Nymph & Lute (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 2

Hắn thu thập những câu chuyện trong gió, theo đuổi những câu thơ và truyền thuyết tán lạc khắp nơi, dùng vần chân cùng giai điệu làm kim thêu chắp vá chúng thành những bài ca dao hoàn chỉnh, mà trong những bài ca dao kia cũng thường có bóng dáng của yêu tinh. Bọn họ nghỉ lại trong rừng, đậu trên mặt nước, ở giữa sóng biển, bọn họ dung mạo diễm lệ dáng người yểu điệu, bọn họ yêu mị lại nguy hiểm, và họ thích mê hoặc dụ dỗ những lữ nhân ngu dốt vào vực thẳm của cái chết.

Nhưng truyền thuyết dù sao cũng chỉ là truyền thuyết, Cung Tuấn chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy yêu tinh, cũng không cách nào gọi người trước mặt mình bằng tên của những sinh vật đáng sợ đó, cho dù lai lịch của y không rõ ràng, cho dù mục đích của y rất đáng nghi. Người trước mặt có một đôi mắt to tròn đáng yêu, sóng mắt lưu chuyển, đẹp đến kinh tâm động phách, để hắn trầm mê cũng làm cho hắn sợ hãi, sợ rằng đây chỉ là mồi câu, là giọng hát của Siren. Nhưng hắn vẫn dựa vào chút trực giác ngây thơ của mình vô thức tín nhiệm mùi hương trong ngực mình. Hắn ngắm nhìn đôi mắt to tròn cùng vành tai mềm mại kia, người có đôi mắt và vành tai như vậy, thường thì không thể là người xấu đúng không?

Tính khí trong tay chậm rãi đứng lên dưới sự an ủi dịu dàng của hắn, da thịt non mềm của người trong ngực dán sát vào hắn, nũng nịu vặn vẹo qua lại, khóe miệng không ngừng tràn ra những tiếng rên rỉ trầm thấp, khiến cho hắn đang ngâm trong hồ nước mà vẫn cảm thấy cả người khô nóng.

Mặt hồ tĩnh lặng bị cái đuôi của Siren đang cầu hoan bên bờ quấy đến gợn sóng thay nhau nổi lên, thần trí của Cung Tuấn cũng bị y quậy đến hoang mang rối loạn. Hạ thân hắn đã sớm cứng đến phát đau, tính nhẫn nại cũng dần dần bị sự mơ màng thế chỗ, sức lực trên tay không khỏi nặng hơn một chút. Yêu tinh ở trong ngực còn ngại không đủ, cố ý chạy đến bên tai hắn thổi khí, chân mày của hắn giật một cái, trên đầu nấm hơi dùng sức xoa nắn, khiến người trong ngực bất ngờ không kịp đề phòng bị đẩy đến cao trào.

Trương Triết Hạn tựa vào vai hắn thở dốc thật lâu, đắm chìm trong dư vị cao trào khiến cả người càng lúc càng mềm nhũn như không có xương, một đôi mắt to tròn sáng lấp lánh ngước lên nhìn hắn chằm chằm. Cung Tuấn không biết còn phải như thế nào mới có thể thỏa mãn vị mỹ nhân háo sắc này, chỉ biết là mình phải mau tìm một chỗ để giải quyết vấn đề của tiểu huynh để bên dưới. Nhưng hắn thấy hình như đối phương không hề có ý định rời khỏi người mình dù chỉ trong giây lát, đành bất đắc dĩ hỏi, "Chúng ta lên bờ trước đi, được không?"

Trương Triết Hạn không nói được cũng không nói không được, chỉ một mực quấn ở trên người Cung Tuấn, dính dính nhão nhão rì rầm. Vì vậy Cung Tuấn đoán là không sao cả, suy nghĩ một chút, nâng đầu gối của người kia rồi ôm y bế lên, từng chút một rẽ nước đi lên bờ. Nhưng bàn tay của người trong ngực hết lần này tới lần khác không chịu đứng đắn, cách một tầng vải áo vuốt ve chơi đùa cơ ngực hắn, đâm đâm chọc chọc, đầu ngón tay một đường ngả ngớn trêu chọc, ở trên bụng hắn vẽ vài vòng, giả ý như muốn xuống thấp hơn nữa, khiến hô hấp của Cung Tuấn gần như cứng lại — nhưng rồi lập tức cười trộm rút tay về. Cung Tuấn ôm y, đỏ mặt nhận ra tiểu huynh đệ phía dưới đang cứng rắn cấn lên eo người ta, bị trêu chọc đến tinh thần càng lúc càng sôi sục, muốn tiến thêm một bước lại không biết phải mở miệng như thế nào, vội vàng muốn thả người xuống, lại cảm thấy mình quá không hiểu phong tình.

Ánh nắng chiều đã chìm nghỉm ở giữa hồ, mà ánh trăng và tiếng côn trùng kêu vang đã bắt đầu tiếp quản đêm hè. Trương Triết Hạn gặp phải tiểu thi nhân ngốc nghếch không hiểu phong tình này, một bên bắt bẻ hắn chậm lụt, một bên lại vụng trộm mừng rỡ nhân sinh lần đầu tiên mình được làm thầy.

Y vặn vẹo eo, chân dài ngoắc một cái hai bắp đùi liền nhẹ nhàng quấn chặt lên eo của thi nhân, hơi thở nóng ướt đánh vào bên tai hắn, êm ái dụ dỗ, không cần suy nghĩ hạ cho hắn một mệnh lệnh, "Đến cây nguyệt quế kia."

Tiểu thi nhân có đôi mắt như chim ưng, tối nay ánh trăng cũng đủ đầy sáng rõ, nhưng lúc này đầu óc hắn đã quánh thành một nồi bột nhão, ngay cả chân trái và chân phải của mình hắn còn không phân biệt được, ở đâu ra năng lực để phân biệt vân sam với nguyệt quế khác nhau chỗ nào. Trương Triết Hạn cưỡi trên người hắn còn ôm ý xấu chỉ trỏ lung tung một hồi, cuối cùng mới để cho thi nhân đã chóng mặt xoay vòng vòng đưa mình đến cây nguyệt quế, hôn lên môi hắn một cái coi như bồi thường trò đùa dai khi nãy.

Vì vậy, y được Cung Tuấn nhẹ nhàng đặt xuống bãi cỏ mềm mại, những cành nguyệt quế um tùm rủ xuống thành hình cánh cung, tựa như vì bọn họ mà giương ra một tấm màn che màu xanh lá. Trương Triết Hạn ở dưới ánh trăng thoải mái duỗi người, tới khi chạm phải ánh mắt nóng bỏng của Cung Tuấn lại vô thức co chân muốn giấu đi. Chàng trai trẻ chưa từng thấy cảnh đẹp như vậy, bò lên như một con thú nhỏ đói khát, thử thăm dò cúi đầu, cẩn thận lại do dự hôn vào bên cổ người dưới thân, bị Trương Triết Hạn ôm cổ kéo xuống, lại lập tức nhéo nhéo khuôn mặt của hắn đẩy ra.

"Cởi quần áo..." y nhỏ giọng than phiền, "Ướt sũng, khó chịu."

Cung Tuấn luôn miệng đáp lời, run rẩy bắt đầu cởi quần áo của mình, cuối cùng Trương Triết Hạn cũng được thỏa nguyện nhìn thấy thân thể mình mơ ước đã lâu. Đường cong cơ bắp cân xứng bị ánh trăng miêu tả đến trôi chảy ưu mỹ, lại bởi vì động tác nóng nảy khao khát của chàng trai trẻ mà lộ ra loại hơi thở gợi cảm tàn bạo.

Trương Triết Hạn si ngốc nhìn chằm chằm hắn, nhìn đến mức Cung Tuấn cũng có chút hồi hộp xấu hổ. Nhưng hắn lại nghĩ, đỏ mặt trong bóng tối thế này hẳn là sẽ không bị phát hiện, vì vậy hắn thu xếp bày ra một dáng vẻ thành thục lão luyện, cuốn người dưới thân vào một nụ hôn mạnh mẽ gấp gáp tới không thể chờ đợi.

Cần cổ thon dài trắng nõn không nhịn được uốn éo trong nụ hôn của hắn, tạo thành một đường cong hoàn mỹ. Trương Triết Hạn bị hôn tới không thở nổi, nhưng dường như đối phương chỉ biết gặm loạn trên cổ và xương quai xanh của y giống như một con thú nhỏ mài răng khiến kẻ làm thầy vừa giận vừa bất đắc dĩ.

Y đành phải cầm tay con thú nhỏ hung dữ nhưng không thể nắm bắt đúng trọng điểm, muốn hắn chơi đùa đầu vú của mình, muốn hắn vuốt ve hông eo mẫn cảm của mình. Những ngón tay thon dài theo y du tẩu trên da thịt trần trụi tùy ý trêu chọc, kích phát ra từng trận thở khẽ. Cung Tuấn có thể cảm nhận được những run rẩy nhỏ xíu khi ngón tay lướt qua da thịt tinh tế non mịn, dè dặt tới gần như ngừng thở. Hắn nhìn người này có thể tự mình chơi đến động tình, không khỏi đỏ mắt nóng tai, kích động muốn thử.

Con thú nhỏ chẳng những ham học, trong lòng còn có chút ghen tỵ và ấm ức thầm kín đang quấy phá. Khi Trương Triết Hạn nhận ra được quyền chủ động rơi vào tay đối phương thì đã chậm, cơ thể rắn chắc nặng nề áp tới khiến cho y căn bản không có chỗ để trốn.

"A..." cái đầu bông xù cọ lên, chôn ở trước ngực y, ăn đầu vú của y. Trương Triết Hạn không ngờ tới người này vận dụng nhanh như vậy, nhào nặn thịt vú của y trong lòng bàn tay tạo ra một đường rãnh sâu dâm đãng, một bên dùng đầu lưỡi trêu đùa núm vú của y, từng đợt tê dại ngứa ngáy xông thẳng lên đỉnh đầu, y lặng lẽ muốn đưa tay xuống an ủi tính khí của mình, nhưng cổ tay chợt bị bắt lại đè chặt trên cỏ. Trương Triết Hạn lập tức tủi thân, dục vọng không được giải thoát, trong tiếng thở dốc còn xen lẫn cả nghẹn ngào, y không nhịn được nâng eo giãy giụa lại bị người kia dùng một tay là có thể khống chế, đem y khóa chặt vào trong ngực. Lúc này Trương Triết Hạn mới ý thức được hình thể và sức lực của chàng trai trẻ này đối với y hoàn toàn áp chế, mơ hồ sinh ra chút lo lắng, nhưng rất nhanh đã bị hưng phấn thay thế.

Rõ ràng đó là con mồi của y, nhưng học hỏi cũng thật sự quá nhanh. Hai chân y đá loạn ở bên người Cung Tuấn để kháng nghị, lại bị hắn một phát bắt được cổ chân, Trương Triết Hạn chỉ kịp kêu lên một tiếng hai chân đã bị hắn kéo ra.

Trương Triết Hạn theo bản năng muốn khép chân lại, nhưng căn bản không mảy may tránh thoát được bàn tay cứng như gọng kìm của người kia, gấp đến độ mặt đỏ tới mang tai. Không phải như thế này, y mới là người nắm giữ quyền chủ động, bí mật ẩn sâu nhất ở đây cũng phải do y tự mình tiết lộ, mà không phải như bây giờ, ngửa mặt lên trời bị người kéo tới hai chân mở rộng —

Y xấu hổ nhìn thẳng vào mắt Cung Tuấn, nhìn thấy trong đôi mắt cún con ngay thẳng đơn thuần kia bối rối cùng mừng rỡ, lời trách mắng đã tới bên miệng rồi cuối cùng vẫn không thể nói ra. Mà chàng trai trẻ kia giống như đột nhiên bừng tỉnh từ trong dục vọng, vội vàng buông mắt cá chân của y ra, hướng về phía Trương Triết Hạn đang cau mày áy náy mở miệng nói, "Thật xin lỗi! Tôi, tôi không khống chế được..."

Trương Triết Hạn thấy hắn bị dọa, trong lòng không khỏi hơi buồn cười, câu một cái tay lên kéo hắn tới trước mặt mình, giả vờ phụng phịu hỏi, "Nhìn thấy cái gì?"

Cung Tuấn ngập ngừng không biết phải trả lời như thế nào, "A, nhìn thấy..." gò má hắn rất nhanh bay lên hai rặng mây đỏ, cái này hắn làm sao trả lời đây? Thơ của hắn đều có thể đọc cho lũ trẻ nghe, dâm từ diễm khúc hoàn toàn nằm ngoài khả năng của hắn.

Trương Triết Hạn thấy đôi mắt cún con của hắn rũ xuống, ấp úng tủi thân thì tâm tình lập tức tốt đẹp, lại hung hăng nói, "Anh không thích đúng không, hử?"

Cung Tuấn ngay lập tức lớn tiếng phản bác, "Không phải! Làm sao có thể... Làm sao có thể không thích?"

Trương Triết Hạn nghiêng mặt không để ý hắn, thấy thi nhân lại ủ rũ cúi đầu thì lập tức mềm lòng, nắm tay hắn, trước ánh mắt kinh ngạc của hắn từ từ dẫn dắt hắn đi xuống hạ thân của y, đến nơi sâu kín giữa hai chân y, đến lối vào của hoa huyệt bí ẩn kia.

Ngón tay của Cung Tuấn vừa chạm vào y đã không chịu nổi. Miệng huyệt non mềm ướt át khẽ run rẩy dưới ngón tay của thi nhân, y không biết đối phương có cảm nhận được hay không. Chỉ thấy trên mặt của thi nhân dần chuyển từ cảm giác áy náy, kinh ngạc sang khao khát khó nhịn, khuôn mặt đỏ ửng, hô hấp trở nên nặng nề, trong lòng y vừa đắc ý lại thỏa mãn.

Y quấn lấy những ngón tay thon dài mạnh mẽ kia như thể chúng là sinh vật sống, ưỡn người để hạt đậu đỏ ướt nhẹp kia dán lên lòng bàn tay hắn dùng sức cọ xát, nhẹ nhàng vuốt ve đốt ngón tay hắn cầu xin động tác của hắn nhanh hơn chút nữa, chuẩn xác hơn chút nữa, muốn hắn mạnh mẽ xoa nắn cái công tắc sung sướng này, trong cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ nghẹn ngào, miệng huyệt hơi hé mở từ bên trong phun ra từng đợt ái dịch uốn lượn chảy quanh cổ tay hắn. Bắp đùi nở nang kẹp lấy cánh tay của thi nhân cọ qua cọ lại, y tưởng tượng cánh tay này đang đè lên gáy mình, bởi vì dùng sức mà cơ bắp căng chặt hiện lên những đường cong đẹp mắt... Giống như lúc y nấp ở trên cây nhìn lén, Nymph cùng với tình nhân của các nàng cũng làm như vậy.

Mặc dù tình nhân của các nàng còn không anh tuấn bằng một nửa thi nhân, Trương Triết Hạn đắc ý nghĩ.

Nhưng là một nửa mong đợi thầm kín trong lòng y đã rơi vào khoảng không. Thi nhân bị y trêu chọc đến ánh mắt dần dần tối lại, nhưng hắn tình nguyện đè nén tiếng thở dốc nặng nề nóng bỏng, động tác cũng không đi quá giới hạn một chút nào. Y bị chàng trai trẻ dùng chóp mũi cùng đôi môi nhẹ nhàng ủn ủn dụi dụi, trên đồng cỏ ngửa đầu mở rộng thân thể. Lối vào đã sớm ẩm ướt trơn trượt nhẹ nhàng bị đẩy ra, tính khí thô to khiến hành lang nhỏ hẹp phải căng ra hết cỡ, làm cho y không thể đè nén được một tia thống khổ, hừ khẽ ra tiếng. Hiển nhiên là người kia ngay lập tức luống cuống chân tay, thân thể cứng ngắc một chút tựa như đang cân nhắc có nên lui ra ngoài hay không, lại bị chân của đối phương gõ một cái sau lưng, hầm hừ quát khẽ:

"Động tác nhanh lên chút! Đừng có lề mề nữa."

Vì vậy eo hông thon gầy mạnh mẽ của thi nhân lại tiếp tục di chuyển chậm rãi, mà bắp chân của Nymph vừa mới ở sau lưng hắn đá loạn đã dần dần mềm đến không có sức lực. Cung Tuấn tựa như đơn thuần thiếu kinh nghiệm, nhưng cũng có thể ngây ngốc đùa giỡn y tới hoàn toàn không chống đỡ nổi, Trương Triết Hạn bị tính khí cứng rắn nóng bỏng kia xỏ xuyên, bị động tác chậm chạp mà kiên định liên tục cán qua điểm mẫn cảm ở sâu bên trong. Khoái cảm kịch liệt bị lôi kéo dai dẳng không dứt, lại thô bạo kích thích, nhất thời cũng không thể giải thoát. Cảm giác tê dại bủn rủn từ trong xương tủy chạy ra khắp toàn thân, khiến cả người y mềm nhũn trên cỏ, theo mỗi một lần đối phương nặng nề đỉnh sâu vào, toàn thân trên dưới đều tinh tế run rẩy.

Thi nhân hoàn toàn không hiểu, hắn vừa dịu dàng lại mạnh mẽ xông ngang đánh dọc không có tiết tấu khiến người dưới thân phải chịu tra tấn như thế nào, chỉ lo nhẹ nhàng hôn y, ngước một đôi mắt vô tội lên nhìn y chờ đợi khen thưởng. Trương Triết Hạn thở phì phò trừng hắn một cái, đưa cánh tay lên muốn che đi hai mắt ngấn lệ đáng xấu hổ của mình, lại bị hắn mười ngón giao nhau, kéo hai tay y đặt bên người.

"Tôi muốn nhìn em..." Cung Tuấn dính nhão nỉ non, "Em thật đẹp!"

Nếu là lúc bình thường, Trương Triết Hạn nhất định sẽ hào phóng nhận lấy lời ca ngợi này của tình nhân, còn muốn trêu chọc hắn thi nhân phải xuất khẩu thành thơ vì sao lúc này chỉ có thể nói ra được những ngôn từ mộc mạc giản dị như vậy. Nhưng hiện giờ, tâm trí của y đã bị ái dục vô tận quấy thành một đống bột nhão, mồm mép lanh lợi thường ngày hiện giờ nửa chữ cũng không thốt ra được, chỉ có thể lắc đầu rên rỉ.

"Em có phải yêu tinh trong hồ này không? Thường trông coi những lữ nhân qua đường?" Cung Tuấn vừa nặng nề cắm rút, vừa tò mò vặn hỏi. Mà Trương Triết Hạn chỉ có thể nghẹn ngào nức nở, ở đâu ra hơi sức để trả lời vấn đề này của hắn.

Cung Tuấn dùng đôi môi nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má ửng hồng và chóp mũi tú lệ của Nymph, hôn lên những giọt nước trên khóe mắt và lông mi, thỏa mãn nhìn y từ trong ái dục nhiễm lên một tầng ướt át và quyến rũ, cả người vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại thần phục dưới thân hắn.

"Em giả bộ ngã xuống nước đúng không? Tiểu yêu tinh." Cung Tuấn trầm thấp nói khẽ tựa như dùng lông vũ mơn trớn bên tai Trương Triết Hạn, chọc cho y không ngừng run rẩy, hoa huyệt co rút, kẹp chặt khiến hắn phải hít vào một ngụm khí.

Trương Triết Hạn xấu hổ lườm tiểu thi nhân được tiện nghi còn muốn khoe mẽ, "Anh mới là yêu tinh! Cảm thấy tôi xấu xa còn ở đây bắt nạt tôi? Coi chừng tôi ăn thịt anh."

"Được được được, không phải yêu tinh, không phải yêu tinh." thấy đối phương bị mình trêu chọc tới bốc hỏa, Cung Tuấn vội vàng nhận lỗi, "Không cần biết em là gì, em vẫn là người đẹp nhất mà tôi từng gặp." Hắn thành thật lại hơi ngượng ngùng nói ra lời khen ngợi, dè dặt quan sát phản ứng của người dưới thân.

Trong lòng Trương Triết Hạn đã sớm vui đến nở hoa, nhưng vẫn giả bộ tức giận, "Miệng lưỡi trơn tru!"

Nhưng nụ cười không thể giấu được nơi khóe mắt đã bán đứng y, Cung Tuấn bắt được tín hiệu cổ vũ này, bên dưới lại càng thêm dùng sức cắm rút, từng bước từng bước đưa y lên đỉnh cực khoái.

"Em thật đẹp, thật sự rất đẹp..." Cung Tuấn lầm bầm, những giọt mồ hôi uốn lượn qua gò má, nhỏ xuống thân thể bởi vì cực khoái mà vẫn còn mờ mịt thất thần của Nymph.

*

Dưới ánh trăng, hắn cẩn thận lại lưu luyến miêu tả thân thể cân đối nở nang của đối phương hết lần này tới lần khác, muốn đem hết thảy những trải nghiệm của đêm nay vĩnh viễn khắc sâu trong tâm trí. Đây thực sự là một kỳ ngộ đối với hắn, hắn nhìn ngắm xung quanh, thấy cây đàn lute đã bị bỏ lại trơ trọi ở đằng xa, mới nhớ ra hôm nay mình vốn đang tập ca hát.

Hắn thấy Trương Triết Hạn buồn ngủ mơ màng khép mắt lại, tự tin lúc ân ái vừa rồi đã dần rút đi, hắn lại bắt đầu lúng túng. Tiếp theo nên làm gì? Để y trần trụi ngủ ở đây một đêm hình như không thích hợp, có lẽ mình nên tìm một chút cỏ khô đắp lên? Hắn liếc nhìn bụi cỏ lau bên hồ, vừa muốn đứng dậy đi hái, liền bị kéo một nhát ngã xuống bãi cỏ.

"Anh muốn đi?" Trương Triết Hạn xoay lại đè lên người hắn, cố tỏ ra hung ác uy hiếp nói, "Dám đi tôi liền ăn thịt anh."

Cung Tuấn sững sờ một chút, ngay sau đó liền toét miệng cười.

"Vẫn còn tức giận sao?" hắn mềm mại cầu xin, lại nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng bóng loáng cùng hai cánh mông mềm mại của y, "Tôi không nên nói em là yêu tinh, nhưng tôi từng nghe nói bên hồ nước có yêu tinh mà..."

Trương Triết Hạn tức giận, "Đó là vì anh thiếu kiến thức, lại còn làm ngâm du thi nhân, ngay cả thần rừng ở đây cũng không biết, thật mất mặt." tự tiện cấp cho mình một ít tiếng tăm như vậy khiến y cũng hơi chột dạ, nhưng vừa hay tiểu thi nhân cũng không dám phản bác.

Hiển nhiên trọng điểm của Cung Tuấn đặt ở chỗ khác, "Sao em biết tôi là ngâm du thi nhân?"

Trương Triết Hạn nhéo nhéo gương mặt hắn cười híp mắt, "Ở chỗ này ca hát nguyên một buổi chiều, cả khu rừng đều biết nha."

Cung Tuấn ngay lập tức xấu hổ tới mồ hôi đầy đầu, "Em nghe hết rồi?"

Hắn thầm kêu xong rồi, đáng lẽ ra trước mặt đối phương mình vẫn còn một chút hình tượng phong lưu tiêu sái, hiện giờ chỉ sợ là cái gì cũng không còn.

Trương Triết Hạn hoàn toàn không phát hiện buồn khổ trong lòng Cung Tuấn, cắn má hắn một cái vui vẻ nói, "Tôi chỉ muốn nhìn một chút xem ai có thể ca hát tới mức đáng yêu như thế nên mới lại đây, không ngờ..." không ngờ người hát lại càng đáng yêu hơn. Y ghé vào trong ngực Cung Tuấn, cẩn thận nhìn ngắm dáng vẻ vừa xấu hổ lại có chút hối hận của hắn, cười nói, "Muốn học hát sao? Cái này đơn giản, tôi có thể dạy anh."

Mắt Cung Tuấn sáng lên, "Em còn biết hát sao?"

"Không biết hát thì làm sao mê hoặc lữ nhân tới đây, sau đó ăn thịt bọn họ?" Trương Triết Hạn cười híp mắt nói.

Cung Tuấn cảm thấy tội lỗi này đêm nay sẽ không được tha thứ, chỉ đành xoay người kéo y vào trong ngực, thấp giọng nói, "Nếu là em thì không cần ca hát cũng có thể, em chỉ cần yên lặng đứng ở đó, lữ nhân liền không thể dời nổi bước chân."

"Ở đâu có lữ nhân ngu ngốc như vậy? Ngỗng ngớ ngẩn* sao?"

[*] Ý nói người chậm chạp, không linh hoạt và hay nhầm lẫn.

"Có tôi, có tôi này..." Cung Tuấn rì rầm, từ từ xoa dịu cái người đang giương nanh múa vuốt trong ngực, nhìn đối phương chậm rãi chìm vào mộng đẹp dưới ánh trăng xuyên thấu qua cành nguyệt quế.

Hôm nay thật sự là một ngày may mắn, hắn nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1640#jz48