(4) Phiên ngoại: Một ngày thường của người thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Tamara...' Barton trầm ngâm về cái tên này, tự hỏi nó tượng trưng cho điều gì.

Anh không còn giống như lần đầu khi mới phát hiện ra mình có khả năng nghe thấy những âm thanh mà người khác không thể nghe được. Lúc đó, anh vô cùng hoảng sợ và bối rối, liên tục nhìn xung quanh, cố tìm xem ai đang ẩn nấp trong bóng tối để thì thầm, anh thậm chí đã chuẩn bị sẵn cây gậy gỗ để lao lên đánh đối phương. Nhưng giờ đây, anh hoàn toàn bình tĩnh đứng yên tại chỗ, vừa suy nghĩ vừa quan sát phản ứng của Pacheco, vị phó ban của bộ phận "Phòng tuân thủ".

Pacheco liếc nhìn anh một cái rồi nói:

"Anh có nghiên cứu gì về lịch sử kỷ thứ tư chưa?"

"Có một chút." Barton khiêm tốn hồi đáp.

Lúc này, anh không hề giả vờ rằng mình không hiểu gì về lịch sử kỷ thứ tư, một là tính cách của anh không cho phép anh làm điều đó, hai là vị trí của anh xuất phát từ nền tảng học thuật chuyên sâu về lịch sử, nếu trong lĩnh vực này có bất kỳ thiếu sót lớn nào, rất có thể anh sẽ bị cắt giảm ngân sách và sa thải ngay vào ngày mai.

Pacheco nhìn về phía cửa phòng nói:

"Vậy anh đã từng nghe qua về cái tên Tamara chưa?"

"Từng nghe qua." Barton theo bản năng nghiêng đầu, liếc nhìn Pacheco: "Trong những tài liệu lịch sử ít ỏi của kỷ thứ tư, cái tên Tamara có xuất hiện vài lần, tần suất gần giống như Tudor, Solomon, và Tronsoest. Từ chi tiết này, có thể phán đoán sơ bộ rằng đây có thể là một dòng dõi đại quý tộc của một đế quốc nào đó trong kỷ thứ tư."

Nói đến đây, Barton ngừng một chút rồi mới thêm:

"Vernal gần đây đã phát hiện ra một số tàn tích còn sót lại từ kỷ thứ tư."

Vì có nhân viên phục vụ của quán trọ đứng ngay bên cạnh, anh không trực tiếp nói thẳng rằng cái tên Tamara này có khả năng liên quan đến những hiện tượng bất thường của Vernal hiện tại.

Pacheco không đáp lại, mà chỉ nghiêng đầu nói với nhân viên phục vụ của quán trọ:

"Tôi là cảnh sát phụ trách các vụ án hình sự, tôi nghi ngờ khách trọ trong phòng này đã gặp phải chuyện bất trắc, xin hãy lập tức lấy chìa khóa mở cửa."

Pacheco vừa nói vừa lấy ra một bản giấy chứng nhận, đưa cho đối phương xem.

Nhân viên phục vụ quán trọ đầu tiên là giật nảy mình, sau đó xem xét kỹ giấy chứng nhận:

"Được, được. Tôi đi lấy chìa khoá!"

Anh ta vừa nói vừa quay người chạy về phía đầu cầu thang.

"Anh là một cảnh sát?" Barton, người vẫn đang đứng xem ở bên cạnh, ngạc nhiên thốt lên.

Pacheco cúi đầu nhìn giấy chứng nhận trong lòng bàn tay, rồi cười haha nói:

"Bản giấy chứng nhận này hoàn toàn là thật 100%, cũng được cấp bằng con đường hợp pháp."

'Tại sao lại phải nói phức tạp như vậy...' Barton theo thói quen trả lời:

"Tôi không quan tâm nó là thật hay giả, tôi chỉ muốn biết anh rốt cuộc có phải là một vị cảnh sát hay không."

Pacheco cười một tiếng rồi nói:

"Điều này quyết định bởi cách nhìn nhận của anh."

Câu trả lời này khiến Barton có chút nóng nảy, nhưng với tư cách là một quý ngài tiêu chuẩn Loen, hiểu rằng đối phương không muốn trả lời trực tiếp, anh vẫn lịch sự giữ im lặng.

Đương nhiên, đối phương là phó ban của "Phòng tuân thủ", nên điều này cũng là một yếu tố để xem xét.

Trong lúc hai người im lặng, ông lão chủ trọ và nhân viên phục vụ cùng nhau đi lên đến tầng ba.

Chăm chú kiểm tra giấy chứng nhận trong tay Pacheco, so sánh ảnh chụp với người thật, lão chủ trọ vừa cầm chìa khóa mở cửa, vừa thấp giọng phàn nàn nói:

"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Một chút động tĩnh cũng không có."

Một quán trọ cao cấp nếu liên quan đến một vụ án hình sự, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của chính mình, thậm chí có thể dẫn đến việc phá sản.

"Không cần quá lo lắng, có lẽ chỉ là một vấn đề nhỏ." Pacheco thân thiện trấn an đối phương một câu.

"Hi vọng là vậy, cầu mong nữ thần phù hộ." Ông lão chủ trọ thu tay lại, điểm bốn cái trên ngực theo chiều kim đồng hồ, tạo thành bầu trời sao.

Sau đó, ông nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, để nó từ từ mở rộng.

Giờ khắc này, không gian bên trong phòng dường như cuối cùng đã thông với thế giới bên ngoài, một mùi máu tươi nhàn nhạt lan tỏa ra.

"Ôi..." Lão chủ trọ nhận ra điều này, chỉ có thể thốt lên một tiếng để thể hiện sự thất vọng và hoảng sợ của mình.

'Chỉ có ở trong hoàn cảnh như vậy mới có thể khiến phong thư không bị nhiễm máu mà vẫn mang mùi máu tươi...' Barton nghĩ ngay đến điều này trong đầu.

Ngay sau đó, anh mới chú ý thấy trong phòng, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, thảm không hề thấy có nếp gấp rõ ràng, và mùi máu tươi tràn ngập trong không khí tạo thành sự mâu thuẫn.

'Không giống như đã xảy ra một trận xung đột... Một phát súng lấy mạng?' Barton, người yêu thích đọc tiểu thuyết, đặc biệt là những câu chuyện kết hợp giữa giết chóc và tình yêu, nên đối với tình huống như thế này, anh có khá nhiều "kinh nghiệm".

Mà trong số các tác giả tiểu thuyết bán chạy, anh yêu thích nhất không hề nghi ngờ chính là Fors Wall.

Ban đầu, người mua mấy cuốn tiểu thuyết của Fors Wall là vợ anh, sau đó Barton lại tình cờ đọc qua, rồi bị cuốn hút vào.

Đương nhiên, trước mặt vợ, anh sẽ không biểu lộ điều đó ra, mà luôn sử dụng một giọng điệu đầy quyền uy để nói:

"Loại tiểu thuyết này thật nông cạn và vô giá trị, chỉ thích hợp để giết thời gian."

Trong lúc suy nghĩ Barton đang nổi lên, Pacheco đeo một đôi găng tay trắng lên, cất bước tiến vào gian phòng.

Sau khi nhìn quanh một vòng, vị cố vấn pháp lý này đi đến bàn làm việc, cầm xấp giấy viết thư in hình Lavender lên, rồi nói với lão chủ trọ và nhân viên phục vụ:

"Mấy người có biết nguyên bản có bao nhiêu tờ không?"

"Ch-chúng tôi, kh-không phải mỗi ngày đều sẽ bổ sung." Nhân viên phục vụ nhìn ông lão chủ trọ, có chút lắp bắp nói.

Ngụ ý của anh ta là, sau nhiều đợt khách hàng thay phiên nhau đến, anh ta đã sớm không rõ số lượng giấy viết thư khi Vernal vào ở còn lại bao nhiêu.

Pacheco lắc đầu cười một tiếng, rồi nói với Barton, người vẫn đang đứng bên cạnh anh:

"Đó là lý do tại sao thế giới này cần trật tự và quy tắc."

"Nếu như họ có thể áp dụng một quy trình nghiêm ngặt, đảm bảo bổ sung số lượng thư trở về mức quy định đã đặt ra ban đầu mỗi khi khách trả phòng, thì chúng ta có thể đã tận dụng được điểm này để tìm ra một số manh mối."

"Tôi không hiểu ý của anh." Barton thành thật trả lời.

Pacheco cười nói:

"Nói một cách đơn giản, có ánh sáng mới có bóng tối."

"Đương nhiên, đủ hỗn loạn cũng có nghĩa mang đến cơ hội."

Barton nghe vậy, gật đầu nói:

"Đúng, Đại đế Roselle từng nói rằng, hỗn loạn là một cầu thang dẫn đến sự thăng tiến."

"Không ai biết câu nói này có thực sự là do ông ấy nói hay không, vì trên thế giới này có quá nhiều người không dám trực tiếp bày tỏ quan điểm của mình, chỉ có thể mượn danh tiếng của người khác." Pacheco tùy ý trả lời một câu.

Sau đó, anh cầm tờ giấy viết thư trắng tinh nằm ở trên cùng lên, đưa nó lại gần ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ kính, xem xét kỹ lưỡng.

"Tôi thích nhất là đối mặt với những người sơ ý và chủ quan." Pacheco đột nhiên cười nói.

Nói xong câu đó, anh đặt tờ giấy viết thư trở lại vị trí cũ.

Một giây sau, anh từ trong túi áo lấy ra một chiếc bút chì đã được gọt sẵn, rồi nhẹ nhàng chà lên bề mặt tờ giấy viết thư.

Chẳng bao lâu sau, những dấu vết từ ngữ được viết bằng tiếng Loen hiện ra, hợp thành từng đoạn câu rải rác:

"... Tôi đã bị nhắm đến..."

"... Trong khu phế tích còn sót lại vết tích của nghi lễ tôn giáo..."

"... Tôi đã cầm vật phẩm trên tế đàn đi..."

"... Nó, nó nhìn thấy tôi!"

"... Không! Nó vẫn luôn ở bên cạnh tôi!"

Thời điểm khi anh ta viết những câu này, vị nhà khảo cổ học, Vernal, có vẻ đang phải trải qua biến động mạnh mẽ về cảm xúc và tâm lý, vì vậy anh ta đã viết rất mạnh tay, để lại những dấu vết rõ ràng nhất từ cây bút máy của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro