Chương 145: Tự hỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một căn phòng cho thuê chật chội ở khu Đông, Backlund.

Klein mặc áo jacket khá dày đứng sau bàn, nhìn cửa sổ thủy tinh phía trước, tỉ mỉ cảm ứng tốc độ tiêu hóa của ma dược "Pháp sư quỷ dị".

"Nhanh thật, số lượng tiêu hóa còn nhiều hơn cả ba tháng trước cộng lại... Nhưng cũng chẳng còn cách nào, trước khi lấy được "Cây gậy chống sinh mệnh", mình khó mà chữa bệnh được, phải để ý xem tim của người bị dọa sợ có chịu nổi không, cũng không thể nào đến bệnh viện tạo ra chuyện kinh dị ở thành phố được..."

"Tương tự, nếu không phải chiến tranh nổ ra, việc tìm kiếm các Bán Thần khác khá khó khăn, những người có thể xác định được hành tung phần lớn đều thuộc sân nhà, nếu muốn lặng lẽ lẻn vào, tạo ra cảm giác sợ hãi hết hồn, thì buộc phải chuyển hóa người vô tội thành con rối. Cho dù không có lựa chọn khác, mình cũng sẽ không suy xét đến..." Klein chuyển sự chú ý khỏi người mình, lặng lẽ cảm thán vài câu.

Anh âm thầm lặp lại một từ:

"Chiến tranh..."

Lúc này, nơi xa vẫn còn chan hòa ánh đèn đường, mà khu Đông đã tối om như mực, thỉnh thoảng mới thấy cảnh sát tuần tra xách đèn bão đi ngang qua.

Bình thường những cảnh sát này sẽ không tích cực như thế, nay vì chiến tranh bùng nổ mà phải chấp hành lệnh cấm tương ứng, đảm bảo trị an cho tốt.

"Chiến tranh..." Klein nhỏ giọng lặp lại từ này một lần nữa, trong lúc ngẩn ngơ đã nhìn thấy một phần kết cục.

'Quốc vương George III của Loen rốt cuộc đã phá vỡ xiềng xích, không màng đến chuyện vị nào trong bảy vị thần sẽ ra tay ngăn cản, có thể chính thức thúc đẩy các nghi thức của "Hắc hoàng đế", kế tiếp thì phải xem bản thân ông ta, hoặc nên nói là bản thân ngài ấy. Chỉ cần ngài ấy có thể chịu được sự tấn công của ma dược, chỉ cần ngài ấy có thể giữ được lý trí, thì ngài ấy sẽ bước lên ngôi thần, tấn thăng danh sách 0.'

'Gia tộc Einhorn của Feysack mượn cuộc chiến tranh có thể lan ra toàn thế giới để số lượng lớn các thành viên mấu chốt có thể tiêu hóa hết ma dược, dễ dàng chuẩn bị được nghi thức tương ứng, tăng toàn bộ sức mạnh của quốc gia lên tầm cao mới.'

'Trong cơn sóng triều của thời đại, người anh em của Amon kia ăn ma dược, thực hiện màn lột xác, trở thành "Nhà ảo tưởng", khiến thế giới có thêm một vị Chân thần nữa...'

Trong lúc suy nghĩ, Klein chợt nảy ra một vấn đề:

"Kết cục như vậy, cậu chấp nhận sao?"

'Kết cục như vậy, cậu chấp nhận sao...' Klein mở miệng ra, rồi chậm rãi ngậm lại, tất cả những gì nhìn thấy trước mắt dường như vượt qua hạn chế về không gian và thời gian, quay về quá khứ, quay về một nơi khác.

Đó là màn sương mù dày đặc, ẩm ướt, lạnh lẽo, thoang thoảng mùi gây mũi, có màu vàng nhạt lẫn chút màu rỉ sắt, bao phủ toàn bộ Backlund.

Đó là những người vô gia cư bị bệnh tật, đói khát, đau đớn, giá rét giày vò hành hạ, từ từ đến gần cái chết, nhưng vẫn cố gắng vùng vẫy muốn được sống tiếp. Họ vì một chút lương thực, vài đồng thù lao mà liều mạng ép mình, không dám để bản thân nhàn hạ, rốt cuộc nhìn thấy ánh bình minh của cuộc đời, mua được chân giò hun khói đã khao khát từ lâu, nhưng nay lại ngã quỵ trong màn sương mù mờ mịt mông lung kia, rốt cuộc không thể đứng lên được nữa.

Đó là một goá phụ cần cù vất vả, vì sinh tồn, vì hai đứa con của mình mà vứt bỏ tất cả thể diện, khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, dựa vào những lời lẽ cay độc, dựa vào căn bệnh lở loét, dựa vào những cơn đau nhức ở khớp xương để chống đỡ một nóc nhà có thể che mưa che nắng. Nhưng trong màn sương mù nọ, nóc nhà ấy sụp xuống, đứa bé mà bà dốc hết sức bảo vệ cuối cùng cũng chết trong vòng tay của bà.

Đó là một cô gái được mẹ và chị gái ân cần chăm sóc, liều mình học hành, cô đã trải qua rất nhiều cực khổ để từng bước thoát ra khỏi cảnh khốn cùng, hi vọng mình sẽ tốt lên, hi vọng mẹ và chị mình không còn phải nhọc nhằn, hi vọng một nhà ba người có thể trải qua cuộc sống hằng mơ ước, nhưng tất cả những hi vọng đó cuối cùng vẫn vỡ tan trong trận sương mù đáng sợ kia. Cô gái chỉ còn lẻ loi một mình, có thêm bao nhiêu đau khổ, có thêm bao nhiêu niềm vui, cũng không thể chia sẻ cho mẹ và chị gái nữa, cuộc sống gia đình đầm ấm trong tưởng tượng kia còn chưa bắt đầu, đã mãi mãi biến mất.

Đó là những sinh linh gục ngã như rơm như rạ, gia đình nọ nối tiếp gia đình kia, người nọ nối tiếp người kia, nỗi đau đớn khắc sâu vào xương tủy, vĩnh viễn không thể xóa nhòa.

Đó là một học sinh mang theo tương lai tốt đẹp, nhưng lại chỉ còn một nửa thân thể, ruột rơi ra ngoài.

Đó là một đứa bé trên đường trở về nhà, đột nhiên phát hiện đã mất đi bố mẹ, bản thân biến thành cô nhi lúc nào không hay.

Đó là những người bình thường quay cuồng trong đau khổ, gian nan bò về phía trước, muốn tới gần tương lai, lại không thể nuốt xuống hơi thở cuối cùng.

Đó là dân chúng hoặc chết lặng đến mức người ta phải đau lòng, hoặc khóc ngất vài lần trong nghĩa trang.

Đó là mặt đất nhuộm đẫm máu tươi.

Đó là không trung dày đặc khói thuốc súng.

Đó là một quả đạn pháo vừa lạnh lùng vừa vô tình. Mà kẻ đứng đằng sau, hung thủ chính thúc đẩy, tạo ra tất cả những điều đó, sẽ bước từng bước trên bậc thang chất đầy thi hài, ngồi vào ngai thần, nhận sự hoan hô, thoát khỏi già yếu.

Diễn biến như thế, cậu chấp nhận sao?

Sắp xếp như thế, cậu chấp nhận sao?

Kết cục như thế, cậu chấp nhận sao?

"Không, tôi không chấp nhận." Klein im lặng một hồi, đột nhiên mở miệng, gằn giọng nói.

Âm thanh này vang vọng trong phòng, tầng tầng lớp lớp, đan xen cộng hưởng.

"Không, tôi không chấp nhận!"

Trong lúc bên tai còn văng vẳng tiếng vọng, khóe miệng Klein dần cong lên, nở nụ cười tự giễu:

"Bảy vị thần đều ngầm đồng ý, cậu không chấp nhận cũng có nghĩa lý gì?"

Klein lại im lặng, qua rất lâu mới thở hắt ra, lẩm bẩm với vẻ mặt bình thản:

"Cho dù không có nghĩa lý, thì có một số việc vẫn phải làm."

Trên thế giới này, nào có nhiều chuyện nhất định phải thành công, nhất định phải có tác dụng và giá trị?

Klein lại nhếch khóe miệng, thu tầm mắt lại, xoay người tiến vào phòng bên trong căn hộ cho thuê.

Tuy anh đã đưa ra quyết định, nhưng cũng không lỗ mãng thực hiện ngay, với cấp bậc và địa vị hiện giờ của anh, bất kể làm gì cũng rất khó gây ra ảnh hưởng đối với chuyện của George III, ngoài việc tặng mạng của mình ra thì không có bất cứ kết quả nào.

Hơn nữa, nếu trong thời điểm mấu chốt của chiến tranh mà khiến nội bộ Loen hỗn loạn, dẫn đến quân đội Feysack xâm nhập thành công, thì số người vô tội phải chết sẽ gấp mười lần, thậm chí cả trăm lần sự kiện sương mù Backlund.

"Trước mắt chỉ có thể chuẩn bị, một mặt nâng cao bản thân, mặt khác phải bố trí nhiều mặt, kiên nhẫn chờ đợi cơ hội..." Klein âm thầm nói với mình một câu, lấy ra thứ màu đen đặc như hồ dán, chia ra một nửa, bôi lên mặt gương.

Đây là cách để liên lạc với ma nữ Trissy.

Nhưng đến khi thứ màu đen kia "bốc hơi" biến mất, trên mặt gương vẫn không xuất hiện dị trạng gì.

"Không có hồi đáp... Sau khi bị vị Thiên sứ tiểu thư tín sứ dọa sợ, Trissy đã quyết định không có bất cứ liên hệ nào với Germand Sparrow nữa sao..." Klein âm thầm thở dài, đi đến bên giường ngủ ngồi xuống.

Nguyên nhân của việc anh nhanh chóng nghĩ đến chuyện giáo phái Ma Nữ trợ giúp quốc vương George III là vì:

"... Một là các ma nữ cần tai họa để tiêu hóa ma dược, cử hành nghi thức. Hai là George III đã hứa hẹn điều gì đó với họ? Hứa hẹn họ có thể công khai truyền giáo? Không, đây là việc mà bảy vị thần không cho phép. Cho dù "Hắc hoàng đế" là danh sách 0, cộng thêm "Ma nữ nguyên sơ", "Chúa Sáng Thế Chân Thật" cũng không thể nào đối đầu với liên minh bảy vị thần được. Đương nhiên, sau cuộc chiến tranh này, liên minh bảy vị thần còn tồn tại nữa hay không cũng là một câu hỏi..."

"Nếu là vậy, thì sau khi biết George III đang hợp tác với giáo phái Ma Nữ, bảy vị thần hẳn là sẽ không để ông ta trở thành "Hắc hoàng đế"..."

"Còn hứa hẹn chuyện gì khác nữa? Con đường "Ma nữ" có Chân thần, những sự vật có giá trị lưu lạc ở bên ngoài thực sự rất ít... Con đường gần? Đó không phải là con đường "Hồng Tư Tế" sao... George III, không, người anh em của Amon kia từ chỗ "Huyết hoàng đế" Alista Tudor, không những nắm giữ được lăng tẩm bí mật mà "Hắc hoàng đế" cần, mà còn lấy được đặc tính phi phàm cấp Thiên sứ con đường "Hồng Tư Tế" hoặc là vật phong ấn cấp "0"?"

"Trong tình huống có danh sách 0 không có danh sách 1, chỉ sợ lãnh đạo cấp cao của giáo phái Ma Nữ sẽ có hi vọng tiến thêm một bước lớn, ừm, "Ma nữ nguyên sơ" hẳn là rất hứng thú..."

"Như vậy thì có thể giải thích vì sao giáo phái Ma Nữ phải giúp đỡ... Chuyện ác linh "Hồng Thiên Sứ" tìm kiếm "Ma nữ trắng" Catherine sẽ không đơn giản như hắn nói... Không, hắn không nói gì cả, chỉ dùng thường thức và phản ứng để chỉ dẫn mình suy nghĩ như vậy..."

Mạch suy nghĩ của Klein dần rõ ràng, quyết định đột phá từ chỗ "Ma nữ trắng" Catherine, coi cô ta là mục tiêu tiếp theo. Nhưng trước đó anh muốn nghe xem lời tiên đoán của "Nữ vương thần bí" Bernadette là gì, nghe xem cô muốn làm gì ở Backlund.

Chỉ khi hiểu sâu thêm về tình hình, mới có thể tìm ra và nắm chắc cơ hội!

Sáng sớm hôm sau, "Ẩn sĩ" Cattleya chuyển lời của "Nữ vương thần bí" Bernadette.

"Khoảng 12h đến 12h30' trưa nay, Rạp Hát Màu Vàng, nhà hàng Seren."

Đó là tên của một phòng riêng.

Klein đến vào lúc 11h55', anh dùng ảo thuật qua mắt các phục vụ, đi thẳng một mạch đến căn phòng mục tiêu mà không bị ai ngăn cản, kiên nhẫn chờ đợi ở bên ngoài.

Qua một lát, anh lấy đồng hồ bỏ túi vỏ vàng ra, bấm mở nắp, liếc nhìn giờ.

Sau đó Klein cất đồng hồ đi, lặng lẽ đếm đến mười, sau đó giơ tay gõ cửa hòng "Rạp Hát Màu Vàng".

Lúc này, con rối Cunas của anh đang ngồi ở trên ghế vỉa hè đối diện nhà hàng, nhàn nhã đọc báo, Enyuni thì đi cùng một đám học sinh, rải truyền đơn miêu tả hình tượng độc ác của Feysack. Đương nhiên, ba người này thường xuyên thay đổi vị trí cho nhau, khiến người ta không thể nào phán đoán chính xác.

"Mời vào." Trong phòng riêng vang lên tiếng của Bernadette.

'Thật tài tình, vừa rồi mình còn chưa phát hiện ra trong phòng có người, cũng không phát hiện ra có ai đi vào... Ừm, cũng vì mình không mở thị giác của "Dây linh thể"...' Klein âm thầm lẩm bẩm hai câu, vặn nắm cửa, đẩy ra cửa.

Thứ đầu tiên đập vào mắt anh chính là một màu vàng chói, sau đó mới là cô gái có mái tóc màu hạt dẻ ngồi ở ghế đầu bàn ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro