Chương 2. Chính là vị Hôn Phu kia a

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

......

"Cái tiện nhân kia đã chạy đi đâu?"

"Thật là, tại thời điểm mấu chốt lại không tìm thấy người, một cái phế vật còn chạy loạn làm gì? Lãng phí thời gian chúng ta đi tìm."

"Tốt, chúng ta phân công nhau đi tìm, không một lúc nữa lão gia lại nổi nóng."

"Ân, xem ta thu thập cái tiện nhân kia! Đi."

Vốn định theo kí ức tìm chỗ ở của mình, nhưng mà không đợi Mộ Vân Yên đi ra vài bước liền nghe được sau núi giả cách đó không xa truyền đến âm thanh rất chói tai, không cần mở mắt xem Mộ Vân Yên cũng biết hai bà tử này là bà tử bên người nhị phu nhân.

Trong lòng vừa động, nhón mũi chân nhanh nhẹn trốn ở sau núi giả, lấy hình tượng nghèo túng hiện tại của nàng, còn có thân thể suy yếu, mặc kệ là làm gì đều bất lợi cho nàng, huống chi nàng chính là muốn đối mặt với Tam Vương gia đã hại chết nàng kìa.

Cho dù không phải trực tiếp hại nguyên chủ mất đi tính mạng, nhưng mà  tất cả đều xuất phát từ nam tử chưa bao giờ gặp mặt này gây ra, thậm chí trong phủ này từ trên xuống dưới, phu nhân, tiểu thư, nô tì bà tử, chỉ cần khi dễ nàng, nàng đều nghĩ cách báo thù, xem như là vì Mộ Vân Yên đã chết, chuyện này cần thiết phải làm! Xem như là thù lao chiếm đoạt thân thể của nàng.

Nghe tiếng bước chân xa dần, Mộ Vân Yên lúc này mới từ giữa cửa động đi ra. Mắt lạnh đạm mạc nhanh nhẹn quét nhìn bốn phía, lúc này nàng mới nhanh chân đi vào trong sân.

Trong trí nhớ, nơi này không có tồi tệ đến không chịu nổi như vậy, chẳng qua là nhìn thấy cảnh tượng khó chịu một chút mà thôi. Mộ phủ to như vậy, diện tích ít nhất cũng phải mấy trăm đến một nghìn, nhưng phòng Mộ Vân Yên lại nằm ở một góc hướng Tây Bắc, trong phòng không có trang sức xa hoa, lăng la tơ lụa mà đích nữ vốn nên có, chỉ có một chiếc giường nhỏ khoảng một thước lớn, chân giường mục rỗng làm Mộ Vân Yên nhìn đều không khỏi lo lắng, giường sẽ chịu không được trọng lực mà sập xuống dưới hay không.

Lấy chiều cao Mộ Vân Yên, tuy rằng dinh dưỡng không đầy đủ, nhưng mà chiều cao so với tiểu thư nữ tử cùng tuổi cao hơn nửa cái đầu. Cho nên, nàng mỗi lần ngủ đều phải co người lại, đối với một thiếu nữ chưa cập kê căn bản rất có hại cho sự phát triển của thân thể, nhưng mà không có ai xem xét điểm này.

Chăn gối gọn gàng được xếp cuối giường, tuy rằng ẩm ướt đến mốc meo, nhưng mà Mộ Vân Yên không hề để ý, phảng phất còn cảm tạ ít nhất mùa đông còn có một chiếc giường với tấm chăn có thể giữ ấm. Mặc dù Mộ Vân Yên không để ý tới, nhưng mà một tầng chăn mỏng này rốt cuộc giữ ấm như thế nào.

Một chiếc bàn gỗ vô cùng đơn giản đặt sát tường, hai chén trà còn lật ngửa khiến người khác nhìn ra được, ít nhất nơi này vẫn có người ở.

Nơi ở đơn sơ như vậy khiến lòng Mộ Vân Yên không khỏi nổi lên một tia chua xót, nhưng mà làn nước trong suốt nơi khóe mắt lại bị nàng ép quay trở về hốc mắt.

Nàng tự nhủ không thể khóc, đời này hết thảy tất cả những gì thuộc về nàng, nàng phải tự mình giành lấy.

Người khinh nàng nhất định phải chết, người vũ nhục nàng nhất định phải diệt. Khinh thường nàng, vũ nhục nàng, khi dễ nàng, giẫm đạp nàng, nàng nhất định sẽ trừng trị gấp ngàn lần.

Thu thập tốt nỗi lòng, Mộ Vân Yên lấy ra một bộ y phục khác ở dưới giường, cũng là bộ vải thô áo tang duy nhất cuối cùng của nàng, bởi vì thường xuyên tẩy quá mức làm áo xanh lá trở thành màu trắng.

Vừa định thay, không nghĩ tới ngoài cửa lại truyền đến một trận tiếng bước chân vội vàng, bước chân gấp gáp làm mọi người không khỏi tưởng tượng tâm tình nóng nảy của nàng.

"Tiểu thư! Tiểu thư, người đã trở lại."

Theo tiếng nói, chỗ cửa đi vào là một thiếu nữ bạch y tầm mười bảy mười tám tuổi, trong giọng nói thần sắc nôn nóng lộ rõ không che giấu chút nào.

"Ừ! Đã trở lại."

Khoé môi mấp máy, Mộ Vân Yên giương mắt đánh giá nữ tử trước mặt.

Âm thanh nàng tuy rằng vội vàng nhưng lại như hoàng anh hót vang, uyển chuyển rất êm tai, thân thể gầy nhỏ, lại không phù hợp với khuôn mặt tròn tròn, không trang điểm nhưng rất trẻ con và đáng yêu, khuôn mặt khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy vui vẻ. Trách không được mẫu thân lúc còn sống rất ưng ý Mặc Mai, tuy là tỳ nữ, nhưng mẫu thân  đối đãi nàng như nữ nhi của mình. Mặc Mai so với Mộ Vân Yên lớn hơn vài tuổi, Vân Yên tính cách từ trước đến nay đều ngay thẳng, trời sinh lương thiện, xem Mặc Mai như tỷ tỷ, không chút nào phát hiện có gì không ổn. Mà Mặc Mai từ nhỏ liền phụng dưỡng bên người mẫu thân, Vân Yên đối với nàng như muội muội, chăm sóc rất tốt, nên Vân Yên đều thân mật gọi nàng là Mặc tỷ tỷ.

Không để ý Mộ Vân Yên lạnh lùng khác hẳn với nhiệt tình như trước, vừa vào Mặc Mai liền nhìn thấy cả người ướt đẫm của Mộ Vân Yên, sắc mặt hơi đổi, cất bước tiến tới trước mặt Mộ Vân Yên:

"Tiểu thư, người làm sao vậy? Rơi xuống nước sao, toàn thân đều ướt đẫm. Mau, đi thay quần áo đừng để cảm lạnh."

Giọng nói vừa cất lên, tay Mặc Mai liền dục Vân Yên thay quần áo giống như hầu hạ thường ngày, nhưng Mộ Vân Yên lại hơi hơi nghiêng người không dấu vết tránh né bàn tay đang duỗi ra của nàng ta.

Nàng, không có thói quen cho người khác chạm vào nàng. Nhất là từ sau khi xảy ra chuyện kia...

"Không cần, ta tự thay." Mí mắt rũ xuống, Mộ Vân Yên cúi đầu nhàn nhạt đùa nghịch quần áo của chính mình, lâu như vậy rồi, quần áo trên người không còn ẩm ướt như trước nữa đi.

"Tiểu thư... Ngươi làm sao vậy?"

Đôi tay vươn ra cứ treo giữa không trung như vậy, tâm Mặc Mai gắt gao run lên , khuôn mặt lộ rõ ủy khuất không thể nghi ngờ. Có phải nàng không ở bên tiểu thư,tiểu thư mới rơi xuống nước, cho nên giận dỗi nàng hay không? Nhưng mà thật sự là lão gia vẫn luôn đang thúc giục a.

"Ta... Ta không có việc gì." Nhìn phản ứng của Mặc Mai, Mộ Vân Yên lúc này mới nhận ra động tác của nàng không ổn. Theo trí nhớ, Mộ Vân Yên tiến lên một bước, nhẹ nhàng kéo tay Mặc Mai, khóe miệng mỉm cười:

"Mặc Mai tỷ tỷ, ta vừa mới rớt xuống hồ. Bất quá cũng may ta bò lên được, ngươi xem ta đã không có việc gì rồi."

"Cái gì? Tiểu thư, người không biết bơi, là ai đem người ném vào trong nước, này không phải là hại người sao. Có phải là tam tiểu thư không, mỗi ngày đều khi dễ tiểu thư."

Vành mắt Mặc Mai phiếm hồng, nổi lên một tia hơi nước, lấy tính cách không biết bơi của tiểu thư, như thế nào chạy đến bên hồ chơi đùa. Lúc đó thế nhưng lại rơi xuống, không cần nghĩ cũng biết có người cố ý.

Nhưng mà, nàng chỉ là một nha hoàn không có năng lực vì tiểu thư báo thù, lúc trước đã đáp ứng phu nhân phải hảo hảo chiếu cố tiểu thư, nhưng hôm nay lại để tiểu thư rơi xuống nước, thiếu chút nữa mất tính mạng.

"Được rồi, ngươi xem ta không phải không có việc gì rồi sao? Đúng rồi, ngươi vừa mới sốt ruột tìm ta có chuyện gì ?"  Thần sắc lo lắng của Mặc Mai, cùng lời nói thân thiết, khiến lòng Mộ Vân Yên dâng lên một tia cảm động, vội vàng lối kéo tay nàng hướng bàn gỗ đi tới đổi đề tài, nàng không thể để người quan tâm nàng khóc.

"A! Đúng rồi." Nghe Mộ Vân Yên nói, Mặc Mai lúc này mới nhớ tới sứ mệnh của mình: "Tiểu thư, lão gia vẫn luôn tìm ngươi, nói Tam Vương gia giống như có việc tìm người."

Mộ Vân Yên nhướng mày: "Tìm ta?"

Nếu Mộ Vân Yên đã chết kia biết, nàng vứt bỏ cả tính mạng cũng không thể thấy mặt vị hôn phu kia, mà bản thân nàng mới xuyên qua liền bị yêu cầu đi gặp, trong lòng đến cùng cảm thụ ra sao a?

Nhưng mà, nàng đối với vị hôn phu chưa gặp mặt này một chút hảo cảm cũng không có.

"Đúng vậy, tiểu thư người đổi áo quần sạch sẽ, chúng ta nhanh đi thôi, không chút nữa lão gia lại phát giận."

Vốn dĩ nghĩ đổi một thân áo quần khô mát, nhưng là, hiện giờ.... Mộ Vân Yên cúi đầu nhìn váy dài chật vật bẩn thỉu của mình, khóe môi gợi lên tia tà mị mỉm cười : "Thay quần áo? Thế này không phải cũng khá tốt sao? "

"Này... " Mặc Mai ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Mộ Vân Yên, này đây vẫn là tiểu thư mà nàng quen thuộc ư?

"Này cái gì? Đi thôi ngươi không phải nói lão gia chờ sốt ruột sao? " Vừa nói, tay vừa xoa xoa góc váy uốn nếp, nhấc chân liền bước nhanh đi ra ngoài. Thay quần áo gì đó, liền bỏ đi, Quân Dực Ảnh kia xứng sao? Hắn không xứng để Mộ Vân Yên phải thay đổi quần áo sạch sẽ đi gặp mặt hắn! Nàng vẫn chưa quên, cái chết của nguyên chủ đều do vị hôn phu này ban tặng.

"Ai! Tiểu thư, từ từ đã."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro