền, sau khi sửa chữa xong miếu Thành Hoàng vẫn còn dư, cậu sẽ quyên góp số tiền đó để tích công đức cho ông nội, cậu không có ý định sử dụng số tiền đó cho bản thân.

Bùi Cửu Cảnh nhìn cậu một cách sâu sắc, không nói gì thêm.

***

Sau khi Quý Mộc Miên vẽ xong năm tờ bùa, Tạ Thập Tam cũng đưa Đường Minh Nguyệt đến.

— Thực tế, âm hồn không thể vào miếu Thành Hoàng, là Tạ Thập Tam đã dùng một số biện pháp để cho cô ấy vào.

Đường Minh Nguyệt đã bị trấn áp mười năm, hồn thể rất yếu ớt, cô ấy đã nghe Tạ Thập Tam kể về việc Quý Mộc Miên cứu mình trên đường đến đây, nên khi vừa nhìn thấy Quý Mộc Miên, cô ấy liền quỳ xuống: "Quý đại sư, cảm ơn ngài đã cứu tôi!"

Nếu không nhờ Quý Mộc Miên phát hiện oan khuất của cô và nhờ Tạ Thập Tam cứu cô, thì đời này có lẽ cô cũng không bao giờ thoát khỏi nơi bị kết âm hôn đó, cuối cùng còn bị hồn phi phách tán.

Khi rời khỏi nơi kết âm hôn, trận pháp trấn áp cô đã bị phá vỡ, Tạ Thập Tam nói với cô rằng gia đình đã mua tro cốt của cô và pháp sư trấn áp cô đều sẽ phải chịu sự phản phệ, điều này khiến oán khí trong lòng cô giảm đi phần nào.

Quý Mộc Miên vội vàng đến đỡ cô: "Không cần cảm ơn tôi, là do Chu Dật làm nhiều việc ác, đổi lại là người khác cũng sẽ cứu chị thôi."

Tay cậu còn chưa chạm vào Đường Minh Nguyệt, thì đã bị Bùi Cửu Cảnh giữ lại.

Quý Mộc Miên: ?

Bùi Cửu Cảnh dịu dàng nói: "Trên người em có công đức, sẽ làm cô ấy bị thương."

Đây là lần đầu tiên Quý Mộc Miên biết mình có công đức, cậu hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cậu đã giúp được vài người qua ba lần phát sóng trực tiếp, có lẽ công đức là từ đó mà ra.

Cậu gật đầu, quay sang Đường Minh Nguyệt: "Chị đứng dậy đi."

Nhưng Đường Minh Nguyệt không đứng lên, ngược lại còn cúi đầu chạm đất, quỳ càng thấp hơn: "Tôi còn một yêu cầu nữa, tôi muốn đi tìm Chu Dật báo thù."

Trên đường cô không dám xin Tạ Thập Tam, đây chính là Bạch Vô Thường, âm hồn nào gặp Bạch Vô Thường mà không sợ chứ! May mắn là khi Bạch Vô Thường cứu cô đã không dùng dây xích, nếu không cô đã sợ đến bay mất hồn rồi!

Mà cô cũng cảm nhận được khí thế như núi áp của người đàn ông cao lớn bên cạnh Quý Mộc Miên, cô càng không dám nhìn thẳng.

Cô chỉ có thể cầu cứu Quý đại sư, vì cô biết Quý đại sư là người rất tốt bụng, nếu Quý đại sư có thể nhờ Bạch Vô Thường cứu cô, thì địa vị của Quý đại sư ở Âm phủ cũng không thấp.

Quý Mộc Miên ngây người, theo bản năng nhìn về phía Bùi Cửu Cảnh.

Không biết Địa Phủ có cho phép quỷ hồn tìm người sống để báo thù hay không.

Bùi Cửu Cảnh nhìn về phía Tạ Thập Tam.

Tạ Thập Tam: "Cô có thể đi dạy dỗ Chu Dật, nhưng không thể giết hắn ta, nếu không sẽ làm tổn hại đến âm đức của cô, ảnh hưởng đến việc đầu thai của cô. Khi hắn ta xuống địa ngục, Địa Phủ sẽ tự xử lý."

Ban ngày cảnh sát đã đưa Chu Dật và Bào Hưng Hải đến Cục Quản Lý Đặc Biệt, cục đã xác nhận tội trạng của hai người, họ đã bị đưa về trại giam, chỉ chờ phán quyết. Án tử hình của Chu Dật là không thể tránh khỏi, sau khi hắn ta chết, chờ đợi hắn ta chính là sự trừng phạt của mười tám tầng địa ngục.

Đường Minh Nguyệt nghĩ một lát, có thể hành hạ Chu Dật mỗi ngày cũng đủ để trút giận rồi.

"Cảm ơn!" Cô lại quỳ xuống cúi lạy, sau đó đứng dậy đi về thành phố nơi Chu Dật đang ở.

Cô đã không thể chờ đợi được để dạy dỗ Chu Dật và Bào Hưng Hải rồi!

Không lâu sau đó, trong một nhà giam ở thành phố bên cạnh, vang lên những tiếng la hét đau đớn của Chu Dật và Bào Hưng Hải.

Sau khi Đường Minh Nguyệt rời đi, Quý Mộc Miên nhìn Tạ Thập Tam: "Cảm ơn anh."

"Anh dâu đừng khách sáo." Tạ Thập Tam là một anh chàng đẹp trai có vẻ ngoài nghiêm túc, "Khi nào anh dâu mới chính thức gặp mặt mọi người? Mấy tên kia đang chờ để bái kiến anh dâu đấy!"

Dù nghiêm túc, nhưng nói hơi nhiều.

Quý Mộc Miên: ... À.

Cậu lại nhìn về phía Bùi Cửu Cảnh.

Bùi Cửu Cảnh nhàn nhạt nhìn qua thuộc hạ.

Tạ Thập Tam: "... Thuộc hạ xin cáo lui."

Hắn từ từ, từ từ biến mất trong màn đêm, trước khi biến mất, ánh mắt đầy ai oán ấy vẫn dán chặt vào trên người sếp mình.

Quý Mộc Miên: "..."

Ai mà ngờ được Bạch Vô Thường nổi tiếng lại là một người vừa nghiêm túc vừa hài hước thế này!

Bùi Cửu Cảnh lắc đầu, rũ mắt nhìn cậu: "Muộn rồi, em nghỉ ngơi đi."

Đêm đã khuya, bé Mị Linh ở phòng bên cạnh đã ngoan ngoãn đi ngủ từ lâu.

Đêm nay Quý Mộc Miên đã học được cách vẽ bùa, lại thấy Tạ Thập Tam cứu được Đường Minh Nguyệt, hơn nữa còn có Bùi Cửu Cảnh bên cạnh, cậu rất vui, mỉm cười nhìn hắn: "Em đưa anh về nhé?"

Bùi Cửu Cảnh nhìn nụ cười rạng rỡ của cậu, cổ họng hơi nghẹn lại, không nhịn được mà dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào mặt cậu, giọng khàn khàn: "Không cần."

Quý Mộc Miên bị cái chạm nhẹ bất ngờ này làm cho có chút sững sờ, nhưng cậu không thấy khó chịu, thậm chí còn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhanh đến mức không bình thường.

"Ngủ ngon." Cuối cùng, cậu nghe thấy người đàn ông nói hai từ này rồi rời khỏi phòng.

Quý Mộc Miên ôm lấy ngực mình, nơi trái tim vẫn còn đang đập loạn nhịp, lẩm bẩm: "... Ngủ ngon."

***

Đêm đó, Quý Mộc Miên chìm vào giấc ngủ với nụ cười trên môi. Cả ngày hôm nay cậu đều rất vui vẻ, cậu biết đó là bởi vì Bùi Cửu Cảnh thực sự đã chuyển đến Đồng Thành, cùng cậu ăn cơm, dạy cậu vẽ bùa, và nói chúc ngủ ngon trước khi cậu đi ngủ. Đây là cuộc sống mà cậu không dám nghĩ tới khi còn độc thân.

Ông nội xuất hiện trong giấc mơ, đánh giá cậu: "Tâm trạng cháu rất tốt nhỉ?"

Quý Mộc Miên cười mà không nói gì.

Ông nội: "Ta đến gặp cháu là để nói với cháu, miếu Thành Hoàng bây giờ là tài sản của cháu, tất cả số tiền cháu kiếm được đều có thể tự do sử dụng."

Quý Mộc Miên: ?

Nhưng cậu luôn nghĩ rằng mình đang làm việc cho miếu Thành Hoàng!

Thậm chí cậu đã thuê người có chuyên môn để giúp nộp thuế, quản lý tài chính, để có thể giải trình với ông nội.

Ông nội nhìn cậu với ánh mắt như thể sao cậu lại ngốc đến thế: "Cháu muốn làm việc không công à? Cháu đang đợi ta trả lương cho cháu sao? Nhưng miếu Thành Hoàng đã được giao cho cháu thừa kế rồi, cháu là chủ nhân, số tiền cháu kiếm được là của cháu."

Quý Mộc Miên: "..."

Vậy là số tiền mấy chục triệu kiếm được từ ba lần phát sóng trực tiếp đều là của cậu sao?

Bỗng nhiên cậu giàu lên chỉ sau một đêm?

"Nhưng... nhưng cháu không cần nhiều tiền như vậy..." Cậu thành thật nói.

Ông cụ tặc lưỡi: "Tiền là của cháu, cháu muốn quyên góp hay vứt đi đều tùy cháu, dù sao ta cũng không cần." Ông ngừng một chút, "Còn nữa, việc tu sửa miếu Thành Hoàng cũng không cần phải gấp, cháu có thể kéo dài mười hay tám năm cũng không vấn đề gì."

Quý Mộc Miên kinh ngạc.

Hóa ra có thể kéo dài đến mười hay tám năm sao!

Ông cụ lặng lẽ ngước nhìn trời.

Vị Minh chủ nào đó vừa mới tìm ông, hỏi xem có phải ông đang bạc đãi cháu của mình hay không. Ông hoảng hồn, sau khi hỏi rõ thì mới biết cháu của ông một lòng muốn kiếm tiền, trong khi Minh chủ thì lo lắng cho vợ, nghi ngờ ông ngược đãi cháu mình.

Ông cảm thấy rất oan ức và tủi thân.

Ông đã đem miếu Thành Hoàng cho cháu mình thừa kế rồi, là để cháu mình tự làm chủ, nhưng cháu ông ngốc đến mức tưởng mình chỉ là người làm thuê.

Giờ ông đã nói rõ mọi chuyện, chắc hẳn Minh chủ sẽ không trách ông nữa.

Ông lặng lẽ lau mồ hôi trên trán, nhấn mạnh lần nữa rằng Quý Mộc Miên có thể tự do sử dụng mọi khoản tiền của miếu Thành Hoàng, rồi rời đi.

Quý Mộc Miên: "..."

***

Sáng hôm sau, Bùi Cửu Cảnh mang bánh bao nhỏ và sữa đậu nành nóng hổi đến làm bữa sáng.

Quý Mộc Miên và bé Mị Linh ăn rất ngon lành.

Bé Mị Linh nuốt miếng bánh cuối cùng, giọng trẻ con nói: "Anh ơi, anh dâu thật tốt ~ Bánh bao nhỏ thật ngon ~"

Trên gương mặt Bùi Cửu Cảnh không có quá nhiều cảm xúc, chỉ có khóe môi cong lên thể hiện tâm trạng của hắn đang rất tốt.

Quý Mộc Miên cười thầm.

Cậu cũng rất vui, không phải vì tối qua ông nội đã giao quyền kiểm soát tài chính của miếu Thành Hoàng cho cậu, mà là vì cậu cảm thấy những ngày như thế này rất đáng mong chờ. Cậu vừa uống sữa đậu nành Bùi Cửu Cảnh mang đến, vừa lên kế hoạch cho hành trình hôm nay.

Chút nữa thợ sẽ đến làm việc, chắc khoảng 11 giờ trưa thì phú bà Tinh Tinh sẽ đến, cậu đã liên hệ với công ty chuyển phát để gửi bùa hộ mệnh cho đạo diễn La, buổi chiều tạm thời không có kế hoạch gì, có lẽ cậu sẽ thử vẽ bùa mọc tóc lần nữa.

Bùi Cửu Cảnh gắp chiếc bánh bao nhỏ cuối cùng vào bát cậu.

Quý Mộc Miên thu hồi suy nghĩ, mỉm cười với hắn: "Cảm ơn."

Bùi Cửu Cảnh lắc đầu, sau một lúc lâu, ánh mắt mới rời khỏi gương mặt cậu, dường như vô tình nói: "Hôm nay tôi không có việc gì."

Quý Mộc Miên: ?

Bùi Cửu Cảnh phải nói rõ hơn: "Tôi muốn ở lại đây với em, được không?"

Quý Mộc Miên cười: "Tất nhiên là được!"

Vừa hay buổi chiều cậu muốn vẽ bùa mọc tóc, có người đàn ông này ở bên cạnh chỉ dẫn, cậu nhất định sẽ thành công!

Bùi Cửu Cảnh: "..."

Vợ coi hắn như công cụ, nhưng hắn vẫn rất vui vẻ.

---

Ngoài dự đoán của Quý Mộc Miên, trước khi Tinh Tinh đến, đại diện công ty của Vương Chí Khải cùng với cảnh sát đã bắt giữ Vương Chí Khải đến đây, mang theo một lá cờ thưởng cho cậu.

Quý Mộc Miên: "..."

Bỗng nhiên có thêm hai lá cờ thưởng!

Cậu có nên mở một khu vực riêng trong đại sảnh để trưng bày cờ thưởng không nhỉ?

...Miếu Thành Hoàng vừa có thần Thành Hoàng, vừa có cờ thưởng, thật là thú vị ha.

Lúc Tinh Tinh đến, vừa đúng lúc cảnh sát rời đi, cô vỗ trán đầy tiếc nuối: "Sao mình lại không nghĩ đến việc tặng cờ thưởng nhỉ?"

Thực ra, điều này không quan trọng lắm, chỉ cần thành tâm cúng bái thần Thành Hoàng là được.

Tinh Tinh cũng không ngần ngại, sau khi cúng bái xong, liền quyên góp 5 triệu cho miếu Thành Hoàng.

Quý Mộc Miên: ???

Khoản tiền này có vẻ quá lớn rồi!

Anh Hành cũng đi cùng cô thì lại không ngạc nhiên mấy: "Quý đại sư, cậu không cần khách sáo đâu. Lần đầu cô ấy gặp tên cặn bã Chu Dật kia thì đã tặng cho hắn một chiếc xe trị giá 6 triệu rồi."

Quý Mộc Miên: ...

Nghe vậy cậu liền hiểu ra.

Tinh Tinh cười tươi: "Nếu không phải sợ ngài không nhận, tôi còn muốn tặng gấp đôi."

Quý Mộc Miên: "...Cô có thể quyên góp làm việc thiện, cũng giống nhau mà."

Tinh Tinh nghiêm túc gật đầu đồng ý.

Sau đó, Quý Mộc Miên kể với cô về việc chị Đường được cứu.

Tinh Tinh: "Tiếc là chị ấy không có ở đây, nếu không chúng tôi có thể gặp mặt một lần."

Cô và Đường Minh Nguyệt đều là nạn nhân, chỉ khác là cô may mắn hơn, không bị Chu Dật hại chết.

Quý Mộc Miên: "Chị ấy nói tối nay sẽ đến, nếu hôm nay cô ở lại, chắc sẽ gặp được."

Tinh Tinh: "Tốt quá! Dù sao tôi cũng có thời gian mà."

Sau đó, cô lại nói về diễn biến sau buổi livestream hôm qua, việc Chu Dật và Bào Hưng Hải lừa hôn đã lên hot search, mọi người đều đang chỉ trích hành vi đã là đồng tính mà còn lừa hôn của bọn họ.

Tinh Tinh: "Nhưng độ hot vẫn không bằng việc vợ của đạo diễn La ngoại tình."

Hôm qua, quẻ đầu tiên của Quý Mộc Miên chính là vợ của đạo diễn La ngoại tình với mấy chàng trai trẻ, sau một đêm, mọi người vẫn còn đang suy đoán mấy chàng trai đó là ai.

Các đề tài trong giới giải trí luôn thu hút hơn.

Tinh Tinh: "Theo tôi thấy, nhan sắc của mấy tên tiểu thịt tươi trong giới giải trí cũng chỉ có như vậy, không bằng Quý đại sư đâu!"

Ánh mắt cô đột nhiên dừng lại trên người Bùi Cửu Cảnh đang đứng bên cạnh Quý Mộc Miên.

Từ khi bước vào cửa, cô đã chú ý đến người đàn ông cao lớn, điển trai đứng cạnh Quý đại sư, người đàn ông này có vẻ ngoài còn đẹp hơn các nam minh tinh trong giới giải trí, người này luôn im lặng đứng cạnh Quý đại sư, nhìn qua có vẻ mối quan hệ giữa họ rất thân thiết.

Cô nhìn họ với ánh mắt phấn khích, định tìm hiểu mối quan hệ giữa hai người.

Đột nhiên, một dì khoảng 50 tuổi xông vào: "Tiểu Miên, một người thân của nhà dì bị trúng tà, nhờ cháu giúp đỡ đi cứu chị ấy!"

Quý Mộc Miên nhìn lại, hóa ra là Dì Hồ, cán bộ của văn phòng khu phố.

Nhìn thần sắc của bà, có vẻ người thân của bà đang rất nguy kịch.

"Được, để cháu đi với dì." Cậu quay đầu nhìn Tinh Tinh và anh Hành, "Hai người..."

"Chúng tôi cũng muốn đi cùng." Cả hai người đồng thanh.

Quý Mộc Miên: "..."

Dì Hồ cũng không ngại hai người họ đi theo xem, hai người này vừa nhìn là biết bạn của Quý Mộc Miên, không có gì phải tránh né.

"Đi nào!" Dì Hồ hối hả dẫn Quý Mộc Miên chạy ra ngoài.

Tinh Tinh và anh Hành nhanh chóng theo sát.

Bùi Cửu Cảnh đi cuối cùng, bước chân không nhanh không chậm, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy tốc độ của hắn không hề chậm hơn những người khác.

***

Nhà của người thân Dì Hồ chỉ cách hai con phố, trên đường đi bà kể với Quý Mộc Miên về tình trạng của người thân mình. Người gặp nạn là chị họ của bà, sáng nay bà ấy vẫn còn khỏe mạnh, nhưng nửa giờ trước, khi bà ấy chuẩn bị ra ngoài mua thức ăn thì đột nhiên ngất xỉu, hai phút sau tỉnh lại, trông cứ như bị quỷ ám, khi thì nói nhảm, khi thì khóc lóc, khi thì tự đánh mình.

"Chị ấy chắc chắn bị trúng tà rồi." Dì Hồ lo lắng nói.

Quý Mộc Miên: "Đi xem thử sẽ biết thôi."

Nào ngờ khi họ đến nhà chị họ của Dì Hồ, chồng của bà ấy lại mời một đạo sĩ trẻ khác đến.

"Anh rể, chẳng phải em đã nói em sẽ mời đại sư giúp rồi sao, anh cũng đã đồng ý rồi mà?" Dì Hồ không hài lòng nhíu mày.

Người ta thường nói một việc không nên làm phiền hai thầy, mời cùng lúc hai vị đại sư là sự thiếu tôn trọng và thiếu lòng tin với cả hai bên.

Anh rể của bà họ Phương, ông Phương ngượng ngùng cười: "Em nói sẽ mời chủ nhân của miếu Thành Hoàng đến... Ai mà không biết ông già Quý ở miếu Thành Hoàng là một kẻ lừa đảo, chẳng biết gì cả!"

Quý Mộc Miên:?

Ông nội của cậu là thần Thành hoàng, sao lại bị nói là kẻ lừa đảo được?

Nào ngờ Dì Hồ lại không phản bác điều này, mà chỉ chỉ vào cậu nói: "Đây là Tiểu Miên, cháu trai của ông Quý, đừng thấy nó trẻ, ông chủ Hoàng của tiệm hương hỏa đã nói Tiểu Miên có tài thật, không giống như ông Quý chỉ là cái gối thêu hoa."

Quý Mộc Miên: ???

Hóa ra trong mắt hàng xóm, ông của cậu chỉ là cái gối thêu hoa sao?

Ông Phương có chút do dự: "Mặc dù là ông chủ Hoàng giới thiệu, nhưng chúng ta chưa từng thấy Tiểu Miên thể hiện bản lĩnh mà..." Ông chỉ vào đạo sĩ trẻ đứng bên cạnh mình, "Đây là Trương Thanh Vân, thiên sư của Long Hổ Sơn. Trương tiểu thiên sư là đại đệ tử đích truyền của chưởng môn Long Hổ Sơn hiện nay, danh tiếng lẫy lừng trong giới huyền học. Lần này nếu không phải cậu ấy tình cờ đi qua Đồng Thành, anh cũng không có cơ hội mời được."

Ý trong lời nói của ông là ông vẫn tin tưởng Trương Thanh Vân hơn.

Điều này cũng không khó hiểu, vì danh tiếng của Long Hổ Sơn lớn hơn rất nhiều so với miếu Thành Hoàng ở Đồng Thành.

Nghe vậy, Dì Hồ không khỏi do dự.

Mặc dù bà tin vào đánh giá của ông chủ Hoàng, nhưng bà cũng chưa từng thấy Quý Mộc Miên ra tay, không chắc chắn rằng Quý Mộc Miên có thực sự giỏi hay không, còn Trương tiểu thiên sư của Long Hổ Sơn nghe qua đã thấy rất lợi hại rồi...

"Tiểu Miên, cái này..." Bà nhìn Quý Mộc Miên với vẻ khó xử, ý tứ rất rõ ràng, có lẽ việc này phải nhường cho Trương tiểu thiên sư.

Quý Mộc Miên cũng không bận tâm chuyện này, vốn dĩ cậu thấy Dì Hồ có vẻ lo lắng nên mới chạy đến giúp đỡ, nếu không cần cậu ra tay thì cậu cũng vui vẻ nhẹ nhõm.

Lúc này, Trương Thanh Vân thiên sư bỗng nhiên chăm chú nhìn Quý Mộc Miên: "Ơ, cậu là Quý đại sư?"

Quý Mộc Miên:?

Dì Hồ và ông Phương cũng ngạc nhiên nhìn qua.

Trương Thanh Vân bước mấy bước tiến đến trước mặt Quý Mộc Miên, xúc động bắt tay cậu: "Quý đại sư, tôi đã xem livestream của cậu, bản lĩnh của cậu tuyệt đối hơn tôi rất nhiều. Tôi đến Đồng Thành chính là muốn thăm hỏi cậu, học hỏi từ cậu."

Dì Hồ:?

Ông Phương:?

Chỉ có Bùi Cửu Cảnh im lặng bước tới, nắm lấy tay của Quý Mộc Miên, tránh sự đụng chạm của Trương Thanh Vân.

Quý Mộc Miên: ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro