Chương 6: Thế giới thật nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dantiz sợ hết hồn, buột miệng nói ra:

"Xin lỗi, đã làm phiền..."

Hắn còn chưa dứt lời, đã giơ tay bắt lấy tay nắm cửa, kéo cửa phòng về phía mình.

Rầm!

Cánh cửa gỗ đóng sầm lại trước mặt hắn, tiếng động phát ra vang vọng trong hành lang.

Mãi đến lúc này, Dantiz mới kịp phản ứng lại:

"Vừa rồi mình đã làm gì?"

"Anderson đang làm gì?"

Hắn theo phản xạ có điều kiện bỏ ngay tay ra khỏi tay nắm cửa màu đen kia, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định sẽ quay về phòng mình, thu dọn hành lý, chuẩn bị rời đi.

Về phần Anderson rốt cuộc muốn làm gì, tuy hắn cũng tò mò, nhưng cứ cảm thấy việc này có chút bất bình thường, định không nhúng tay vào, tránh việc rơi vào cạm bẫy.

'Thuyền trưởng từng nói, đối với những gì chưa biết thì phải giữ sự kính sợ, cho nên mình phải cách xa một chút...' Dantiz vừa định quay người lại, đột nhiên nghe thấy tiếng ổ khóa xoay trong, cánh cửa gỗ kia mở về phía sau.

Anderson mặc áo sơ mi không cài cúc cầm một con dao ngắn đen kịt, nhìn Dantiz với vẻ mặt hơi phức tạp:

"Cậu không thử ngăn cản hành động của tôi sao?"

Dantiz ngửi thấy mùi chế giễu nồng nặc, lập tức cười haha nói:

"Đây là tự do của anh. Nếu anh không lập di chúc thì tôi sẽ phát tài!"

Anderson giơ tay day hai má:

"Cậu không tò mò rốt cuộc tôi đã gặp phải chuyện gì sao?

Dantiz nghi ngờ nhìn anh ta:

"Cứ luôn cảm thấy anh đang có âm mưu."

Anderson bật cười:

"Là thế này, lúc trước tôi bị người ta bắt, thả vào trong một thứ huyết tương kỳ lạ có ngâm rất nhiều loại vật liệu, trải qua một khoảng thời gian dài bị ăn mòn, chúng đã kết thành một cái "Kén tằm" kỳ quặc trong cơ thể tôi. Thứ này sẽ sinh ra một sức thu hút nhất định đối với cường giả danh sách cao con đường "Thợ săn"."

Vừa nói, anh ta vừa chỉ xuống bụng mình.

Dantiz nghe vậy thì ngẩn ra:

"Chuyện này quả thực tôi chưa từng nghe qua."

"Nếu anh đổi giới tính, có lẽ tôi sẽ nghĩ rằng anh đang mang thai..."

Hắn dừng một chút lại nói:

"Cái tên kỳ dị ở quảng trường lúc trước kia, chính là bị đứa trẻ trong bụng anh, à không, "Kén tằm", dẫn tới?"

Thấy Anderson gật đầu tỏ ý khẳng định, Dantiz dùng hai tay ra dấu:

"Vừa rồi anh định rạch bụng mình để lấy "Kén tằm" kia ra?"

Anderson thành khẩn trả lời:

"Đúng vậy, tôi lo nó sẽ ảnh hưởng đến cơ thể mình, hoặc là thu hút Bán Thần đến. Định tranh thủ thời gian giải quyết luôn mầm tai họa này."

Dantiz ngẫm nghĩ, nghi hoặc hỏi:

"Vậy vì sao anh lại không thử nữa?"

"Quên không lập di chúc, muốn để tôi chứng kiến?"

Cơ thịt trên mặt Anderson giật giật, anh ta phá lên cười:

"Không tệ, ma dược "Kẻ khiêu khích" của cậu hẳn là đã tiêu hóa hết rồi."

Sau đó anh ta thở dài nói tiếp:

"Sau khi phân tích tỉ mỉ, tôi cho rằng chắc là không có cách nào trực tiếp lấy ra được. Bằng không, lúc ấy bọn họ đã không ngâm tôi vào trong huyết tương, để vật liệu ăn mòn từng chút một, mà hoàn toàn có thể rạch bụng tôi ra, nhét "Kén tằm" đó vào rồi khâu lại là xong."

Không đợi Dantiz đáp lại, anh ta vừa suy tư vừa nói:

"Không phải cậu có cách thức liên hệ với Germand Sparrow sao? Anh ta đã trải qua nhiều chuyện, tri thức cũng phong phú. Tôi muốn xin anh ta chỉ bảo xem có cách nào giải quyết được vấn đề tương tự thế hay không?"

Mấy tháng gần đây, việc mà Dantiz vô cùng sợ hãi chính là bị người khác nói mình có liên quan đến Germand Sparrow, hắn phản bác ngay theo bản năng:

"Không có! Từ sau khi anh ta rời khỏi "Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim", tôi chưa từng gặp lại anh ta!"

Khóe miệng Anderson hơi cong lên:

"Khi cậu viết thư cho Germand Sparrow lúc trước, tôi ở ngay bên cạnh anh ta và đã nhìn thấy tín sứ của anh ta."

Nét mặt Dantiz chợt cứng lại, mấy giây sau mới gượng cười nói:

"Vậy vì sao anh không trực tiếp triệu hồi tín sứ của anh ta?"

Anderson lại giơ tay lên sờ yết hầu mình, cười haha nói:

"Tôi không biết nghi thức triệu hồi tín sứ của anh ta."

Dantiz cảm thấy Anderson có âm mưu, không muốn để đối phương xác nhận mình và Germand Sparrow thường xuyên liên hệ, nên đề nghị:

"Thật ra, với chuyện này, anh hoàn toàn có thể nhờ thuyền trưởng của chúng tôi giúp đỡ. Cô ấy có tri thức uyên bác, lại giỏi nghiên cứu, nắm giữ nhiều loại bí thuật. Hơn nữa, cô ấy còn có thể xin giáo hội Thần Tri Thứ và Trí Tuệ giúp đỡ, hẳn là có thể đưa ra được cách thức giải quyết "Kén tằm" trong bụng anh."

"Haha, nếu anh ngại thì tôi có thể nói với cô ấy giúp anh."

Hắn vừa dứt lời, liền thấy nụ cười trên mặt Anderson càng thêm tươi, sau đó nghe thấy đối phương đáp lại với tốc độ khá nhanh:

"Được, làm thế đi!"

"Tôi đã thu dọn xong hành lý rồi, khi nào thì có thể xuất phát?"

"..." Dantiz ngây người vài giây, cứ luôn cảm thấy mình lại bị Anderson gài bẫy rồi.

Hắn trở lại phòng, uống nốt bia còn thừa, nhanh chóng thu dọn đồ đạc ném vào hành lý, chỉ để lại một chiếc lá cây phơi khô có hoa văn màu vàng lại.

Đây là tín vật mà lúc trước Dantiz đã dùng để thiết lập liên hệ với thuộc hạ của tướng quân Masenyer bang chủ đạo phương Bắc, dựa theo lệnh của Germand Sparrow, hắn đặt số lá cây này ở trong phòng, đợi người phụ trách bước tiếp theo xử lý.

.........

Trong căn phòng Dantiz vừa ra khỏi, cây nến đột nhiên được đốt cháy, ngọn lửa đỏ thẫm cao hai mét bốc lên.

Một bóng người bước ra khỏi ngọn lửa, đội mũ dạ tơ lụa, mặc âu phục đen, thái dương hoa râm, mắt lam sâu thẳm, khí chất chín chắn, diện mạo xuất chúng, chính là Klein biến thành dáng vẻ của Dwayne Dantes.

Sau khi cầm lấy chiếc lá khô có hoa văn màu vàng, Klein rời khỏi khách sạn, từ quảng trường Phục Sinh bị phong tỏa đi vòng qua bên cạnh, tới khu vực trung tâm thành phố Avarua, quảng trường Lông Vũ Trắng.

Phủ của tướng quân Masenyer ở chỗ này, bên cạnh một tòa giáo đường Tử Thần.

Là một quý ngài Loen chuẩn mực, lúc Dantes đi đến thành phố này, cứ có một cảm giác không hài hòa không ăn nhập. Ở nơi này dường như rất ít người ngoại quốc, gần như chỉ ở những nơi xung quanh quảng trường Chào Mừng chỗ lãnh sự quán mới thường xuyên nhìn thấy. Còn những nơi khác đều là dân Balam bản địa lui tới.

Họ có màu da hơi nâu, tóc đen xoăn, đường nét ôn hòa, trong mắt rất nhiều người ở bắc đại lục, người cùng giới tính chỉ có chia ra cao thấp béo gầy, còn tướng mạo thì có phần đồng nhất.

Người bản địa bất kể nam hay nữ, đều thích hút thuốc lá đông Balam được làm từ lá thuốc lá phơi khô bọc với thảo dược. Cả đường đi, Klein thỉnh thoảng lại nhìn thấy cư dân đang thở ra hít vào khói thuốc lá ở ngoài cửa hai bên đường.

Ngoài ra, phần đông trong số họ sẽ giắt một loại quả có tên là "Dalava" ở bên hông.

Loại quả này to bằng hai nắm tay, vỏ rất dày, sau khi móc hai lỗ ăn hết thịt quả thì có thể đựng các loại rượu và đồ uống.

Theo Klein quan sát, phần lớn họ sẽ uống thứ nước có tên "Gwadar" màu da cam, thứ nước này vừa chua vừa ngọt, dùng để giải khát xua nóng, nâng cao tinh thần.

'Lúc trước còn chưa kịp thưởng thức một chút...' Klein lẩm bẩm một câu, tìm thấy vệ binh canh gác trước phủ của tướng quân, bèn cầu kiến một người đàn ông có tên là Haggis.

Căn cứ vào cách ăn mặc như quý ngài và bề ngoài người Loen của anh, vệ binh không từ chối cũng không làm khó anh, cử một người đi vào gọi một người đàn ông chưa đến ba mươi tuổi ra.

Người đàn ông này có ngũ quan và màu da đều thuộc người gốc Balam, nhưng mái tóc xoăn đen lại bị kéo ra rất thẳng, chải chuốt mượt mà sau lưng, giống như bắt chước nhân vật cấp cao ở các quốc gia bắc đại lục.

Hắn mặc áo sơ mi màu trắng, gilê đen, thắt một chiếc nơ vô cùng nghiêm chỉnh, vừa nhìn thấy Dwayne Dantes, hắn đã dùng thứ tiếng Loen tiêu chuẩn nói:

"Chào ngài, tôi là Haggis, rất vinh hạnh khi được gặp ngài."

Ngữ điệu của hắn hơi nhanh, không giống với phong cách ngôn ngữ của bất cứ nơi nào ở Loen.

Klein dù sao cũng đã sống trong xã hội thượng lưu một thời gian, nghe vậy thì hơi bất ngờ, khẽ cười nói:

"Xin chào, tôi là Dwayne Dantes, không ngờ ở nơi này cũng có thể gặp được một quý ngài có thể sử dụng thuần thục ngôn ngữ quý tộc của Loen."

Haggis nở nụ cười khó che giấu:

"Rất nhiều con cái của các gia đình quý tộc Loen từng đến đông tây Balam để tìm kiếm cơ hội. Tôi có vinh hạnh từng được học ngôn ngữ với vài vị trong số họ."

"Ồ, không biết chừng có người tôi biết đấy." Klein không hề vội vã bàn chuyện làm ăn ngay, mà hàn huyên vài câu với phong độ của quý ngài.

Haggis cười nói:

"Bạn của tôi, thượng tá Alfred Hall, là con trai thứ của một vị Bá tước."

'Hall...' Klein khẽ cười một tiếng rồi nói:

"Tôi cũng từng gặp bá tước Hall trong một buổi tiệc từ thiện, ngài ấy là một vị quý tộc chân chính."

"Thế giới này quả là nhỏ."

Haggis gật đầu tán thành:

"Có lẽ việc này là do vận mệnh sắp xếp. Đáng tiếc, năm trước Alfred đã bị điều tới Đông Balam."

Hắn không nói thêm nữa, mà mời Dwayne Dantes tiến vào phủ của tướng quân.

Lúc đi ngang qua cửa hông, Klein bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía khung cửa sổ thủy tinh được khảm đủ màu.

Tấm kính thủy tinh bị ánh mặt trời chiếu rọi, tỏa ra các ánh hào quang khác nhau, giống như từng ánh mắt đang di chuyển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro