Chương 11: Đánh trận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói xong Túc Vũ phẩy tay áo bỏ đi, Cố Vân không thèm để ý đến lửa giận của hắn, không kiêng nể gì mà giơ tay lên cười nói: "Rảnh thì thường xuyên đến chơi nha."

Việc trước mắt của nàng chính là tìm hiểu địa hình tướng quân phủ để dễ dàng cho ngày sau rời đi. Khi nàng mạnh hơn thì sẽ rời đi, chẳng lẽ nàng còn phải xin phép hắn? Buồn cười!

Túc Vũ bỏ đi, Cố Vân bèn bỏ nửa trái dưa leo trong tay xuống, đứng dậy vặn người. Vừa nãy ăn nhanh quá, nàng hơi tức bụng một chút, thời đại này không có lòng trắng trứng dạng bột, vì phải cung cấp nhiều năng lượng cho cơ thể sinh trưởng nhanh hơn mà nàng đã liều mạng ăn lòng trắng trứng dạng lỏng. Nhìn cơ thể vẫn gầy như trước, Cố Vân liền bực bội, khi nào thì nàng mới khôi phục lại bộ dáng trước kia đây?

Cúi đầu xuống đầy thất vọng, vừa lúc chạm đến ánh mắt có chút ai oán của ông lão, Cố Vân nhún vai mỉm cười, không phải nàng khi dễ chủ tử nhà lão, là hắn tự cho là mình đúng. Lão bộc vừa thu thập bát đũa, vừa lắc đầu thầm nghĩ, tiểu cô nương này khôn khéo giảo hoạt, tam tướng quân tuyệt đối không phải đối thủ của nàng, cũng không biết đại tướng quân có thể trị được nàng hay không.

Lão bộc lẩm bẩm một mình xong liền rời khỏi tiểu viện. Cố Vân tùy ý nằm trên bãi cỏ, đôi mắt híp lại, tay túm lấy một ít cỏ dại chơi đùa.

Tình hiện tại không rõ tung tích, trước mắt nàng cũng không có manh mối gì, chỉ có thể bắt đầu điều tra từ tỷ muội của thân thể này. Tướng quân phủ không phải nơi ở lâu dài, nhưng nếu hiện tại trốn đi thì chỉ có thể bị truy bắt, đến lúc đó nàng thân mình còn lo chưa xong nói chi là tìm được Tình, tạm thời ở lại tướng quân phủ đợi đến khi tìm được Tình, tìm được đường lui cho mình rồi hãy rời đi cũng không muộn. Trong đầu Cố Vân đang tính toán kế hoạch tiếp theo thì đột nhiên nghe thấy một trận trống như sấm truyền đến, Cố Vân nhanh chóng mở mắt ra, nghiêng tai lắng nghe.

Lại là âm thanh từ sau núi truyền đến! Hơn nửa tháng nay, sân sau thỉnh thoảng truyền đến tiếng hò hét, đánh nhau hoặc tiếng trống ngắn ngủi nhưng tiếng trống chỉnh tề vang dội giống như hôm nay thì nàng chưa từng nghe thấy. Ngày thường Cố Vân vội vàng luyện tập thân thể của mình, lười quản chuyện của bọn họ nhưng hôm nay âm thanh của tiếng trống ù ù vang lên chứa đựng sức mạnh và sự cổ động làm cho người nghe nhiệt huyết sôi trào.

Nàng luôn nằm trong phái hành động, trong lòng mới tò mò mà thân thể đã sớm di chuyển, nàng lưu loát đứng dậy, đi đến nơi vang lên tiếng.

Đập vào mắt nàng là một bức tường cao lớn, cánh cửa gỗ không lớn đang khép hờ, Cố Vân đến gần đẩy cửa ra, ánh nắng chói chan của thiên nhiên cũng làm cho nàng rùng mình.

Trước mắt nàng là một khoảng trời rộng lớn. Ánh nắng từ trên cao chiếu xuống, hai ba nghìn người đứng ngay ngắn chỉnh tề trên sân chia thành hai quân đối lập nhau. Nam tử tên Túc Vũ đứng ở vị trí chủ tướng, hắn mặc y phục ngân giáp, trên tay là một thanh đại đao rất nặng, ngạo nghễ đứng đó nhìn cũng có vài phần uy vũ.

Trống trận ngừng lại, chỉ nghe Túc Vũ rống lên một tiếng, "Công!" Trận thế lập tức hiện ra, đối phương cũng bày ra tư thế nghênh chiến.

Cố Vân dựa vào cánh cửa, hứng thú nhìn trận quyết đấu này, chỉ chốc lát sau, nàng liền nhíu mày sau đó lại cúi đầu mỉm cười.

"Nhìn rất buồn cười sao?" Một âm thanh ôn hòa vang lên phía sau cô.

Cố Vân cả kinh, do tập trung vào trận thế trước mắt nên nàng không hề cảm giác được có người tới gần mình! Trong lòng âm thầm ảo não, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì. Nàng chậm rãi xoay người lại, chỉ thấy một nam tử mặc y phục màu xanh đứng phía sau cô, nhìn rất đẹp mắt, Cố Vân đoán người này cũng là huynh đệ Túc Lăng. Nhưng mà so với Túc Lăng cao ngạo lạnh lùng, Túc Vũ táo bạo bá đạo thì người này lại nhã nhặn nhẹ nhàng hơn, khí chất rất hợp lòng người. Tuy rằng thoạt nhìn là bộ dáng thư sinh, trên mặt cũng mang theo ý cười lễ phép, nhưng Cố Vân vẫn nhận ra được người này trong ngoài bất nhất, suy nghĩ bên trong không giống với biểu hiện bên ngoài.

Dấu đi tinh quang trong mắt , Cố Vân trả lời: "Cũng không hẳn là buồn cười, ta chỉ là cảm thấy đáng tiếc."

"Đáng tiếc?" Túc Nhậm bất động thanh sắc (không thể hiện cảm xúc).

Cố Vân quay đầu nhìn về phía dưới chiến trường đã không còn nhìn ra thắng bại của hai đội nhân mã, thản nhiên trả lời: "Mục đích chủ yếu của trận chiến này có lẽ là muốn kiểm tra khả năng chỉ huy của Túc Vũ như thế nào, ta thấy đội quân này của hắn lực công kích thì rất mạnh nhưng năng lực phòng ngự lại quá yếu." Vừa khai chiến có lẽ sẽ không rõ ràng nhưng rất nhanh sẽ lộ ra sở hở.

Đôi mắt Túc Nhậm chợt lóe, tiếp tục mỉm cười hỏi: "Làm thế nào nhìn ra được?"

Cố Vân quay đầu lại, nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của Túc Nhậm, hắn muốn thử cô sao? Cố Vân cúi đầu cười, nếu đã muốn thử vậy nàng liền giúp cho hắn vậy. Nàng đứng sóng vai cùng Túc Nhậm thấp giọng phân tích: "Mặc kệ là công hay thủ , nếu đã không quen với thế công đối phương, thì ngay từ đầu cường độ công kích của họ sẽ giống nhau. Thắng hay bại là do ai phát hiện được sơ hở của đối phương trước, ai có thể vừa tấn công và phòng ngự tốt, phá được thế công của đối phương trước, thì bên đấy tất thắng! Đội quân này của Túc Vũ nếu gặp phải đối thủ bình thường chỉ dựa vào lực công kích mạnh mẽ thì có thể sẽ đánh thắng, nhưng nếu đối thủ cũng là một đám tinh binh cường tướng, nhưng chỉ dựa vào công kích thì chắc chắn là không thể thắng nổi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro