Chương 5: Rút bài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi đến khi Leonard nhận ra, trước mắt đã xuất hiện từng hàng cột đá rất cao, chúng đứng sừng sững phía trên sương mù xám vô biên vô tận, chống đỡ một tòa cung điện rộng lớn như chỗ ở của Cự Nhân.

Đôi mắt lục của anh mờ mịt, sửng sốt một giây, Leonard mới phát hiện không biết mình đã ngồi xuống bên cạnh một chiếc bàn dài đồng xanh loang lổ cổ xưa từ bao giờ, cạnh người và đối diện là những chiếc ghế dựa lưng cao mang đến cho người ta cảm giác uy nghiêm trang trọng.

Mà phía trên cùng của chiếc bàn dài loang lổ, có một bóng người bị màn sương dày đặc bao phủ. Người nọ hơi dựa ra sau với tư thái thản nhiên, dường như đang đưa mắt nhìn xuống thế gian.

Khi bóng người kia đập vào mắt Leonard, anh giống như bước lên con tàu thuyền chở khách, phía trước là biển lớn mênh mông sâu thẳm không nhìn thấy bờ, cũng không nhìn thấy điểm tận cùng, hoặc là giống như đi ra khỏi thành phố, bước vào vùng ngoại thành, nhìn lên ngọn núi nguy nga mây trắng lượn lờ.

Đúng vào chớp mắt ấy, trong đầu Leonard hiện lên một suy nghĩ, đã đưa ra được suy đoán đại khái đối với tình huống của bản thân lúc này. Là một người phi phàm của giáo hội, một tín đồ tin vào sự tồn tại của thần linh, anh không thể kháng cự lại cảm nhận trong lòng, muốn rời khỏi chỗ ngồi theo bản năng, cúi người làm lễ với sự tồn tại trước mặt.

Tôn nghiêm của thần linh, như núi như biển!

Leonard vừa định đứng dậy, lại bị một sức mạnh vô hình ép ngồi trở về chỗ, bên tai lập tức vang vọng một giọng nói trầm thấp bình thản:

"Không cần phiền phức như vậy. Anh có thể gọi tôi là Ngài "Kẻ Khờ"."

' "Kẻ Khờ"... quả nhiên...' Trái tim vốn đang sợ hãi trước những điều chưa biết của Leonard nhất thời bình tĩnh lại, tuy vẫn lo lắng không biết tiếp theo sẽ gặp phải chuyện gì, nhưng không còn thấp thỏm, đứng ngồi không yên, miệng khô lưỡi rát như trước nữa.

Anh hơi thẳng người, đặt tay lên ngực, cúi người chào:

"Ngài "Kẻ Khờ" tôn kính, vì sao ngài lại triệu hồi tôi đến đây?"

Là một "Kẻ Gác Đêm" có nhiều năm kinh nghiệm, cũng là một "Găng tay đỏ" đã tham gia rất nhiều vụ lớn, Leonard biết lập nên mối liên hệ với một sự tồn tại bí ẩn nguy hiểm tới cỡ nào, rõ ràng mình đang từ mép vực sâu bắt đầu trượt xuống dưới, không còn cơ hội nhận được sự cứu vớt nữa.

Từ khoảnh khắc quyết định gọi tôn danh của "Kẻ Khờ", anh đã tự dự đoán được kết cục bi thảm, nhưng vì báo thù, anh vẫn bất chấp mọi thứ để đưa ra lựa chọn.

Nhưng con người đều có bản năng tìm cách để sống sót, nghĩ đến việc thờ phụng "Kẻ Khờ", Klein Moretti không những có thể sống tiếp, thậm chí còn có khả năng trở thành Bán Thần, Leonard không khỏi ôm chút mong chờ và hi vọng.

Lúc này, anh nghe thấy "Kẻ Khờ" đang bị sương mù xám bao phủ khẽ cười một tiếng:

"Anh đã khẩn cầu tôi trợ giúp, vậy thì dựa theo nguyên tắc trao đổi ngang giá, chắc chắn anh phải trả một thứ gì đó."

Cơ thể Leonard hơi run lên, đầu cúi thấp hơn:

"Ngài hi vọng nhận được thứ gì?"

Im lặng một chút, giọng của "Kẻ Khờ" lại vang lên:

"Không cần nóng vội, có thể về sau sẽ nhờ anh làm một việc gì đó hoặc cung cấp vài sự trợ giúp cho ai đó."

"Ngồi xuống đi."

Leonard thong thả thở phào, ngồi xuống, liếc mắt nhìn xung quanh rồi hỏi:

"Anh ta, Klein Moretti cũng từng tới nơi này giống tôi sao?"

Giọng điệu của "Kẻ Khờ" trong sương mù xám không có sự dao động quá lớn:

"Cách thức không giống."

'Cách thức không giống... Quả nhiên, Klein không phải vì tụng niệm tôn danh mà đi vào được nơi này, cậu ta hẳn là thông qua việc được vị "Quan chấp chính tử thần" Azik Eggers dẫn đường, mới trở thành tín đồ của Ngài "Kẻ Khờ"...' Leonard lại không nhịn được nhìn quanh một vòng, phát hiện số ghế dựa cao kê xung quanh bàn dài loang lổ tổng cộng có 22 chiếc.

'Tương ứng với 22 con đường phi phàm, hay là 22 lá bài Tarot... "Kẻ Khờ"...' Trong đầu Leonard vừa nảy ra suy đoán thì đã nghe Ngài "Kẻ Khờ" khẽ cười nói:

"Trừ anh ra, còn có các sinh linh khác vì đủ loại lý do mà bị kéo vào nơi này."

"Họ khẩn cầu tôi định kỳ triệu tập cuộc tụ hội, tiến hành trao đổi tin tức, mua bán vật liệu, giao dịch phối phương cũng như hỗ trợ lẫn nhau. Việc đó có thể giúp họ nhanh chóng thăng cấp, trở thành người danh sách cao."

'Điều này có chút không giống với sự tưởng tượng của tôi về tổ chức bí ẩn lấy tên Tarot này.'

'Khá là thoải mái... Ngài "Kẻ Khờ" đáp ứng yêu cầu như vậy, là vì mục đích gì?' Sau khi đi vào tòa cung điện cổ xưa phía trên sương mù xám này, tinh thần vẫn luôn căng thẳng cao độ, khiến tư duy của anh linh hoạt hơn bình thường khá nhiều, nghĩ ra được rất nhiều vấn đề.

Sau khi báo thù thành công, thật ra tinh thần anh cũng sa sút và trống rỗng một trận, dường như mất đi mục tiêu của cuộc đời. Nhưng chẳng mấy chốc Leonard đã tỉnh táo lại, bởi vì cái chết của Daly đã nói cho anh ta biết bản thân mình còn chưa đủ mạnh mẽ, nếu muốn giảm bớt số lượng đồng đội thương vong trong các nhiệm vụ sau này, thì không thể không có năng lực cứu vãn, bản thân ít nhất cũng phải tăng lên danh sách 4, trở thành sự tồn tại nửa người nửa thần.

Cho nên, những lời "Kẻ Khờ" vừa nói đã khiến anh rung động trong lòng, cảm thấy đây là một cơ hội. Đồng thời, anh cũng cho rằng gia nhập vào các buổi tụ hội, tìm hiểu sâu thêm về tình hình nội bộ của tổ chức bí ẩn này, tương lai sẽ rất có ích cho việc tránh khỏi các mối nguy hiểm khi có mối liên hệ với "Kẻ Khờ".

Cân nhắc một chút, Leonard lên tiếng hỏi:

"Klein Moretti cũng là một thành viên tới buổi tụ hội định kỳ sao?"

"Anh ta nắm giữ một chiếc ghế trong này?"

"Kẻ Khờ" thản nhiên trả lời:

"Đúng vậy."

Leonard im lặng một giây rồi nói:

"Ngài "Kẻ Khờ" tôn kính, tôi có thể gia nhập vào các buổi tụ hội định kỳ không?"

"Kẻ Khờ" bị sương mù xám bao phủ mỉm cười nói:

"Có thể."

"Nhưng sau khi anh quay về, nhớ nhắc chuyện này với Pares Zoroaster, không cần phải thử giấu diếm Thần."

'Thần... Ông già thực sự là Thiên sứ! Chẳng trách bùa chú "Kẻ ăn cắp vận mệnh" lại thần kỳ như vậy...' Tuy Leonard đã sớm có nhận thức nhất định, nhưng khi được Ngài "Kẻ Khờ" xác nhận, vẫn khó tránh khỏi sự kinh ngạc.

Anh do dự một chút rồi nói:

"Vì sao nhất định phải nói cho Pares Zoroaster biết?"

Tuy anh ở chung với Pares Zoroaster không tệ, hai người đều tạo dựng được một sự tín nhiệm nhất định, nhưng trong lòng vẫn ẩn chứa khá nhiều sự cảnh giác. Vừa rồi sở dĩ Leonard chủ động thỉnh cầu, cũng là vì hi vọng có thể thông qua việc gia nhập vào hội nhóm bí ẩn của Ngài "Kẻ Khờ", cân bằng lại sự nguy hiểm tiềm tàng mà kẻ ký sinh cổ đại kia mang đến.

Anh chợt nghe thấy Ngài "Kẻ Khờ" cười một tiếng:

"Rất nhiều thời điểm, sự uy hiếp còn hữu dụng hơn là chiến đấu."

'Uy hiếp hữu dụng hơn chiến đấu... Cũng phải, ép phải cân bằng có lẽ sẽ kích động đến ông già. Bất kể thế nào, chiến trường cuối cùng cũng sẽ diễn ra trong cơ thể mình, nên nó sẽ cực kỳ bất lợi cho mình, mà sự uy hiếp có thể khiến cho Thần nhận thấy rõ cục diện, cho dù có ác ý cũng phải tìm cách thức khác, tìm đường ra khác...' Leonard như bừng tỉnh, cúi đầu nói:

"Ngài "Kẻ Khờ" tôn kính, tôi không còn vấn đề gì nữa."

"Kẻ Khờ" ở trên cùng bàn dài đồng xanh bày ra một bộ bài Tarot, giơ ngón tay chỉ vào:

"Họ tự chọn một lá bài làm biệt hiệu cho riêng mình, anh cũng có thể rút một lá."

"Ở đây đã loại trừ những lá bài có chủ rồi."

'Quả nhiên là dùng bài Tarot làm biệt hiệu...' Leonard hít sâu vào một hơi, nhịn không được lại hỏi thêm một câu nữa:

"Klein Moretti rút lá bài nào vậy?"

"Thế giới." "Kẻ Khờ" bâng quơ đáp: "Đó là anh ta, mà cũng không phải là anh ta."

'Có ý gì...' Leonard không dám hỏi nhiều, vươn tay phải ra rút lấy một lá từ trong số bài Tarot kia.

Sau khi lật ra, anh nhìn thấy sao đầy trời và nữ thần đang đổ nước thánh.

Lá "Ngôi Sao"!

Lá bài này không hợp với thẩm mỹ của Leonard lắm, nhưng nếu nghi thức đã được hoàn thành trước sự chứng kiến của Ngài "Kẻ Khờ", thì anh cũng đành phải chấp nhận.

"Trở về đi, ba giờ chiều thứ hai hàng tuần theo giờ Backlund, đúng giờ tới tụ hội." "Kẻ Khờ" bị "sương mù xám" bao phủ phẩy tay xuống, để Leonard đang vội vàng cúi chào biến mất khỏi cung điện cổ xưa.

"Kẻ Khờ" Klein lập tức khẽ cười, lật toàn bộ số bài Tarot trước mặt lên.

Tất cả chúng đều có chung hình dạng, đó là bầu trời đầy sao.

Lá bài nào cũng là "Ngôi Sao" hết!

Klein cười một trận, sau đó chuyển ánh mắt về phía ngôi sao đỏ đại diện cho Leonard.

Lúc thử kéo người bạn học thi nhân lên phía trên sương mù xám, anh đã cẩn thận quan sát từ trước, phát hiện ra trong cơ thể Leonard Mitchell ẩn chứa một quả cầu ánh sáng, quả cầu ánh sáng đó dường như được tạo thành bởi vô số con sâu, trốn sâu ở trong thể tinh thần.

Điều này khiến Klein xác nhận Pares Zoroaster mới chỉ là bước đầu ký sinh, chứ chưa hoàn toàn nắm được tâm trí của Leonard trong tay. Thể tinh linh dùng thái thể và thân thể máu thịt để tấn thăng lên Bán Thần. Klein hiểu rõ sâu hơn về không gian thần bí phía trên sương mù xám, thì khi kéo người anh không chỉ nhằm vào toàn bộ linh hồn nữa, mà còn có thể đưa ra lựa chọn và phân chia hữu hiệu.

Cho nên, Klein quyết định không động vào thể tinh thần của Leonard, chỉ kéo thể tinh linh của anh ta đến phía trên sương mù xám, việc này có thể tránh kích thích đến Pares Zoroaster, hoặc là kéo cả ông ta vào không gian thần bí này. Đương nhiên, Thiên sứ danh sách 1 con đường "Kẻ trộm" có thể phát hiện ra điều gì đã xảy ra.

Mà năng lực để người phi phàm con đường "Đêm Đen" tiến vào giấc mơ của người khác vốn thuộc về thể tinh linh, không ảnh hưởng đến việc Leonard phát huy sở trường của mình trong không gian thần bí này.

"Hi vọng anh ta có thể từng bước thoát ra khỏi sự ký sinh của Pares Zoroaster..." Klein bỗng thở dài.

Sở dĩ anh cho Leonard vào hội Tarot, là vì muốn giúp người bạn này dần dần trở nên mạnh hơn, từng chút thoát ra khỏi bóng đen mà Pares Zoroaster mang đến.

Nếu vị Thiên sứ con đường "Kẻ trộm" kia không có ác ý, chỉ để Leonard giúp ông ta trốn khỏi Amon và khôi phục lại, thì sẽ ép ông ta đi tìm đối tượng ký sinh khác.

Thu lại tầm mắt, Klein ngẫm nghĩ, rồi ném phối phương ma dược "Nhà âm mưu" danh sách 6 con đường "Thợ săn" vào trong điểm sáng đại diện cho Dantiz kia, rồi dùng giọng của Germand Sparrow dặn hắn rời khỏi Nam đại lục, quay về "Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim".

.........

"Mắt kép nhện đen săn bắn, đầu nhân sư..." Dantiz kinh ngạc nhớ lại nội dung mình vừa "nhìn thấy", vui mừng đứng bật dậy.

Hắn quyết định lập tức đi tìm Anderson Hood để nói lời tạm biệt, trốn khỏi Nam đại lục đầy hiểm nguy.

Đứng ở ngoài phòng của thợ săn mạnh nhất đã đến Biển sương mù kia, hắn khẽ gõ cửa, liền thấy cánh cửa gỗ tự mở vào trong.

Anderson lại không đóng cửa?

Dantiz kinh ngạc, ngó vào trong phòng, chỉ thấy Anderson đang cầm con dao ngắn rạch lên bụng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro