Chương 10: Đánh cược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Túc Vũ ngẩn ra, nàng có thể tránh thoát. Nhìn nàng đưa lưng về phía mình cúi người lựa quần áo, Túc Vũ bĩu môi thu tay, quên đi, cùng một nữ nhân yếu đuối động thủ tính là anh hùng cái gì. Nhưng hắn không biết, cái người được gọi là nữ nhân lúc này đang cầm một đống quần áo được bện thành dây, nếu hắn lại ra tay, cô sẽ đánh trả.

Cảm giác được người kia lui về phía sau, Cố Vân mới chậm rãi buông quần áo trong tay ra, xoay người như không có việc gì cười nói: "Ngươi là ai?"

"Túc Vũ." Nói xong, Túc Vũ ngạo nghễ đứng đó, giống như là nhắc đến Túc Vũ không ai là không biết.

Cố Vân  gật đầu trả lời: "Tên ta đã biết. Tiếp tục."

Nàng cư nhiên không biết hắn?! Túc Vũ xấu hổ lại có chút căm tức, trả lời: "Ta là chủ nhân của tướng quân phủ ."

Đôi mi thanh tú ngả ngớn, Cố Vân cười nói: "Ngươi là chủ nhân tướng quân phủ , còn nam nhân băng sơn lần trước là ai?" Người này chắc là huynh đệ của tên kia đi.

Nam nhân băng sơn? Túc Vũ đầu tiên sửng sốt, sau đó lại bật cười ha hả, xưng hô này thật sự là rất thích hợp với đại ca, nhưng không ai dám đứng trước mặt huynh ấy nói như vậy? Tâm tình vui vẻ hơn một chút, Túc Vũ cười nói: "Huynh ấy là đại ca của ta."

Quả nhiên, nam tử trước mắt thật đúng là tâm tình gì đều hiện viết lên mặt so với đại ca hắn còn kém xa. Nàng vươn vai, ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, sắp tới chính ngọ rồi, Cố Vân không có tâm tình cùng hắn nói chuyện liền trực tiếp hỏi: "Xin hỏi ngươi đến viện của ta, có việc gì chỉ bảo sao?"

Túc Vũ rốt cuộc nhớ tới hắn đến là để khởi binh vấn tội, đúng lúc này, một gã lão bộc hơn năm mươi tuổi làm việc trong nhà bếp bưng một cái khay thật to xuất hiện ở cửa viện. Thấy Túc Vũ, lập tức cung kính kêu lên: "Tam tướng quân."

Túc Vũ nhìn lướt qua ba cái bát thật to trên khay, một bát cơm đầy, còn một bát đầy trứng, còn có một bát toàn là thịt bò, bên cạnh còn có năm trái dưa leo tươi mới. Lượng cơm này hai tướng sĩ trẻ tuổi mới có thể ăn hết, mà nàng là một nữ nhân chỉ đứng tới ngực hắn, gió thổi qua là có thể ngã, chỉ ăn một chén trứng cũng có thể nghẹn chết nàng!

Khẳng định Cố Vân dùng loại thủ đoạn này để gây chú ý, Túc Vũ ghét nhất nữ nhân sử dụng tâm cơ, giọng điệu phát ra càng lạnh, "Ta nghe nói ngươi ăn rất nhiều, bản tướng cố ý đến xem, tướng quân phủ có thể nuôi ngươi, cho ngươi ăn, nhưng tuyệt không cho phép lãng phí quân lương. Ngươi nếu hôm nay không ăn hết những món này, thì không cho ăn cơm uống nước ba ngày!" Để nàng đói ba ngày ba đêm, xem nàng còn dám giở trò nữa hay không .

Thì ra hắn đến đây là vì cái này, hắn dùng thái độ khinh thường đối với nữ nhân làm cho Cố Vân phát bực, cô lạnh giọng hỏi: "Nếu ta ăn hết thì như thế nào?"

"Không thể nào." Đến bây giờ nàng ta còn dám mạnh miệng!

Mắt chợt sáng lên, Cố Vân hơi nghiêng đầu, khiêu khích nói: "Có muốn đánh cược hay không?"

Túc Vũ hừ lạnh nói: "Đánh cược?"

"Nếu ta thua, ngươi kêu ta làm gì ta liền làm cái đó, ngươi nói một ta không dám nói hai, tuyệt đối nghe lời." Cố Vân nói thoải mái như thế bởi vì điều này chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra, nàng không biết hai chữ "nghe lời " viết như thế nào đâu, mà nàng cũng không có khả năng thua. Nhìn về phía Túc Vũ, nàng giảo hoạt cười nói "Còn nếu như ngươi thua, ta muốn tự do hoạt động trong tướng quân phủ."

"Mơ tưởng." Túc Vũ không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp từ chối, một nữ nhân ở tướng quân phủ tự do hoạt động, tuyệt đối không thể!

Đáng chết! Chẳng lẽ hắn không có quyền hạn?! Lại nhìn đôi mắt chứa đầy ngạo mạn của hắn, Cố Vân mắt vừa chuyển, cố ý nhíu mày, thở dài: "Ngươi không dám? Cũng được, ngươi không làm chủ được việc này, ta cũng không làm khó dễ ngươi."

Quả nhiên, Túc Vũ vừa nghe lời này, lập tức quát lớn: "Ta không làm chủ được?! Đừng có nói chuyện buồn cười như vậy!"

Lão binh thầm than một tiếng, thôi rồi, tính tình quật cường của tam tướng quân lại nổi lên rồi, ngài trăm ngàn đừng mắc mưu nha.

"Đem đồ ăn qua cho nàng ta đi !" Đáng tiếc tiếng lòng của lão binh Túc Vũ không thể nghe thấy, chỉ vào khuôn mặt kiêu ngạo tươi cười của Cố Vân, Túc Vũ cả giận nói: "Ta cược! Ngươi hiện tại ăn cho ta!"

Con cá đã mắc câu, Cố Vân tâm tình rất tốt, tiếp nhận cái khay cầm lấy trái dưa leo vui vẻ cắn. Ăn xong một trái, Cố Vân cũng không vội mà ăn cơm, lại cầm lấy một trái chậm rì rì ăn tiếp, nàng càng thảnh thơi, Túc Vũ sắc mặt càng hung ác nham hiểm, khi nàng ăn đến trái thứ ba, Túc Vũ rốt cục nhịn không được nói: "Ăn nhanh lên."

Cố Vân bất vi sở động, vừa cắn dưa leo, vừa cười nói: "Ngươi không hạn chế thời gian mà."

Túc Vũ không kiên nhẫn trả lời: "Nửa canh giờ ngươi mà không ăn xong thì cho là thua." Dựa theo cách ăn của nàng ta có thể ăn đến nửa đêm cũng còn chưa xong!

Hắn nghĩ nàng sẽ không chịu, ai ngờ Cố Vân lại đặt dưa leo trong tay xuống, ngẩng đầu lên nở một nụ cười xán lạn, thanh âm lại lạnh đến mức khiến người ta phát run: "Ngươi tốt nhất có chơi có chịu." Nói xong, nàng cầm lấy cái bát to chứa đầy trứng, đem tất cả trứng lấy ra, bình tĩnh đập vào bên trong một cái bát.

Túc Vũ nhíu mày, trứng kia thì ra là còn sống!

Cố Vân đem cơm cho vào trong bát thịt bò, lúc này Túc Vũ mới phát hiện tất cả thịt bò đều đã bị giả thành thịt nát trộn chung với cơm, nhìn có vẻ dễ nuốt. Dù là như vậy thì vẫn còn hai bát thịt bò trộn cơm đang chờ nàng ta ăn đi, Túc Vũ hai tay khoanh ở trước ngực, ung dung chờ xem bộ dáng chật vật đầu hàng của nàng. Đáng tiếc thời gian một giây một giây đi qua, Cố Vân thong dong hưởng thụ mỹ thực, Túc Vũ sắc mặt lại càng ngày càng kém, nàng nàng nàng, rốt cuộc có phải nữ nhân hay không!

Một nén nhang sau (chắc khoảng 15 đến 30 phút), Cố Vân thỏa mãn buông bát đũa, uống ngụm trứng sống cuối cùng, cầm lấy dưa leo lúc nãy ăn được một nửa , vừa cắn, vừa cười nói: "Ta nghĩ tiền đặt cược của chúng ta hẳn là có hiệu lực đi?"

Không biết là do tức quá hay là bị sức ăn Cố Vân làm cho kinh ngạc, Túc Vũ hai tay nắm lại rồi thả ra, cuối cùng buồn bực trả lời: "Có chơi thì có chịu, bên trong tướng quân phủ ngươi có thể tùy ý đi lại, nhưng là không thể bước ra phủ nửa bước!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro