Chương 159: Nhật ký mấu chốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía trên màn sương mù xám không hề dao động chút nào, Klein lẳng lặng ngồi phía trên cùng bàn dài loang lổ, giống như một bức tượng đá đã tồn tại ở nơi này hàng trăm, hàng ngàn năm.

Đối với phát hiện vừa rồi, từ đáy lòng anh dâng lên một nỗi kinh hoàng, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, lan ra khắp toàn thân, mang đến sự run rẩy không rõ ràng nhưng rất chân thực.

Giống như anh phải trơ mắt nhìn một người bạn quen thuộc trong một thời gian ngắn chợt trở nên xa lạ, cử chỉ khác thường, hệt như bị người khác mạo danh thay thế.

Đương nhiên, ở phương diện này còn có cách so sánh trực quan rõ ràng hơn, đó chính là khi Leonard Mitchell đến nhà gặp Klein, muốn thảo luận về chuyện của Pares Zoroaster, nhưng lại đột nhiên lấy ra một chiếc kính độc nhãn đeo lên sống mũi.

'Chẳng lẽ sau khi Đại đế lên trăng đỏ, đã bất tri bất giác bị ký sinh, mà bản thân không hề phát hiện ra, biểu hiện bình thường cũng không có gì khác lạ, chỉ khi thông qua nhật ký nhớ lại quá khứ, phân tích nội tâm, và tự mình đối thoại, mới biểu hiện ra triệu chứng rõ ràng? Hay là, do Adam thôi miên? Nhưng lúc này, Russell ít nhất cũng danh sách 1 rồi...' Klein không nhịn được cúi đầu đánh giá bản thân, giả thiết trong cơ thể mình tồn tại một thứ mà mình không biết gì, không rõ có thể được gọi là "người" hay không.

'Quả là một sự khủng khiếp cực hạn...' Klein thong thả hít vào một hơi, ép bản thân tập trung chú ý vào nhật ký của Đại đế Russell.

Anh lại nhanh chóng phát hiện ra nội dung đáng để đọc kỹ:

"Ngày 28 tháng 7, lại tham gia vào buổi tụ hội của tổ chức xa xưa bí ẩn kia."

"Trong cuộc nói chuyện phiếm của các thành viên, mình đã nhận ra một vấn đề: có phải vì mình tấn thăng quá nhanh, nên những gì trải qua khá ít ỏi, có rất nhiều chuyện chưa từng được nghe đến?"

"Dường như họ nhắc tới sự ô nhiễm đến từ bầu trời sao và trong lòng đất, hôm nay là lần đầu tiên mình biết đến sự tồn tại của chúng."

"Haha, không biết trong số họ có bao nhiêu vị cấp Thiên sứ, ngoại trừ số rất ít thành viên, phần lớn đều không thích người khác biết được cấp bậc hiện tại của mình."

"Nhân lúc người khác trao đổi, mình đã nhỏ giọng hỏi ông lão Hermes ở bên cạnh, hi vọng có thể biết thêm về ô nhiễm đến từ bầu trời sao và trong lòng đất."

"Hermes nói cho mình biết, đây là tri thức mà cấp bậc hiện tại của mình không nên tiếp xúc, một khi biết được sẽ khiến bản thân bị ô nhiễm!"

"Không ngờ lại đáng sợ như thế? Sẽ là cái gì chứ? Mình rất tò mò."

"Sau đó ông lão kia còn nói với mình, ô nhiễm đến từ lòng đất thì có thể mặc kệ, bởi vì nó sẽ tự nhiên tan biến theo thời gian, trong quá khứ cách đây rất lâu, thời kỳ mà các cổ thần còn sống, các sinh vật hùng mạnh đã có ý định giải quyết triệt để vấn đề này, kết quả lại khiến cho sự việc càng thêm phiền toái, gây ra tổn thất rất lớn. Sau đó, họ từ bỏ ý định tạo ảnh hưởng trực tiếp, mà đổi thành phong ấn và trông coi."

"Từ lúc bắt đầu, tuy thỉnh thoảng sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, nhưng xem ra không cần nhân vật chính của thời đại này như mình nhúng tay vào giải quyết."

"Ông lão Hermes lại nhắc đến bầu trời sao, nói tình hình nơi đó còn phức tạp hơn tưởng tượng của mình, vừa thú vị hơn cũng vừa nguy hiểm hơn. Ông ấy nói, cho dù là Thiên sứ danh sách 2, danh sách 1 cũng không có đủ nhận thức về bầu trời sao, chỉ có hiểu biết đại khái mà thôi, không rõ nơi đó ngoại trừ nguy hiểm, thì còn có rất nhiều thứ khác nữa. Nếu không phải từng quen biết một tồn tại giỏi về dạo chơi nơi bầu trời sao, cũng biết được khá nhiều chuyện từ chỗ đối phương, thì ông ấy cũng không thể nói ra được những lời này."

"Mình rất tò mò nhưng lại không ôm quá nhiều mong chờ, hỏi sự tồn tại giỏi về dạo chơi bầu trời sao kia là ai."

"Ông lão Hermes không hề giấu diếm, đáp là ngài "Cửa" Bethel Abraham."

"Ngài "Cửa"... Mình giả vờ không biết gì, dùng giọng điệu rất tùy ý để hỏi về địa vị của vị này."

"Hermes không đưa ra câu trả lời trực tiếp, chỉ nói rằng vào thời kỷ thứ tư, ngay cả các Thiên Sứ và Bán Thần cũng gọi thẳng tên của họ. Điều này làm cho mọi người quen với việc sử dụng danh hiệu, ngoại trừ một số ít vị thần như Đêm Đen, Bão Táp, và Đại Địa. Chỉ có một số ít như ngài 'Cửa' mới được gọi bằng những danh hiệu đặc biệt."

"Vậy à... Địa vị của ngài "Cửa" quả là khá cao."

'Ô nhiễm bắt nguồn từ lòng đất sẽ tự động biến mất theo thời gian? "Ma kính" Arodes nói, cảm giác sương mù xám mang đến cho nó rất giống thứ ở trong lòng đất... Nó muốn mình sau khi lấy ngai vàng về hẵng đi thăm dò dưới lòng đất. Mà Luca Brewster lại bày tỏ một cách khẳng định rằng danh sách càng cao, thì thứ ở trong lòng đất lại càng gây nguy hiểm hơn...' Klein khẽ gõ ngón tay lên mép bàn dài loang lổ, càng thêm hoang mang về thứ trong lòng đất rốt cuộc là cái gì.

Cũng may, từ miêu tả của Hermes, trạng thái của tòa pháo đài bỏ hoang kia cùng thái độ của "Nữ Thần Đêm Đen" dường như đều đang chứng tỏ ô nhiễm bắt nguồn từ lòng đất quả thực sẽ tự nhiên biến mất, mặc kệ nó là cách xử lý tốt nhất.

'Phù, vậy tạm thời không cần phải lo lắng đến lòng đất nữa... Lời nói của Hermes và cánh cửa đồng xanh ở sâu trong "Tòa thành kỳ tích" Livihed kia xem như đã xác minh cho nhau, "Rồng Không tưởng" Angelweed quả thực đã thử giải quyết vấn đề trong lòng đất, nhưng cuối cùng chỉ rước lấy nỗi sợ hãi và bóng ma tâm lý... Xem ra, nguyên nhân gây ra tận thế rất có khả năng là đến từ bầu trời sao, mà với danh sách hiện giờ của mình thì chưa đủ tư cách để biết...' Trong lúc suy nghĩ, Klein hơi ngậm ngùi, tiếp tục đọc nhật ký trong tay.

Sau khi lật vài tờ, ánh mắt của anh đột nhiên sáng ngờ, tập trung vào một trang trong đó:

"Ngày 31 tháng 12, kết thúc một năm, đây là ngày thích hợp nhất để đưa ra quyết định, viết nên một câu chuyện mới."

"Mình đã nghĩ xong nên xây tám khu lăng tẩm bí mật ở nơi nào, chỉ còn một khu cuối cùng vẫn chưa xác định được."

"Khu lăng tẩm cuối cùng này cần phải bí mật hơn tám khu kia, nếu không sẽ mất đi ý nghĩa."

"Sau khi suy nghĩ rất lâu, mình đã nghĩ đến một chỗ, đó là hòn đảo không tên nơi mai táng Green."

"Đương nhiên, vực sâu cũng là một sự lựa chọn, chỉ có điều khu vực hiện nay mình có thể tiến vào không tìm thấy ác ma nào còn sống, cũng không thể thuần hóa chúng, để chúng trở thành dân chúng của mình, giúp mình xây dựng lăng tẩm. Mà nhân loại bình thường thì không thể nào sống được ở nơi đó, ngay cả người phi phàm mạnh cũng rất khó chống chọi lại sự ăn mòn ẩn náu trong vực sâu."

"Bất kể thế nào, hoàn cảnh sinh tồn của hòn đảo nhỏ không tên kia hiện giờ cũng được coi là không tồi."

"Ha, dân chúng hiểu biết rất hạn hẹp về các "Thân vương chết chóc" của kỷ thứ tư, "Hoàng đế" thống trị không chỉ là nhân loại và sinh vật hình người, toàn bộ sinh linh đều nên là thần dân của ta!"

"Mà trên hòn đảo không tên nọ có rất nhiều sinh vật phi phàm không có trí tuệ, chúng đã sớm tôn sùng mình, đi theo mình, mình hoàn toàn có thể sử dụng chúng để xây dựng lăng tẩm bí mật."

"Viết đến đây, bỗng nhiên nhớ lại những gì trải qua ngày đó, bởi vì mơ thấy Green mà mình dẫn theo đám người Edwards, Benjamin trở về hòn đảo không tên này, phát hiện thấy sinh vật phi phàm sống hòa bình với nhau, tụ tập lại một chỗ cử hành nghi thức, mà Green đã chết lại ở ngay giữa chúng."

"Lúc ấy quả thật mình bị dọa hết hồn, cảm nhận một nỗi sợ hãi đã lâu không thấy, tất cả những chuyện đó đều cực kỳ quái dị."

"Lần đó, William chết, Polly chết, chỉ có Edwards và Benjamin còn sống, nếu không phải mình đã trở nên mạnh mẽ, nắm giữ vật phong ấn cấp "0" thì mọi người đều bị chôn rồi."

"Sức mạnh ảnh hưởng đến sinh vật phi phàm trên hòn đảo không tên đó lại đến từ bầu trời sao. Mà người bỏ mạng vì sự ô nhiễm này sau khi chết sẽ quay về đầu nguồn."

"May mà sức mạnh đến từ bầu trời sao chỉ có thể phóng ra một phần rất nhỏ vào thế giới hiện thực. Cuối cùng mình cũng xử lý xong, khiến cho hòn đảo nhỏ không tên kia trở thành căn cứ bí mật của mình."

"Giờ là lúc nó phát huy tác dụng!"

Xem xong tờ nhật ký này, Klein không hề vui mừng khi mình đã đoán đúng khu lăng tẩm cuối cùng của Đại đế Russell ở nơi nào, ngược lại còn hơi nhíu mày.

Một mặt, sự ô nhiễm bắt nguồn từ bầu trời sao rõ ràng đã xuất hiện "trước mặt" anh, mặt khác vì hòn đảo nhỏ không tên kia thật ra cũng không hề bí mật đến thế, ngoại trừ đại đế, rõ ràng còn có Edwards và Benjamin hai người đã sống sót biết được, không phù hợp với yêu cầu của Russell.

'Là do lúc trước Edwards và Benjamin đã qua đời một cách bình thường, không để lộ ra bí mật này, hay là Russell định sau khi lăng tẩm xây xong, sẽ để hai vị cấp dưới này vĩnh viễn ở lại trên đảo, và giải quyết vấn đề thông linh? Đương nhiên, nếu Russell có vật phong ấn hoặc năng lực phi phàm tương ứng thì cũng có thể khiến Edwards và Benjamin hoàn toàn mất đi đoạn ký ức đó...' Klein im lặng một lát, lại tiếp tục đọc nhật ký, tìm kiếm tọa độ của hòn đảo không tên kia.

Nhưng anh đọc đến trang cuối cùng cũng không phát hiện được nội dung tương ứng, mà lại có một trang nhật ký lờ mờ viết về vài suy nghĩ lúc cuối đời của Russell:

"Ngày 27 tháng 12, gần đây mình luôn đứng ngồi không yên, bởi vì không hoàn toàn nắm chắc chuyện tiếp theo."

"Mình không còn mong mỏi nhận được sự trợ giúp nữa, họ có thể giữ thế trung lập thôi mình cũng rất vui lòng rồi."

"Mình đặt bản thân vào trong một tình cảnh nguy hiểm, đó vừa là hành vi chủ động, vừa là sự lựa chọn duy nhất."

"Đôi khi mình rất hoang mang, vì sao mình lại đi từng bước đến tình cảnh hiện giờ?"

"Là mình quá cực đoan, hay chỉ có thể làm vậy?"

"Không, đến khâu hiện giờ, không thể mê man bất cứ chuyện gì nữa, không những sẽ ảnh hưởng đến tâm tính của mình, mà còn khiến hi vọng vốn không lớn càng thêm xa vời, không có bất cứ ý nghĩa gì."

"Đã đi tới đây, thì chỉ có thể đi tiếp, thành công thì tự nhiên sẽ có ánh mặt trời chiếu rọi."

"Haha, tất cả hi vọng của mình đều đặt vào một câu: đi vào chỗ chết sau đó hồi sinh!"

'Xem ra, Đại đế thực sự lựa chọn cách thức chết trước hồi sinh sau, để thoát khỏi ô nhiễm và điên cuồng... Hành động này quả thực rất điên cuồng, giống như đang chơi trò "cò quay Nga", bỏ một viên đạn vào trong ổ quay của súng lục, sau đó hi vọng viên đạn bắn vào mình sẽ không nổ... Không phải là một người cực đoan lại có khá nhiều ý tưởng đột phá thì không thể suy xét đến tính khả năng ở phương diện này được... Có lẽ chính là vì mọi người đều sẽ không đoán ra được, nên Đại đế mới có một tia sống sót như vậy...' Klein hơi dựa vào lưng ghế, lặng lẽ ngồi một lúc trong cung điện cổ xưa.

Đợi đến khi suy nghĩ đang phân tán thong thả thu lại, anh mới cân nhắc đến vấn đề tìm ra hòn đảo nhỏ không tên kia như thế nào:

"Mình nhớ vị Benjamin từng đến hòn đảo không tên kia hình như là người của gia tộc Abraham, có thể thông qua tiểu thư "Ma thuật sư" để hỏi về chuyện này... Ừm, sắp tới sẽ gặp cô ấy, không cần nhờ "Kẻ Khờ" chuyển lời..."

"Đời sau của đám người Edwards, William, Polly thì nhờ "Nữ vương thần bí" đi hỏi, như thế thích hợp hơn..."

Sau khi đã xác định phương hướng điều tra, Klein nhìn quanh một vòng, thở dài một tiếng rồi biến mất khỏi phía trên sương mù xám.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro