Chương 194: Ý định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Số 7 phố Pinster, khu Đông, Backlund.

Leonard bận rộn một ngày, rốt cuộc có cơ hội hỏi ra nghi hoặc của mình:

"Ông già, "Nguyên bảo" là gì?"

Giọng nói hơi già nua trong đầu anh im lặng vài giây rồi bật cười một tiếng:

"Nơi mà mỗi thứ hai cậu đến tụ hội kia rất có khả năng chính là "Nguyên bảo"."

"..." Leonard hoàn toàn không ngờ lại nghe được đáp án như thế, đầu óc nhất thời trống rỗng, đủ loại cảm xúc kinh ngạc, khiếp sợ, hỗn loạn, quả nhiên nói nó có lai lịch, thì ra là thế.

Qua hồi lâu, anh mới thấp giọng hỏi dồn dập:

"Vậy "Nguyên bảo" rốt cuộc là nơi nào?"

Pares Zoroaster vừa giống thở dài, vừa giống như cười tự giễu:

"Thật ra tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe qua một vài lời đồn."

"Nó không giống với thần thoại Sáng Thế mà cậu biết cho lắm. Trong lời đồn, vị Chúa Sáng Tạo ban đầu kia để lại chín sự vật khác nhau. Chúng có khi là đất nước, có khi là thành phố, có khi là con sông, có khi là đại dương, có khi là chìa khóa, "Nguyên bảo" chính là một trong số đó."

"Trên thực tế nó có lẽ không phải là một tòa thành, mà là hình thái khác, cụ thể là dáng vẻ gì thì có lẽ cậu rõ hơn tôi."

"Sở dĩ tôi xác định sự tồn tại của nó, là bởi khi tôi tấn thăng Thiên sứ, đã cảm nhận được nó, nhưng không thể nào nhìn thấy nó, và thành lập liên hệ với nó."

"Cụ cố của tôi từng đưa ra một suy đoán, nói rằng chín sự vật kia có liên quan đến "Nguyên chất" được ghi lại trên "Phiến đá báng bổ". Đáng tiếc lúc ấy vì đủ loại lý do, thấy nội dung có hạn, không thể suy luận ra các phần liên quan đến "Nguyên chất"."

Leonard bình tĩnh lại hơn nhiều, sau đó dựa vào lưng ghế sô pha, như có điều suy nghĩ, hỏi:

"Ông già, có phải ông đang nghi ngờ ngài "Kẻ Khờ" là hóa thân của "Nguyên chất"?"

Căn cứ vào những gì mắt thấy tai nghe ở hội Tarot cùng nội dung mà ông già Pares tình cờ nói ra, anh đã có hiểu biết nhất định về cấp bậc thần linh.

Pares Zoroaster im lặng hồi lâu mới đáp:

"Có lẽ..."

...........

Dân chúng ở Backlund chấp hành nghiêm chỉnh lệnh giới nghiêm ban đêm, trên đường hầu như không có ai đi lại, thỉnh thoảng mới có xe ngựa chạy qua, người ngồi bên trong cũng đều có địa vị.

Sau khi đến ngôi nhà đã hẹn, Klein không vội đi vào, mà nhắm hờ hai mắt, giơ tay phải lên, túm vào hư không phía trước, xuất hiện dáng vẻ của Sherlock Moriarty mặc áo khoác nỉ vạt chồng, đội mũ dạ tơ lụa hơi cao, chống gậy ba toong nạm vàng.

Đây chính là dáng vẻ của anh lúc ra ngoài, cũng là hình ảnh từ trong lỗ hổng lịch sử.

Bởi vì bản thân Klein đang ở ngay đối diện, hình ảnh này khá cứng nhắc, giống như đạo cụ trên sân khấu.

Căn cứ vào vài lần thí nghiệm trước đó, Klein biết đây là "nguyên tắc độc nhất giữa thời gian và ý thức" trong thần bí học, nói cách khác, cùng một thời gian, bản chất của mỗi người là độc nhất vô nhị, nếu bản thể có suy nghĩ, thì hình ảnh phản chiếu sẽ không có.

Mà hình ảnh trong lỗ hổng lịch sử của những người đã chết này sau khi được triệu hồi ra cũng giống vậy. Klein nghi ngờ nguyên nhân là do cấp bậc hiện giờ của mình chưa đủ cao. Tóm lại, hình chiếu của người khác chỉ có thể trả lời máy móc và chiến đấu theo bản năng, chuyện mà "Học giả cổ đại" không rõ, thì cho dù họ tự mình trải qua cũng không thể đưa ra được đáp án tương ứng.

Việc này cũng xác minh một suy đoán của Klein, đó chính là những mảnh vỡ mà "Học giả cổ đại" có thể nhìn thấy trong sương mù xám đều là những thứ mà mình đã từng tìm hiểu, có nghiên cứu nhất định trong hiện thực. Đơn giản mà nói chính là "Học giả cổ đại" cần tự mình thắp sáng từng mảnh trong màn sương mù kia.

Đương nhiên, Klein cũng nghi ngờ, nếu là mảnh vỡ của cùng một sự kiện lịch sử đã được thắp sáng phần lớn, thì phần còn lại rất có khả năng sẽ tự hiện ra.

"ít nhất năng lực tương ứng sẽ không bị giảm sút bởi vì mình thiếu hiểu biết, chỉ cần trong lỗ hổng lịch sử có hình ảnh, thì trạng thái ở thời khắc đó sẽ được ghi lại đầy đủ... Có điểm này là đủ rồi..." Klein liếc nhìn hình chiếu lịch sử chỉ có thể hành động dựa vào bản năng, cả người bỗng biến mất, tiến vào trong sương mù xám.

Chó của Forgan không phải là "Học giả cổ đại" hoàn chỉnh mà vẫn có thể sống trong lỗ hổng lịch sử, thì "Học giả cổ đại" chân chính không có lý nào lại không sống được. Vấn đề duy nhất ở đây là, nó có hạn chế về thời gian. Mặt khác, thời gian càng kéo dài, thì con rối ở thế giới hiện thực chắc chắn sẽ chết, nhưng cũng chỉ là thay đổi một hình thức khác để làm bạn bên cạnh "Học giả cổ đại" mà thôi.

Mà khi bản thể Klein tiến vào những mảng lốm đốm trong sương mù xám, ý thức của anh đột nhiên sống lại trong hình chiếu lịch sử.

Klein trong dáng vẻ của Sherlock Moriarty giơ tay giữ mũ dạ trên đỉnh đầu, bước vào căn nhà kia, dựa theo lời hẹn, lấy "Chìa khóa vạn năng" ra đặt lên cửa, khẽ vặn tròn.

Bóng dáng anh trực tiếp xuất hiện trong phòng, nương theo ánh trăng đỏ rực, anh nhìn quanh một vòng.

Các đồ gia dụng trong nhà như sô pha, tủ ly, ghế dựa cao, bàn trà ở nơi này rõ ràng đều đã có tuổi, dường như phải đến hơn trăm năm, phô ra vẻ cũ kỹ.

Trong quang cảnh âm u, Sharon mặc váy dài cung đình kiểu Gothic, đội một chiếc mũ mềm cùng màu xinh xắn, đột ngột xuất hiện ở trên một chiếc ghế dựa cao.

"Chào buổi tối." Tiểu thư "Rối gỗ" này khẽ gật đầu, lên tiếng chào hỏi.

Nếu cô không nói câu nào, không mở miệng thì đây chính là một con búp bê tinh xảo nhất, tiêu chuẩn nhất.

Cùng lúc đó, bóng dáng Maric mặc áo sơ mi trắng gilê đen cũng phác họa ra ở vị trí sô pha.

'... Quý ngài này, trời đã vào đông rồi, anh mặc ít quần áo như thế không sợ lạnh sao? À đúng rồi, anh là "Xác chết", "Xác chết" thì không sợ lạnh...' Klein thầm lẩm bẩm hai câu, tháo mũ xuống, cúi người chào Sharon có gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt xanh thẳm, tóc vàng nhạt.

"Chào buổi tối, tiểu thư Sharon."

Sau đó anh lập tức xoay người nói với Maric:

"Chào buổi tối."

Ấn tượng sâu nhất của Klein về vị từng là "Xác sống", hiện giờ là "Oan hồn" này chính là đối phương lại cùng chơi bài với xác sống mà mình sử dụng.

'Lát nữa cùng nhau đánh bài...' Anh yên lặng thở dài.

Sở dĩ Klein đột nhiên nghĩ đến đánh bài, là vì lúc trước khi anh phân tích phương thức chiến đấu của "Học giả cổ đại", phát hiện nếu mình gặp phải Zarathu, thì hai bên rất có khả năng sẽ "đánh bài tại trận":

"Ngươi ra một lá "Quan chấp chính Russell, ta ra một lá "Đại đế Russell". Ngươi ra một lá "Bernadette", ta ra một lá "Bonoit". Nếu ngươi ra "Nửa Kẻ Khờ", thì ta phải lôi "Amon" vào..."

'Không ngờ cuộc chiến đấu của "Nhà bói toán" thật sự sẽ có một ngày biến thành "đánh bài", một "ván bài" được hiện thực hóa, vô cùng hung hiểm... Ôi, nhưng Zarathu là Thiên sứ danh sách 1, căn bản sẽ không cho mình cơ hội "đánh bài", hơn nữa mình triệu hồi các nhân vật lớn trong lỗ hổng lịch sử vẫn có xác suất thành công rất thấp...' Klein thu lại tầm mắt, chủ động nói với Sharon:

"Gần đây tôi cần làm một việc, khá khó khăn, cũng khá nguy hiểm, trong đó có một khâu là thu thập máu của người phi phàm 22 con đường khác nhau. Đối với con đường "Oan hồn", đối tượng hỗ trợ mà tôi có thể nghĩ ra được chỉ có thể là cô và Maric. Hai người khá am hiểu nguyền rủa, có cách cắt đứt liên hệ giữa bản thân và máu."

Thật ra anh có thể thử triệu hội "Thượng tướng đẫm máu" Senor ngay tại chỗ, lấy máu của hắn trộn vào trong bình sứ. Nhưng làm thế có hiệu quả hay không Klein không biết, cũng không "Bói toán" ra được, dù sao việc này cũng liên quan đến cấp bậc cao hơn danh sách 1, lại không đủ thông tin. Việc duy nhất là anh có thể xác định là khi vẽ phù hiệu kia sẽ không gây ra nguy hiểm gì cho mình và người cung cấp máu.

Bởi vì "Học giả cổ đại" có thể làm rất nhiều thao tác, thậm chí lúc trước Klein còn từng thử triệu hồi "Ma nữ" Trissy, dễ dàng chế ngự cô ta, vẽ máu của cô ta lên "Grossel du ký".

Nhưng không có tác dụng gì.

Sau khi suy ngẫm, Klein cho rằng làm thế sẽ xuất hiện mâu thuẫn logic về mặt thời gian, cho nên mới không thể nào thành công. Máu đó là do Trissy trong quá khứ "cung cấp ngoài định mức", người bị kéo vào "Grossel du ký" tất nhiên cũng là Trissy trong quá khứ, tương đương với việc thay đổi lịch sử.

Mà lịch sử thì không thể thay đổi, vì thế thí nghiệm thất bại.

Sharon lẳng lặng nghe xong lời đề nghị của Sherlock Moriarty, nét mặt không có gì thay đổi, lên tiếng nói:

"Được."

"Cần bao nhiêu?"

'Phản ứng của tiểu thư Sharon giống như mình nghĩ...' Klein lấy ra một ống thủy tinh:

"Một ống là đủ rồi."

Sharon mặc váy dài cung đình kiểu Gothic, khẽ giơ tay phải lên, ống thủy tinh dường như có sinh mệnh của riêng mình, chủ động thoát khỏi bàn tay Klein, bay qua.

Ngay sau đó, tay phải của vị tiểu thư trông giống búp bê này đặt cổ tay trái lên, móng tay đột nhiên dài ra, trở nên vô cùng sắc bén.

Cô chỉ khẽ cứa một đường, cổ tay đã xuất hiện một vết thương, máu tươi bên trong tràn ra, nhưng lại không nhỏ xuống dưới mà bay ngược lên chui vào trong ống thủy tinh.

Đợi đến khi ống thủy tinh đầy, vết thương của Sharon liền lại trong chớp mắt, không hề để lại dấu vết gì, mà nút ống chợt nhảy lên miệng ống, xoay tròn vài vòng, tự mình đóng lại.

Trong quá trình này, gương mặt không còn tái nhợt như trước của Sharon không hề thay đổi, giống như đã đè nén toàn bộ cảm giác ở dưới đáy lòng.

Nhìn ống máu tươi trong tay, Sharon giơ tay trái ra chạm vào nó, khẽ lướt từ trên xuống dưới.

Cô đang giải trừ liên hệ giữa máu và bản thể.

Làm xong việc, ống máu tươi lại thả người nhảy xuống, bay trở về tay Klein.

"Còn cần hỗ trợ gì không?" Sharon ngồi ngay ngắn trên ghế dựa cao, bình tĩnh nói.

"Tạm thời không có, cảm ơn." Klein lắc đầu, búng ngón tay đánh tách, để bàn tay dấy lên một ngọn lửa đỏ thẫm.

Ngọn lửa kia nhanh chóng bốc lên, bao phủ lấy ống thủy tinh.

Đến khi ngọn lửa tiêu tan, ống thủy tinh kia đã biến mất.

Đây là sự thay đổi mới của "Lửa nhảy vọt", có thể chuyển dời vật phẩm trên người mình đến con rối hoặc chỗ của bản thể.

Ngoài ra, các loại năng lực phi phàm trước đó của Klein cũng đều có thay đổi và tăng lên tương ứng.

Anh đã thuần thục với năng lực, một lần nữa nhìn về phía Sharon đối diện, thuận miệng hỏi:

"Ma dược "Rối gỗ" của cô tiêu hóa đến đâu rồi?"

Lúc mới gặp Sharon, anh cảm thấy đối phương giống con rối, cho rằng mặc kệ là trời sinh thế nào, vẫn phải tuân theo nguyên tắc tiết chế để tạo ra, cũng xem như là một cách nhập vai trước, khẳng định là rất có ích cho việc tiêu hóa ma dược "Rối gỗ".

"Cũng không tệ lắm." Sharon bình thản đáp lại: "Thêm một đến hai năm nữa, hẳn là sẽ tiêu hóa hết."

'Một đến hai năm nữa... Quả nhiên, có nhanh đến mấy thì cũng phải tính theo năm, chỉ có mình là chưa đến nửa năm... Đây không phải là chuyện đáng để kiêu ngạo, mà nó đã được sắp xếp vô cùng rõ ràng rành mạch... Đương nhiên, nếu tính cả thời gian mình bị treo phía trên cánh cửa ánh sáng kia, thì có thể tính đến ngàn năm... "Bậc thầy kỳ tích"... Nếu có thể thoát khỏi vận mệnh này, có lẽ có thể sáng tạo ra "Kỳ tích"...' Klein cảm thán vài câu trong lòng, khẽ gật đầu nói:

"Gần đây hai người có dự định gì không?"

Sharon đáp:

"Hi vọng có thể khôi phục thân thể hoàn chỉnh cho thầy."

Maric ở trên sô pha lập tức bổ sung:

"Nhưng không phải anh nói thủ lĩnh hội Mật Tu Zarathu đang ở Backlund, có liên hệ chặt chẽ với Học phái Hoa Hồng sao?"

"Đúng vậy." Klein mỉm cười nói: "Kiên nhẫn chờ đợi đi, sẽ luôn có cơ hội."

Thật ra câu nói này của anh cũng là một cách để trấn an, cho dù trở thành "Học giả cổ đại", có thể nhận được rất nhiều sự giúp đỡ, thì hiện giờ anh cũng không có ý định đối phó với Zarathu, danh sách 1 hoàn hảo chắc chắn sẽ khủng bố vượt sức tưởng tượng!

Hơn nữa, càng đi tiếp trên con đường "Nhà bói toán" này, Klein càng cảm nhận được sự đáng sợ và độ khó giết của Zarathu.

Đợi ngăn cản George III thành thần xong, Klein định trực tiếp rời khỏi Backlund, cho mình nhiều thời gian để trưởng thành hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro