Chương 129: Giấc mơ của Fors

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe được tiếng la hét của người đàn ông trung niên, nhìn vẻ mặt vặn vẹo của hắn, ánh mắt vốn tràn ngập phẫn nộ cùng căm ghét của Hazel dần dần thanh tịnh lại, ngoài ra còn có một chút mờ mịt và mê hoặc.

Không chỉ cô, nghị viên Macht, phu nhân Liana và Dwayne Dantes cũng im lặng, trong thời gian ngắn không có người nào mở miệng, ngay cả Fors trốn sau vật che chắn, cũng mất đi hưng phấn vừa nãy, không còn cảm giác chính nghĩa mãnh liệt nữa.

Qua mười giây, Macht không nhìn kẻ tập kích nữa, quay đầu nói với vệ sĩ của mình:

"Các ông để một người lưu lại chỗ này trông coi hiện trường và phạm nhân, chờ đợi cảnh sát tới đây."

Nói xong, hắn dừng một giây, nói với người giúp việc bên cạnh:

"Thông báo phóng viên mấy tòa soạn đến phỏng vấn chuyện này."

Xử lý bước đầu xong, nghị viên hạ viện nhìn quanh một vòng, phát hiện không ít người qua đường đang muốn tụ tập lại đây, xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì, thế là hắn nhìn về phía Dwayne Dantes, ra vẻ xin lỗi cười nói:

"Thật ngại quá, làm ngài trải qua nguy hiểm như vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ phát triển đến mức này, chúng tôi thật ra có suy xét tình cảnh của chủ nhà xưởng và chủ mỏ than, đưa ra một ít phương án trợ giúp, không ngờ..."

'Đưa ra phương án giúp đỡ là một chuyện, cụ thể chấp hành lại là một chuyện khác, khi ô nhiễm không khí trở nên quá cấp bách, các phương diện khác đều phải chịu áp lực rất lớn, "Áp đặt" nảy sinh là chuyện rất bình thường...' Klein thở dài, tự giễu cười nói:

"Không cần quá để ý đến cảm nhận của tôi đâu, trong quá khứ tôi đã từng trải qua nhiều tình huống nguy hiểm hơn bây giờ."

Anh mặt ngoài nói dối mình gặp chuyện khi làm ăn ở nam đại lục Tây Balam, thực tế lại hồi tưởng tới Megoes con của Tà Thần, thiên thạch khủng bố từ trên trời rơi xuống, Cynthia muốn sinh con cho Thượng tướng Emilius và Thiên sứ Học phái Hoa Hồng cùng quái vật của Giáo Đoàn Linh Hồn tạo nên việc ngọn núi ngoài thành Balam sụp đổ.

So với những việc kia, chuyện vừa rồi quả thực tựa như một giọt mưa phùn rơi xuống từ giữa không trung, căn bản không cần để ý, Klein suy xét đến Hugh, tiểu thư "Ma thuật sư", hai vị vệ sĩ cùng Hazel, thậm chí không ra tay, chỉ là ra vẻ như người bình thường né tránh.

Điều anh trọng điểm chú ý tới là, tiếp theo có lẽ sẽ nổi lên "Mưa lớn".

Macht thở dài gật đầu nói:

"Tôi nhìn ra được, ông cực kỳ bình tĩnh."

"Tôi từng có chút hoài nghi về mấy lời ông kể, nhưng hiện tại đã thực sự tin tưởng."

"Được rồi, Dwayne, chúng ta cùng trở về đi, chuyện còn lại cứ giao cho phía cảnh sát, nếu cần lời khai, bọn họ sẽ tới nhà ông tìm sau."

Klein gật gật đầu, nói với một nhà Macht:

"Mọi người nhớ chú ý an toàn."

Nghị viên Macht trịnh trọng gật đầu, lại một lần nữa thở dài nói:

"Mùa xã giao của giới quý tộc ở Backlund vừa mới kéo ra bức màn che, liền xảy ra chuyện này... Hiện tại cần cẩn trọng và bình tĩnh hơn mới được."

'Dấu hiệu của mùa xã giao Backlund là các quý tộc nghị viên thượng viện trở về nơi này, hình như cuối tuần mới bắt đầu... Mà tuần này đã liên tục phát sinh hai chuyện lớn, hãm hại Nam tước Sindras, tấn công nghị viên Macht...' Suy nghĩ trong đầu yên lặng xoay chuyển, Klein không dừng lại, mang theo người hầu nam Richardson đang lộ vẻ sợ hãi rõ rệt, đi tới xe ngựa của mình.

Ngồi lên xe, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ chậm rãi lui về phía sau, Klein thở hắt ra, nhắm hờ hai mắt lại.

Anh tạm thời không thể nào phán đoán lần này tập kích có lực lượng phi phàm tham gia không, bởi vì những việc đó người thường đều làm được, mà lý do của người đàn ông trung niên kia cũng đã đủ, không cần cố ý giả tạo, Klein tin tưởng ở thời điểm hiện tại, số chủ nhà xưởng hoặc những người thất nghiệp tại Backlund vì lý do tương tự sẽ không chỉ có một người như thế.

Điều duy nhất làm cho anh cảm thấy có vấn đề là, vì sao mục tiêu bị tập kích lại là Macht?

Tuy vị nghị viên hạ viện này quả thật là người ủng hộ chống ô nhiễm không khí, thường xuyên diễn thuyết ở các hội nghị, cùng thường xuyên được báo chí phỏng vấn, nhưng cũng không phải người hấp dẫn chú ý nhất trong quá trình dự luật được đưa ra ngoài, nếu muốn so sánh thật sự, thành viên "Ủy ban điều tra khí ô nhiễm Vương quốc" càng nhiều khả năng bị chọn làm mục tiêu trả thù hơn.

Klein dựa vách tường, chậm rãi mở mắt, chỉ thấy bóng đêm ngoài cửa sổ đã rất thâm sâu, tầng mây trùng điệp, hạt mưa liên tục rơi xuống.

Anh lại một lần nữa cảm nhận được dưới mặt nước có vẻ bình tĩnh của Backlund, lốc xoáy càng lúc càng lớn, ngày càng kịch liệt.

Thu hồi suy nghĩ, Klein khẽ nâng tay trái, chạm vào túi áo.

Bên trong là thư hồi âm đến từ Frank Lee và một cây nấm không biết thuộc về giống nào.

Klein rất muốn về nhà, sau đó tiến lên phía trên sương mù xám, dùng cây nấm vừa đạt được kết nối với "Đói khát ngọ nguậy", từ đó có thể sử dụng vật phẩm thần kỳ  này khi tình hình bão tố ở hiện tại đã bắt đầu nổi lên, anh cho rằng mình phải nhanh chóng khôi phục năng lực chiến đấu mạnh nhất, mà ở phương diện này, "Đói khát ngọ nguậy" là vật phẩm không thể thiếu được.

Đáng tiếc, bên cạnh anh còn có hai vệ sĩ là người phi phàm, cho nên khoảng thời gian này cần tận lực không đi tới phía trên sương mù xám.

'Rõ ràng không cần bảo vệ, lại phải bỏ ra vài trăm bảng mời hai người tới hạn chế hành động của mình, thật sự là phú ông bất đắc dĩ quá mà...' Klein ở trong lòng thở dài một câu, cầm lên hồng trà mà Richardson vừa chuẩn bị xong.

Anh nhẹ nhàng nhấp lấy một ngụm, cơ thịt trên mặt nhất thời có chút co rút, rồi lại chợt giãn ra.

Tầm mắt Klein hạ xuống, phát hiện miếng chanh trong cốc hồng trà lớn gấp đôi lúc bình thường.

Anh không dấu vết quét mắt nhìn Richardson một cái, thấy vẻ mặt của người hầu nam có chút hoảng hốt, tựa như vẫn còn đắm chìm trong nỗi sợ hãi do lần tập kích ban nãy.

'Trước sau đều nhát gan như vậy...' Klein ở trong lòng đánh giá một câu, cầm chén trà đặt lên trên bàn.

......

Đêm khuya, số 39 phố Backlund, tại nhà nghị viên Macht.

Hazel ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn con chuột màu xám đang ngồi xổm ở đó, nhỏ giọng hỏi:

"Cha tôi làm sai rồi sao? Nhưng mục đích của ông ấy rõ ràng là tốt..."

"Không có việc nào sẽ có lợi cho tất cả mọi người, nhất định sẽ tồn tại người bị hao tổn lợi ích, loại thời điểm này, dự luật hoặc là kế hoạch cần suy tính kỹ càng, đền bù hoặc trợ giúp bọn họ, nếu cha cô đã làm điều đó rồi, vậy vấn đề không ở trên người ông ta, còn chưa thì chứng minh ông ta lạnh lùng tàn nhẫn." Con chuột thuận miệng nói.

Hazel cẩn thận hồi tưởng vài giây, vẻ mặt buông lỏng xuống, chuyển giọng:

"Trong bữa tối, tôi phát hiện trong một cái tủ bát ở góc phòng cất giấu vật phẩm cực kỳ quý hiếm, nhưng sau khi tìm cơ hội mở ra thì lại không phát hiện được gì."

Con chuột ngẩn ra, suy tư rồi nói:

"Có lẽ là vệ sĩ của Dwayne Dantes."

"Gần đây hắn vừa bị cuốn vào một vụ án tự sát, nghe nói còn liên quan đến Nam tước Sindras, mời vệ sĩ âm thầm bảo vệ là chuyện rất bình thường."

"Ừm... Có thể vệ sĩ trong tủ bát cũng có năng lực phi phàm, mang theo vật phẩm thần kỳ, cho nên bị cô cảm ứng được."

Hazel nhẹ nhàng gật đầu, tiếp nhận lời giải thích này, theo bản năng lẩm bẩm:

"Không biết vệ sĩ này có nhiều năng lực phi phàm không..."

Nói xong, cô nghi hoặc nhìn con chuột màu xám một cái:

"Sao ông biết Dwayne Dantes bị cuốn vào vụ án phiền toái kia?"

Con chuột thản nhiên đáp:

"Trạng thái hiện tại của tôi cực kỳ thích hợp để nghe lén người khác thảo luận."

Khi nói chuyện, nó nhìn quanh số 160 phố Backlund, ánh mắt lóe lên hai lần.

.........

Fors đang ngủ thì cảm thấy mình đang phiêu đãng tới bên trong một cái cung điện xa xưa mà hùng vĩ, bên trong đặt đầy các loại tài liệu phi phàm cùng vật phẩm thần kỳ, thậm chí còn có hai lá bài Tarot mơ hồ.

Nhưng mà cô lại không thể nào lấy đi, những vật phẩm đó đều bị sức mạnh vô hình phong ấn.

Fors nhìn xung quanh một lượt để tìm kiếm biện pháp giải trừ phong ấn, rốt cuộc, cô nhìn thấy trên nóc nhà có khắc một cái phù hiệu phức tạp.

Đây là phù hiệu kết hợp giữa "Vận mệnh" và "Ẩn giật"!

'Tìm được vật phẩm có khắc phù hiệu này, là có thể mở ra phong ấn...' Fors nhất thời hiểu ra, bỗng nhiên tỉnh lại, phát hiện bản thân đang cuộn mình trên thảm phòng, khoác một cái chăn mỏng. Cô và Hugh không dám ngủ trên ghế bành, sợ Dwayne Dantes thường xuyên ngồi ở đó sẽ nhận thấy điểm không đúng.

Xoa xoa huyệt thái dương, Fors xoay người ngồi dậy, thấy Hugh đang tựa vào vách thường "Đi xuyên" phòng ngủ của Dwayne Dantes, còn nghiêm túc nghe lén động tĩnh xung quanh.

"Mình cảm thấy nơi này che giấu bí mật gì đó, mình vừa có một giấc mộng kì quái, mơ thấy bảo tàng khoa trương cùng phù hiệu phức tạp." Fors vừa đi về phía Hugh vừa nhíu mày nói.

Là một "Nhà chiêm tinh", trực giác của cô cho rằng giấc mộng vừa nãy có vấn đề!

Hugh thấy Fors nói chuyện rất nghiêm túc, đè xuống hoài nghi trong lòng, ngẫm nghĩ rồi nói:

"Có lẽ thực sự tồn tại bí mật gì đó, mình từng nghe một câu ngạn ngữ thuộc về thế giới thần bí, đó là 'Khi phát hiện chỗ nào đó tồn tại một điều phi phàm, vậy tất nhiên sẽ có điều thứ hai'."

"Không tính người quản gia chúng ta còn chưa biết có nắm giữ sức mạnh phi phàm hay không, vị tiểu thư Hazel đã là một người phi phàm, xung quanh cô, hoặc là nói, tại khu phố này, hẳn là còn tồn tại người thứ hai." Fors nhẹ nhàng gật đầu, chợt cười nói, "Nhưng cái đó và chúng ta không có liên quan gì, tối ngày mai chúng ta có thể nhận thù lao, chấm dứt nhiệm vụ làm vệ sĩ, rời khỏi nơi này, đáng thương nhất chính là Dwayne Dantes, làm người bình thường vô tội, lại không biết mình đang ở chung với rất nhiều nhân tố phi phàm."

Nói tới đây, Fors nhìn Hugh, đùa vui một câu:

"Mau, mau nói cầu nguyện Nữ thần phù hộ ông ta."

"Mình là tín đồ Hơi nước và máy móc, không thể làm như vậy được."

Hugh suy xét hai giây, vẽ lên ngực vầng trăng đỏ rực, thành kính nói nhỏ:

"Cầu nguyện Nữ thần phù hộ cho ngài Dwayne Dantes."

Fors đã hoàn toàn thoát khỏi cơn buồn ngủ, đưa tay che miệng, ngáp một cái rồi nói:

"Mình đi loanh quanh căn nhà tuần tra một lượt, cậu chờ một lát rồi ngủ tiếp."

"Được." Tinh thần của Hugh rõ ràng tốt hơn Fors.

Fors lúc này chuyển hướng đi tới cửa, đưa tay nhấn lên tường một cái, đã đi tới hành lang.

Cô đang muốn đi lên cầu thang, bỗng nhiên cảm thấy được trong phòng người hầu nam của Dwayne Dantes có động tĩnh rất nhỏ phát ra.

Đôi mắt Fors chuyển động, cẩn thận bước tới, mở trên tường một cái "Cửa nhỏ", ánh mắt nhìn vào trong.

Cô lập tức thấy Richardson đang nhảy một điệu có chút điên cuồng, lại mang theo chút thần bí.

"Linh vũ? Người hầu nam này không phải tín ngưỡng Nữ Thần Đêm Đen sao? Hắn là âm thầm sùng bái Tử Thần?" Fors nhíu mày nhìn Richardson nhảy xong linh vũ, nhìn đối phương thấp giọng khẩn cầu Tử Thần bảo hộ, để hắn tránh né được các loại nguy hiểm.

Đợi cho tất cả mọi thứ chấm dứt, Fors chậc chậc lắc đầu, thầm lẩm bẩm:

"Ngài Dantes đáng thương."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro