Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì Dương Hi được cô đem về từ khi còn nhỏ, thằng bé nói sợ bóng tối nên Ninh Ninh để cậu ngủ chung với mình.

Khi cậu được mười hai tuổi, Ninh Ninh cảm thấy hai người phải tách ra ngủ riêng. Nhưng nói thế nào Dương Hi cũng không chịu phân phòng với cô, nên Ninh Ninh đành phải kê thêm một chiếc giường, hai người vẫn ngủ chung một phòng.

Ninh Ninh vẫn luôn coi Dương Hi như em trai. Nên cũng không cảm thấy có gì là không ổn, cho tới bây giờ vẫn cùng Dương Hi ở cùng một phòng cũng như cũ.

Sau khi trở về phòng, mỗi ngày sống nhẹ nhàng tự tại như Ninh Ninh ngả đầu liền ngủ. Hoàn toàn không có chú ý một bóng người có chút gầy yếu dưới ánh trăng đang đứng ở đầu giường nhìn cô.

Một đôi mắt đen lành lạnh chứa đầy ánh trắng sáng, lẳng lặng chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt cô đang ngủ say, sau đó lặng lẽ quay về giường của mình.

Một đêm trằn trọc không ngủ.

Vì buồn chán nên Ninh Ninh ngày nào cũng ngủ từ hoàng hôn đến bình minh để giết thời gian. Cô không dám đi chợ, sợ có chuyện xảy ra hoặc có người phát hiện ra mái tóc vàng và ngoại hình của cô, rồi rắc rối lại kéo nhau ập đến.

Cô thà ở nhà buồn chán còn hơn mạo hiểm.

Thực ra với thân phận "nữ thần" hiện tại của cô, cho dù ngủ đến trời đất tối sầm, khi tỉnh dậy cô vẫn cảm thấy sảng khoái, hoàn toàn không bị chóng mặt hay buồn nôn hoặc mấy phản ứng xảy ra khi ngủ quá nhiều.

Lại là một ngày nhàm chán cực điểm.

Ninh Ninh dựa vào ghế bập bênh bất động, nhìn Jasmine ôm một bó hoa tung tăng chạy về phía mình. Trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào kèm theo mấy vết tàn nhang nhỏ đáng yêu.

Xem thái độ của Fitch ngày hôm qua, anh ta rất phản đối việc con gái mình bám riết không tha Dương Hi. Không phải vì ông cảm thấy các cô gái truyền thống Trung Quốc nên cẩn thận dè dặt mà ông sợ cô bé sẽ gây rắc rối cho người khác.

Qua buổi gặp mặt ngày hôm qua, hai nhà người đã trở thành bạn bè, Jasmine tới nhà bọn họ chơi cũng trở nên bình thường.

Ninh Ninh đang nằm trên ghế bập bênh nhìn thấy Jasmine đang chạy tới hàng rào, cánh hoa trong tay cô bé hình như vẫn còn đọng sương, cô nói với cô bé: "Jasmine, hôm nay em đến chậm mất rồi, Alston đã đi từ sớm."

Cô còn tưởng rằng sẽ thấy sự thất vọng trên mặt Jasmine nhưng không, cô bé lễ phép hỏi: "Em tới tìm chị, không phải Alston. Em có thể vào trong không ạ?"

"Đương nhiên là được, mau vào trong đi."

Ninh Ninh kinh ngạc đứng dậy, mở khóa hàng rào, Jasmine cầm hoa từ ngoài hàng rào đi vào.

Cô ngượng ngùng đưa bó hoa trong tay cho Ninh Ninh, nói: "Bó hoa này tặng chị, hy vọng chị có thể nhận lấy."

Ninh Ninh lại sửng sốt, nhận lấy bó hoa từ trong tay Jasmine.

Những bông hoa mỏng manh tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng, làm cho tâm trạng người ta thoải mái sảng khoái.

"Cảm ơn em, chị rất thích. Những bông hoa này xinh đẹp giống như em vậy đó, em có muốn vào trong nhà chơi một lúc không?"

"Muốn ạ, mong là sẽ không làm phiền chị."

Jasmine nhảy nhót chạy vào trong sân, ngồi xuống chiếc ghế đá trong sân, giống như một chú chim sơn ca vui vẻ.

Ninh Ninh ôm hoa đi vào nhà. Sau khi tìm kiếm hồi lâu, cô miễn cưỡng tìm được một chiếc bình hoa, đổ một ít nước vào sau đó cắm hoa vào đó.

"Sao hôm nay đột nhiên lại muốn đến gặp chị?"

Ninh Ninh ngồi đối diện với Jasmine, học theo bộ dáng hai tay ôm má của cô bé, dò hỏi.

"Bởi vì tối hôm qua nghe chị nói luôn ở nhà một mình, cảm thấy rất nhàm chán. Nên em muốn đến chơi với chị."

Jasmine chân thành nói, nhưng đôi mắt to luôn hướng về phía cửa lại vô thức phản bội cô bé.

Ninh Ninh cười thầm trong lòng, nha đầu này sợ là ý của Tuý Ông không phải ở rượu*, cô cũng không vạch trần, vui vẻ trò chuyện cùng Jasmine.

(*Ý của Tuý Ông không phải ở rượu: ý không ở trong lời; có dụng ý khác)

Có người làm bạn thời gian trôi qua rất nhanh. Thoắt cái đã tới buổi trưa , Ninh Ninh mời Jasmine ở lại ăn cơm trưa. Rõ ràng là muốn ở lại, nhưng cô bé vẫn do dự vì sợ cha mình.

Quả nhiên, cha Jasmine đã tới gọi cô bé về.

Khi đến, anh ta còn mang theo một bó củi.

Anh ta có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, rồi chất củi vào sân Ninh Ninh.

"Ngày hôm qua vốn là muốn đến để xin lỗi cô. Nhưng không ngờ lại còn ăn cơm ở nhà cô, thật sự xin lỗi, tôi thật sự không có gì có thể báo đáp. Lò sưởi trong nhà cô hình như không nhóm lửa, chắc là không có củi, cho nên tôi chặt một ít đem tới. Chút củi này thật sự không đáng giá gì nhưng hy vọng cô có thể nhận."

Ninh Ninh nhìn bó củi trên mặt đất, nhìn qua trông có vẻ rất nặng, Dương Hi bị cô thúc giục ra ngoài tu luyện cả ngày. Bởi vì vỏ bọc của nữ thần nên cô không sợ nóng cũng chẳng sợ lạnh. Trước khi đến thế giới này, mười đầu ngón tay cô còn chẳng phải dính nước, chứ đừng nói là tự đi lên núi nhặt củi. Vậy nên từ trước đến nay cô chưa bao giờ sử dụng lò sưởi, thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, cũng chỉ có thể ở tạm như thế này. Nhưng không sợ lạnh không có nghĩa là cô sẽ không cảm thấy khó chịu.

Không ngờ Fitch, người mà cô luôn coi là "con sâu rượu",  "cứng nhắc" lại có một mặt cẩn thận như vậy.

"Cám ơn anh. Ở lại cùng nhau ăn cơm trưa đi?"

Không từ chối được sự nhiệt tình của cô, hai cha con Fitch cuối cùng cũng ở lại.

Ngày thường Dương Hi ra ngoài tập luyện, thường trở về nhà khi trời tối. Mỗi ngày cô cho cậu một ít tiền, cậu sẽ tự lo bữa trưa và bữa tối của mình trong tiệm nào đó hoặc ở nơi hoang dã.

Ninh Ninh ăn một mình ở nhà, ngay cả một bàn đồ ăn ngon cũng trở nên vô vị. Bây giờ có người ăn cơm cùng, cô cầu còn không được.

Tuy cô là người mời cha con Fitch ở lại dùng bữa, nhưng Ninh Ninh nhìn ra Fitch vẫn có chút ngượng ngùng. Anh ta tự mình xung phong đi chuẩn bị cơm trưa, Ninh Ninh cũng không từ chối, cùng Jasmine vào phòng bếp, ngồi ở trên ghế nói chuyện phiếm.

Nhưng cô không ngờ hôm nay Dương Hi vốn thường đi sớm về khuya lại về sớm vào buổi trưa!

Lúc đó Fitch đặt bánh mì nướng lên bàn, Dương Hi nghe thấy tiếng động trong bếp nên vừa trở về đã trực tiếp mở cửa phòng bếp.

Khoảnh khắc cậu mở cửa, mọi người trong phòng đều vô thức nhìn về phía đó.

Ninh Ninh nhìn Dương Hi đứng ngược sáng ở cửa. Cô không nhìn thấy vẻ mặt cậu, nhưng sự im lặng lúc này, Ninh Ninh cảm nhận ánh mắt cậu đang dừng trên người mình, cô cảm nhận được Dương Hi hiện tại tâm trạng không tốt lắm.

Thấy Dương Hi không có ý định lên tiếng, Fitch và con gái là khách, bọn họ khó mở miệng trước, cuối cùng vẫn là Ninh Ninh mở lời, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này.

" Alston, sao hôm nay về sớm vậy? Mau ngồi xuống cùng nhau ăn cơm trưa đi."

Khi có người ngoài ở bên cạnh, Ninh Ninh vẫn gọi Dương Hi là Alston. Giọng điệu này được cô dùng khi có người ngoài ở bên cạnh, lẽ ra Dương Hi đã quen từ lâu, nhưng hôm nay lại ngoài dự đoán.

Ninh Ninh tưởng rằng Dương Hi sẽ tới ăn cùng bọn họ nhưng cậu xoay người rời đi không nói một lời.

Bầu không khí đột nhiên lại đông cứng lại, Fitch xấu hổ lại có chút mất mát nói: "Thật sự xin lỗi, xem ra chúng tôi làm phiền hai người rồi."

Nói xong anh ta kéo Jasmine vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì bước nhanh rời đi.

Ninh Ninh nhìn bóng dáng Fitch rời đi, Jasmine chỉ có thể chạy theo đuổi theo cha, liên tục quay đầu lại, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại bị Fitch dẫn đi.

Ninh Ninh theo bản năng tiến lên một bước, muốn ngăn cản Fitch, lại nghĩ tới Dương Hi chạy theo hướng khác. Cô bất lực thở dài, cuối cùng thu chân lại, đuổi theo hướng Dương Hi vừa biến mất.

Cô không lo lắng Dương Hi đã đi đâu, Ninh Ninh thuần thục đẩy những bụi cây sang một bên, lộ ra một dòng sông trong vắt uốn khúc từ xa. 

Quả nhiên, Dương Hi đang đứng ở trước bờ suối, tâm tình không tốt, cúi đầu nhìn bóng mình trong nước.

"Hai ngày nay em làm sao vậy? Việc luyện tập không thuận lợi sao?"

Ninh Ninh thật cẩn thận dò hỏi, tiến lên hai bước đi đến bên người cậu, cùng cậu song song đứng bên dòng suối nhỏ.

"Không. Tại sao chị lại mời hai người kia? Chị...... Thích bọn họ sao?"

Dương Hi không muốn che giấu, trực tiếp nói thẳng suy nghĩ trong lòng mình.

Khi được cô nhặt về, cậu muốn cố gắng hết sức để cho cô một cuộc sống tốt nhất, phấn đấu đứng trên đỉnh thế giới. Tuy cậu không biết tại sao cô lại lo lắng thân phận của mình bị phát hiện, nhưng cô nhất định phải có lý do riêng. Cậu muốn báo đáp cô trong hết khả năng của mình.

Sau đó, mọi thứ dần thay đổi. Sự thay đổi này tích lũy dần dần lắng đọng lại và đột nhiên bùng phát sau khi hai cha con kia bước vào cuộc đời họ.

Cậu không biết sự thay đổi này có ý nghĩa gì. Cậu chỉ biết rằng cậu ghét cách người đàn ông đó nhìn cô. Chỉ cần thấy ánh mắt ánh ta nhìn Ninh Ninh, trong lòng cậu chợt nảy sinh một ý nghĩ kỳ lạ.

Cậu muốn tàn sát tất cả bọn họ như dã thú, nhưng suy nghĩ này chỉ tồn tại trong chốc lát. Cậu biết nếu làm vậy, cô nhất định sẽ chán ghét cậu.

Sau đó? Vứt bỏ cậu?

Không! Cậu không thể chịu đựng được việc cô rời bỏ cậu - mặc dù cậu không biết tại sao không thể chịu đựng được việc cô rời xa.

Nhưng cậu không thể chịu đựng được! 

Khi vừa bước vào sân, nghe thấy tiếng cười phát ra từ nhà bếp, trong lòng cậu có một dự cảm không lành.

Quả nhiên, vừa mở cửa, cậu đã ngửi thấy mùi thơm thức ăn từ trong bếp tỏa ra.

Sau đó cậu thấy khói từ đồ ăn bốc lên nghi ngút trong phòng. Người đàn ông kia ngồi ở vị trí vốn thuôc về cậu, con gái anh ta thậm chí còn bá chiếm chỗ ngồi bên cạnh cô! Đó là vị trí mà cậu còn không dám ngồi lâu!

Cô là thiên thần, thiên thần chí cao vô thượng*.

(*Chí cao vô thượng: cao nhất, tối cao)

Nhưng lúc này, thiên thần lại đang mỉm cười dịu dàng với hai cha con kia như một người bình thường.

Trong lòng cậu đột nhiên dâng lên một sự khủng hoảng tột độ, làm cho cậu cảm thấy hít thở không thông. Cậu còn chưa nghe rõ cô nói gì đã chạy ra khỏi sân.

Cậu không dám ở lại nơi đó. Cậu lo sợ không biết mình sẽ làm gì nếu phải tiếp tục chứng kiến cảnh tượng đó.

Để cậu có thể yên tâm tập luyện, cô đã không có lấy một người bạn nào trong suốt nhiều năm như vậy.

Cậu biết mình không thể ích kỷ như vậy. Nhưng cô cô độc nhiều năm như vậy mang đến cho cậu một cảm giác an toàn kỳ lạ, nên cậu không nói gì mà chấp nhận điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro