[Ôn Chu] Đêm trong rừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 【温周】林中一夜
Tác giả: Osteospermum

Tóm tắt:
• Tập 31, áo đỏ cứu vợ, song tính, pwp
• Trên đường về hắn đã tắm rửa sạch sẽ cho ta.

-═══════-

Trời chập choạng tối, cơn mưa lớn ập đến bất ngờ. Mặc dù Chu Tử Thư không ngừng thúc giục hắn mau chóng rời xa địa giới Tấn Châu, Ôn Khách Hành vẫn ghìm ngựa dừng lại ở một gian miếu bỏ hoang trong rừng. Chu Tử Thư trọng thương chưa lành, một đường xóc nảy trên lưng ngựa, lại vừa mới dầm mưa, cho dù không rên một tiếng, nhưng hiện giờ nhìn mặt như giấy vàng, khẽ nhíu mày nhắm mắt dưỡng thần, chỉ còn lại chút khí lực thở nhẹ. Ôn Khách Hành xuống ngựa ôm y đến trường kỷ trong miếu, cởi ngoại bào miễn cưỡng bọc người lại, sau đó cho y uống một viên dược hoàn của Đại vu đưa. May mà trong sân viện có một cái giếng, hắn phải nhanh chóng đun chút nước nóng cho Chu Tử Thư.

Lúc hắn bưng chậu rửa và khăn mặt tới, Chu Tử Thư đã cuộn trong ngoại bào của hắn mơ màng ngủ thiếp đi. Trong lòng Ôn Khách Hành vừa xót vừa yêu, không muốn quấy rầy y nghỉ ngơi, chỉ nhúng chút nước ấm nhẹ nhàng lau bụi đất và vết máu trên mặt y. Tóc Chu Tử Thư rối bù, vài lọn rơi khỏi búi tóc dính bết máu, dán cùng bụi bặm trên mặt. Ôn Khách Hành cẩn thận dùng nước ấm làm tan máu khô, nhẹ nhàng chải tóc cho y.

Trên mặt Chu Tử Thư xây xước đầy máu, vết thương trên người càng khiến người ta giật mình. Trên đường xóc nảy, tuy bị tiếng vó ngựa che giấu, hắn cũng có thể nghe thấy người trong ngực thi thoảng phát ra vài tiếng rên rỉ khe khẽ. Chỉ là trước mắt không muốn quấy rầy y nghỉ ngơi. Ôn Khách Hành do dự đưa tay nắm vạt áo Chu Tử Thư, chỉ hơi kéo ra một góc, mùi máu tanh liền phả vào mặt.

Ôn Khách Hành hồi tưởng lại dáng vẻ tiểu nhân đầu hoẵng mắt chuột của Đoàn Bằng Cử trong cuộc giao phong ngắn ngủi, tay run rẩy không ngừng. Gã sao có thể... gã làm sao dám.

Lúc này, chân mày Chu Tử Thư bỗng nhiên khẽ động. Trong lòng Ôn Khách Hành run lên, động tác trên tay cứng đờ, còn đang do dự Chu Tử Thư đã chậm rãi mở mắt.

"Lão Ôn..." y khẽ gọi. Thanh âm khàn khàn, Ôn Khách Hành vội vàng bưng một bát nước ấm qua. Chu Tử Thư miễn cưỡng ngồi dậy, nhấp một ngụm từ bát nước trên tay hắn.

"A Nhứ, ta ở đây." Ôn Khách Hành nhẹ nhàng vuốt lưng y, bưng bát kiên nhẫn chờ Chu Tử Thư nuốt xuống, thở hổn hển một lát, sau đó lại rướn người uống một ngụm nhỏ.

"Không uống nữa..." Chu Tử Thư nhỏ giọng nói, "Lão Ôn, nơi này gần địa giới Tấn Châu..."

"Quỷ cốc phô trương thanh thế như vậy, đoán chừng đám chuột nhắt kia cũng không dám mạo hiểm xâm phạm đâu. Huống hồ chúng ta hành tung bí mật, trời mưa lớn, càng không để lại dấu vết." Ôn Khách Hành vuốt tóc mai cho y, trấn an nói, "A Nhứ, tốt xấu gì cũng nghỉ ngơi một đêm. Ban đêm hàn khí rất nặng, trời lại mưa to, vết thương của ngươi còn chưa lành, sao có thể chịu được?"

Chu Tử Thư rũ mắt, nhẹ giọng lẩm bẩm, "Chỉ là vết thương ngoài da thôi, ta đâu có yếu ớt như vậy." vừa nói vừa ngả vào lòng Ôn Khách Hành, quyến luyến tựa đầu lên vai hắn.

Tim Ôn Khách Hành quả thực muốn tan thành nước. Hắn lại kéo vạt áo của Chu Tử Thư, nói khẽ, "A Nhứ, ta lau cho ngươi một chút rồi nghỉ ngơi được không?"

Chu Tử Thư nhắm mắt lại, xem như ngầm đồng ý. Ôn Khách Hành nhẹ nhàng đặt y xuống giường, thoát từng tầng vải vóc quấn trên người y. Lớp trong cùng ướt đẫm máu tươi, miệng vết thương dính vào y phục, lúc cởi ra kéo theo da thịt, đau đến Chu Tử Thư không nhịn được nhẹ nhàng hít khí. Mỗi lần Ôn Khách Hành nhẹ nhàng cởi ra một chút, trái tim hắn cũng thắt lại một lần. Chu Tử Thư thấy hắn cau mày, vội nói, "Không cần phải cẩn thận như vậy, đều là vết thương ngoài da, chẳng thấm vào đâu."

Ôn Khách Hành liếc y một cái, không nói gì.

Những vết roi nông sâu khắp nửa thân trên chẳng thấm vào đâu so với hai lỗ máu dưới xương quai xanh. Quanh miệng vết thương vốn đã kết vảy, hiện giờ lại bắt đầu rỉ máu, da thịt bị gai nhọn trên móc sắt róc đến be bét, máu tươi lặng lẽ tuôn ra, giống như vĩnh viễn không ngừng lại. Ôn Khách Hành siết chặt khăn, cẩn thận rửa sạch vết thương cho Chu Tử Thư.

"Đau thì nói." hắn liếc nhìn đôi môi đang cắn chặt của người kia, trầm giọng nói, "A Nhứ, đừng cố chịu."

Chu Tử Thư quay đầu sang bên, ngón tay siết chặt ngoại bào đỏ như máu của Ôn Khách Hành dưới thân, nhưng vẫn không rên một tiếng.

Ôn Khách Hành không còn cách nào, lấy trong ngực ra một chiếc khăn tay muốn y ngậm lấy, "A Nhứ, cắn cái này tốt hơn cắn môi. Đừng lấy máu trên người mình nữa, coi như ta cầu xin ngươi."

Chu Tử Thư nghe vậy không nhịn được cười, cắn khăn tay hàm hàm hồ hồ sẵng giọng, "Cũng không phải ta muốn chảy máu. Lưu niên bất lợi*, coi như bị chó cắn đi."

(*) 流年不利: ý chỉ người xui xẻo nhiều năm.

Ôn Khách Hành rửa sạch vết thương, bất mãn không vui, "A Nhứ ngươi thật sự quá đề cao hắn, tiểu tử kia đầu bự tai to mắt la mày lét, làm sao so được với chó? Nói là đầu heo còn ngượng mồm ấy."

Trong mắt Chu Tử Thư tràn ngập ý cười, "Ừm, ta so nhầm rồi. Chó thông minh lại trung thành như vậy, làm sao tới phiên Đoàn Bằng Cử hắn, phải không?"

Ôn Khách Hành hừ nhẹ một tiếng, ấm ức nhìn y, cầm khăn đi thay nước cho Chu Tử Thư.

Trong phòng đốt lửa, dần dần xua tan hơi lạnh. Áo trong ướt đẫm máu của Chu Tử Thư được Ôn Khách Hành cởi xuống, rửa vết thương ra ba bốn chậu máu loãng, cuối cùng đại khái cũng rửa sạch sẽ. Quần áo dính máu bị hắn ném vào chậu ngâm, Chu Tử Thư cuộn mình trong ngoại bào đỏ rực của hắn, lại bị Ôn Khách Hành kéo ra bôi thuốc băng bó.

"Chuẩn bị đầy đủ ha." Chu Tử Thư nhìn hắn tỉ mỉ rắc bột thuốc lên miệng vết thương, nhẹ nhàng lưu loát quấn từng vòng băng gạc. Mùi bột thuốc có chút quen thuộc, y đang cẩn thận ngửi ngửi phân biệt, chợt nghe Ôn Khách Hành ai oán than thở, "Đúng vậy, ta cũng không trông cậy bọn hắn mang ngươi về Tấn Châu cung phụng cơm no rượu say."

Chu Tử Thư cười nhỏ nói, "Cơm no rượu say chưa nói tới, nhưng thuốc dùng cho ta chỉ sợ tốn rất nhiều tiền. Thủ lĩnh Thiên Song đến cuối cùng cũng chỉ có chút đãi ngộ này."

Ôn Khách Hành oán hận nói, "Để hắn sống dở chết dở như vậy thật quá dễ dàng cho hắn. Nếu là ta, trước tiên ở chỗ không nguy hiểm từ từ róc thịt hắn một ngàn tám trăm đao, sau đó —"

"Lão Ôn!" Chu Tử Thư cắt ngang lời hắn, "Nói những lời này làm gì. Loại chuyện này không đáng để ngươi lao tâm phí sức."

Ôn Khách Hành ngoan ngoãn ngậm miệng, "A Nhứ không muốn nghe, ta sẽ không nói."

Chu Tử Thư thấy hắn mặc dù không nói nữa, nhưng ánh mắt nhìn về phía y lại hiện rõ uất ức cùng không cam lòng, không khỏi lắc đầu cười khẽ. Y dựa vào lòng Ôn Khách Hành, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cọ đầu vào vai hắn, "Lão Ôn..."

Trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, đến bên miệng chỉ hóa thành một tiếng gọi khẽ. Ôn Khách Hành ôm y vào ngực, nhẹ nhàng vuốt lưng y, động tác thận trọng, giống như sợ hãi Chu Tử Thư sẽ vỡ vụn trong ngực hắn.

"A Nhứ..." hắn nhẹ nhàng hôn thái dương Chu Tử Thư, dùng ngoại bào màu đỏ bọc y lại. Nếu không phải trên người Chu Tử Thư có vết thương, hắn thật sự muốn khảm đối phương vào ngực mình, tốt nhất là máu thịt tương dung, cả đời này cũng không thể tách rời. Chu Tử Thư nhận ra ngón tay hắn siết chặt ngoại bào, nhẹ giọng trấn an, "Lão Ôn, ta ở đây. Ta đã trở về."

Ôn Khách Hành trầm mặc hồi lâu, rầu rĩ nói, "A Nhứ, trong cái miếu đổ nát này không có chăn đệm, ngươi chịu thiệt nằm lên quần áo ngủ một đêm vậy. Quần áo kia của ngươi giặt xong đem hơ lửa chắc sẽ khô nhanh thôi. Ngươi có lạnh không? Ta đốt thêm củi cho cháy lớn hơn chút."

Chu Tử Thư cười, đầu ngón tay gõ nhẹ vào ngực hắn, "Chỗ này rất ấm." y nhỏ giọng, "Lão Ôn, ngươi ôm ta đi, như vậy ta sẽ ngủ ngon hơn."

Tay Ôn Khách Hành run lên, rũ mắt thì thầm, "A Nhứ, ta còn phải giặt đồ cho ngươi."

"Chờ ta ngủ rồi ngươi đi giặt không được sao?" Chu Tử Thư sẵng giọng.

"Ngươi ngủ rồi, ta làm sao nỡ buông tay." Ôn Khách Hành nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "A Nhứ, ta đi giặt quần áo cho ngươi trước, ngươi mặc tạm bộ quần áo này, chịu khó một lát..."

Lời còn chưa dứt đã bị Chu Tử Thư đẩy ngã xuống giường. Y chống lên ngực hắn, ngoại bào đỏ rực trượt khỏi vai, lộ ra lại không phải da thịt tinh tế màu ngà như mọi khi, mà là một tầng băng gạc. Tim Ôn Khách Hành thắt lại.

"A Nhứ, đừng động mạnh như vậy." hắn đau lòng nói, "Cẩn thận vết thương lại nứt ra."

"Nói nhiều như vậy." Chu Tử Thư nhíu mày buồn bực, "Để ngươi ôm ta, ngươi còn không muốn."

Ôn Khách Hành không còn cách nào, nhẹ nhàng ôm Chu Tử Thư vào lòng, "A Nhứ, sao ta có thể không muốn. Còn không phải vì sợ đụng vào vết thương của ngươi, lại làm đau ngươi... ngươi..." trong ngực bị Chu Tử Thư cọ xát một hồi, lời nói cũng bắt đầu không lưu loát. Chu Tử Thư cũng không nhiều lời, đôi chân thon dài trực tiếp quấn lên eo hắn. Y cả người trần trụi, hai chân mở ra, đóa hoa bí mật cách một tầng vải vóc dán lên tiểu huynh đệ dưới thân hắn. Ôn Khách Hành cảm nhận được ẩm ướt ấm áp, hơi thở lập tức trở nên nặng nề.

"A Nhứ." Ôn Khách Hành trầm giọng, "Vết thương của ngươi..."

Chu Tử Thư ôm cổ hắn, nâng eo nhẹ nhàng cọ xát, trong cổ họng phát ra vài tiếng rên rỉ mềm mại.

"Vết thương ngoài da, sợ cái gì." y mở miệng giọng nói đã hơi khàn, "Với lại, ngươi làm đau ta cũng không phải một hai lần, giờ còn giả bộ chính nhân quân tử cái gì..."

"Ta, ta..." Ôn Khách Hành lắp bắp không thể phản bác, tay đã không tự chủ xoa lên thắt lưng trần trụi của người trong ngực, "Sáng mai còn phải lên đường..."

"Lão Ôn, ngươi ôm chặt một chút." Chu Tử Thư dùng sức vùi vào ngực hắn, hạ thân cọ xát lung tung, thở dốc càng thêm gấp gáp khó nhịn, "Ngươi nhanh lên. Lão Ôn, lão Ôn... Ta vẫn luôn đợi ngươi..."

Ôn Khách Hành vẫn không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng đặt tay trên eo Chu Tử Thư, bị đối phương rướn lên đòi hôn, hai tay đã tóm lấy vạt áo của hắn, vội vàng cởi áo trong của hắn. Trong lòng Ôn Khách Hành thiên nhân giao chiến, động tác chần chờ, bị Chu Tử Thư ngậm lấy môi dưới phát tiết nộ khí, răng nanh nghiền ép một trận.

"A Nhứ, ngươi nhẹ chút, nhẹ chút." Ôn Khách Hành bị chặn miệng nói không ra lời, chỉ có thể thừa dịp Chu Tử Thư thở dốc vội vàng cầu xin. Hai tay vuốt ve đùi Chu Tử Thư, tách hai chân của y rộng hơn. Chu Tử Thư nghẹn ngào một tiếng, mềm nhũn nằm trên người hắn.

"Nhanh lên..." y thúc giục, "Lão Ôn, mau vào đi."

"A Nhứ, ngươi đừng vội. Ta giặt quần áo xong sẽ quay lại ngay." tiểu huynh đệ dưới thân đã sớm phấn chấn dựng thẳng, nhưng trong lòng Ôn Khách Hành vẫn luôn nhớ mong chuyện này, "Không phải không thể làm, nhưng ngày mai ngươi không có quần áo mặc."

"Quần quần áo áo, cái đó quan trọng quái gì?" Chu Tử Thư tức giận cắn vai hắn, "Không phải còn có ngoại bào sao? Ôn Khách Hành, ngươi còn không tới đây về sau đừng có đụng vào ta."

Ôn Khách Hành khàn giọng hít một ngụm khí lạnh, dùng sức nắm lấy thịt mềm ở bắp đùi y, lực đạo hơi lớn, đau đến Chu Tử Thư hừ nhẹ một tiếng, vừa bất mãn vừa buồn cười nhìn hắn. Ôn Khách Hành đã nhịn đến đầu váng mắt hoa, nhưng trên người Chu Tử Thư phủ đầy vết thương hắn thật sự đau lòng không nỡ xuống tay, chỉ có bờ mông và cặp đùi còn lành lặn, đêm nay đành phải để nơi này chịu thiệt thòi.

"A Nhứ, đây chính là ngươi nói." Ôn Khách Hành đè ép hai bắp đùi y, véo nhẹ âm đế núp giữa hai cánh hoa, "Ngày mai nếu không có quần áo mặc, ta sẽ lấy áo khoác này bọc ngươi lại, chúng ta tiếp tục lên đường."

"Là ta nói." vành tai Chu Tử Thư chậm rãi đỏ lên, ngón tay siết chặt vạt áo hắn, "Ta sợ ngươi chắc?"

Ôn Khách Hành cười nhẹ một tiếng, ôm Chu Tử Thư tựa vào đầu giường, vỗ nhẹ bờ mông đầy đặn trong tay:

"A Nhứ, đêm nay phải phiền ngươi tự mình động." hắn cởi quần áo, rút cây gậy đã sớm cương cứng ra, cổ họng Chu Tử Thư căng chặt, vô thức xoay eo.

"Ngoan, tự mình ngồi lên."

Chu Tử Thư đập nhẹ vào ngực hắn, giả vờ buồn bực nói, "Không phải sợ ta mệt sao? Tại sao còn bắt ta động?"

Ôn Khách Hành cười hì hì xin tha, "A Nhứ, trên người ngươi có thương, ta sợ mình lỗ mãng, không cẩn thận đụng phải vết thương của ngươi."

"Dông dài." Chu Tử Thư mắng, nhưng vẫn quỳ gối nhích lại gần. Vừa nắm lấy côn thịt của hắn tuốt lộng vừa nhẹ nhàng xoay eo cọ xát hoa huyệt ẩm ướt trên đùi hắn.

Ngoại bào đỏ rực của Ôn Khách Hành lỏng lẻo khoác trên thân thể trần trụi của y, bên vai trượt xuống một góc, lộ ra đầu vai và lồng ngực quấn kín băng gạc. Vừa rồi lúc Ôn Khách Hành đun nước, y được khí tức quen thuộc này vây quanh, thoải mái chìm vào giấc ngủ không mộng mị. Từ sau đêm giao thừa đột nhiên nổi lên sóng gió, chưa đêm nào y có thể ngon giấc. Trước khi bước vào ngôi miếu hoang này y có rất nhiều lo lắng. Nhưng giây phút được ngoại bào của Ôn Khách Hành ôm lấy, ở cách đó không xa thỉnh thoảng truyền đến âm thanh người kia nhẹ tay nhẹ chân bận rộn vì mình, Chu Tử Thư đột nhiên cảm thấy cho dù chết ở chỗ này cũng đáng.

Nghĩ đến đây, động tác của y càng thêm nhiệt tình kích động, hai mắt rũ xuống, cả người run rẩy, hai gò má phiếm hồng, Ôn Khách Hành nhìn đến mặt đỏ tai nóng. Bắp đùi nở nang kẹp lấy hoa huyệt ẩm ướt không ngừng cọ xát trên đùi hắn, trong lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn, lão nhị trong tay y lại trướng lớn một vòng. Tay Chu Tử Thư run lên như bị bỏng, vừa oán trách vừa trêu ghẹo liếc hắn một cái, dừng động tác, cười tủm tỉm nói, "Lão Ôn, hay là ngươi đi giặt quần áo trước, không thì ngày mai ta lại không có đồ mặc."

"A Nhứ tốt bụng, ngươi thương ta đi mà." huyệt thái dương của Ôn Khách Hành giật giật, dục vọng bị Chu Tử Thư đùa giỡn nửa vời, lại không làm gì được y. Đụng không được, thúc giục cũng không xong, đành phải đáng thương ngồi một chỗ, nóng lòng chờ đợi động tác của người kia, "Cầu ngươi cho ta thống khoái đi."

Chu Tử Thư được hắn hạ mình dỗ đến vui vẻ, rụt rè cụp mắt, khẽ rướn người lên một chút, nắm côn thịt đỉnh vào miệng huyệt trơn ướt, khẽ xoay eo từng tấc từng tấc nuốt vào. Một đoạn thời gian hai người chưa gần gũi, đường hành lang vô cùng chặt chẽ, lúc vào đến chỗ sâu đã hơi trướng đau, nhưng y cắn răng, thẳng lưng một hơi nuốt vào toàn bộ.

"A Nhứ..." Ôn Khách Hành thở mạnh một tiếng, vô thức đau lòng, nhưng lập tức nuốt lời muốn nói trở vào. Chu Tử Thư chống ở trên đùi hắn, nặng nề thở dốc, còn chưa kịp thích ứng, eo đã chậm rãi di chuyển.

"A Nhứ, ngươi đừng vội." Ôn Khách Hành bị kẹp đến nổi đom đóm mắt, hai tay phủ lên mông Chu Tử Thư vuốt ve, cũng không dám dùng lực quá lớn, chỉ cố gắng trấn an, "Chậm thôi, đừng làm mình bị thương."

"Nói nhảm nhiều như vậy." Chu Tử Thư oán giận xen lẫn thở dốc dồn dập, hờn dỗi xong hình như động tác lại càng thêm kịch liệt, "Dễ bị thương như vậy, ta làm bằng giấy sao?"

Tính khí nóng bỏng cứng rắn chôn sâu trong thân thể y, bị chính y khuấy đảo lung tung đến không chịu nổi, trừ mấy lần đỉnh tới tâm huyệt nổi lên vài phần tê dại thì chỉ có căng trướng ê ẩm, quả thực chẳng có chút khoái cảm nào đáng nói. Nhưng càng như vậy Chu Tử Thư càng tủi thân, động tác càng lỗ mãng kịch liệt. Còn chưa đủ, còn thiếu rất nhiều... Y muốn Ôn Khách Hành đặt y dưới thân, tách hai đùi mạnh mẽ đâm vào, muốn Ôn Khách Hành siết y vào ngực, dùng lực đạo có thể bóp nát xương cốt của y, sau khi hòa tan, hai người họ sẽ sinh trưởng cùng nhau. Thoát thân từ hình phòng hôn ám túc sát của Thiên Song, một đường xuyên qua mưa tuyết lạnh lẽo của Tấn Châu, y cần Ôn Khách Hành, cần hắn ôm y vào ngực, tiến vào thân thể y, chiếm hữu y, từ đây hai người sẽ không bao giờ chia cách nữa... Nhưng tại sao Ôn Khách Hành còn chưa tới ôm y?

Suy nghĩ của y bay loạn, càng nghĩ càng uất ức khó chịu, nước mắt trào lên, cam chịu di chuyển lung tung, không có kết cấu khuấy đến trong huyệt đau nhức khó nhịn, nhưng côn thịt kia vậy mà còn phồng to thêm vài phần. Chu Tử Thư tức giận đến muốn cười, đang chờ phát tác, đột nhiên bị một cỗ ấm áp mềm mại đụng lên khóe môi.

"Ưm..." y bị Ôn Khách Hành nhẹ nhàng cạy mở hàm răng, đầu lưỡi bị hắn ngang ngược mút lấy, mút đến cả người y tê dại phát run. Ôn Khách Hành một tay nhẹ nhàng xoa nắn mông y, một tay vỗ về chơi đùa tính khí từ lúc bắt đầu vẫn chưa từng đứng thẳng của y.

Chu Tử Thư bất mãn rầm rì một tiếng như thể bị phá vỡ bí mật, động tác chậm dần. Ôn Khách Hành cẩn thận hôn y, ngón tay thon dài nhiều lần vờn quanh đè ép đầu nấm, gạt ra ít chất lỏng trong suốt, nhẹ nhàng bôi lên thân gậy, rất nhanh làm cho Chu Tử Thư hổn hển thở gấp. Lúc này hắn lại buông côn thịt ra, ngón tay hướng xuống phía dưới, nhẹ nhàng vuốt ve âm đế bị chủ nhân bỏ quên đã lâu.

Chu Tử Thư nghẹn ngào một tiếng, như bị rút hết khí lực, cả người lập tức mềm nhũn. Đối với chuyện này thủ pháp của Ôn Khách Hành vô cùng thành thạo, chỉ vân vê xoa bóp hai cái, âm đế liền đứng thẳng mấy phần, phủ một tầng xuân thủy ướt sũng lặng lẽ nhô ra. Hạt đậu trơn ướt bị Ôn Khách Hành vân vê nhào nặn, cho dù run rẩy dưới sự tra tấn của hắn nhưng càng thêm sưng đỏ đứng thẳng. Từng đợt tê dại xông lên đỉnh đầu, Chu Tử Thư rên khẽ một tiếng, ngồi ở trên côn thịt của Ôn Khách Hành lại hoàn toàn quên mất phải tự mình động, chỉ rầm rì xoay eo với biên độ nhỏ, giống như tự nhét mình vào trong ngực hắn.

Ôn Khách Hành cười cười, giơ tay vỗ mông y. Chu Tử Thư hừ nhẹ một tiếng, bất mãn hỏi, "Cười cái gì?"

Ôn Khách Hành nói, "Cười là bởi vì A Nhứ đáng yêu. Đánh là bởi vì A Nhứ nên phạt." Nói xong lại vỗ một cái, hơi dùng sức, đánh đến mông thịt run rẩy, cánh mông trắng nõn nổi lên dấu tay đỏ nhạt. Vành tai Chu Tử Thư nóng lên, buồn bực nói, "Phạt ta cái gì?"

Ôn Khách Hành cũng không trả lời, chỉ cợt nhả nghiêng người hôn y, chậm rãi ưỡn hông, quen thuộc tìm điểm mẫn cảm của y. Quyền chủ động bị hắn tiếp quản, côn thịt rất nhanh dùng tiết tấu Chu Tử Thư quen thuộc bắt đầu cắm rút, y run rẩy ngâm dài một tiếng, bám chặt lấy vai hắn.

Ôn Khách Hành cắn bờ môi thủy nhuận của y nhẹ nhàng lôi kéo, hơi thở của hai người gấp gáp nóng bỏng quyện vào nhau, xen lẫn tiếng rên rỉ mềm mại của Chu Tử Thư. Khóe mắt Chu Tử Thư ửng hồng, một đôi mắt ướt sũng nhìn hắn, trong mắt tràn đầy chờ mong và ấm ức, còn có chút tức giận. Ôn Khách Hành tận lực kiềm chế động tác, không dám đụng vào nơi nào khác, chỉ có thể bóp lấy hai cánh mông tròn trịa mềm mại của y. Da thịt mềm mại trơn nhẵn tùy ý hắn vo tròn bóp dẹp, dục hỏa vẫn khó mà phát tiết, mặc dù hắn liên tục nhắc nhở động tác của mình nhất định phải dịu dàng, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được thô bạo ưỡn lưng.

Chu Tử Thư thở đến vong tình, xoay eo phối hợp với động tác của Ôn Khách Hành. Cơ bắp toàn thân căng cứng theo động tác của y, động đến vết thương, trên người không chỗ nào không đau, chỉ có mông đùi còn nguyên vẹn lại bị Ôn Khách Hành bóp ra dấu đỏ, nhưng y càng ngại không đủ. Càng đau đớn càng tốt... Đau chứng tỏ y còn sống, đau chứng tỏ tất cả những điều này không phải mơ, Ôn Khách Hành đã tìm được y, bọn họ sẽ không bao giờ tách ra nữa... Chuyện này thật như đau đớn trên khắp thân thể y, sống động như vậy.

"A Nhứ..." Ôn Khách Hành nặng nề gọi một tiếng. Hành lang chật hẹp đã thích nghi với ân ái bị bỏ quên từ lâu, cũng không còn kháng cự, càng lúc càng ướt át mềm mại. Đêm nay Chu Tử Thư đặc biệt động tình, hoa huyệt dưới thân cắn Ôn Khách Hành không buông, ái dịch trong hoa huyệt cũng chảy không ngừng như nước mắt của y, tiếng rên rỉ xen lẫn tiếng gọi mềm mại trong hơi thở gấp gáp dồn dập. Ôn Khách Hành ở ngay trước mặt y, ở trong thân thể y, ở nơi sâu nhất... Khắp người đau đớn đã không đáng nhắc tới, y vì niềm hạnh phúc và vui sướng này mà không ngừng run rẩy.

Ôn Khách Hành hiếm thấy người trong lòng mềm mại quyến rũ như thế, nếu không phải lo lắng vết thương trên người Chu Tử Thư, hắn đã đè người trên trường kỷ ăn sạch sẽ từ đầu đến chân, cả người đều mang dấu ấn của hắn mới vừa lòng. Trong lòng hắn ôm chút tiếc nuối này hung ác cắn mút cánh môi Chu Tử Thư, tình cảm sâu đậm không khống chế nổi lực đạo, răng nanh nghiền qua, cắn Chu Tử Thư đau đớn rên khẽ, hoàn toàn quên mất mới vừa rồi mình còn trách y cắn môi. Trong lòng hắn thiên tự vạn đoan, ngước mắt nhìn Chu Tử Thư, thấy đôi mắt hạnh dịu dàng của y đong đầy hơi nước, chuyên chú lại quấn quýt si mê nhìn mình không chớp, sống mũi không khỏi chua xót. Hắn thả chậm động tác, nhẹ nhàng ngậm lấy môi y tiếp tục cọ xát, thấy ánh mắt say mê của đối phương rủ xuống nhìn đi chỗ khác, mới mang theo chột dạ cùng áy náy lén thở phào một cái.

"Lão Ôn." tiếng thở dài nóng bỏng tràn ra, Chu Tử Thư ôm chặt cổ Ôn Khách Hành, mềm giọng ra lệnh, "Ngươi động nhanh lên... sâu hơn chút." vừa nói vừa cọ xát hai cánh mông mềm mại trên đùi hắn, bất mãn vặn eo. Ôn Khách Hành hít sâu một hơi, cắn chặt răng, bóp thịt mềm trong tay, thẳng lưng đỉnh sâu vào hoa huyệt.

"Sư huynh..." Ôn Khách Hành cắn vành tai y, trầm giọng gọi bên tai y. Chu Tử Thư kêu lên một tiếng, thắt lưng đột nhiên siết chặt, run rẩy bắn tinh, hoa huyệt trào ra một dòng nước ấm sền sệt, tưới lên cự vật đang vùi sâu bên trong. Đường hành lang ấm áp cùng với ái dịch chảy xuôi co rút vặn xoắn, Ôn Khách Hành than thở một tiếng, không tự chủ được đỉnh vào sâu hơn mấy phần.

Khóe mắt Chu Tử Thư đỏ hồng, cắn cắn môi, ánh mắt si mê quyến rũ lại có mấy phần giận dỗi, "Loại thời điểm này lại biết gọi ta sư huynh." Y giả bộ buồn bực nói, "Nếu để sư phụ biết khi nãy ngươi từ chối ta như vậy, nhất định sẽ lấy thước gỗ đánh vào lòng bàn tay ngươi."

Ôn Khách Hành cười khúc khích nói, "Sư phụ lão nhân gia sẽ không dữ với ta như vậy. Chỉ có đại sư huynh ngươi, cáo mượn oai hùm... Công báo tư thù." vừa nói vừa chế nhạo nhìn Chu Tử Thư, mấy chữ cuối cùng nặng nề cắn xuống, nói một chữ lại hung hăng đỉnh vào chỗ sâu một lần. Bên trong Chu Tử Thư đã mẫn cảm đến không chịu nổi đụng chạm, bị hắn nhằm vào tâm huyệt mà công kích cả người y lập tức mềm nhũn, thắt lưng run rẩy. Đỉnh đến chỗ sâu nhất, một cỗ tê dại ngứa ngáy xông thẳng lên đỉnh đầu, Chu Tử Thư hét lớn một tiếng, ngón tay yếu ớt cào mấy cái, mềm nhũn ngã vào trong ngực hắn.

"Sư huynh, sư huynh..." Ôn Khách Hành không chịu bỏ qua cho y, đuổi theo bên tai y trầm thấp thở dốc, từng tiếng lưu luyến mà gọi, "Sư huynh, sư đệ ôm ngươi thoải mái không? Sư huynh, trước kia ta nhát gan không dám thừa nhận, nhưng đêm nay chính là sư đệ của ngươi đang ôm ngươi..."

"Lão Ôn..." Chu Tử Thư vừa khóc vừa liên tục lắc đầu, "Đừng nói nữa, loại thời điểm này cũng đừng gọi như vậy..."

"Tại sao? Ta còn tưởng A Nhứ thích như vậy." Ôn Khách Hành ra vẻ nhu thuận nói, "Nếu ta có phúc phận lớn lên ở Tứ Quý sơn trang, làm sư đệ của A Nhứ, A Nhứ sẽ cho phép ta ôm ngươi như vậy sao? Hay bởi vì ta là sư đệ, liền cự ta ngoài ngàn dặm?" Hắn mút cắn vành tai y, tủi thân giống như đã thật sự bị Chu Tử Thư cự tuyệt, ướt sũng nhỏ giọng nói, "Sư huynh, ngươi đừng không cần ta, ngươi thương ta đi mà..."

Nghe những lời này, trong lòng Chu Tử Thư đau xót, thương tâm vô hạn. Y vuốt tóc Ôn Khách Hành, ôm cổ hắn kéo người vào ngực.

"Sư đệ..." cả người y còn run rẩy không ngừng, nhưng lúc này lại chỉ một lòng muốn Ôn Khách Hành đừng để tâm những chuyện vụn vặt mà tủi thân, "Lão Ôn, cho dù ngươi không lớn lên ở Tứ Quý sơn trang, ngươi cũng là sư đệ của ta. Mặc kệ ngươi là Chân Diễn, hay là Ôn Khách Hành, là nhị đệ tử của Tứ Quý sơn trang, là hậu nhân của Thần Y cốc, hay là cốc chủ Quỷ cốc... Ngươi vĩnh viễn là sư đệ của ta."

Đôi mắt đen láy sáng ngời của Ôn Khách Hành chăm chú nhìn y, mang theo chút ý cười trêu chọc nói, "Chỉ là sư đệ ngươi thôi sao?"

Chu Tử Thư đỏ mặt, nắm chặt vạt áo của hắn oán giận lôi kéo. Ôn Khách Hành bắt được hai bàn tay làm loạn của y, bao vào trong tay khẽ vuốt. Trong lòng Chu Tử Thư hiểu rõ, chậm rãi cụp mắt, dịu dàng nhưng kiên định nói, "Lão Ôn, ngươi là sư đệ của ta, ta coi ngươi là tri kỷ, cũng coi ngươi là..."

Nói đến cuối cùng thanh âm nhỏ như muỗi kêu, y vùi mặt vào cổ hắn, vành tai đỏ đến phát sáng. Ôn Khách Hành nghe rõ mấy chữ cuối cùng, trong nháy mắt kích động hạnh phúc như ở trên mây. Hắn bỗng nhiên cắn môi Chu Tử Thư, nắm chặt hai tay y đặt ở ngực trái. Chu Tử Thư bị hắn hôn đến sắc mặt ửng hồng, nức nở phải ngửa cổ lên, lệ trong mắt rốt cuộc không kìm được nữa, chậm rãi lăn xuống gò má.

"Lão Ôn, bắn cho ta..." lúc Chu Tử Thư rốt cuộc được hắn buông ra, dồn dập thở dốc, đuôi mắt ửng hồng si ngốc nói, "Cho ta, rót đầy cho ta... Lão Ôn, ta là của ngươi..."

Ôn Khách Hành gầm nhẹ một tiếng bắn vào chỗ sâu nhất trong hoa huyệt.

**

"Hầy, A Nhứ..." cuối cùng vết thương vẫn bị nứt ra, lúc hai người ôm ấp, máu tươi thấm ướt băng gạc bị Ôn Khách Hành ngửi thấy, vội vàng hoảng hốt băng bó lại cho y. Muốn mắng lại không dám mắng, phạt cũng không phạt được, hắn đành phải vừa bôi thuốc cho y vừa than thở.

Trên mặt Chu Tử Thư còn mang mang theo lười biếng thỏa mãn, dựa vào trong ngực Ôn Khách Hành được hắn hầu hạ. Cho dù vết thương xé rách chảy máu, giờ phút này y cũng đâu cảm nhận được đau đớn? Cả người phiêu phiêu dục tiên, khép nhẹ mi mắt, giống như sắp ngủ say.

"Ngươi nhẹ tay chút." y lười biếng bắt bẻ, chậm chạp xoay người trong ngực hắn, "Tay nghề hầu hạ sư huynh vẫn cần rèn luyện nhiều."

Ôn Khách Hành giận đến bật cười, "Ồ? Vậy sau này còn phải tìm sư huynh luyện tập nhiều, mới có thể tiến bộ." Nói xong hung hăng nhéo mông y. Chu Tử Thư nức nở vặn eo, hầm hừ nguýt hắn một cái.

"Lão Ôn, ta muốn đi tắm." Chu Tử Thư đã mệt đến mí mắt đánh nhau, trong miệng câu được câu không đòi hỏi. Ôn Khách Hành trong lòng vừa thương vừa muốn cười, cả giận nói, "Tổ tông, trên người ngươi nhiều vết thương như vậy còn đang chảy máu, ngâm cái gì tắm."

Chu Tử Thư lầm bầm nói, "Ta đã hầu hạ ngươi tắm hai lần. Làm sao, ngươi hầu hạ sư huynh không phải chuyện đương nhiên sao? Huynh trưởng như cha, không bắt ngươi mỗi lần gặp ta đều quỳ xuống hành lễ đã..."

"Được được được, ngâm bồn." Ôn Khách Hành dở khóc dở cười, đành phải nói theo lời của y, "Chờ thương của ngươi lành, ta hầu hạ sư huynh ngâm bồn tắm lớn, bưng trà rót nước bóp vai đấm lưng, tắm hoa tươi hay là sữa bò, chỉ cần A Nhứ nói, ta nhất định làm được."

"Cái này còn tạm được." Chu Tử Thư cười ha ha nói, "Lão Ôn, từ hôm nay, rốt cuộc chúng ta sẽ không tách ra nữa. Ngươi đi báo thù ta cũng bồi tiếp ngươi. Sau này ngươi còn phải hầu hạ ta dài dài." y vừa nói mi mắt đã không nhấc lên được, lại cười đến mặt mày cong cong, khóe miệng vểnh lên, căn bản không đè xuống được.

Ôn Khách Hành nghe xong lời này, trong lòng nặng trĩu, trầm mặc không dám đáp lời. Cũng may Chu Tử Thư vốn đã cực kỳ buồn ngủ nên không phát hiện ra sự khác thường của hắn, rất nhanh liền ngủ thiếp đi trong lòng hắn.

Ôn Khách Hành nhẹ nhàng vuốt ve gò má người trong lòng, trên khuôn mặt say ngủ của y vẫn mang ý cười. A Nhứ nhất định đang mơ một giấc mơ rất đẹp, làm sao hắn có thể nhẫn tâm quấy rầy.

Ban đêm mưa to không ngớt, sâu trong rừng rậm chính là lúc bách quỷ dạ hành. Mấy ngày nữa là thời gian ước định với Hạt vương. Con đường phía trước mịt mù u ám, tiền đồ không biết kết cuộc ra sao, nhưng hắn nhất định phải một mình đi tiếp. Nhưng trước đó, trong miếu nhỏ nghỉ chân ngắn ngủi này, hãy để hắn ôm ái nhân của mình, hưởng thụ ngọt ngào vô thượng của thế gian này một lát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1640#jz48