Chương 1. Trọng sinh dưới nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang đầu thu, trên trời mây trắng dày đặc, trừ từng đợt gió lạnh, không khí vẫn rất ấm áp. Nhưng mà, trong mắt người nào đó, trong hồ nước, lại lạnh đến thấu xương.....

"Ngũ Vương gia, cầu xin ngài, hãy mang ta đi gặp hắn, cầu xin ngài."

Nữ tử nhỏ nhắn yếu ớt, khuôn mặt đẫm nước mắt, âm thanh nức nở thật đáng thương, lúc này người được xưng là Vương gia, trong mắt hiện lên tia hàn ác cùng khinh thường.

"Tam ca là người mà phế vật như ngươi có thể gặp sao? Si tâm vọng tưởng!"

Trong mắt hiển rõ chán ghét không chút nào che dấu, thật không biết Mộ Thưa tướng này có phải hay không già cả mờ mắt, sao có thể nghĩ khiến Tam ca của hắn cưới phế vật như vậy.

Nhìn quần áo vải thô trước mặt, khuôn mặt bẩn thỉu không thấy được dung nhan chân thực của nữ tử, bước chân không khỏi lùi về sau.

"Ngũ Vương gia, cầu xin ngài được không, ta chỉ muốn thấy mặt của hắn, chỉ muốn gặp hắn"

Nàng thật sự muốn hỏi một chút, tại sao từ nhỏ đã định hôn ước, mà vị hôn phu cao quý trước nay lại không hề tới gặp nàng một lần.

Nếu hắn gặp nàng sớm một chút, có phải hay không nàng cũng có thể sớm thoát khỏi đau khổ, thoát khỏi cái "Địa ngục" mà bất cứ khi nào nàng cũng bị khi dễ. Nghĩ đến từng sự việc suốt mười mấy năm qua, Mộ Vân Yên không ngần ngại quỳ hai đầu gối xuống đất, chật vật bò về phía trước, bàn tay bắt lấy góc áo thật nhanh làm người ta không khỏi ngạc nhiên, khuôn mặt nhỏ quật cường ngước lên, nước mắt trong suốt làm đôi mắt đen nhánh lóe sáng.

"Buông ra! Phế vật như ngươi còn dám níu quần áo bổn vương. Tam ca bổn vương cho dù mắt bị mù cũng không bao giờ coi trọng ngươi! Lần nay tới chính là muốn từ hôn, ngươi muốn gả cho Tam ca bổn vương, kiếp sau đi!"

Quân Cửu Mặc không nghĩ tới phế vật Mộ Vân Yên này, cũng dám bắt lấy góc áo của hắn. Bộ xiêm y này dùng tơ vàng làm chỉ để khâu vá, vật liệu may mặc tốt nhất tỏa ra ánh kim khiến mọi người lóa mắt, đây là bộ xiêm y hắn yêu nhất, không nghĩ tới lại bị cái phế vật khuôn mặt bẩn thỉu người không ra người này chạm vào!

Nghĩ đến về sau không thể mặc đi ra ngoài, trong lòng dâng lên một trận tức giận, đều do cái phế vật này!

"Vương gia, cầu xin ngài, cầu xin ngài." Không màng đến tức giận của Ngũ Vương gia, Mộ Vân Yên chỉ biết hắn là hy vọng duy nhất của nàng, không thể buông tay.

"Cút ngay cho ta!" Hắn không nghĩ tới sự tức giận của hắn lại không mang đến hiệu quả, ngược lại làm phế vật này càng níu lại gần. Tức giận trong lòng tức khắc tăng vọt, linh khí của hắn rót hết vào chân phải không giữ lại chút nào, nhẹ nhàng nhấc lên, toàn bộ thân thể của Mộ Vân Yên liền bay ra ngoài.

"A ------!"

Mộ Vân Yên chỉ cảm thấy thân thể mình chậm rãi trở nên nhẹ bẫng, nhẹ nhàng uyển chuyển bay qua không trung. Theo bản năng nàng ôm chặt chân Ngũ Vương gia, không nghĩ tới ngay lúc đó tựa như có một cổ năng lượng cản trở nàng, đôi tay liền lơ lửng, ngay sau đó nàng liền rơi vào trong hồ nước lạnh lẽo.

Ngũ Vương gia không nghĩ tới hắn vốn đinh nhẹ nhàng nhấc chân đem nàng ném một bên, không ngờ thân thể của nàng nhẹ đến nỗi không có một tia trọng lượng, chỉ dùng sức một cái đã đem nàng ném tới trong hồ nước rồi.

Nhìn Mộ Vân Yên không ngừng giãy giụa ngoi lên mặt nước, Quân Cửu Mặc không khỏi nhíu mày.

Phốc ------

"Cứu..... Mạng.... Cứu ta"

Trên bờ, tùy tùng đi đến bên người Ngũ Vương gia, cẩn thận hỏi: "Vương gia, nàng giống như không biết bơi, chúng ta có cứu nàng lên không?

Tùy tùng nói, khiến trong mắt Ngũ Vương gia hiện lên một tia ám quang.

Mộ Vân Yên, bổn vương không nghĩ đưa ngươi vào chỗ chết, nhưng không nghĩ tới trời cao không cho ngươi sống sót, nếu vậy ngươi đừng trách bổn vương.

"Ta không..... Sẽ không.... Biết bơi a..... Cứu ta...."

"Vương gia?" Không đợi được câu trả lời của chủ tử, tùy tùng không khỏi cúi đầu nhẹ giọng hỏi.

"Như thế nào, thấy luyến tiếc? Muốn cứu thì ngươi cứu đi, bổn vương không có thời gian, vừa lúc thời tiết ấm áp, bổn vương không ngại cho ngươi đi xuống tắm mát cùng nàng." Ánh mắt khinh thường nhìn Mộ Vân Yên đang giãy giụa không ngừng trong nước, liếc mắt là một mảnh vô cùng tàn nhẫn, dư quanh nhìn về phía tùy tùng, đáy mắt lạnh lẽo.

Tùy tùng: "....."

Thời tiết đầu thu, tuy rằng không lạnh lắm, nhưng cũng không ấm. Trong hồ nước lại lạnh thấu xương, hắn không muốn vì một cái phế vật mà ném đi mạng nhỏ của mình!

"Không cứu?  Vậy chúng ta đi thôi." Dư quang không nhúc nhích liếc tùy tùng, khóe môi gợi lên một tia cười lạnh, ngay sau đó đôi tay đặt sau lưng nhấc chân rời khỏi nơi này.

Nhìn bóng dáng tiêu sái kiên định của chủ tử mình, một đạo thân ảnh tiến tới, nhỏ giọng nói: "Vương gia,dù sao chúng ta cũng là ở phủ của người khác, giết chết nàng như vậy có hay không mang đến phiền toái cho Vương gia?

"Bổn vương giết chết phế vật, ai dám nói gì?  Cho dù Mộ Thừa tướng biết đến cũng phải cảm tạ bổn vương, thay hắn diệt trừ một cái phế vật! Lại nói ngươi nghĩ Tam ca bổn vương ăn chay sao?"

"Vâng vâng vâng. Vương gia nói rất đúng, Mộ Vân Yên là phế vật mà ai ai cũng biết, diệt trừ nàng cũng coi như một việc làm giúp lòng người được sảng khoái." Tùy tùng vội gật đầu phối hợp, chủ tử nói không sai, cho dù hắn giết sai người nào, ai có thể cáo trạng hắn?

"Ha ha ha, nói rất đúng! Đi thôi, nếu Tam ca biết ta giúp hắn diệt trừ một phiền toái lớn, nhất định sẽ thưởng lớn, bảo vật của Tam ca ta đã mơ ước thật lâu rồi. Ha ha ha"

Trong hồ nước lạnh lẽo, lạnh thấu nội tâm. Dòng nước mênh mông mãnh liệt đè ép Mộ Vân Yên, lồng ngực chỉ còn sót lại một tia không khí, thủy áp cường đại đè ép thân thể Mộ Vân Yên, đau đớn mãnh liệt phảng phất lục phủ ngũ tạng đều bị tách rời ra,  tổn thương nghiêm trọng.

Mộ Vân Yên biết nàng không biết bơi, cũng biết những người đó căn bản sẽ không cứu nàng, nàng cũng đã sớm từ bỏ giãy giụa, lại lạnh băng thủy cũng không bằng giờ phút này lạnh thấu tâm, tia sáng cuối cùng trong đầu tùy ý bị hắc ám cắn nuốt, bị tử vong mài mòn.

*

Hậu hoa viên vốn náo nhiệt phi thường, bây giờ lại không có một bóng người, vô cùng yên tĩnh. Không có ai biết Mộ Vân Yên rơi xuống nước, cũng không có người biết trong nước Mộ Vân Yên phát sinh biến hóa kinh người, nghiêng trời lệch đất!

Đau quá! Thật lạnh! Thật khổ sở!

Hóa ra, bị người yêu đẩy xuống biển lại đau lòng như vậy, ngay cả nước biển lạnh lẽo cũng không bằng nỗi đau trong lòng, cứ như vậy khắc cốt ghi tâm.

Nàng không cách nào hô hấp được, nước biển lạnh lẽo quanh thân làm cả người nàng cơ hồ đều đông cứng, môi đông lạnh đến nỗi thành màu tím, giống như nàng đang ở bên trong động băng không thể nào hô hấp.

"Ngô....."

Trên người đau đớn khiến  nàng không tự giác phát ra âm thanh, ý thức thanh tỉnh một lúc Mộ Vân Yên cảm giác được toàn thân đau đớn giống như gãy xương, quanh thân lạnh lẽo tột cùng làm ý thức nàng càng thêm tỉnh táo.

Hai mắt bỗng nhiên mở ra, liếc mắt một cái sáng lạnh thấu xương, trong mắt phát ra một tia sáng, vô cùng lạnh lẽo, vô cùng tàn nhẫn, lại bình tĩnh, nghiêm túc quan sát, duy độc không có yếu đuối cùng nhát gan như trước, trên gương mặt sớm đã không còn vẻ mềm yếu vô tri như ngày thường, cho dù toàn thân ướt đẫm, khí lạnh thấu xương, nhưng ánh mắt lưu chuyển sóng sánh như mặt nước, quần áo vải thô trang bị chật vật đến không chịu nổi, cũng không làm giảm bớt nửa phần khí thế của nàng ngược lại còn phát lạnh thấu xương!

Nàng thế nhưng không có chết, thật sự không chết! Nhưng mà, tại sao mình lại ở chỗ này? Biểu tình kinh ngạc làm môi anh đào nhỏ nhắn của Mộ Vân Yên không khỏi nhếch lên, nước hồ tanh mặn nháy mắt chảy ngược vào trong miệng nàng, không nghe được mùi vị, cảm thấy hít thở không thông, làm Mộ Vân Yên hung hăng nhíu mày, lúc này mới ý thức được mình còn đang ở dưới nước, sau đó đôi tay hướng về phía trước, hai chân dùng sức một cái thân thể liền rộ ra trên mặt nước.

Bầu trờ xanh thẳm, không khí trong lành, luồng khí tiến vào trong phổi làm cho Mộ Vân Yên một lần nữa chân thật cảm nhận được, bản thân thực sự còn sống. Nhưng mà hết thảy đập vào mắt nàng khiến nàng không khỏi nổi lên nghi hoặc. Lọt vào tầm mắt nàng chính là đình đài hoa lệ, ao nước, núi giả, xung quanh dãy hành lang dài thông thoáng, sạch sẽ, thoạt nhìn thật tươi mát lịch sự tao nhã tráng lệ.

Nơi này là chỗ nào? Mà ta, là ai?

Nghĩ đến đây, Mộ Vân Yên dùng một chút sức lực còn lại trên người đi lên bờ, mặc kệ phát sinh sự tình gì trước tiên rời khỏi ao nước rồi nói tiếp, trời đầu thu áo quần lại ướt đẫm, một trận gió lạnh tập kích, làm Mộ Vân Yên vốn gầy yếu hung hăng hắt xì một cái.

"A.... Xì...."

Kéo áo dài ướt đẫm, dựa vào một bên đỉnh núi giả Mộ Vân Yên liền nhắm hai mắt lại, lông mày gắt gao nhíu chặt. Vừa mới hắt xì một cái khiến đầu nàng đau còn lợi hại hơn, tựa như có thứ gì đó muốn chui ra từ trong đầu, cảm giác nứt vỡ khiến nàng không thể không dừng lại, chờ đợi đau đớn này đi qua.

Nhưng mà cỗ đau đớn kia không như Mộ Vân Yên suy nghĩ một lát rồi biến mất, ngược lại càng thêm mãnh liệt, đau đớn càng thêm hung mãnh, khiến người kiên cường như Mộ Vân Yên nàng nhịn không được kêu một tiếng thảm thiết, sau đó liền hôn mê.

Mà theo tiếng hét thảm thiết này, xuất hiện một ít thứ không thuộc về Mộ Vân Yên, không ngờ đó là ký ức "Mộ Vân Yên". Tên của thân thể này giống tên nàng kiếp trước, cũng gọi là Mộ Vân Yên, chẳng qua thế giới này rốt cuộc không phải là trái đất nàng quen thuộc mà gọi là thế giới tu chân Long Thần đại lục.

Nơi này mỗi người đều là ngươi tu chân, trái ngược với sinh mệnh ngắn ngủi của người trái đất, nơi này dựa vào tu luyện con người sống đến mấy trăm tuổi cũng không thành vấn đề, hơn nữa cấp bậc tu luyện càng cao, sống càng lâu. Chẳng qua những việc này cùng Mộ Vân Yên không có một chút quan hệ nào.

Bởi vì nàng là phế vật nổi tiếng ai ai cũng biết của Long Thành, bắt đầu từ khi sinh ra đã không có linh căn, một tia linh khí cũng không có, càng đừng nói đến tu luyện. Cũng bởi vậy, đối với sự tình tu luyện này, ký ức Mộ Vân Yên đã thiếu lại càng thiếu.

Trong trí nhớ, Mộ Lan là Thừa tướng đương triều Long Thành, cho dù đối với ai cũng là bộ mặt cười, bộ dáng ôn hòa làm Mộ Vân Yên từ nhỏ rất thích cái phụ thân này.

Nhưng mà, phụ thân này đối với nàng chưa từng có sắc mặt tốt đẹp, cũng chưa bao giờ cho phép nàng kêu hắn là phụ thân. Từ sau khi mẫu thân ngoài ý muốn chết đi, người phụ thân này không hề tới gặp nàng, bản thân hết thảy đều dựa vào nha đầu thân cận bên cạnh mẫu thân lúc còn sống Mặc Mai tới chăm sóc. Nếu không có Mặc Mai,  thực không biết Mộ Vân Yên đã chết bao nhiêu lần.

Mới vừa rồi, nguyên nhân chết đuối, cũng bởi vì mối hôn sự ngày xưa làm người ta căm ghét kia.

Trong trí nhớ, mẫu thân Mộc Tử Dục là mỹ nữ hiếm thấy của toàn bộ Long Thành, ôn tồn lễ độ khí chất bất phàm, đối với người càng ôn nhu như nước. Tài hoa trên người mẫu thân làm phụ thân sủng ái không thôi, cho dù lúc ấy, đối với nữ nhi phế vật không có linh lực là nàng cũng theo đó ôn nhu rất nhiều.

Cũng chính lúc phụ thân đối với mẫu thân càng thêm sủng ái, theo đó cũng định cho Mộ Vân Yên cửa hôn sự đòi mạng này. Mà hôm nay, vị hôn phu trong truyền thuyết Quân Dực Ảnh đến dự tiệc sinh thần, Mộ Vân Yên từ trong miệng hạ nhân nghe được một tin tức, liền vội vàng chạy tới, không nghĩ tới lại gặp Ngũ Vương gia Quân Cửu Mặc đang đi dạo phía sau hoa viên.

Vốn định lễ phép vấn an Ngũ Vương gia, nhưng mà không nghĩ tới cái Ngũ Vương gia này lại biết mục đích của nàng, tìm mọi cách cản trở, không cho nàng đi tìm Quân Dực Ảnh.

Sau đó lập tức xuất hiện một màn, Mộ Vân Yên không nghĩ tới Ngũ Vương gia bề ngoài tuấn lãng nhưng lại tàn nhẫn độc ác như thế, đem một cái phế vật đá đến giữa hồ nước sau đó không bận tâm liền rời khỏi hậu hoa viên.

Cũng may, Mộ Vân Yên sau khi sống lại còn biết bơi, nếu không thì thật lãng phí cơ hội trọng sinh này.

Cảm giác đau đớn dần dần rút đi, mày đẹp Mộ Vân Yên cũng chậm rãi dãn ra. Quá trình tiếp thu ký ức thật là vô cùng thống khổ, nhưng mà mặc kệ như thế nào, ông trời đã ban tặng cho nàng cơ hội sống lại. Bất quá chỉ là xuyên qua thôi, Mộ Vân Yên nàng chết không sợ, xuyên qua có gì đáng sợ? Kiếp trước bị nam nhân mình yêu thương làm hại, một đao hung hăng đâm trước ngực cũng đủ khiến nàng nhận ra rất nhiều sự tình.

Một đời người chỉ có một sinh mệnh mà thôi, sống vì người khác chẳng phải rất lãng phí sinh mệnh đời mình. Nếu trời cao đã cho nàng cơ hội xuyên qua, như vậy, đời này nàng nhất định phải vì mình mà sống!

Nam nhân gì đó, vẫn nên lăn xa một chút đi! Đời này nàng không cần nam nhân, cũng không tin tưởng bất kì kẻ nào, nàng chỉ có thể tin tưởng chính nàng!

Trải qua một đời khiến nàng triệt để hiểu rõ, nàng rốt cuộc đã làm một việc rất ngu xuẩn, mà đời này, nàng sẽ không bất chấp đi yêu một người, nhất định phải thật tàn nhẫn, báo thù thiên hạ, quyền thế động người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro