Chương 207: Đế vương huyết tộc có chút ngọt (61)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Y Song

Beta: LoBe

___

Chương 207 huyết tộc đế vương, có điểm ngọt ( 61 )

Cơ Nhĩ vừa bình tĩnh lại đã cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy nhiều huyết tộc đến như vậy. Chỉ cần được sơ ủng, anh ta liền lập tức có chỗ dựa.

Huyết tộc luôn khắc nghiệt với mọi thứ và chỉ có một loại tình cảm đặc biệt duy nhất với đối tượng sơ ủng của mình. Loại cảm tình này giống như cha con vậy. Cho nên cơ bản mà nói, sự sùng bái của huyết tộc là dành cho cường giả, còn tình cảm thì dành cho đối tượng sơ ủng kia.

Cơ Nhĩ thậm chí còn nghĩ rằng, nếu có thể tìm được một nữ quý tộc huyết tộc thì tốt nhất. Đến lúc đó, anh ta càng có thể có được nhiều tài nguyên. Dù sao thì trường hợp đối tượng sơ ủng biến thành tình nhân cũng không hiếm lạ gì.

Vừa mới nghĩ như vậy Cơ Nhĩ nghe thấy tiếng xe ngựa lộc cộc, lộc cộc tới gần. Anh ta sửng sốt. Sau đó liền nhìn đến bốn tuấn mã màu đen cao lớn, lao ra đại môn.

Hắc ngực không chút tạp sắc như bước ra từ địa ngục, dẫm lên dáng nắng hoàng hôn xuất hiện. Mà xe chúng nó kéo, lại có màu trắng, gia huy* là con dơi màu đen dữ tợn, đang dang đôi cánh mảnh dài an tĩnh quấn quanh sườn cửa, vô số hoa văn hoàng kim chằng chịt tỏa ra từ người con dơi, khiến cho chiếc xe ngựa càng trở lên tinh xảo, tạo lên một loại cảm giác thần bí cao quý.

(gia huy: Huy hiệu của gia tộc)

Tất cả các huyết tộc cao cấp đều yên lặng cúi người, giống như người trong xe đối với bọn họ mà nói chính là...... Vương giả.

Cuối cùng Cơ Nhĩ cũng phản ứng lại, cảm xúc hưng phấn dần thay thế sự sợ hãi. Nếu có thể được huyết tộc vương giả sơ ủng thì thân phận của anh ta sẽ một bước lên trời.

Gần như không có bất kỳ do dự nào, anh ta vọt tới trước xe ngựa.

"Serrill đại nhân vĩ đại, kính mến, tôi có tình báo liên quan tới kẻ thù lớn nhất của ngài, thủ lĩnh Thánh Minh, cần lập tức báo cáo với ngài."

Cơ Nhĩ quỳ xuống, hành lễ. Anh ta không dám ngẩng đầu, nhưng nghe thấy tiếng vó ngựa dừng lại, trong lòng anh ta mừng như điên, lập tức biết đối phương có hứng thú với chuyện mình muốn nói.

Đây chính là vương giả huyết tộc nha.

Cơ Nhĩ cũng không dám quá dài dòng, lập tức nói: "Tuy rằng tôi đang ở Thánh Minh, nhưng tim luôn hướng về huyết tộc vĩ đại, cho nên vẫn luôn yên lặng ẩn núp ở Thánh Minh chờ thời cơ thích hợp, đánh sập hoàn toàn Thánh Minh."

Nói tới đây, Cơ Nhĩ cúi đầu ánh mắt lạnh lùng, tươi cười cũng càng thêm nịnh nọt.

"Cuối cùng tôi cũng chờ được cơ hội, vu hãm thủ lĩnh Thánh Minh cấu kết huyết tộc, hiện tại thủ lĩnh Thánh Minh Mary Lật đã bị trói lên giá hoả hình, chờ xử tội."

Còn việc anh ta bị hạ độc, hoặc là Lật Manh tự mình yêu cầu lên giá hoả hình gì đó, thì không cần phải nói. Dù sao chỉ cần ôm công lao làm Thánh Minh tan rã lên người mình là được. Dù sao cơ hội được một vương giả sơ ủng cũng đáng giá để anh ta đánh đổi tất cả.

Trong xe ngựa vẫn an tĩnh như cũ, thậm chí là tất cả quý tộc huyết tộc cúi đầu hành lễ đều thờ ơ đứng tại chỗ.

Cơ Nhĩ đột nhiên hoảng hốt trong lòng, cảm thấy không khí này quá đáng sợ. Anh ta thật cẩn thận ngẩng đầu, nhìn về phía chiếc xe ngựa hoa lệ đến mức người khác không dám nhìn thẳng kia.

Trong không khí trầm mặc quỷ dị này, bức màn của xe ngựa được một ngón tay thon dài trắng nõn, chậm rãi vén lên một chút.

Cơ Nhĩ không nhịn được nín thở, ngay sau đó liền nhìn thấy sau cửa sổ xe kia một bóng người mặc áo choàng màu tím đen, an tĩnh ngồi bên trong. Mặt hắn giấu dưới mũ choàng to rộng, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm tinh xảo, và làn da trắng nõn mỹ lệ tới mức không bình thường. Đột nhiên hắn khẽ cong cánh môi đỏ như máu lên, âm thanh vô cùng bình tĩnh.

"Ngươi vu hãm thủ lĩnh Thánh Minh cấu kết với huyết tộc?"

Cơ Nhĩ lập tức mừng như điên, đây là...... Đây là có hứng thú với công lao của anh ta. Anh ta lập tức kích động nói:

"Đúng, như vậy mới có thể làm Thánh Minh tan rã......"

Không đợi anh ta nói xong, thanh âm bình tĩnh đến cực điểm, thậm chí hơi trầm thấp, có một loại cảm giác mềm mại như tơ truyền ra từ trong xe.

"Thật ra ngươi cũng không vu hãm cô ấy, cô ấy...... Xác thật đã cấu kết với huyết tộc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro