Chương 6: Sáng sớm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc Klein đang chăm chú nhìn, một ngọn lửa thẫm đột nhiên bốc lên, nuốt chửng lấy anh.

Đến khi ánh lửa tan đi, bóng dáng anh đã biến mất khỏi Giáo đường St. Samuel.

Trong một phòng trống của khách sạn bình thường, Klein bước ra khỏi ngọn lửa chợt bốc lên, bắt đầu bố trí nghi thức khẩn cầu và ban cho.

Chẳng mấy chốc, cánh cửa thần bí do ánh nến hình thành mở ra, một thứ vật phẩm trang sức kiểu dáng xa xưa từ trong bóng đêm vô biên vô hạn bay ra, rơi xuống tế đàn.

Vật phẩm trang sức này giống như được chế tác bằng vàng, giống một con chim thon dài, xung quanh có những cánh chim do ngọn lửa nhợt nhạt tạo thành, đôi mắt màu đồng xanh lóe ra tầng tầng lớp lớp hào quang, giống như đang ẩn chứa rất nhiều cánh cửa hư ảo.

Klein thành khẩn tạ ơn "Nữ Thần Đêm Đen", kết thúc nghi thức, cầm lấy vật phẩm trang sức bằng vàng hình chim kia.

"Thứ này giống hình tượng của thuỷ tổ Chim bất tử Gregory trong truyền thuyết..."

"Vị Tử Thần viễn cổ này ngoài con đường của bản thân mình, xem ra còn nắm giữ một phần quyền hành của con đường "Người học việc", có thể bước đầu xác nhận từ di tích thành bang tín ngưỡng Chim bất tử trong Vùng đất bị thần bỏ rơi kia..."

"Chẳng trách phần lớn cổ thần đều rất khó khống chế cảm xúc của bản thân, luôn ở rìa mất khống chế, không, là không ngừng quanh quẩn giữa điên cuồng và lý trí... Trước khi "Phiến đá báng bổ" thứ nhất xuất hiện, toàn bộ sinh vật siêu phàm đều không có khái niệm con đường, danh sách, chỉ có bản năng, tập hợp, sinh sôi, và thử nghiệm mù quáng..." Klein vừa cẩn thận quan sát vật phẩm trang sức hình chim bằng vàng, vừa cảm thán mấy câu trong lòng.

Là chủ nhân của "Nguyên bảo", anh có thể nhận thấy vật phẩm trang sức này có sự liên hệ kỳ diệu nào đó với "Dòng sông vĩnh ám".

"Cho nên nó mới đựng được nước của "Dòng sông vĩnh ám"? Ừm, nước của "Dòng sông vĩnh ám" chắc chắn không phải là nước sông trên mặt ý nghĩa, mà là một khái niệm trừu tượng hoặc là tượng trưng." Klein như có điều suy tư, gật đầu, tiện tay ném vật phẩm trang sức bằng vàng này lên "Nguyên bảo", vào trong đống đồ linh tinh, tránh để nó mang đến chuyện bất trắc không cần thiết.

..............

Trên một ngọn núi bên ngoài thành Bayam.

Ác linh "Hồng Thiên Sứ" Medici nhìn bờ biển dần sáng lên, một vầng mặt trời màu cam đang thong thả mọc lên trên đường chân trời.

Không biết từ lúc nào, bên người hắn xuất hiện một người đàn ông đội mũ mềm chóp nhọn, mặc áo dài đen cổ điển.

Người đàn ông này ngắm nghía một chiếc kính độc nhãn bằng thủy tinh, sau đó đeo nó lên mắt phải của mình, chính là Amon đã trở thành ngài "Sai lầm".

Sauron Einhorn Medici nghiêng đầu liếc nhìn Amon:

"Ngươi lại đem bản thể đi làm tế phẩm."

"Nếu không phải là bản thể thì làm sao kịp tới đánh cắp nghi thức, thay thế Bethel?" Amon mỉm cười đáp lại: "Là một "Nhà âm mưu" chuẩn mực, ngươi hẳn là phải nghĩ ra điểm ấy chứ?"

Ác linh "Hồng Thiên Sứ" cười nhạo một tiếng:

"Làm sao ta biết ngươi đang không lừa gạt ta? Biết đâu ngươi đã đoán được suy đoán của ta thì sao?"

Amon mỉm cười, không trả lời ngay, mà đưa ra một chiếc vương miện kỳ lạ đã rỉ sét và dính đầy máu.

"Đây là thù lao của ngươi." Hắn ném vật phẩm này cho Sauron Einhorn Medici.

Ác linh "Hồng Thiên Sứ" nhận lấy chiếc vương miện kỳ lạ này, hơi kinh ngạc nói:

"Ồ, thế mà lại không có ý định quỵt."

"Làm ra hành động không đúng với suy nghĩ của ngươi, cũng là một cách lừa gạt." Amon miết chiếc kính độc nhãn bên mắt phải, cười nói: "Ta rất mong chờ ngươi có thể trở thành "Hồng Tư Tế", hơn nữa nuốt chửng ma nữ kia, đến lúc đó, hình tượng của ngươi hẳn là rất thú vị."

Khi nói những lời này, nụ cười của Amon mang theo vẻ thích thú không hề che giấu.

Sauron Einhorn Medici lặng lẽ một chút rồi nói:

"Ta không cảm thấy sẽ có sự khác biệt về bản chất so với hiện tại."

Hai bên mặt của hắn tự nứt ra hai cái miệng máu chảy đầm đìa, sau đó nhanh chóng khép lại.

Amon điều chỉnh chiếc kính độc nhãn, nghiêng đầu nhìn một phía khác của đại dương, nói:

"Tình hình ở Tây đại lục hình như rất thú vị."

Nói xong, quý ngài "Sai lầm" từng là "Thiên sứ thời gian" này lập tức hóa thành hào quang, biến mất tăm hơi.

Ác linh "Hồng Thiên Sứ" chuyển ánh mắt về phía Amon vừa nhìn, ném chiếc vương miện kỳ lạ trong tay xuống.

Hai bên mặt hắn, hai cái miệng máu chảy đầm đìa lại xuất hiện, tự lên tiếng:

"Sau khi hấp thụ phần đặc tính phi phàm này, tốt nhất ngươi nên rời xa Bansi."

"Nếu ngươi muốn mọc ra một bộ ngực, cả người sưng phì, cũng có thể tiếp tục ở lại nơi đó."

Medici bĩu miệng nói:

"Đây không phải là mong muốn của các ngươi sao?"

...............

Đối diện với tế đàn đặt đầy tài liệu và đồ vật, Klein giơ tay phải lên, búng ngón tay đánh "tách".

Cái bàn trước mặt anh lập tức trở nên trống không sạch sẽ, toàn bộ vật phẩm đều tự phân loại và quay về chỗ cũ của chúng.

Đây là một "Kỳ tích", bắt nguồn từ một nguyện vọng nào đó mà Klein đã để dành.

"So với "Bậc thầy kỳ tích", "Người hầu của quỷ bí" lúc trước, "Kỳ tích" mà mình có thể sáng tạo ra hoàn toàn được gọi là đủ loại, vô cùng thực tế, gồm xây dựng nhà cửa, trang hoàng nội thất, phân loại rác, bảo vệ môi trường, vân vân." Klein nhìn tế đàn đã dọn dẹp xong, cười tự giễu một câu.

Anh lập tức mở cửa ra ngoài, đi xuống đường cái.

Anh muốn thông qua cách thức quay về hiện thực, trở lại xã hội nhận loại để tăng nhân tính của bản thân, bước đầu ổn định trạng thái tinh thần. Vấn đề hiện tại của anh khá rắc rối, liên quan đến việc ý chí của "Phúc sinh huyền hoàng thiên tôn" sống lại, nếu không thể áp chế trước, mà trực tiếp đi tìm tiểu thư "Chính Nghĩa" điều trị, thì sẽ làm ô nhiễm đối phương, khiến bác sĩ tâm lý của mình cũng sẽ mắc bệnh tinh thần, đương nhiên, nếu tiểu thư "Chính Nghĩa" có cấp bậc danh sách 2, thì sự ảnh hưởng sẽ không lớn lắm.

Backlund hiện nay đã được xây dựng lại xong, người qua lại trên đường cũng gần bằng lúc phát triển nhất, Klein vừa đẩy cửa chính của khách sạn ra, đã nghe thấy đủ loại âm thanh:

"Đợi đã! Đợi đã!"

"Một mẻ cá biển tươi ngon đến từ cảng Pritz, thịt nhiều xương ít, thích hợp chiên rán!"

"Bia gừng đặc chế uống cùng pancake và khoai tây chiên!"

"Canh hàu vừa tươi vừa nóng hôi hổi!"

"Rau tươi nhất đây!"

"..."

Phần lớn âm thanh này đến từ các quầy hàng rong lưu động trên đường, số ít đến từ hành khách đuổi theo xe ngựa công cộng hoặc là người đi đường bị người đang chạy đụng phải, bức tranh sáng sớm dùng tiếng rao hàng ồn ào, tiếng cãi vã ầm ĩ ấy từ từ mở ra.

Klein nghe tiếng hô hoán vừa xa lạ vừa quen thuộc ấy, lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, mấy phút không di chuyển.

Đến khi một tên trộm đến gần, anh mới đưa tay đút vào túi áo gió màu đen, đi từng bước đến quán cà phê gần đó.

"Cho một tách cà phê ngon chút, một phần đậu phụ non hầm thịt dê, một bánh mỳ yến mạch." Klein nói với ông chủ quán cà phê giá rẻ.

"Tổng cộng 11 penny." Ông chủ tính nhẩm sau đó đáp.

Tiếp đó, ông ta lại nói thêm một câu:

"Hiện giờ cái gì cũng tăng giá."

Klein không nói gì, lấy ra một tờ tiền mặt 1 saule từ đống đồ trên "Nguyên bảo", đưa cho ông chủ.

Anh đi tìm một vị trí ở cạnh cửa sổ, mặt bàn không dính dầu mỡ, ngồi xuống, kéo ra mấy tờ giấy lót xuống ghế.

Tiếp đó, Klein trải giấy viết thư ra, lấy ra một chiếc bút máy màu đỏ thẫm.

Anh nhìn cảnh phố sáng sớm và người đi đường một hồi, cuối cùng đặt bút viết:

"Kính gửi thầy Azik."

"Lại thêm một tháng nữa không viết thư cho thầy, bởi vì em buộc phải ngủ say một thời gian. Không phải là bị tổn thương, mà là yêu cầu của nghi thức."

"Khi em tỉnh lại, lại bước vào xã hội loài người, đến bên đường cái, em bỗng nhớ lại cuộc sống khi còn ở Tingen."

"Hồi ấy, buổi sáng luôn có tiếng động lớn, rất ồn ào, một lượng lớn dân cư rời khỏi nơi ở, vội vàng đi đến nhà xưởng và công ty, quầy hàng rong lưu động tụ tập hai bên đường, tiếng rao rau dưa, thực phẩm chín và hoa quả khó đảm bảo chất lượng, chúng luôn rất rẻ."

"Em sẽ bảo vệ tốt ví tiền của mình, cẩn thận chen chúc giữa họ, đi đến trạm, đợi xe ngựa công cộng cùng rất nhiều người khác."

"Em làm việc ở "Công ty bảo an Black Thorns" số 36 phố Zouteland, có rất nhiều đồng nghiệp tốt."

"Dunn Smith là đội trưởng, là chủ quản nơi này, là một người phi phàm có kinh nghiệm phong phú, hiền lành, rất có trách nhiệm. Tính cách anh ấy ôn hòa, làm việc chín chắn, trân trọng tất cả các đội viên như nhau, khuyết điểm duy nhất là trí nhớ kém, không phải chuyện quá quan trọng thì có lẽ chỉ cần quay đầu đi là quên, câu cửa miệng của anh ấy là "đợi chút, còn có việc". Đương nhiên, chuyện này cũng có nguyên nhân của nó, anh ấy đã mất đi quá nhiều đồng đội, hi vọng họ đều sẽ ở lại trong giấc mơ của mình, cho nên thỉnh thoảng không phân biệt rõ chuyện nào là hiện thực, chuyện nào thuộc giấc mơ."

"Lão Neil là thầy thần bí học đầu tiên của em, kỹ năng hữu dụng nhất mà ông ấy dạy em chính là thanh toán hóa đơn. Ông ấy luôn bày ra các nghi thức ma pháp kỳ bí, muốn nhận được sự trợ giúp từ Nữ thần, việc này có thành công, có lúc xuất hiện chuyện ngoài ý muốn rất buồn cười. Đến tận hôm nay, em vẫn còn nhớ như in. Ông ấy là một người lương thiện, cho dù vì nguyện vọng tha thiết của bản thân cũng không bao giờ muốn làm hại người khác."

"Leonard là một thi sĩ có bí mật của riêng mình, lúc đầu em cho rằng cậu ta là một cường giả rất thần bí, giỏi che giấu, phải coi trọng, sau đó phát hiện ra, cậu ta về bản chất là một thanh niên ẩu tả, đơn thuần, bốc đồng, phản nghịch, tùy tiện, không biết lịch sự, hơn nữa, cậu ta thật sự không có năng khiếu về văn học, chỉ có thể dựa vào việc học thuộc lòng để hoàn thành nhập vai. Ừm, cậu ta miễn cưỡng có chút ưu điểm, coi như là người dũng cảm, có trực giác nhạy bén trong một vài chuyện nào đó và năng lực suy luận đáng sợ, nhưng những điều đó chỉ giới hạn trong một số chuyện."

"Frye là một người phi phàm có bề ngoài lạnh lùng, khiến người ta không dám thân cận, nhưng trên thực tế, anh ta rất có trách nhiệm, rất nhiệt tình, luôn giơ tay ra vào thời điểm người khác cần giúp đỡ."

"Kenley có vóc người thấp bé, từng là nhân viên văn thư, sau đó chủ động xin trở thành đội viên chính thức. Cậu ta khá khôn khéo, nhưng khi gặp vụ án lại chưa từng từ chối. Mỗi lần đánh bài, cậu ta nói nhiều nhất về vị hôn thê của mình."

"Roxanna là lễ tân của "Công ty bảo an Black Thorns", cá tính hoạt bát, hơi lười biếng, rất được mọi người quý mến. Đối với chúng em mà nói, cô ấy giống một người em gái. Cô ấy cũng rất quý chúng em, nhưng lại ghét toàn bộ đội viên chính thức, bởi vì cha cô ấy từng là người phi phàm chính phủ, sau đó anh dũng hi sinh vì nhiệm vụ. Có lẽ trong lòng cô ấy, đội viên chính thức chẳng khác nào người nhận được giấy báo bệnh nan y."

"Bà Oriana là kế toán, cũng là người bị hại trong một vụ án siêu phàm, bà tao nhã hiền hậu, thích cuộc sống sang trọng, bình thường không nói nhiều, nhưng rất quan tâm đến mọi người, chưa bao giờ làm khó chúng em trong vấn đề tài vụ, ví dụ như bà rất ít khi bác bỏ việc lão Neil xin thanh toán hóa đơn, cho dù lý do rất vớ vẩn, cũng chỉ giao cho đội trưởng quyết định."

"Quý cô Seeka Tron có một mái tóc trắng hiếm thấy, hơn nữa là một tác giả không thành công. Cô ấy có khí chất xuất chúng, tính cách trầm tĩnh, hoàn toàn không giống người phi phàm chiến đấu trong đêm tối. Cô cũng rất dũng cảm, kiên định, cho dù đối diện với cái chết cũng không hề lùi bước."

"Quý cô Loyale rất giống Frye, đều là người không nói nhiều nhưng cực kỳ quan tâm đến đồng nghiệp, ừm, ngoại trừ lúc trên bàn đánh bài."

"Bright là người giỏi viết báo cáo nhất trong tất cả nhân viên văn thư, là một quý ngài lãng mạn, cho dù đã kết hôn mười lăm năm nhưng vẫn rất yêu vợ mình. Em nghĩ, ông ấy sẽ sống rất hạnh phúc, bởi vì ông ấy hết lòng tuân thủ một câu châm ngôn "biết càng ít, sống càng lâu"."

"Cesare Francis là phu xe của chúng em, rõ ràng được tính là nhân viên văn thư, nhưng thỉnh thoảng sẽ gặp phải cảnh nguy hiểm, cho nên, đội trưởng giao cho anh ấy việc mua và xin lĩnh vật tư. Cảm giác tồn tại của anh ấy không cao, có lẽ đây là điểm mấu chốt khiến anh ấy vẫn sống sót."

"Thỉnh thoảng em sẽ nghĩ, nếu không có chuyện xảy ra sau đó, hiện giờ chắc chắn em vẫn đang sống ở Tingen, mỗi ngày đúng giờ đi làm, trực ban dưới lòng đất, xử lý một vài vụ án, đánh bài với các đồng nghiệp, thỉnh thoảng lại đưa Melissa và Benson đi xem kịch hoặc biểu diễn xiếc. Nếu hôm nào đó được về nhà sớm, sẽ đi nghiên cứu đồ ăn ngon, đây là sở thích lớn của em. Đợi đến cuối tuần, em có lẽ sẽ đến gặp thầy, cùng ngài trao đổi lịch sử từ các lĩnh vực..."

"Đáng tiếc, cuộc sống luôn đẩy chúng ta không ngừng tiến về phía trước, đối diện với sự biến đổi nối tiếp nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro