Chương 3. Lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ai!Tiểu thư, từ từ chờ ta với a."

Mặc Mai vốn là nữ tử tâm tư tỉ mỉ,  hiện giờ Mộ Vân Yên biến hóa nhưng mà nàng lại không rảnh bận tâm, đơn giản là vì còn có chuyện quan trọng hơn.

Nàng không nói cho Mộ Vân Yên nghe, chính là nghe nói Tam Vương gia này đến đây không có ý tốt, căn bản là tới từ hôn! Cho tới giờ, tuy rằng tiểu thư không nói ra, nhưng mà từ lời nói đến việc làm nàng liền biết tiểu thư đối với vị hôn phu này ôm hy vọng rất lớn, nhưng mà, hiện giờ.....

Nhưng nàng lại không biết, Mộ Vân Yên sớm đã không phải là tiểu thư mà nàng quen thuộc, nếu nói Tam Vương gia từ hôn, thật ra vừa lúc hợp ý nàng(MVY) .

*

Thời gian sớm đã qua buổi trưa, hoàng hôn cũng lười biếng trốn sau đường chân trời, đại sảnh, mọi người chờ đã không còn kiên nhẫn, càng đừng nói đến Tam Vương gia là người của hoàng tộc, bây giờ thời gian đã đến, nhẫn nại trong lòng sớm đã tan biến hầu như không còn......

"Phái người nhanh đi đưa Mộ Vân Yên tới cho ta! Vương gia đã tới rồi, làm tất cả mọi người đều đợi nàng, không còn ra thể thống gì nữa!" Tam Vương gia nhăn mày làm Mộ Lam trong lòng không khỏi run lên, ngoài miệng hét lớn với thị vệ ở cửa.

Ngày trước hắn có thể đem Tam Vương gia này không để vào mắt, cho dù hắn là hoàng tử Long Thành, nhưng mà dù sao thế giới này là dùng võ vi tôn, thực lực là nhân tố có quyền lực quyết định lớn nhất.

Nhưng mà hôm nay, lấy tu vi luyện khí cấp bảy của hắn ( ML) thế nhưng nhìn không thấu thực lực của hắn (QDA), hắn không tin Tam Vương gia có bảo vật che dấu thực lực của bản thân, vậy thì chỉ có một khả năng, thực lực hiện tại của Quân Dực Ảnh đã cao hơn hắn!

Hắn không dám chậm trễ.

"Tam Vương gia, Mộ Vân Yên nàng sẽ tới ngay." Nhìn về phía Quân Dực Ảnh ánh mắt nhiều mấy phần khiêm tốn cùng tìm tòi nghiên cứu.

Tam Vương gia sớm không còn kiên nhẫn vừa muốn mở miệng, lúc này Ngũ Vương gia Quân Cửu Mặc lại khom lưng lặng yên đi vào bên cạnh hắn.

"Tam ca, mọi việc ta đã xử lí thỏa đáng."
Quân Cửu Mặc nói làm Quân Dực Ảnh mày kiếm nhíu lại, khóe môi gợi lên hừ lạnh: "Ân?"

"Cái phế vật kia hẳn là không tới được, nàng bị ta đá xuống nước, xem bộ dạng nàng sẽ không biết bơi, hơn phân nữa là..." Tay ở trên cổ làm động tác "Răng rắc", trong lòng cười lạnh không thôi.

Dư quang quét đến động tác của Ngũ đệ, Quân Dực Ảnh khóe môi dần dần mở rộng, nội tâm lại âm thầm gật đầu, bởi vì phế vật này từ nhỏ hắn đã chịu bị mọi người cười nhạo, nếu không vì không có thời cơ thích hợp, hắn thật muốn tự mình giải quyết cái phiền toái này!

Hiện giờ, đệ đệ Quân Cửu Mặc này, xem như làm một việc khiến hắn rất hài lòng.

Ngay sau đó nhìn về phía Mộ Lan, trong ánh mắt có một loại ý vị không hiểu rõ. Cảm nhận được ánh mắt nóng cháy đó, Mộ Lan ngẩng đầu lên liền bắt gặp ý vị không rõ trên mắt Quân Dực Ảnh, vừa muốn suy nghĩ, không ngờ âm thanh của Quân Dực Ảnh lại vang lên: "Mộ Thừa tướng, bổn vương có ý tốt đến đây thăm hỏi, nhưng Mộ Vân Yên này lại chậm chạp không tới, là không đem bổn vương để vào mắt sao?"

Không giận mà uy, hơn nữa Quân Dực Ảnh cố ý phóng thích uy áp của hắn, làm Mộ Lan trong lòng hung hăng run lên.

Quả nhiên là thế! Uy áp của Quân Dực Ảnh làm sống lưng kiêu ngạo của Mộ Lan không khỏi nặng nề, cúi đầu, khóe mắt lại hiện lên một tia sáng âm lãnh độc ác.

"Tam Vương gia, lão thần không dám. Lão thần sẽ tự tay đem Mộ Vân Yên tới cho ngài bồi tội."

Dứt lời, không đợi Tam Vương gia đáp lại, đứng dậy liền hướng cửa đi đến bước ra ngoài.

Một loại động tác thần phục của Mộ Lan, khiến Quân Dực Ảnh trong lòng âm thầm vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc, trước sau lạnh lùng như một.

Lão gia hỏa này, bởi vì tu vi trước kia của hắn còn yếu, từ trước đến giờ đều không để hắn vào mắt. Hiện tại, ha ha ha, cũng là thời điểm đến phiên hắn ra tay!

"Thật náo nhiệt nha, xem ra là ta tới rất đúng lúc, Mộ Thừa tướng, ngài đây là muốn đi đâu?"

Mộ Lan vừa đi ra khỏi cửa, giương mắt liền nhìn thấy Mộ Vân Yên đang sải bước, khuôn mặt tươi cười vui vẻ thoải mái hướng về đại sảnh đi tới. Bộ dáng kia, rất không được tự nhiên.

Vốn là bị Quân Dực Ảnh chọc một bụng khí, hiện giờ thấy một màn như vậy, làm hắn không thể không bùng nổ!

"Ngươi, cái nghịch nữ này! Mọi người đều biết ngươi là phế vật, không nghĩ tới hiện giờ ngươi còn không biết tôn ti! Ngươi không biết Tam Vương gia đến sao? Dám làm Tam Vương gia chờ ngươi, hiện tại nhanh cút đi vào quỳ xuống bồi tội cho ta!"

Phế vật này vốn đã khiến hắn nửa đời lưng đeo sỉ nhục, nếu không phải xem mặt mũi của Tử Dục, làm sao có thể lưu nàng cho tới bây giờ, sớm đã cho nàng một cái tát đánh chết nàng, miễn cho nhìn lại chướng mắt!
Mộ Vân Yên vốn treo tia cười lạnh, nghe Mộ Lan nói xong, độ cong khóe môi càng thêm lớn, người hiểu nàng đều biết, mỗi khi Mộ Vân Yên cười càng sáng lạng, cho thấy tâm tình của nàng càng kém. Tức giận cùng khinh thường trong mắt Mộ Lan, Mộ Vân Yên đã trải qua hai đời sao có thể nhìn không ra?

Chẳng qua, nhìn ra thì như thế nào? Muốn nàng quỳ xuống, nằm mơ! Người có thể khiến nàng quỳ xuống, trừ bỏ mẫu thân, người khác thật đúng là không xứng! Đặc biệt là Mộ Lan này.

Nhìn Mộ Lan trước mắt, trong mắt đột nhiên hiện lên tia lưu quang, theo đó gập nửa người xuống, nhẹ giọng ngoan ngoãn nói:

"Mộ Thừa tướng, xin bớt giận, nghịch nữ này liền đi nhận lỗi với Tam Vương gia."

Vừa dứt lời, khóe mắt liền hướng người gác cổng bên cột đá, khóe môi gợi lên tia cười lạnh. Theo sau một bước liền bước vào trong phòng, không hề để ý đến người phía sau. Đi vào đại sảnh, Mộ Vân Yên liền thấy vị mặc áo dài màu vàng kia ngồi ở trên cao khuôn mặt lạnh lùng, góc cạnh rõ ràng, nhưng mà, cũng chỉ liếc mắt một cái, liền nhẹ nhàng dời tầm mắt.

Phảng phất như Mọi Vân Yên cói ý xem nhẹ sự tồn tại của hắn, bất quá, cái vị trí kia vừa vặn đập vào mắt nàng thôi, bộ dáng lười biếng, rất giống một con mèo lười chưa tỉnh ngủ.

"Ngươi chính là Mộ Vân Yên?"

Đây là Mộ Vân Yên sao? Nhìn bộ dáng Mộ Vân Yên, Quân Dực Ảnh nói ra tên nhưng có chút nghĩ hoặc.

Toàn thành đều biết Mộ Vân Yên là phế tài, tính tình mềm yếu, cả ngày một bộ dáng bị khinh bỉ. Nhưng mà nữ tử trước mặt này, tuy ăn mặc chật vật không chịu nổi, người đầy dơ bẩn, nhưng là đôi mắt linh động có hồn kia lại khiến người ta chú ý, tràn ngập tự tin, cùng thần sắc hiểu rõ hết thảy, căn bản không giống những gì hắn biết, chẳng nhẽ lời đồn là sai?

"Nói vậy, ngươi chính là Tam Vương gia đi. Tiểu nữ chỉ hỏi ngươi một câu, vì sao mười mấy năm qua ngươi chưa từng tới gặp Vân Yên một lần?" Tất nhiên, lời này không phải Mộ Vân Yên nàng muốn hỏi, nàng biết nguyên chủ đã chết, chính là nàng không muốn chiếm thân thể của nàng ấy mà không vì nàng ấy làm gì đó. Không hề sợ hãi, ánh mắt nhìn thẳng Quân Dực Ảnh ở phía trên, trong mắt lại lạnh nhạt vô tình.

Trong đại sảnh, mọi người ồ lên, trong lòng mọi người Mộ gia dâng lên cảm giác không thể tưởng tượng, hai mắt mở to như chuông đồng. Mộ Vân Yên này có phải điên rồi hay không, dám nói chuyện như thế với Tam Vương gia, nhưng mà bọn họ không nghĩ tới, như thế, còn chưa tính là gì.

"Ngươi đang chất vấn bổn vương? Hử?" Nghe Mộ Vân Yên nói, Quân Dực Ảnh trong mắt tràn đầy lửa giận, mặt đen đập mạnh lên bàn. Nội tâm cười lạnh không thôi, xem ra đều giống nhau cả, bộ dáng Mộ Vân Yên như thế  bất quá là trong lòng bất mãn đối với việc hắn không tới gặp nàng mà thôi, còn chưa cưới vào nhà, bộ dáng đã giống như một kẻ đố phụ, nếu cưới về nhà rồi còn không biết thành bộ dáng gì nữa.

Nhưng mà không nghĩ tới, lời nói kế tiếp của Mộ Vân Yên, làm Quân Dực Ảnh tức giận không thôi.

"Chất vấn thì như thế nào? Từ nhỏ liền bị định hôn ước, ngươi có hỏi qua ta đã đồng ý hay không? Có thuận theo nguyện ý của ta hay không? Có gặp qua bản thân ta hay không? Nhưng mà lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối, Vân Yên không dám khước từ. Hiện tại, mẫu thân ta đã không còn, ta nghĩ mệnh lệnh của phụ mẫu hẳn có thể chấm dứt đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro