Chương 94: Mặt biển yên lặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Không tệ, năng lực điều chỉnh bản thân của "Khán Giả" vẫn rất mạnh...' Klein thầm khen một câu, nhìn con chó lông vàng ngồi đằng sau xe đạp kia, lại đánh giá chiếc xe đạp không giống với các loại trên đường lắm, thuận miệng nói:

"Đây là xe đạp kiểu mới chuyên thiết kế cho nữ giới sao?"

"Gì mà chuyên thiết kế cho nữ giới? Nếu ngài muốn ngồi, cũng có thể ngồi đó." Audrey mỉm cười đáp lại: "Tôi chỉ nói với người của công ty xe đạp rằng cần cân nhắc đến nhu cầu khác nhau của quần thể. Đây là sản phẩm có thiết kế mới nhất của họ, còn chưa đưa vào sản xuất hàng loạt, bảo tôi đạp thử một chiếc, rồi cho ý kiến."

"Một ý tưởng thật tuyệt." Klein cười khen ngợi một câu, lập tức như có điều suy nghĩ, hỏi: "Cô quen biết người nắm giữ công ty xe đạp ở Backlund?"

Đôi mắt Audrey hơi cong lên, đáp lại:

"Đương nhiên, tôi là một trong những cổ đông chính của công ty xe đạp Backlund."

'Cổ đông chính... Mình quên mất việc này... Cô ấy cuối cùng vẫn thành công...' Klein giống như đã rõ điều gì đó, khóe miệng cong lên, lắc đầu như tự giễu:

"Thì ra là thế, sức tưởng tượng của tôi không đủ phong phú rồi."

"Sao? Cảm giác sau khi ngồi thế nào?"

Audrey giữ ghi đông xe đạp, tròng mắt hơi đảo, vừa nhớ lại vừa nói:

"Rất tuyệt, rất hợp với nữ giới."

'Tiểu thư cao quý, vừa rồi cô không nói như vậy...' Klein nhướng mày, nhưng không ngắt lời cô gái đối diện.

Audrey lại mang theo ý cười, nói tiếp:

"Với tôi mà nói, nó có thể khiến tôi điều chỉnh tâm trạng, giảm bớt áp lực, cũng giống như cưỡi ngựa vậy. Nhưng cưỡi ngựa thì phải thay quần áo chuyên dụng, phải đến trường đua ngựa hoặc là vùng ngoại ô, nếu chỉ ở trong nhà mình hoặc ra đường thì không thể khiến cho ngựa chạy băng băng được, thiếu mất cảm giác tất yếu. Mà xe đạp thì không có vấn đề đó, nó còn có thể chui vào các ngõ ngách mà xe ngựa không vào được, có thể cho tôi được chiêm ngưỡng những phong cảnh khác nhau. Vừa rồi khi tôi đạp xe ngang qua một hộ gia đình, thấy trong vườn hoa của họ có mấy đóa hoa đang nở rộ, tự nhiên lại cảm thấy vô cùng vui vẻ."

"À, lúc gặp được người đi xe đạp khác, tôi cũng rất hứng khởi. Họ rất cố gắng mang đến hi vọng trong cuộc sống, tuy bận rộn gấp gáp, nhưng không hề chết lặng. Được rồi, đừng cười nhạo tôi, tôi biết ngài muốn nói người có thể mua được xe đạp, tuyệt đối không phải là tầng lớp dưới cùng trong xã hội này, tôi chỉ đơn thuần vui vẻ vì họ thôi."

"Hi vọng, hi vọng có một ngày, tôi có thể đạp xe đi qua mỗi một con đường ở Backlund."

Klein lẳng lặng nghe, tâm trạng cũng dần tốt lên.

Theo sự miêu tả của tiểu thư "Chính Nghĩa", trước mắt anh dường như cũng đã xuất hiện cảnh tượng như vậy, mà đây là một chút thay đổi bé nhỏ không đáng kể được anh mang đến thế giới này.

Anh cười một tiếng rồi nói:

"Không, tôi không có ý định phản bác, điều này nghe rất thú vị. Đây cũng là hình ảnh mà tôi hi vọng sẽ được nhìn thấy ở Backlund, càng nhiều càng tốt."

"Tôi vốn còn tồn tại nghi ngờ đối với một vài chuyện, nhưng bây giờ dường như giảm đi rất nhiều rồi."

Nói tới đây, anh chỉ cửa chính của "Quỹ từ thiện giáo dục Loen" ở số 22 phố Phelps:

"Vào thôi, có vẻ trời sắp mưa rồi."

"Được, tôi đi đỗ xe." Audrey xuống xe đạp, dắt nó và con chó lông vàng vòng về phía cửa sau.

Nơi đó có chia ra một khoảng chuyên để dựng xe đạp, có mái che, không sợ bị ướt mưa. Trong các tổ chức giống như "Quỹ từ thiện giáo dục Loen", các nhân viên thường xuyên phải ra ngoài càng ngày càng có nhiều người đi xe đạp. Đương nhiên, chẳng ai dám dựa vào loại phương tiện giao thông này để đến khu Đông, ở nơi đó thứ gì cũng có khả năng bị trộm.

Lúc gần tới cửa sau, con chó lông vàng Susie nhảy xuống xe đạp, quay đầu nhìn nơi vừa rồi, cảm thấy nghi hoặc nói:

"Audrey, lúc ngài Dantes nghe thấy cô nói cô là cổ đông chính của công ty xe đạp, giọng điệu có chút phức tạp, nhưng tôi suy luận ra được ý nghĩa thực sự."

Audrey khẽ cười một tiếng:

"Lúc trước chị có nghe nói đến một việc, trong số những người tranh mua cổ phần của công ty xe đạp với Hibbert còn có ngài Dantes."

"Tôi hiểu rồi!" Susie để lộ nụ cười rõ ràng, cảm thấy vui vì mình đã quan sát chính xác.

Trong "Quỹ từ thiện giáo dục Loen", Klein rất lịch thiệp đợi tiểu thư Audrey dẫn theo người bạn chó phi phàm của mình trở về, cùng đi lên tầng hai.

Lúc này, một nhân viên công tác ra nghênh đón, nói với Audrey:

"Cô quản lý, ngài Portland Mormont hiệu trưởng trường đại học kỹ thuật Backlund đang đợi cô ở trong phòng."

"Vì sao hiệu trưởng Mormont lại đến đây?" Audrey hơi kinh ngạc hỏi.

Nhân viên công tác kia đầu tiên là chào hỏi quản lý Dwayne Dantes một tiếng, tiếp đó mới đáp:

"Ngài ấy không nói gì..."

Nhân viên công tác này còn chưa dứt lời, Portland Mormont có thân hình cao lớn gương mặt hồng hào vừa vuốt lại mái tóc bạc, vừa từ trong phòng khách đi ra.

Ông ta giơ tay đặt lên ngực, cúi chào:

"Tiểu thư Audrey cao quý, xin tha thứ cho sự thăm hỏi tùy tiện của tôi."

Ở Loen, sau khi quen biết nhau, đối với phu nhân quý tộc thì gọi họ, còn đối với tiểu thư thì gọi tên.

"Đây là vinh hạnh của tôi." Audrey khách sáo đáp lại.

Portland Mormont là một hiệu trưởng chú tâm vào học thuật hơn, không nịnh nọt và hàn huyên thêm, trực tiếp cười nói:

"Là thế này, tôi muốn xây dựng thêm một phòng thí nghiệm máy móc mới trong trường đại học kỹ thuật, mục đích là phát minh và mở rộng các loại máy móc sản xuất có ích cho công nghiệp và cuộc sống. Không biết cô có hứng thú quyên góp tiền, hoặc nên nói là đầu tư không?"

"Haha, Dwayne, thế nào? Có muốn hợp tác không? Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ đòi một khoản từ ủy ban giáo dục cao đẳng."

'Là một ý tưởng rất tốt, nhưng Backlund và toàn bộ vương quốc, tiếp theo sẽ có khả năng rơi vào lốc xoáy...' Klein nghe hiệu trưởng Mormont nói xong, nhất thời hơi ngây ra.

Audrey khẽ gật đầu, cười nói:

"Nghe có vẻ rất thú vị, nhưng tôi cần xem nhiều tư liệu hơn, đây là trách nhiệm đối với bản thân tôi, cũng là trách nhiệm đối với các ngài."

"Tôi cũng có suy nghĩ giống vậy." Klein nói theo.

Portland Mormont cười sang sảng đáp:

"Không thành vấn đề, trở về tôi sẽ sắp xếp một vài thứ đưa cho hai người."

.......

Trên tàu "Mộng Tưởng Hoàng Kim", Biển sương mù.

'Germand Sparrow lại quan tâm đến tình hình của Anderson... Với cả, thu thập các vật phẩm liên quan đến "Trung tướng bệnh tật" là có ý gì? Không ít hải tặc cũng đang điên cuồng truy đuổi những thứ tương tự, nhưng chưa từng thành công...' Dantiz sau khi nhận được tin tức của Germand Sparrow thì trong lòng đầy khó hiểu.

Nhưng dù có khó hiểu đến đâu, hắn vẫn phải nghiêm túc và cẩn thận cảm ơn Ngài "Kẻ Khờ".

Tiếp đó, hắn bỏ cần câu xuống, xoay người đi vào khoang thuyền, đi một mạch đến căn phòng mà Anderson đang ở nhờ kia.

Dantiz lưu loát gõ cửa mở cửa, rồi khoanh hai tay đứng ở cửa, nói với Anderson đang sáng tác tranh:

"Thế nào? Thứ trong bụng kia tiêu hóa đến đâu rồi?"

Anderson bỏ bút vẽ xuống, liếc Dantiz một cái, trầm giọng đáp:

"Nó đã biết gọi bố rồi."

"..." Dantiz theo bản năng lùi lại hai bước.

Anderson lập tức lấy lại vẻ ung dung, cười nói:

"Đùa chút thôi, cũng không tệ lắm. Thuyền trưởng của các anh vừa có ý tưởng vừa có sức hành động, vấn đề duy nhất chính là số lần thất bại quá nhiều."

"À, thứ trong bụng tôi đã bị cách ly rồi, trong một khoảng thời gian rất dài nữa, nó sẽ không tạo ra ảnh hưởng gì đối với tôi."

Anh vừa nói vừa xoa bụng.
Dantiz nhướng mày, hiếu kỳ hỏi:

"Vốn là có ảnh hưởng à?"

Anderson đánh giá Dantiz từ trên xuống dưới vài lần:

"Anh hẳn là đã từng nghe nói, đặc tính phi phàm hoặc ma dược nào đó, nếu tiếp xúc thời gian dài với vật phẩm sẽ chui vào bên trong, cải tạo chúng, khiến chúng trở thành vật phong ấn khó mà sử dụng. Còn thân thể của con người chẳng qua là một vật phẩm khá đặc thù mà thôi."

"Đôi khi, tôi rất nghi ngờ, anh dựa vào việc tiếp xúc với ma dược để đạt được năng lực phi phàm chứ không phải là ăn chúng, thế cho nên đầu óc mới bị ăn mòn."

Đổi lại là trước kia, Dantiz chắc chắn sẽ giận dữ, nhưng hiện giờ hắn chỉ "à" một tiếng:

"Nói cách khác, nếu không cách ly, thì dần dần anh sẽ bị thứ trong bụng thẩm thấu và cải tạo, gồm cả đầu óc?"

Anderson nghe vậy thì chẹp miệng lấy làm kỳ lạ:

"Được lắm, tiếp tục đi, đừng có ngừng lại, tôi cảm thấy anh có thể thử tấn thăng danh sách 6, ừm, bình thường anh phóng hỏa cũng quen tay lắm mà."

Dantiz khinh thường đáp lại:

"Chẳng qua là tôi thiếu vật liệu thôi."

Nhớ đến lời dặn của Germand Sparrow, hắn gặng hỏi mặc dù trong lòng không tình nguyện lắm:

"Sau khi cách ly thì xử lý thế nào?"

Anderson vuốt ve khuy áo đầu tiên trên áo sơ mi, bật cười nói:

"Hai con đường, một là tìm Bán Thần "Kẻ vô ám" hỗ trợ, để thứ này phân tách ra từng chút một. Về phương diện này, thuyền trưởng của các anh có người quen. Vấn đề duy nhất là khi thứ kia phân tách ra, thì đồng thời đặc tính phi phàm của tôi cũng có khả năng cao bị phân tách ra theo, khiến danh sách của tôi bị giảm xuống, thậm chí trở thành người bình thường."

"Còn con đường thứ hai sao? Nghĩ cách lấy được phối phương ma dược "Kỵ sĩ kiên cường", chuẩn bị tốt nghi thức và vật liệu phụ trợ tương ứng, xem có cơ hội chủ động dung nạp thứ đó không, dùng nó để trở thành Bán Thần."

"Việc này nghe có vẻ rất nguy hiểm." Dantiz đưa ra đánh giá đúng trọng tâm về con đường thứ hai kia.

Nụ cười trên mặt Anderson rõ ràng hơn chút:

"Quả thật, việc này rất nguy hiểm, tôi thậm chí còn không biết có làm được không."

"Nhưng, anh không cảm thấy chuyện khó khăn, có tính khiêu chiến như thế, rất thú vị sao? Việc này ít nhất là phù hợp với thẩm mỹ của tôi hơn cách thứ nhất."

Dantiz nghiêm túc lắc đầu đáp:

"Không thấy."

Hắn lập tức hỏi với vẻ vừa khiêu khích vừa thử:

"Chẳng phải anh có rất nhiều di sản, à không, tài sản ở chỗ nào đấy sao? Tôi có thể đưa tro cốt của anh về đó."

Anderson không hề tức giận chút nào, trịnh trọng gật đầu:

"Đến lúc đó anh có thể suy xét đến việc trực tiếp ăn tro cốt của tôi."

'... Vì sao người này hoàn toàn không bị khích tướng...' Khóe miệng Dantiz co rút, quyết định từ bỏ, đi tìm thuyền trưởng hỏi xem làm thế nào mới lấy được vật phẩm liên quan đến "Trung tướng bệnh tật".

......

Đêm khuya, số 160 phố Berklund, Klein đang định đi ngủ, thì thấy tiểu thư tín sứ mang theo bốn cái đầu tóc vàng mắt đỏ từ trong hư không bước ra, một trong bốn cái đầu đang ngậm một phong bì mỏng, bên trong đựng một bức thư.

"Ai gửi?" Klein hỏi theo thói quen, cũng đưa tay ra nhận lấy.

Bốn cái đầu của Reinette Tincole lần lượt lên tiếng đáp:

"Sharon..." "Không thích..." "Có..." "Biệt hiệu..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro