⭐️ CHƯƠNG 27 ⭐️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————

Chương 27:

Trương Thanh Vân không kìm nén được sự phấn khích, dù không bắt tay được với thần tượng của mình, nhưng cậu ta cũng không nản lòng, vẫn nhiệt tình không giảm: "Quý đại sư, hy vọng có cơ hội được trao đổi với ngài."

Quý Mộc Miên: "...Được thôi."

Mặc dù được Thiên sư của Long Hổ Sơn sùng bái khiến cậu rất vui, nhưng cậu thực sự không nghĩ mình giỏi đến mức nào, cũng không biết tại sao mình lại được đệ tử truyền thừa chính tông của Long Hổ Sơn ngưỡng mộ như vậy.

Tinh Tinh và anh Hành thì hiểu sự phấn khích của Trương Thanh Vân, họ ngửi thấy được hơi thở đồng loại từ Trương Thanh Vân — nói đơn giản, chính là "fanboy của Quý đại sư."

Dì Hồ và ông Phương thì nhìn Quý Mộc Miên với ánh mắt đầy tò mò.

Những người hàng xóm quanh đây phần lớn đều là người trung niên và cao tuổi, ngày thường bọn họ hay chơi mạt chược, nhảy múa ở quảng trường, nhiều người chưa từng xem phát sóng trực tiếp, vì vậy họ không biết Quý Mộc Miên của miếu Thành Hoàng đã trở thành người nổi tiếng trên mạng.

Dì Hồ há hốc miệng, mãi mới hoàn hồn, khẽ hỏi Trương Thanh Vân: "Cậu nói Tiểu Miên đang phát sóng trực tiếp? Tiểu Miên rất nổi tiếng ở trên mạng sao?"

Trương Thanh Vân: "Đúng vậy! Quý đại sư chỉ mới phát sóng ba lần mà đã trở thành huyền thoại trong giới huyền học! Ngay cả sư phụ tôi cũng từng xem livestream của Quý đại sư, luôn muốn được gặp mặt ngài ấy!"

Dì Hồ: À.

Hóa ra Tiểu Miên lại có tiếng tăm lớn đến vậy sao?

Xem ra ông chủ Hoàng không lừa bà, Tiểu Miên thật sự rất giỏi.

Trương Thanh Vân như một fan hâm mộ cuồng nhiệt, cố gắng giới thiệu Quý đại sư cho dì Hồ và ông Phương: "Hai người tìm đến Quý đại sư là đúng rồi, nếu ngay cả Quý đại sư cũng không giải quyết được chuyện này, thì tôi cũng bó tay."

Cậu ta bắt đầu theo dõi Quý Mộc Miên từ lần đối phương xem bói cho đại gia Giang An Ngật, vì sư phụ của cậu ta được Giang đại gia mời đến giúp đỡ, bức tượng Phật kia rất lợi hại, sư phụ nhìn ra được tính khí của tượng Phật thất thường, sợ tượng Phật làm ra hành động phá hoại nên không dám tùy tiện động thủ, lúc này mới giới thiệu Quý Mộc Miên cho Giang đại gia. Còn tại sao sư phụ lại quen biết Quý Mộc Miên thì cậu ta không biết. Dù sao kết quả cậu ta thấy là, tượng Phật ở trước mặt Quý Mộc Miên lại ngoan ngoãn như chim cút, phải biết rằng ngay cả sư phụ của cậu ta cũng sợ tượng Phật nổi điên đó!

Ban đầu cậu ta không phục, cho đến khi đối thủ của Giang đại gia chết, còn bức tượng Phật trước mặt Quý Mộc Miên từ đầu đến cuối vẫn rất ngoan ngoãn, lúc đó cậu ta mới thật sự tâm phục khẩu khục với Quý Mộc Miên.

Sau đó, cậu ta lại xem những đoạn cắt của các buổi phát sóng khác của Quý Mộc Miên, phát hiện đối phương thật sự rất giỏi, từ đó cậu ta trở thành fan của Quý Mộc Miên luôn.

Vẻ mặt dì Hồ hoảng hốt, lẩm bẩm: "Chả trách mấy hôm trước ở miếu Thành Hoàng có nhiều khách hành hương đến thế..."

Ông Phương đột nhiên vỗ trán: "Anh nhớ rồi, con gái anh làm việc xa nhà, mấy hôm trước có gọi về và nhắc đến miếu Thành Hoàng, bảo anh đến đó chụp vài tấm ảnh của chủ nhân ngôi miếu. Lúc đó anh còn thắc mắc, sao con bé lại muốn xem ảnh lão già họ Quý đó..."

Việc ông cụ trong miếu Thành Hoàng qua đời được xử lý rất kín đáo, chỉ có những người hàng xóm ở phố Văn Miếu mới biết, mà nhà ông Phương cách miếu Thành Hoàng hai con phố, dẫn đến việc ông không cập nhật được tin tức.

Quý Mộc Miên: "..."

Mặc dù ông của cậu có già thật, nhưng... cũng khá đẹp trai mà.

Dì Hồ và ông Phương cứ nhìn chằm chằm vào Quý Mộc Miên, như thể muốn nhìn cậu ra một bông hoa.

Quý Mộc Miên: "..."

Sau hôm nay, cậu cảm thấy danh tiếng của mình sẽ lan rộng khắp vài con phố lân cận.

Dì Hồ cảm thán xong, cũng không quên việc chính, bà hỏi Quý Mộc Miên và Trương Thanh Vân: "Vậy chuyện của chị họ dì, ai sẽ ra tay giúp đây?"

Quý Mộc Miên không quan trọng chuyện này.

Nhưng Trương Thanh Vân nói: "Có Quý đại sư ở đây, tôi nào dám múa rìu qua mắt thợ."

Cậu ta không hề che giấu sự ngưỡng mộ của mình đối với Quý Mộc Miên.

Quý Mộc Miên: "..."

Cậu bỗng cảm thấy hơi lo lắng, danh tiếng của Long Hổ Sơn lớn như vậy, Trương Thanh Vân lại là đệ tử truyền thừa chính tông, chắc chắn rất lợi hại, đối phương sùng bái cậu như thế, lát nữa nếu cậu thể hiện kém hơn người ta, chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?

Khi cậu còn đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên cảm thấy ngón tay mình ấm lên.

Bùi Cửu Cảnh nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.

Quý Mộc Miên:!

Cậu chợt nhớ lại, vừa nãy Trương Thanh Vân muốn bắt tay với mình, nhưng Bùi Cửu Cảnh đã khéo léo nắm tay cậu tránh đi, và từ đó đến giờ, trong lúc dì Hồ và Trương Thanh Vân nói chuyện, Bùi Cửu Cảnh vẫn chưa buông tay.

Nhưng ban đầu Bùi Cửu Cảnh chỉ nắm cổ tay cậu, giờ lại là nắm tay cậu thật chặt.

Đây là lần đầu tiên họ thực sự nắm tay nhau, lại còn ngay trước mắt bao người, Quý Mộc Miên bỗng cảm thấy khô miệng, đầu óc trống rỗng, thậm chí quên luôn cả sự ngưỡng mộ của Trương Thanh Vân.

Bùi Cửu Cảnh cúi xuống nhìn cậu, nhẹ giọng: "Đi thôi."

Lời khích lệ nhẹ nhàng của người đàn ông khiến Quý Mộc Miên càng thêm rung động, cậu tỉnh táo lại, mỉm cười với hắn.

Sau đó lại nhớ tới hành động tránh bắt tay Trương Thanh Vân vừa rồi của Bùi Cửu Cảnh, cậu lại thấy buồn cười.

Người ta là Trương Thanh Vân thiên sư, rõ ràng là ngưỡng mộ thần tượng, nhưng hành động nhỏ của người đàn ông này lại đáng yêu quá, ít nhất là cậu rất thích.

Ông Phương thấy Quý Mộc Miên và Trương Thanh Vân đạt được đồng thuận, lập tức dẫn mọi người vào phòng ngủ trong cùng: "Vừa rồi vợ tôi vừa khóc vừa la, bò lăn trên đất, còn chạy vào nhà vệ sinh uống nước bẩn, tôi sợ quá phải đánh ngất bà ấy."

Dì Hồ ngộ ra: "Thảo nào không nghe thấy tiếng chị ấy."

***

Mọi người nhanh chóng vào phòng, chị họ của dì Hồ, bà Phương, đang yên lặng nằm trên giường.

Người bình thường chỉ có thể thấy bà Phương mặt mày tái nhợt, trông như đã hôn mê, nhưng Quý Mộc Miên và Trương Thanh Vân lại thấy toàn thân bà Phương tỏa ra luồng khí đen, như một người đang hấp hối.

Trương Thanh Vân hít một hơi lạnh: "Hồn phách của bà ấy bị đẩy ra ngoài, tình trạng rất nghiêm trọng, phải gọi bà ấy tỉnh lại trước."

Cậu ta quay sang chắp tay với Quý Mộc Miên: "Nếu Quý đại sư không phiền, bước này để tôi làm cho."

Quý Mộc Miên tất nhiên không phiền, cậu cũng muốn xem bản lĩnh của Trương Thanh Vân.

Còn Trương Thanh Vân thật sự muốn thể hiện một chút trước thần tượng của mình, nên mới đưa ra đề nghị này.

Cậu ta đi đến bên giường, ném tám đồng xu ra xung quanh cơ thể bà Phương, đặt chúng vào tám vị trí khác nhau, sau đó bắt đầu niệm chú.

Quý Mộc Miên tò mò nhìn, hóa ra gọi hồn còn phải lập trận và niệm chú, nhưng khi cậu nhớ lại nội dung trong hai cuốn sách của mình, hình như cậu chỉ cần bấm quyết là có thể gọi hồn về, có vẻ như hai cuốn sách ấy cao cấp hơn truyền thừa của Long Hổ Sơn.

Tất nhiên, Quý Mộc Miên không để lộ cảm xúc, tiếp tục quan sát Trương Thanh Vân thi pháp.

Sau khi niệm xong chú ngữ, Trương Thanh Vân hô lớn: "Hồn trở về!"

Chẳng bao lâu sau, bà Phương từ từ tỉnh dậy.

Dì Hồ và ông Phương vui mừng khôn xiết.

Nhưng ngay lập tức, khuôn mặt của cả hai trở nên vô cùng khó coi, vì bà Phương sau khi tỉnh dậy không nhận ra họ, ngược lại, bà bật khóc nức nở: "Mẹ ơi, con muốn mẹ..."

Bà ôm lấy gối, lăn lộn trên giường, khóc lóc như một đứa trẻ: "Con đói quá, con muốn ăn... Mẹ ơi, mẹ ăn gì vậy..."

Tinh Tinh và anh Hành chỉ đứng ở cửa phòng, không bước vào, nhưng cũng nhìn thấy tình trạng của bà Phương. Thấy bà Phương đột nhiên khóc lóc như một đứa trẻ, cả hai đều sợ hãi, đúng lúc ấy một cơn gió lạnh thổi qua, nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống. Hai người rùng mình, nhìn nhau, rồi không hẹn mà cùng trốn sau lưng Quý Mộc Miên.

Quý Mộc Miên chú ý đến hành động của họ nhưng không để tâm, mọi suy nghĩ của cậu đều tập trung vào bà Phương.

Tình trạng của bà Phương giống như bị một linh hồn quỷ nhỏ chiếm đoạt.

Nhưng rõ ràng cậu vừa thấy Trương Thanh Vân đã gọi hồn bà Phương về.

Trương Thanh Vân sau khi thi pháp xong liền cảm thấy mệt mỏi, phải nghỉ ngơi một lúc mới phục hồi. Thấy tình trạng của bà Phương không ổn, cậu ta biết vấn đề nghiêm trọng hơn cậu ta nghĩ, không khỏi quay sang Quý Mộc Miên và đưa ra suy đoán: "Chắc là bà ấy bị tiểu quỷ bám theo rồi. Tôi đã gọi hồn bà ấy về, nhưng hồn phách của bà ấy có lẽ đã bị tiểu quỷ đánh dấu."

Quý Mộc Miên gật đầu, xác nhận suy đoán của cậu ta.

Trương Thanh Vân quan sát kỹ mệnh cung của bà Phương, rồi hỏi ông Phương và dì Hồ: "Gần đây bà ấy có đi đâu không?"

Cậu ta nghi ngờ bà Phương đã vô tình đi qua hiện trường của một vụ tai nạn, hoặc ghé thăm nghĩa địa, nên mới bị một con quỷ nhỏ lợi hại như vậy bám theo.

Ông Phương lắc đầu: "Không có, vợ chồng tôi làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật. Mỗi sáng sáu giờ, chúng tôi đi công viên tập thái cực quyền, về ăn sáng, dọn dẹp nhà cửa rồi đi chợ. Sau bữa trưa chúng tôi ngủ nửa tiếng, chiều bà ấy đi chơi mạt chược, tôi đi đánh cờ, tối cả hai cùng về nhà, chẳng hề đi đến nơi nào lạ lùng cả."

Trương Thanh Vân lộ vẻ nghi hoặc.

Vậy thì làm sao bà Phương lại bị tiểu quỷ chú ý? Chắc hẳn phải có lý do gì đó chứ?

Cậu ta muốn thể hiện thật tốt trước thần tượng của mình, nhưng tu vi của cậu ta hiện giờ không thể hoàn toàn làm rõ được tình hình của bà Phương, điều đó khiến cậu ta cảm thấy xấu hổ, như thể mình đã bị mất mặt trước thần tượng.

Quý Mộc Miên nhắc nhở: "Có lẽ bà cụ đã ăn thứ gì đó không nên ăn."

Trương Thanh Vân ngẩn người, kiểm tra lại diện mạo của bà Phương, và ngay lập tức phát hiện ra nguyên nhân: "Hóa ra là thế!"

Quả không hổ danh là đệ tử truyền thừa chính tông, cậu ta có tài năng, chỉ là vừa xuống núi, thiếu kinh nghiệm. Sau khi được Quý Mộc Miên chỉ dẫn, cậu ta lập tức tìm ra điểm mấu chốt.

"Quý đại sư, ngài quả là lợi hại!" Cậu ta nhìn Quý Mộc Miên với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, hơi cúi người về phía Quý Mộc Miên: "Chuyện này với tu vi của tôi e là không giải quyết được, xin ngài ra tay giúp đỡ."

Quý Mộc Miên hiếm khi nhìn cậu ta kỹ hơn, ấn tượng về cậu ta tốt hơn hẳn.

Đệ tử chính tông mà khiêm tốn như vậy, thật sự hiếm thấy.

Trương Thanh Vân tự hào ưỡn ngực, trước khi xuống núi, sư phụ đã tặng cậu ta sáu chữ: "Đánh không lại thì gia nhập". Dù sao, khiêm tốn cẩn trọng thì không bao giờ sai.

Quý Mộc Miên mỉm cười, quay sang hỏi ông Phương: "Bà ấy có ăn gì lạ không?"

Ông Phương trả lời rất nhanh: "Không có!"

Mỗi ngày ông ấy đều ăn cùng vợ, nhiều nhất chỉ mua một ít thảo dược về nấu canh bồi bổ sức khỏe, nhưng cũng không dám bồi bổ quá mức, ngay cả ba ba - thứ được coi là bổ dưỡng - cũng không dám ăn.

Nhưng dì Hồ dường như nhớ ra điều gì đó, định nói nhưng lại thôi.

Quý Mộc Miên nhắc nhở: "Đó là thứ đã ăn cách đây năm năm."

Ông Phương sững sờ, rồi đôi mắt ông bỗng mở to.

Quý Mộc Miên: "Xem ra cháu đoán đúng rồi, năm năm trước, bà ấy đã ăn một cái nhau thai, đúng không?"

Ông Phương: "...Đúng vậy."

Dì Hồ nhỏ giọng nói: "Em cũng vừa nhớ ra điều đó."

Tinh Tinh và anh Hành chưa bao giờ nghe về nhau thai.

Quý Mộc Miên giải thích: "Chính là cuống rốn của thai nhi."

Tinh Tinh: À!

Hóa ra là cuống rốn? Cái đó cũng có thể ăn sao?!

Anh Hành nói: "Tôi nghe nói cái này rất bổ."

Những gia đình giàu có thường bỏ ra số tiền lớn để mua loại này về bồi bổ cơ thể, nhưng bố mẹ anh ta chưa từng ăn, và anh ta càng không dám thử.

Sắc mặt ông Phương trắng bệch: "Vợ tôi từ hồi trẻ sức khỏe đã không tốt, vì vậy đã nghỉ hưu sớm. Năm năm trước, bà ấy mắc một trận bệnh nặng, sau khi phẫu thuật thì tìm đến bác sĩ Đông y điều trị. Người ta nói ăn nhau thai có thể làm cơ thể khỏe hơn chút, thế là tôi đi khắp nơi hỏi mua, cuối cùng cũng mua được một cái cho vợ ăn."

Ông ấy lẩm bẩm: "Nhưng đó là chuyện từ năm năm trước rồi..."

Đã ăn cách đây năm năm, sao bây giờ tiểu quỷ mới đến báo thù?

Dì Hồ cũng cảm thấy khó hiểu: "Tiểu Miên, ăn nhau thai thật sự có thể đưa tới tiểu quỷ sao? Dì nghe nói không có vấn đề gì mà! Đồng nghiệp của dì có cô con gái sức khỏe yếu, vừa thấp vừa gầy, kết hôn lâu mà không có con, nghe bảo là do thân thể không thích hợp mang thai. Sau đó, đồng nghiệp của dì nghe nói thứ này có thể bồi dưỡng cơ thể nên đã mua một cái cho con gái bà ấy ăn. Sau khi ăn thì cơ thể của con gái bà ấy trở nên khỏe mạnh hơn, sinh được một trai một gái, cuộc sống rất hạnh phúc, chẳng có tiểu quỷ nào đến báo thù cả, cũng không có chuyện gì bất thường xảy ra."

Thực tế, trong dân gian có truyền thuyết về việc ăn nhau thai để bồi bổ sức khỏe, thậm chí còn được ghi chép trong y học cổ truyền.

Mặc dù người ta thường mua và ăn nó một cách bí mật, nhưng dù sao thì ăn nó cũng không nên đưa tiểu quỷ tới mới phải.

Chắc chắn có điều gì đó không đúng, nên bà Phương mới bị tiểu quỷ bám theo.

Dì Hồ suy đoán: "Chẳng lẽ đó là nhau thai của một đứa trẻ chết lưu?"

Ông Phương mặt mày biến sắc: "Chúng tôi bỏ ra rất nhiều tiền để mua, nếu đó là nhau thai của một đứa trẻ chết lưu thì thật quá đáng!"

Thật tội nghiệp cho vợ ông, vốn dĩ sức khỏe không tốt, chỉ muốn bồi bổ cơ thể, cuối cùng lại bị tiểu quỷ ám, rước phải rắc rối lớn như vậy.

Quý Mộc Miên thở dài: "Nếu chỉ là nhau thai của một đứa trẻ chết lưu, thì sẽ không đưa tới một tiểu quỷ lợi hại như vậy đâu."

Ý ngầm là, tình huống còn nghiêm trọng hơn cả việc là một thai chết.

Ngay lập tức, sắc mặt của ông Phương và dì Hồ tái nhợt, ánh mắt tràn đầy nỗi sợ hãi.

Bà Phương lại bắt đầu kêu gào: "Huhu, bố mẹ ơi, đừng giết con..."

Bà vung vẩy tay chân, như đang chống cự điều gì đó, giọng nói sắc nhọn và đáng sợ: "Con đau quá! Bố mẹ ơi, đừng đập xương con... huhu, đau lắm..."

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong phòng ngủ.

Tất cả những người có mặt, ngoại trừ Quý Mộc Miên và Bùi Cửu Cảnh, đều tái nhợt vì sợ hãi.

Dì Hồ nắm lấy cánh tay của Quý Mộc Miên: "Tiểu Miên, chuyện này... chuyện này..."

Quý Mộc Miên nheo mắt lại, dựa theo nội dung từ hai quyển sách, thực hiện một phép trừ tà: "Đi!"

Ngay giây tiếp theo, luồng khí đen trên người bà Phương tiêu tan, sắc mặt bà dần trở nên hồng hào hơn thấy rõ, sau đó bà tỉnh dậy, lẩm bẩm: "Chuyện gì xảy ra với tôi vậy?"

Thấy bà Phương tỉnh lại, Trương Thanh Vân càng nhìn Quý Mộc Miên với ánh mắt ngưỡng mộ.

Cậu ta chỉ có thể gọi hồn bà Phương về, nhưng không thể xóa đi dấu ấn mà tiểu quỷ để lại trên hồn phách của bà. Trong khi đó, Quý đại sư chỉ cần thực hiện một chú ngữ đơn giản là đã đuổi được tiểu quỷ đi, thực sự lợi hại hơn cậu ta rất nhiều!

Dì Hồ và ông Phương lập tức lao đến, mỗi người đỡ lấy bà Phương từ một bên.

"Chị họ, chị thấy thế nào rồi?" Dì Hồ lo lắng hỏi.

Bà Phương đáp: "...Hình như chị vừa ngủ một giấc."

Nhìn dáng vẻ này của bà, có vẻ như bà không nhớ những chuyện đã xảy ra khi mình bị quỷ ám.

Dì Hồ kể lại ngắn gọn tình hình cho bà nghe.

Bà Phương kinh ngạc, bà không hề nhớ mình đã ngất và chuyện gì đã xảy ra.

Ánh mắt bà dừng lại trên người Quý Mộc Miên, giọng nói trở nên dịu dàng: "Cháu là cháu của ông Quý phải không? Trước đây ông Quý luôn nói cháu có thiên phú tu đạo, chờ đến khi cháu thừa kế miếu Thành Hoàng, nhất định sẽ làm miếu phát triển rực rỡ. Cháu thật giỏi, cảm ơn cháu, Đại sư Tiểu Miên."

Quý Mộc Miên lắc đầu: "Không cần khách sáo."

Dì Hồ nhìn cậu, thì thầm hỏi: "Tiểu Miên, chị họ của dì đã thực sự khỏi hẳn chưa?"

Quý Mộc Miên trầm ngâm: "Không đơn giản vậy đâu, cháu chỉ đuổi được một luồng oán khí mà thôi."

Dì Hồ, ông Phương và bà Phương đều sững người trong giây lát.

Trương Thanh Vân cũng rất khiếp sợ.

Chỉ một luồng oán khí đã mạnh như vậy, nếu tiểu quỷ thực sự đến, không biết chuyện gì sẽ xảy ra, chắc chắn cậu ta không phải là đối thủ.

May mà có Quý đại sư ở đây, nếu không cậu ta không chỉ không cứu được bà Phương, mà có lẽ còn khiến mình gặp rắc rối lớn.

Cậu ta tin tưởng rằng Quý đại sư có thể đối phó với tiểu quỷ, dù sao thì ánh sáng công đức trên người Quý đại sư cũng dày đặc, đến mức tượng Phật còn kính cẩn, một tiểu quỷ chắc chắn sẽ không thể làm khó được.

Dì Hồ đỡ cánh tay bà Phương, vừa lo lắng vừa sợ hãi, vội vàng hỏi: "Tiểu Miên, có cách nào để đuổi tiểu quỷ đi hoàn toàn không?"

"Đúng đúng đúng, dù phải trả bất cứ giá nào, chúng tôi đều sẵn lòng chấp nhận, chỉ cần vợ tôi khỏi hẳn." Ông Phương trầm ngâm suy nghĩ, rồi nói: "Có phải chúng tôi cần đốt vàng mã không? Hay phải đến mộ của tiểu quỷ để dâng hương và cúi lạy? Dù tiểu quỷ có yêu cầu gì, chúng tôi cũng sẽ làm theo!"

Ông đã nghe nhiều câu chuyện về việc bị quỷ ám, và nghĩ rằng quỷ có lẽ chỉ muốn tiền hoặc mạng sống.

Muốn mạng, tức là đổi mạng.

Vợ ông đã hơn 60 tuổi, tuổi thọ không bằng người trẻ tuổi, hiển nhiên không phù hợp để đổi mạng.

Vậy có lẽ quỷ muốn tiền, vì thế ông mới đề xuất đốt vàng mã.

Bà Phương vừa mới thoát khỏi quỷ bám người, cơ thể còn rất yếu, bà dựa vào vai dì Hồ, cũng đồng tình: "Tiểu Miên, dì sẽ cúi đầu xin lỗi đứa bé."

Dù sao, chính bà đã ăn cái nhau thai đó, bà là người sai trước.

Quý Mộc Miên thở dài: "Tiểu quỷ này đặc biệt, e rằng không dễ dàng thỏa hiệp như vậy."

Nghe vậy, sắc mặt của dì Hồ, ông Phương và bà Phương lại tái nhợt thêm một lần nữa.

Quý Mộc Miên: "Chắc hẳn mọi người đã nghe nói về thuật pháp nuôi tiểu quỷ ở nước ngoài. Trường hợp của tiểu quỷ này cũng tương tự như thế, chỉ là những gì nó trải qua còn tàn nhẫn và đau đớn hơn nhiều. Nếu cháu tính không sai, thì tiểu quỷ này đã bị chính cha mẹ nó giết chết. Nói chính xác hơn, cha mẹ của nó sinh ra nó chỉ để biến nó thành tiểu quỷ, lợi dụng nó để tăng cường vận khí cho bản thân. Ngay từ khi còn trong bụng mẹ, nó đã bị hạ độc."

Lời nói của Quý Mộc Miên khiến mọi người cảm thấy lạnh sống lưng.

Làm sao trên đời lại có những bậc cha mẹ độc ác đến vậy?

Dì Hồ nghiến răng: "Thật là tạo nghiệt mà..."

Ban đầu, bà còn cho rằng tiểu quỷ này thật hung ác, chị họ của bà sức khỏe vốn đã yếu, bị tiểu quỷ hành hạ thế này chắc sẽ mất vài năm tuổi thọ. Nhưng nghe Quý Mộc Miên nói, bà lại thấy tiểu quỷ thật đáng thương.

Quý Mộc Miên nói: "Ngay khi vừa sinh ra, nó đã bị cha mẹ bóp chết, sau đó xương cốt của nó bị đập vỡ, rồi cả xương và máu của nó được đặt trong một chiếc bình kín. Linh hồn của nó mang đầy oán hận, bị một đạo sĩ mà cha mẹ nó mời đến trấn áp trong một trận tụ âm. Chỉ cần linh hồn của nó không tiêu tan, nó sẽ mãi mãi oán hận cha mẹ mình. Mà oán khí của nó càng lớn, thì vận khí của cha mẹ nó càng thịnh."

Khi Quý Mộc Miên nói, bầu không khí trong phòng càng lúc càng nặng nề và yên tĩnh hơn.

Đến cuối cùng, dường như mọi người không phát ra một tiếng động nào cả.

Không biết qua bao lâu, Tinh Tinh đứng đằng sau Quý Mộc Miên bỗng nhiên bật khóc và hét lên: "Thật là một đôi cha mẹ độc ác! Đúng là lũ súc sinh!"

Cô ấy thật sự đã khóc, khóc thương cho số phận bi thảm của tiểu quỷ, cũng như phẫn nộ trước sự tàn nhẫn vô nhân đạo của cha mẹ nó.

Dù đã ngoài ba mươi tuổi, cô vẫn còn trẻ và dễ xúc động, không kiềm chế được, nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi: "Đôi vợ chồng đó đáng phải chịu cái chết thê thảm!"

Làm sao lại có bậc cha mẹ nhẫn tâm đến mức đối xử tàn nhẫn với chính đứa con của mình như vậy? Những thủ đoạn của họ thậm chí còn khủng khiếp và độc ác hơn cả Chu Dật gấp mấy lần.

Những người khác cũng đều lộ vẻ đau đớn, dù cho ai nghe câu chuyện này cũng sẽ cảm thấy vừa thương tiếc vừa phẫn nộ.

Quý Mộc Miên cúi đầu nói: "Nhau thai là thứ duy nhất bảo vệ đứa bé, nó đã che chở cho đứa bé ngay từ trong bụng mẹ... Nhưng sau khi đứa bé được sinh ra, nhau thai bị bán đi, và cuối cùng bị bà Phương ăn mất..."

Đây chính là lý do vì sao tiểu quỷ tìm đến bà Phương.

Bà Phương run rẩy, nắm chặt lấy tay áo của dì Hồ: "Tôi... tôi..."

Bà muốn biện hộ cho mình, nhưng khi nghĩ về số phận của đứa bé, bà đâu còn mặt mũi nào để phản bác.

Quý Mộc Miên nói: "Linh hồn của tiểu quỷ đã bị trấn áp suốt năm năm. Dưới sự thao túng của cha mẹ và đạo sĩ, nó đã làm rất nhiều việc ác, nhưng đó không phải là ý muốn của nó. Điều duy nhất trong lòng nó nhớ đến là nhau thai của mình, thứ duy nhất mang lại cho nó sự ấm áp, cũng là thứ duy nhất bảo vệ nó."

Mọi người đều im lặng.

Bầu không khí trở nên trầm lắng, không ai là không cảm thấy đau lòng trước số phận của tiểu quỷ.

Trương Thanh Vân do dự một lúc, rồi khẽ hỏi: "Có phải là nó tự thoát khỏi trận tụ âm không?"

Chỉ khi thoát ra khỏi sự trấn áp của trận pháp, tiểu quỷ mới có thể tìm đến sau năm năm.

Quý Mộc Miên gật đầu: "Trong năm năm qua, nó đã hại rất nhiều người, oán khí và âm khí tích tụ khiến nó trở thành một ác quỷ cực kỳ tàn bạo, lúc này nó mới đủ khả năng thoát khỏi sự kiềm chế của đạo sĩ."

Cậu ngừng một lúc rồi nói tiếp: "Điều đầu tiên mà tiểu quỷ làm sau khi được tự do không phải là đi tìm cha mẹ và đạo sĩ để trả thù, mà là đi tìm nhau thai của nó..."

Dù đã qua năm năm, nhưng năm đó tiểu quỷ đã ngửi thấy được hơi thở trên người bà Phương và biết rằng chính bà Phương đã ăn nó.

Bà Phương nhắm mắt lại: "Tôi có tội."

Dì Hồ nghiến chặt răng, nhìn Quý Mộc Miên và nói: "Nhưng... nhưng chị họ dì cũng đâu có biết..."

Bà Phương cắt ngang: "Em đừng nói nữa, đây là lỗi của chị."

Dù bà đã bị tiểu quỷ tìm đến và chịu nhiều khổ sở, nhưng thực sự bà là người sai trước, và trong lòng bà cảm thấy rất áy náy.

Dì Hồ sợ bà ngất xỉu, liền vội vàng an ủi: "Chị họ, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách chị được..."

Trên thực tế, có không ít người mua nhau thai để ăn, ai mà ngờ lại gặp phải chuyện thế này.

Bà Phương lắc đầu, ngước nhìn Quý Mộc Miên: "Dì muốn xin lỗi và tạ lỗi với đứa bé, có được không?"

Bà thật lòng muốn làm điều gì đó cho đứa bé.

Nếu trước đây bà đồng ý đốt vàng mã và quỳ lạy xin lỗi để cứu mạng mình, thì bây giờ bà làm vậy là vì thương xót và cảm giác tội lỗi, đứa bé ấy thật sự quá khổ sở.

Quý Mộc Miên nói: "Điều này phụ thuộc vào ý muốn của đứa bé."

Nghe vậy, dì Hồ có chút lo lắng: "Đứa bé đã tìm đến chị họ dì rồi, e là nó không muốn buông tha chị họ dì đâu... Tiểu Miên, cháu nhất định phải cứu chị họ dì! Chị họ dì không phải là người xấu, cả đời chưa làm điều ác gì, thậm chí còn thường xuyên quyên góp cho trẻ em vùng núi, tài trợ học sinh, và còn nhận nuôi mèo chó đi lạc nữa..."

Quý Mộc Miên: "Cháu sẽ thương lượng với nó."

Cậu vừa dứt lời, ánh sáng trong phòng bỗng chập chờn. Vì bên ngoài nắng nóng gay gắt, ông Phương đã kéo rèm, bật đèn và điều hòa. Lúc này, ánh sáng chập chờn, sau đó bóng đèn nổ tung, ánh sáng vụt tắt, điều hòa cũng ngừng hoạt động.

Ngay sau đó, gió lạnh nổi lên, mọi người chỉ nghe thấy tiếng gió rít qua tai, tiếp theo là nhiệt độ trong phòng như giảm xuống đến không độ, họ cảm nhận được một luồng hơi lạnh buốt bao trùm toàn thân, khiến ai nấy đều rùng mình.

Quý Mộc Miên trầm giọng: "Nó đến rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro