Chương 151: Cảnh khốn cùng khác nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy tiểu thư nhà mình tỏ ra hứng thú với câu chuyện bóng ma, Annie liếc nhìn đám hầu gái đang chuẩn bị nước nóng, lược chải, tiếp tục nói:

"Các bác sĩ và y tá muốn mời giám mục của giáo hội đến làm thánh lễ, mà các bệnh nhân còn lại đều kịch liệt phản đối, mong chờ mình có thể gặp được bóng ma kia. Họ đều gọi nó là "Thiên sứ thằng hề", nói dáng vẻ đáng sợ của nó giống như thằng hề cố tình giả trang, thực tế lại là Thiên sứ giải quyết đau ốm và tra tấn."

"Danh hiệu này rất thú vị..." Audrey mỉm cười cảm khái một tiếng.

Đổi lại là trước kia, chắc chắn cô sẽ vô cùng hứng thú với điều này, nóng lòng muốn thử thông qua "Xuyên qua giấc mơ" đến bệnh viện đó canh giữ một đêm, để làm rõ "Thiên sứ thằng hề" kia rốt cuộc là chuyện gì. Nhưng chiến tranh nổ ra khiến tâm trạng của cô khá suy sụp, cảm thấy có nhiều chuyện đứng đắn và quan trọng hơn cần phải làm, thực sự không có lòng dạ nào đi tìm hiểu.

Thật ra, nếu không phải tự mình trải qua trận không kích, hơn nữa còn tận mắt nhìn thấy có người bị thương vì nó, thì mấy hôm nay có lẽ cô vẫn có cảm giác chiến tranh chưa bao giờ xảy ra, Backlund đang rất hòa bình.

Vì trận không kích đó, hạm đội khinh khí cầu của vương quốc Loen đã bước vào chiến tranh, tiêu chuẩn phòng không ở các thành thị vùng duyên hải đều được nâng cao, nên Backlund không còn gặp không kích nữa. Hiện nay, chiến tranh giữa Feysack và Loen chủ yếu tập trung ở ba nơi, một là dãy núi Amanda quận Lẫm Đông, hai là các thành phố công nghiệp nặng bờ Đông Biển Đôi, ba là các cảng lớn ven bờ biển Sonia. Cả ba đều đang trong giai đoạn giằng co, chưa ai chiếm được quá nhiều ưu thế, cho dù thương vong thì vẫn chưa có ảnh hưởng thực chất nào đến Backlund. Ngoại trừ giá cả bắt đầu tăng cao, luôn có tin tức đăng báo, thì thành phố thủ đô này trong vài ngày qua dường như đã lấy lại vẻ yên bình.

Nhưng Audrey không cho là vậy, cha và anh trai cô gần đây đều phải đi lại bận rộn, hôm nào cũng phải tận khuya mới về, không thì cũng triệu tập các quý tộc, nghị viên, giám mục đến nhà họp riêng. Cô thông qua các tổ chức từ thiện khác của giáo hội Đêm Đen biết được số người thương vong cụ thể ở tiền tuyến Amanda và cảng Pritz, thậm chí còn xem được một vài ảnh chụp ở chiến trường. Cô đang cố gắng kêu gọi quyên góp, liên hệ với các công ty dược phẩm lớn và bệnh viện chính quy, mong rằng có thể tổ chức cứu viện cho chiến trường, chữa bệnh từ thiện.

'Nào ngờ, nhà thám hiểm dùng điên cuồng để nổi danh kia không những bỏ ra lương thực dư thừa trong trang viên, mà còn quyên góp thêm 7.000 bảng tiền mặt...' Audrey thầm thở dài một tiếng, bắt đầu để hầu gái sửa sang lại giúp mình.

.........

Phố Hoa Hồng, khu South Bridge.

Emlyn White tiện tay quyên góp 10 bảng tiền mặt cho người đi quyên góp tiền của một tổ chức từ thiện, ấn mũ dạ trên đỉnh đầu, bước lên cầu thang, tiến vào giáo đường Bội Thu.

Lúc này, trong giáo đường không có một tín đồ nào, chỉ có cha sứ Utravsky như nửa cự nhân đang ngồi phía trước, thành kính cầu nguyện.

Emlyn không vội đi thay áo dài giáo sĩ, mà ngồi xuống bên cạnh cha sứ, vốn định nói gì đó, nhưng há miệng ra lại thành một tiếng cười.

"Chắc là diện mạo người Feysack tiêu chuẩn của ông khiến những tín đồ kia không dám đến đây nữa." Emlyn nhìn thánh đàn phía trước, nói với vẻ thoải mái.

Giám mục Utravsky bỏ hai tay xuống, mở mắt ra nói:

"Ta có thể hiểu họ."

"Hiểu thì có ích lợi gì? Nếu chiến tranh ác liệt hơn một chút, binh sĩ bỏ mạng nhiều thêm một chút, chưa biết chừng các tín đồ đó sẽ tràn vào nơi này, thiêu hủy giáo đường, treo cổ ông lên." Emlyn vẫn nhìn vào thánh huy sinh mệnh, đáp lại.

Cha sứ Utravsky khẽ lắc đầu:

"Không, họ sẽ không làm vậy. Họ chân thành sùng bái Mẫu thần, sẽ không thiêu hủy giáo đường, cùng lắm là đuổi ta đi thôi. Nếu ta bày tỏ mình đã từ bỏ quốc tịch Feysack, thì sẽ có người hiểu ta, chấp nhận ta."

Emlyn lại cười khẩy một tiếng, tầm mắt không hề chuyển động:

"Nếu Finnabot cũng gia nhập vào chiến tranh, tấn công vào lãnh thổ Loen ở vịnh Dipsi thì sao?"

"Ông nghe theo lệnh của giáo hội, ruồng bỏ tín đồ nơi này, hay là giả vờ không biết gì, tiếp tục nêu cao sinh mạng đáng quý, mùa bội thu đáng mừng giống bộ dạng bây giờ, hay là tổ chức những tín đồ này khiến họ coi đồng bào của mình là kẻ địch, dùng máu tươi và sự hi sinh để chứng minh tín ngưỡng?"

Giám mục Utravsky thong thả nhìn về phía thánh đàn và thánh huy sinh mệnh bên trên, hồi lâu không nói gì.

Emlyn cũng không đưa ra thêm vấn đề nữa, trở nên lặng lẽ giống cha sứ.

Toàn bộ giáo đường Bội Thu rơi vào im lặng.

...........

Trên một hòn đảo thực dân, Alger Wilson còn chưa kịp quay về đảo Passo, dựa theo nguyên tắc thận trọng, không rời khỏi tàu "Kẻ báo thù u lam", chỉ phái đám thủy thủ thay nhau lên bờ, hỏi thăm tin tức.

"Thuyền trưởng, vẫn không có tin tức triệu tập chúng ta được gửi đến." Một thủy thủ mang theo hơi thở nồng nặc mùi rượu, báo cáo thu hoạch hôm nay cho Alger.

Alger phất tay, để cấp dưới rời khỏi phòng, sau đó hơi nhíu mày, thầm lẩm bẩm:

"Dường như giáo hội không quá quan tâm đến cuộc chiến tranh lần này..."

Trong nhận thức của Alger, đây là một cuộc chiến tranh rất ác liệt, có phạm vi vô cùng rộng, là người bị tấn công, giáo hội Bão Táp tất nhiên sẽ huy động toàn bộ lực lượng đánh bại kẻ địch, gồm cả việc sử dụng các "Thuyền trưởng" trên các đại dương, giao nhiệm vụ tương ứng. Nhưng mãi đến giờ phút này, Alger cũng không thấy mệnh lệnh nào phát ra từ đảo Passo.

Điều này cũng không chứng tỏ rằng giáo hội Bão Táp tiêu cực lười nhác, lực lượng giáo hội trong quân đội Loen hoạt động rất sôi nổi, bố trí phòng thủ trên không ở các thành phố lớn, đủ loại hành động của cường giả Bán Thần cũng chứng tỏ rằng giáo hội Bão Táp nghiêm túc đối đầu với cuộc xâm lược của đế quốc Feysack, chỉ là chưa đủ liều mạng.

"Chẳng lẽ còn có nguyên nhân khiến giai đoạn đầu của chiến tranh phải kéo dài sao? Giáo hội muốn giữ lại một phần lực lượng đến thời khắc mấu chốt?" Alger kiềm chế sự dao động trong lòng, đợi đến khi nhận được nhiều tin tức hơn.

Đến tối, lại có một đám thủy thủ quay về, tin tức lần này không liên quan đến chiến tranh.

"Thuyền trưởng, hình như trên hòn đảo này có quái vật nào đó đang ẩn náu, rất nhiều hải tặc đều nói sau khi uống nhiều ra ngoài đi tiểu đều sẽ gặp phải chuyện đáng sợ. Trong số họ có người bị một cành cây quất mạnh một phát, có người mọc ra hoa quả trên người, bên trong quả toàn là máu và thịt, có người thì lại gặp bóng ma gầy đét, bóng ma mọc đầy lúa mạch trên mặt..." Một thủy thủy còn tính là tỉnh táo miêu tả lại các lời đồn nghe được.

'Truyền thuyết quỷ quái...' Alger không có ý định đi tìm hiểu chân tướng, gật đầu nghiêm túc nói:

"Buổi đêm đừng ra ngoài hoạt động."

.........

Sau khi Backlund và cảng Pritz lan truyền những câu chuyện ma quái, Klein không đến các bệnh viện nữa, sợ sẽ gặp phải con rối của Zarathu.

Dựa vào "Đói khát ngọ nguậy" và năng lực "Lữ hành", anh mở rộng phạm vi sáng tạo truyền thuyết kinh dị, lúc thì biển Sonia, lúc thì Biển sương mù, khi thì tới Rumberg, khi thì đến Finnabot, hoặc là xuất hiện ở các địa phương như Đông Tây Balam, thung lũng cao nguyên, hơn nữa không tuân theo quy luật nào, toàn dựa vào linh cảm nhất thời, có thành phố sẽ đến hai ba lần, có nơi một lần rồi không quay lại nữa.

Trong quá trình này, Klein không hiểu sao có một cảm giác rất kỳ quặc, đó chính là trong bóng đêm khủng khiếp có rất nhiều xúc tu vô hình thò ra, hoặc truy tìm hành tung của mình, hoặc thử phán đoán sau đó chặn đường trước, lặng lẽ mà lạnh lẽo, một khi bị chúng cuốn lấy thì kết quả không thể lường được.

Klein biết có lẽ thứ này đến từ "Tìm kiếm" của Zarathu, cách tốt nhất của mình chính là tạm thời nghỉ nhập vai, ẩn thân chờ đợi. Nhưng cũng chính vì cảm giác kỳ lạ này lại khiến anh hi vọng có thể mau chóng tiêu hóa xong ma dược, vì thế anh đã mượn dùng sức mạnh của sương mù xám. Mỗi lần ngẫu nhiên chọn một địa điểm, Klein đều sẽ lên phía trên sương mù xám bói toán mức độ nguy hiểm, và sử dụng Thiên sứ người giấy để tiến hành quấy nhiễu.

Giờ phút này, để đẩy nhanh tiến độ tiêu hóa, anh đã "lữ hành" đến phía Bắc của Tây Balam, thành phố Avarua.

Đây là nơi anh đã giết chết Ince Zangwill, trả thù cho đội trưởng và bản thân.

Bóng dáng vừa xuất hiện ở quảng trưởng Lông vũ trắng, Klein bỗng nhận ra một chút bất thường.

Toà nhà thuộc về tướng quân Masenyer ở phía trước rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức người ta lạnh dọc sống lưng, tóc gáy dựng đứng.

Masenyer chính là tướng quân của quân đội bản xứ đã mua vũ khí quân đội từ Dwayne Dantes, bản thân là người phi phàm con đường "Tử Thần", sau lưng còn dựa vào giáo hội Tri Thức.

'Đã xảy ra chuyện gì?' Klein nhíu mày, cân nhắc xem có nên đi vào xác nhận tình hình hay không, dù sao đó cũng là "đối tác làm ăn" của mình.

Hơn nữa, nếu gặp phải kẻ địch khá mạnh, thì đây chính là một cơ hội nhập vai tuyệt vời, Klein ban nãy đã đánh giá qua bản thân, cho rằng nếu có thể dùng Bán Thần cấp thánh giả làm nhân vật chính, lại tạo ra vài câu chuyện kinh dị, thì có lẽ ma dược "Pháp sư quỷ dị" của anh sẽ được tiêu hóa gần hết.

'Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải an toàn, phải thật cẩn trọng...' Klein vừa để con rối Cunas Korger biến thành Dwayne Dantes, vừa móc một đồng vàng ra.

Lần này anh nhận được gợi ý là không có gì nguy hiểm.

'Kỳ quặc...' Klein không hề lơ là, cơ thể đột nhiên trở nên trong suốt, biến thành bóng đen, tan vào đêm tối, mà con rối Cunas Korger đang đeo gương mặt của Dwayne Dantes, chậm rãi tiến vào toà nhà của Masenyer.

Đây là "Bóng đen lẩn trốn" của bản thân "Đói khát ngọ nguậy".

Về phần con rối Enyuni của Klein, hắn đang đợi ở nơi cách đây khoảng một cây số, mấy "con chuột" thuộc về con rối này lại cách Enyuni gần một cây số, nhưng không thể làm ra hành động nào.

Chẳng mấy chốc Dwayne Dantes đã đi tới trước cửa căn nhà của tướng quân, mở ra thị giác của "Dây linh thể".

Đập vào mắt anh là rất nhiều sợi dây mảnh màu đen hư ảo đang "sinh trưởng" hỗn độn, chúng giống như đến từ những người khác nhau, nhưng lại mang theo một "cảm giác" rất giống nhau.

Mà "Dây linh thể" bình thường lại hoàn toàn không tồn tại.

Dwayne Dantes im lặng vài giây, giơ tay phải lên, đẩy cánh cửa chính không khép chặt kia ra.

Cảnh tượng bên trong khác hoàn toàn với trí nhớ của Klein, những cột chống dát vàng, pho tượng được khảm vàng trên tường và cầu thang xa hoa như bị vo lại với nhau, giống một con nhím khổng lồ mọc ra những cây gai màu vàng, dưới mặt đất lại mọc lên hàng loạt cây cột đá sắc nhọn, khắp nơi đều là thủy tinh vỡ nát.

Ngoại trừ điều đó, trong đại sảnh có thêm những giá sách hư ảo không đủ chân thật, những chỗ khác nhau trên giá sách đang cất giấu những bóng mờ màu đen, thời điểm nào đó chúng sẽ cuộn mình vào rồi lại duỗi ra, hệt như các con mắt.

Khi cửa chính mở ra, từng bóng đen như bãi chất lỏng đột nhiên sống lại, lần lượt phát ra các âm thanh giống nhau:

"Là anh!"

"Lời tiên đoán của tôi quả nhiên không sai, anh sẽ là người giúp tôi thoát ra khỏi cảnh khốn cùng phiền toái này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro