Chương 72: Không ngờ tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên cạnh chỗ ở của Tử tước Stratford, khu Hoàng Hậu.

Fors và Hugh mặc quần áo đen cùng trốn ở góc tối, nhìn chằm chằm cửa sắt đóng chặt, kiên nhẫn chờ mục tiêu xuất hiện.

Đêm nay trời không mưa, các cô không phải đối mặt với điều kiện quá khó khăn, mà cỗ xe ngựa đang đậu ở rìa quầng sáng tỏa ra từ ngọn đèn đường kia lại khiến các cô biết rằng chắc chắn mình sẽ có thu hoạch, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Không biết qua bao lâu, cánh cửa sắt phát ra tiếng ma sát kim loại, chậm rãi mở rộng về phía sau.

Một bóng người khoác áo choàng đen kịt từ trong đi lướt qua, cúi thấp đầu, tới bên cạnh xe ngựa cho thuê, bước lên xe với động tác nhẹ nhàng.

"Là cô ta sao?" Fors đè thấp giọng hỏi Hugh đứng bên cạnh.

Cô không có năng lực phi phàm thông qua miêu tả mà truy ngược lại đặc điểm hình tượng của đối phương, mà trước đó cũng chưa từng gặp đối phương bao giờ, không thể dựa vào trực giác linh tính hoặc "Thuật chiêm tinh" để đưa ra phán đoán.

Hugh gật đầu khẳng định:

"Đúng vậy."

Trong lúc hai người nhỏ giọng nói chuyện, chiếc xe ngựa cho thuê kia dần tăng tốc, nhanh chóng rời khỏi khu vực cửa ngách.

Hugh lập tức ra khỏi chỗ đang trốn, chuẩn bị dựa vào năng lực phi phàm "Quan trị an" và thể chất được tăng lên từ "Người thẩm vấn", dùng cách chạy chậm để theo đuôi mục tiêu từ xa.

"Cậu định làm gì?" Đúng lúc này, Fors giữ vai cô lại, phá hỏng kế hoạch của cô.

"Theo dõi!" Hugh không hiểu quay sang liếc bạn thân của mình một cái.

Fors nhìn cỗ xe ngựa còn chưa hoàn toàn kéo giãn khoảng cách, như có điều suy nghĩ hỏi:

"Cậu theo dõi để làm gì?"

"Với cả, không phải cậu nói sau khi mục tiêu tiến vào cầu Backlund, sẽ có một người phi phàm khá lợi hại bảo vệ sao?"

"Đúng vậy." Hugh trả lời câu hỏi thứ hai trước, sau đó mới nói: "Câu hỏi của cậu thật kỳ quặc, theo dõi đương nhiên là để xác nhận dáng vẻ, thân phận, lai lịch và mục đích của mục tiêu."

Fors thu lại bàn tay đang giữ vai trái của Hugh, nở nụ cười nói:

"Nếu mục tiêu đã có một người phi phàm khá lợi hại bảo vệ, thì chúng ta rất khó hoàn thành theo dõi ở khu vực cầu Backlund, không thể tìm ra chỗ ở cũng như thân phận thật sự của cô ta. Chẳng lẽ cậu định trực tiếp xung đột với người bảo vệ kia? Dù có tới hỗ trợ, nhưng cậu đã từng xác nhận thực lực của đối phương chưa? Nắm chắc bao nhiêu phần? Có nguy hiểm hay không?"

"Hơn nữa, chỉ cần nổ ra trận chiến, chắc chắn sẽ kinh động đến mục tiêu, chẳng khác nào chặn xe ngựa giữa đường, chất vấn ngay trước mặt, cả hai đều sẽ phá hỏng ý đồ sâu xa nhất của cậu, làm Tử tước Stratford cảnh giác, không để bản thân rơi vào hoàn cảnh khó khăn, cho cậu cơ hội ra tay."

"Làm còn có khả năng thất bại, nhưng không làm thì chắc chắn là thất bại rồi." Hugh nhấn mạnh rằng mình biết rõ khó khăn, chỉ là muốn thử một lần, tìm cơ hội dọc đường.

Lúc này cỗ xe ngựa đã ngoặt ở phía cuối đường, chạy vào đường cái, Fors nhìn bóng xe dần biến mất, lắc đầu cười nói:

"Không, không, việc chúng ta cần làm là thay đổi ý tưởng!"

"Chúng ta nên thử làm rõ diện mạo của mục tiêu trước, đợi đến khi hừng đông, lại mang diện mạo của cô ta tới khu vực cầu Backlund điều tra theo lệ thường, thu thập tin tức từ con đường khác."

"Cậu dùng từ rất chuyên nghiệp đấy..." Hugh suy tư nói.

"Đương nhiên, tớ là người từng viết truyện trinh thám mà!" Fors không hề khiêm tốn đáp lại.

"Nhưng làm thế nào để biết được diện mạo mục tiêu mà không kinh động đến cô ta?" Hugh đưa ra vấn đề mấu chốt nhất.

Fors như đã có chuẩn bị từ trước, lấy "Bút ký lữ hành Lehmanor" ra, cười nói:

"Rất đơn giản, dùng "Ẩn thân tâm lý học" mà tiểu thư "Chính Nghĩa" đã ghi lại!"

"Chính nghĩa" Audrey tuy không có cơ hội sử dụng "Bút ký lữ hành Lehmanor", nhưng vẫn khá tò mò mà thuê hai ba lần, nghiên cứu đặc điểm và tác dụng của mỗi loại năng lực phi phàm trong đó, cũng ghi lại một vài năng lực phi phàm của bản thân, trong đó bao gồm có "Ẩn thân tâm lý học" khá hữu dụng.

Về phần vấn đề thân phận thực sự của tiểu thư "Chính Nghĩa", Hugh và Fors ngày càng xác nhận, nhưng không hỏi ngay chính diện, cũng không tiến hành điều tra thêm.

Đây là sự tôn trọng cơ bản nhất đối với các thành viên trong hội Tarot.

Nghe bạn thân trả lời, đầu óc Hugh dường như sáng sủa hơn, chớp mắt có vài linh cảm.

Fors lại chỉ quan tâm đến chuyện của mình, tiếp tục nói:

"Sử dụng năng lực phi phàm trong trang này, cậu sẽ rơi vào điểm mù của cảm quan sinh vật, cho dù cậu đi qua đi lại trước mặt chúng, chúng cũng không nhìn thấy được. Cứ thế, cậu có thể trực tiếp lên xe ngựa, đến trước mặt mục tiêu, thoải mái tự nhiên nhìn mặt cô ta, nhớ rõ toàn bộ điểm đặc thù."

"Haha, đôi khi tớ nghĩ, người sử dụng "Ẩn thân tâm lý học" nếu có vận may quá kém, chưa biết chừng sẽ bị sinh vật cỡ lớn tình cờ đi ngang qua giẫm một phát chết tươi."

"À, lát nữa đừng gây ra động tĩnh quá lớn, cũng đừng nói chuyện với sinh vật xung quanh, như vậy sẽ khiến người ta chú ý, từ đó "Ẩn thân tâm lý học" sẽ tự động giải trừ."

"Ừm!" Hugh gật đầu, đưa ra một chỗ khó khác: "Làm thế nào để mục tiêu không phát hiện ra cửa xe ngựa đang chạy trên đường đột nhiên mở ra?"

Không đợi Fors trả lời, cô lập tức hỏi tiếp:

"Cậu có ghi lại năng lực phi phàm "Mở cửa" không?"

"Cậu cảm thấy thế nào?" Fors vừa cười vừa đưa "Bút ký lữ hành Lehmanor" trong tay cho bạn mình, cũng nói "Ẩn thân tâm lý học" và "Mở cửa" ở hai trang nào.

Sau khi Hugh đã ghi nhớ, lập tức men theo bóng tối ở hai bên đường, chạy rất nhanh về hướng chiếc xe ngựa cho thuê kia.

Không lâu sau, cô nhìn thấy mục tiêu, tay phải khẽ rung lên, để quyển bút ký màu xanh đồng mở đến một trang giấy da dê màu nâu vàng.

Khi ngón tay khẽ lướt qua, Hugh dường như nhìn thấy ánh nước dập dờn tỏa ra từ một hồ nước sâu thẳm, lan ra bốn phía.

Đợi đến khi tầm nhìn trở lại bình thường, cô gia tăng tốc độ, nhanh chóng chạy tới bên cạnh xe ngựa.

Để xác nhận, Hugh không hành động ngay, mà sải bước vượt qua xe ngựa.

Cô lập tức xoay người, hệt như đi ngang qua đường, nhưng phu xe không hề phát hiện ra, không kêu lên nhắc nhở cũng không kéo ngựa lại.

Sau khi chứng nhận "Ẩn thân tâm lý học" có hiệu quả, Hugh lại tăng tốc tránh va chạm với xe ngựa, đi đến bên cạnh thùng xe.

Quan sát qua loa một chút, cô lật mở "Bút ký lữ hành Lehmanor", để lộ ra trang giấy trắng phủ kín hoa văn và ký hiệu kỳ dị, sau đó giơ tay phải ra đặt lên vách thùng xe.

Bóng dáng của cô bỗng trở nên trong suốt, rồi xuất hiện bên trong xe ngựa.

Cô gái khoác áo choàng đen kịt kia đang ngồi chênh chếch đối diện, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó mà nhìn về phía cửa sổ thủy tinh phía Hugh, nhưng lại bỏ qua vị thợ săn tiền thưởng bất ngờ xâm nhập này.

Trong khoảng cách gần như vậy, cho dù áo choàng của cô ta kéo xuống rất thấp, Hugh cũng có thể nhìn thấy sơ bộ gương mặt của đối phương, huống hồ cô ta cũng không thận trọng như khi đi lại bên ngoài, nhất cử nhất động đều mang theo chút tùy ý, thế nên áo choàng đã trượt xuống vị trí đôi mắt.

Trong phút chốc, diện mạo cô ta đập vào mắt Hugh, chồng lên một gương mặt vẫn còn giữ nét nam tính.

Đây là năng lực phi phàm của "Quan trị an".

Đôi mắt Hugh bỗng trợn to, không thể kìm được mà thốt lên:

"Sherman?"

Cô có thể đoán được cô gái thường xuyên ra vào nhà của Tử tước Stratford thời gian này khá là xinh đẹp, nhưng làm thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi đối phương lại là Sherman - một người đàn ông trẻ tuổi, bạn của mình!

Một người đàn ông có diện mạo còn chưa được tính là mang vẻ đẹp trung tính, nay lại trở nên xinh đẹp thế kia, mang nét quyến rũ của phụ nữ thế kia!

Giờ phút này, Hugh không nhịn được đánh giá Sherman từ trên xuống dưới vài lần, hoàn toàn không thể liên hệ dáng dấp của đối phương với người đàn ông trẻ tuổi vốn quen biết kia cùng một chỗ.

Nếu không phải có năng lực phi phàm "Quan trị an" có thể từ bản chất ngũ quan xác nhận người đối diện chính là Sherman, thì Hugh nhất định sẽ cho rằng mình đã nhận lầm người. Mà dù là vậy, bây giờ cô vẫn đang nghi ngờ người đối diện không phải là Sherman mà là chị em song sinh cùng cha cùng mẹ với anh ta mà thôi.

Nghe thấy tiếng hỏi đầy kinh ngạc, Sherman mới chú ý thấy từ trong xe ngựa không biết đã có thêm một người từ bao giờ, một người quen.

Thợ săn tiền thưởng Hugh Dilcha!

Cô gái đã đổi tên thành Shermane đầu tiên là hoảng hốt, sau đó theo bản năng nhớ lại một vài lời nói mà Trissy thường xuyên đề cập đến.

"Giờ cô không thể gặp lại người quen cũ."

"Lẽ nào cô muốn chồng cô, người mà cô yêu thương kia, biết được dáng vẻ trước kia của mình sao?"

"Chỉ khi nào hoàn toàn cắt đứt quan hệ với quá khứ, thì cô mới có được cuộc sống mới, mới có thể nhận được sự cứu vớt!"

Đủ loại lý do nhanh chóng nảy ra trong đầu Shermane, khiến đáy lòng cô ta đột nhiên hiện lên một suy nghĩ đáng sợ:

"Giết chết cô ta!"

Suy nghĩ này hệt như ma quỷ đến từ vực sâu, không ngừng quanh quẩn bên tai Shermane, sinh ra tiếng vọng trong lòng cô ta.

"Giết chết cô ta!"

"Giết chết người đã nhận ra cô!"

"Chỉ có như vậy, cô mới thực sự thoát khỏi quá khứ, không làm mất đi hiện tại!"

"Giết chết cô ta!"

Shermane không trả lời câu hỏi của Hugh, bàn tay trái đang đặt bên cạnh dần nắm lại, năm đầu ngón tay vừa thong thả vừa run rẩy siết chặt vào trong.

Hugh nhận thấy cảm xúc của đối phương đang dao động mãnh liệt, xác nhận đây là Sherman, lập tức quan tâm hỏi han:

"Sao anh lại biến thành thế này?"

"Trong khoảng thời gian qua anh đã đi đâu? Có phải anh đã gặp chuyện gì rồi không? Có bị thương ở đâu không?"

Shermane mấp máy môi vài cái, nắm tay trái thả lỏng một chút, nói với giọng hơi nức nở:

"Tôi đã bắt đầu cuộc sống mới rồi, cô đừng đến quấy rầy tôi nữa được không?"

"Tôi, tôi không muốn mất đi mọi thứ ở hiện tại, không muốn nhìn thấy những người quen biết trong quá khứ!"

Cô ta càng nói với tốc độ càng nhanh, ý tứ cầu xin càng thêm rõ ràng.

Hugh ngẩn ra vài giây, ngưng mắt nhìn Sherman một cái, rồi mím môi nói:

"Được..."

Cô không ở lại thêm, đưa tay mở cửa sổ thủy tinh của xe ngựa, nhảy ra ngoài với tư thế bổ nhào về phía trước.

Shermane lặng lẽ nhìn toàn bộ quá trình, rốt cuộc thở hắt ra một tiếng thật dài, sụp xuống ngay tại chỗ như thể bị rút hết sức lực.

Cô ta vất vả lắm mới khống chế được thứ ma quỷ ở trong lòng kia.

Đúng lúc này, cô thấy một phía khác đối diện, một bóng người nhanh chóng phác họa ra, từ hư không xuất hiện.

Bóng dáng đó mặc chiếc váy dài cũ kỹ màu đen, nhưng không hề phá hỏng dung mạo và khí chất ngọt ngào tao nhã, chỉ ngồi đó, không nói gì cũng đã khiến người ta không rời mắt nổi.

Ma nữ Trissy!

"Vì sao cô không giết cô ta?" Trissy mỉm cười hỏi với vẻ không hề lo lắng, dường như chỉ đang tán gẫu tối qua uống rượu gì.

"Cô ấy, cô ấy là một trong số ít người trước đây không kỳ thị tôi, còn giúp đỡ tôi..." Shermane hơi khiếp sợ đáp lại, lập tức nhíu mày hỏi: "Vì sao cô lại xuất hiện ở đây?"

Trissy cười nói:

"Tôi đang bảo vệ cô."

Không đợi Shermane đáp lại, cô ta đã hỏi:

"Lúc cô ra ngoài tâm trạng dường như không tệ."

Shermane nhớ lại chuyện trước đó, nở nụ cười ngượng ngùng:

"Có lẽ, có lẽ, tôi có cơ hội làm mẹ..."

Khi nói, tay phải cô ta sờ xuống bụng mình, khóe miệng không nhịn được cong lên.

"Tôi cảm thấy nó đang đạp tôi, đạp tôi..." Shermane bỗng ngẩn ra, hoảng hốt thốt lên: "Làm sao lại nhanh như thế được?"

Cô ta còn chưa xác định hôm nay có thể mang thai đứa bé hay không!

Nhìn phản ứng của Shermane, Trissy cười càng thêm quyến rũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro