Chương 149: Bản sắc diễn xuất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh nghi ngờ đội tàu của "Trung tướng bệnh tật" đang trốn ở gần đó?" Nghe Dantiz nói, Anderson như có điều suy nghĩ, hỏi lại một câu.

Dantiz phấn khởi đáp lại:

"Khả năng này rất lớn! Chẳng phải sau khi tàu "Cái chết đen" chạy về phía Tây đến đảo Cyrus thì biến mất sao?"

Anderson bĩu môi, sau đó bật cười nói:

"Nếu tung tích của "Trung tướng bệnh tật" dễ bị anh đoán ra như thế thì cô ta cần gì phải trốn?"

"Hòn đảo mà ngay cả anh cũng thăm dò ra được làm sao có thể gọi là bí mật được?"

"Ê! Anh có ý gì?" Dantiz cảm thấy mình đang bị châm biếm.

Anderson nhún vai:

"Tôi không có ý gì cả, tôi chỉ đang dùng đầu óc để phân tích."

"Hòn đảo kia chắc hẳn có tồn tại, nhưng thuộc về loại mà khá nhiều người ở đây đều biết, hoặc là có ai cố ý tung ra tin tức này."

"Nếu là giả thiết đầu, thì đội tàu của "Trung tướng bệnh tật" Tracy chắc chắn không thể trốn ở nơi đó. Nếu là giả thuyết sau thì khá thú vị đây. Ai sẽ là người tung ra tin này chứ?"

Lúc đầu Dantiz còn hơi giận dữ, nhưng sau đó dần dần đi theo suy nghĩ của Anderson mà bắt đầu phân tích tình hình:

"Nhà mạo hiểm hoặc là hải tặc nào đó đang gài bẫy? Nhưng một hòn đảo không có tài nguyên thì không thể thu hút người đến thăm dò được."

"Bản thân "Trung tướng bệnh tật"? Vì biết có ai đó đang điều tra hành tung của mình?"

Anderson cười nói:

"Không tệ, được tôi dạy dỗ, anh đã tiến bộ rất nhiều. Nếu không, tôi ngờ rằng cho dù có uống xong ma dược "Nhà âm mưu", anh cũng không thể nào làm đầu óc sáng sủa ra được, chỉ biết cách biến kẻ địch trở nên ngốc hơn, rồi kéo hắn vào lĩnh vực mà mình quen thuộc, từ đó chiến thắng năng lực của hắn."

"Những lời này không phải do tôi nói, là Đại đế Russell nói."

Trong thời gian qua, Anderson đã thu thập giúp Dantiz một phần tài liệu chính và gần như toàn bộ tài liệu phụ trợ của ma dược "Nhà âm mưu", chỉ thiếu một bước nữa là có thể thành công.

"Tôi nghi ngờ anh chỉ có năng lực như thế..." Dantiz nhỏ giọng lẩm bẩm một câu coi như đáp lại.

Anderson không để ý, vẫn tiếp tục nói:

"Nếu "Trung tướng bệnh tật" tự tìm người tung tin tức này ra, thì hòn đảo bí mật đó chắc chắn là cái bẫy, có lẽ không có gì cả, chỉ tồn tại rất nhiều mặt gương đang theo dõi nhân loại và thuyền bè tới gần hòn đảo, hoặc có lẽ là căn cứ quan trọng của giáo phái Ma Nữ mà Germand Sparrow nói."

"Vậy tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?" Dantiz hỏi theo bản năng.

Anderson nghe vậy thì "ha" một tiếng:

"Chuyện đơn giản như thế mà anh cũng không nghĩ ra được?"

"Anh nghe tin tức này từ ai, thì đương nhiên bây giờ chúng ta sẽ đi tìm người đó, làm rõ nơi bắt nguồn tin tức của hắn, từ đó điều tra qua từng lớp một, xem cuối cùng sẽ phát hiện được điều gì."

'Đúng thế...' Dantiz vốn định gật đầu đồng ý, nhưng lời đến bên miệng lại thành một tiếng kêu lên "a".

Vào lúc gần sáng, trên tầng hai của một sòng bạc.

Baz tóc nâu ngáp dài một cái, đi vào phòng mình.

Hắn còn chưa kịp nương theo ánh trăng ngoài cửa để đốt nến thì đã thấy một vệt lửa trắng lóe lên trước mắt hắn, chói đến mức hắn khó mà nhìn nổi.

Baz chợt căng thẳng, bổ nhào sang bên cạnh, lăn dưới đất.

Vừa lăn được hai vòng, động tác của hắn đột ngột ngừng lại, giống như bị người ta dùng phép hóa đá.

Bởi vì chỗ cổ hắn chợt cảm nhận được sự buốt giá đến tận xương tủy và cơn nhói, điều này khiến hắn hiểu rằng mình mà tiến thêm một chút nữa về phía trước, thì máu tươi sẽ phun lên tận trần nhà.

"Các ngươi muốn làm gì?" Lúc này, thị lực của Baz đã trở lại bình thường, thấy bên cạnh có một người đàn ông đang đứng, tóc vàng, cầm kiếm ngắn màu đen, một tay đút túi, mà bên cửa sổ có thêm một tên mặc áo choàng đen, dùng mũ trùm che khuất quá nửa khuôn mặt.

Dantiz không trả lời câu hỏi của Baz, mà nhìn về phía Anderson với vẻ hơi kinh ngạc:

"Vì sao anh không ngụy trang?"

"Ngụy trang thì làm sao để người khác biết nên căm thù ai?" Anderson dửng dưng đáp lại.

"..." Dantiz hít một hơi: "Cũng may tôi còn chưa bị lây thói quen này của anh."

"Không sao." Anderson cười nói: "Ở đảo Cyrus kéo bừa một người lại hỏi đều biết trong thời gian này tôi đang giao du với ai."

"Cứt chó!" Dantiz buột miệng chửi một tiếng.

Baz bị Anderson kề kiếm ngắn vào cổ không dám nhúc nhích, chỉ yên lặng lắng nghe, có cảm giác mình đã trở lại Trier, đang xem hài kịch.

'Rốt cuộc hai người họ đến đây làm gì...' Kẻ buôn bán tin tình báo này rơi vào hoang mang tột độ.

Lúc này, Anderson thu ánh mắt lại, cúi đầu nhìn Baz nói:

"Hòn đảo nằm ngoài tuyến hàng hải chính, ở phía Tây Nam kia, là ai nói cho anh biết?"

Baz lập tức hiểu ra, nhìn Dantiz ở ngoài cửa sổ:

"Là anh!"

Mấy hôm nay, tôi chỉ bán tin này cho một mình anh!

'... Bị nhận ra nhanh vậy sao?' Dantiz nhất thời cũng không biết nên đáp lại thế nào.

Thanh kiếm ngắn đen kịt trong tay Anderson ép xuống mạnh hơn chút, để cảm giác đau đớn này càng thêm rõ ràng.

"Xin hãy tôn trọng trình tự trước sau."

Baz chợt cảm thấy sinh mạng đang mất đi nhanh chóng, vội vàng trả lời:

"Là, là "Trung tướng bệnh tật"!"

"Cô ta nói cho anh biết lúc nào, vì sao lại muốn nói cho anh?" Anderson không hề bất ngờ, tiếp tục truy hỏi.

"Một ngày một đêm trước khi tàu "Cái chết đen" rời khỏi đảo Cyrus." Baz đáp lại với tốc độ cực nhanh, sợ mình sẽ chết vì mất máu quá nhiều: "Tôi không hỏi cô ta vì sao, lúc đó tôi chỉ đang cố thưởng thức sắc đẹp của cô ta, không hổ là "Quý cô bệnh tật" nổi tiếng năm biển..."

Cho dù cách đã lâu, nay còn đang trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm, mà chỉ cần nhớ lại, Baz cũng khó nén nổi một câu khen ngợi.

"Là do ma nữ mê hoặc à?" Anderson tự nói một câu, rồi hỏi: "Anh có cách thức liên lạc với cô ta không?"

"Không có." Baz lắc đầu lia lịa: "Cô ta bảo tôi ghi nhớ toàn bộ những người hỏi thăm tung tích của cô ta, đợi đến khi cô ta quay về đảo Cyrus thì nói lại. Mà nếu có ai nhận được tin tức về hòn đảo bí mật kia rồi thực sự rời khỏi cảng đi đến đó, thì cứ mặc kệ hắn."

"Vậy à... Rất hợp lý." Anderson gật đầu, cất thanh kiếm ngắn màu đen đi: "Nơi đó là cạm bẫy à?"

"Tôi cũng không biết." Baz thản nhiên trả lời.

Anderson không nói gì nữa, lục lọi lấy hết tiền trên người Baz và trong phòng, sau đó chĩa thanh kiếm vào tên buôn bán tin tình báo này:

"Vốn định giết anh, nhưng như vậy sẽ không có ai căm thù tôi."

"Hãy sống cho tốt, hằng ngày nhớ mắng chửi tôi vài lần."

Nói xong, anh xoay người đi đến bên cạnh Dantiz, cùng nhau nhảy ra khỏi cửa sổ, biến mất trong màn đêm tối không có đèn đường.

Baz sờ chỗ cổ đang rỉ máu, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Hắn đứng dậy chạy vội tới cửa sổ, xác nhận hai người vừa rồi đã mất dạng.

"Cũng may gặp được cái tên hình như có vấn đề về tinh thần, bằng không hôm nay chết chắc rồi..." Baz đóng cửa sổ lại, khóa trái cửa gỗ, kiểm tra kỹ càng căn phòng một lần, rồi mới ngồi xuống, uống ừng ực non nửa chai rượu Ranzi mạnh.

Mượn cảm giác say, Baz lê đến giường, cứ thế ngủ mất.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, chậm chạp đến ba giờ đêm.

Đột nhiên, Baz xoay người ngồi dậy, đôi mắt sáng ngời đầy thần thái, không còn chút men say nào.

Hắn tìm một con dao găm, cậy một miếng nền nhà bằng gỗ lên, lấy ra một cuộn giấy cỡ bằng ngón tay cái từ bên trong.

Sau khi từng lớp giấy trắng được mở ra, ở giữa là một thứ màu đen dính nháp như hồ dán.

Baz lấy 1/4, đi đến trước gương định bôi nó lên trên.

Đúng lúc này, hắn thấy trong gương phản chiếu ra bóng dáng hai người, một người mặc áo trong màu trắng, gilê đen, một tay đút túi, cầm theo kiếm ngắn, một người khác mặc áo choàng tối màu, không để lộ mặt.

"..." Đồng tử Baz chợt phóng to, hắn bị Dantiz đánh một phát vào gáy, trực tiếp ngất xỉu.

Mà ký ức cuối cùng của hắn chính là giọng nói mang theo tiếng cười:

"Hắn thật sự không làm người ta thất vọng."

Xử lý Baz xong, Dantiz cúi người cầm thứ như hồ dán vừa rơi xuống đất, cười haha nói:

"Không ngờ tên này lại thực sự tin rằng anh không làm thịt hắn chỉ vì muốn hắn căm thù anh."

Cuộc đối thoại lúc trước thực ra là một vở kịch mà hắn và Anderson đã luyện tập từ trước, để việc Anderson tha cho Baz trở nên hợp tình hợp lý, không bị nghi ngờ.

"Điều này chứng tỏ là anh diễn cũng rất tốt." Anderson cười nói: "Bản sắc và diễn xuất quả nhiên là khác nhau."

"Cứt chó!" Dantiz chửi một câu không thèm kiêng nể.

Sau đó hắn lại cảm khái:

"Không ngờ hắn lại kiên nhẫn đến vậy, đợi đến tận nửa đêm mới hành động, mà chúng ta còn kiên nhẫn hơn."

"Một thợ săn muốn bắt được con mồi thì phải biết kiên nhẫn, đôi khi còn phải chờ đợi đến vài ngày."

Đối với hai người họ mà nói, đây cũng là chuyện bắt buộc, bất kể là "Thợ săn", "Kẻ khiêu khích", hay là "Người phóng hỏa", "Người thu gặt" đều không giỏi về thông linh cho lắm, càng đừng nói đến năng lực như thôi miên. Nếu muốn lấy được tin tức, ngoại trừ tra khảo, uy hiếp thì họ không còn cách nào khác, cũng chỉ đành cố gắng ở "Âm mưu" mà thôi.

'Câu này rất có lý, nhưng sau này nó sẽ trở thành lời nói để tôi dạy dỗ người khác...' Dantiz nhìn thứ màu đen giống hồ dán trong tay, nói:

"Hình như phải bôi nó lên mặt gương... Sau đó có thể liên lạc với "Trung tướng bệnh tật"?"

"Chắc là vậy, nhưng dù có liên lạc được, thì cũng có ích gì? Hẹn cô ta đến đảo Cyrus cùng ăn bữa sáng à?" Anderson cười nhạo.

Dantiz cũng biết mình và Anderson không thể làm gì được người ở trong gương, chỉ là theo bản năng muốn cố gắng một chút, hoàn thành nhiệm vụ mà Germand Sparrow giao cho hoàn hảo hơn chút.

Hắn nhíu mày nói:

"Vậy tiếp theo phải làm sao?"

"Đương nhiên là liên lạc với Germand Sparrow, giao việc này cho anh ta xử lý. Bất kể là ở phương diện nào, anh ta cũng là một người rất bí ẩn, hẳn là có cách giải quyết." Anderson chẹp miệng nói: "Hơn nữa, anh ta giao cho chúng ta nhiệm vụ truy tìm tung tích "Trung tướng bệnh tật", chẳng phải giờ đã có rồi sao?"

Dantiz "ừm" một tiếng, bắt đầu lấy nến và vật phẩm dùng cho nghi thức.

"Anh định làm gì?" Vẻ mặt Anderson hơi kỳ quặc.

Dantiz không quay đầu lại, vừa bày tế đàn vừa đáp:

"Triệu hồi tín sứ của Germand Sparrow."

"..." Anderson im lặng vài giây rồi nói: "Vậy tôi ra ngoài hút điếu thuốc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro