Chương 12: Đối chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Áp chế sự kinh ngạc ở trong lòng , Túc Nhậm hỏi: "Theo ý kiến của ngươi, làm sao mới thắng được?"

"Nâng cao lực phòng ngự."Chỉ cần chống đỡ nửa giờ, lấy lực công kích của đội quân này sẽ có thể đánh hạ thành trì của đối phương.

" Nâng cao bằng cách nào?"

Cố Vân im lặng trong chốc lát sau đó liền lạnh giọng trả lời:"Gia tăng năng lực tác chiến của từng binh sĩ."

Năng lực tác chiến của từng binh sĩ? Đôi mắt Túc Nhậm sáng lên, hắn cùng Túc Vũ kỳ thật đều nhìn ra được sơ hở của trận đánh lần này, chỉ là nhất thời không tìm ra được mấu chốt, nàng vừa nói, trong lòng hắn liền có sách lược ứng đối. Nữ tử bên cạnh khiến hắn phải nhìn nàng bằng cặp mắt khác, Túc Nhậm cười nói: "Có hứng thú đến gần xem trận chiến này không?"

Cố Vân sảng khoái nói: "Được."

Lời mời này làm cô rất động tâm, ở thời đại này cô không cảm thấy quen thuộc và hứng thú với bất thứ gì, nhưng ở đây lại mang đến cho cô cảm giác thân quen, muốn tìm hiểu đến cùng.

Hai người tiến vào giáo trường, ở đây có thể nhìn rõ trận đấu, Túc Nhậm vẫn âm thầm quan sát người bên cạnh thì Cố Vân bỗng nhiên thấp giọng hỏi : "Ngươi tên là gì?"

Túc Nhậm hơi giật mình đáp: "Túc Nhậm."

Cố Vân gật đầu trả lời: "Thanh Mạt."

"Thanh tiểu thư ngày thường cũng thích nghiên cứu binh thư trận pháp sao?" Nữ nhân xuất hiện ở tướng quân phủ - Túc Nhậm đã sớm đoán được thân phận của nàng, không ngờ tin đồn mỹ nhân Thanh gia bị hủy dung là thật, nhưng bất ngờ hơn là, nàng còn hiểu binh pháp!

Cố Vân thản nhiên lắc đầu, sảng khoái cười nói: "Không tính là nghiên cứu, chỉ biết một chút thôi." Binh thư gì đó ở cổ đại nàng cũng có xem qua nhưng nàng không nghiên cứu nhiều, trong đầu nàng chỉ có những bài huấn luyện trong quân đội và kỹ xảo thực chiến ở hiện đại mà thôi.

Túc Nhậm nhẹ nhàng nhìn nàng, có chút hiểu biết? Nàng thật là khiêm tốn. Trong lúc hai người tán gẫu, trận đối chiến đã kết thúc kết quả giống như hai người đoán lúc trước, Túc Vũ thất bại. Hắn đã bỏ hai trăm người ở bên cánh phải nhưng mà vẫn thua! Gỡ khôi giáp xuống đầy tức giận, vừa thấy Túc Nhậm ở đối diện Túc Vũ liền vội chạy qua.

"Nhị ca." Lần thứ hai đối chiến chiến bại, Túc Vũ tâm tình vốn không tốt, nhìn thấy nữ tử nhu nhược bên cạnh Túc Nhậm, sắc mặt Túc Vũ trầm xuống, gầm nhẹ: "Ngươi tới nơi này làm gì?! Ai cho phép ngươi tới, mau cút đi."

Cố Vân mắt lạnh nhìn hắn, hỏi: "Nơi này không thuộc phạm vi tướng quân phủ à?"

Túc Vũ không rõ ý của nàng, một bụng hỏa khí không chỗ nào phát tiết, tiếp tục quát lớn với Cố Vân: "Nơi này đương nhiên là của phủ tướng quân."

Cố Vân chậm rãi gật đầu, nhấn mạnh từng chữ: "Tốt lắm, nửa canh giờ trước ngươi đánh cuộc thua ta cho phép ta ở tướng quân phủ tự do hoạt động, ngươi quên rồi sao?"

Sắc mặt Túc Vũ cứng lại, quả thật là hắn đã đồng ý cho nàng tự do hoạt động ở phủ tướng quân, nhưng hắn là phó tướng, sao có thể dễ dàng tha thứ cho một nữ nhân hô to gọi nhỏ với hắn! Túc Vũ lửa giận tăng lên, chỉ vào Cố Vân, khẩu khí ác liệt quát: "Nơi này là giáo trường! Là nơi nam nhân đánh nhau đổ máu, nữ nhân không có tư cách đi vào, càng không cho phép nữ nhân tùy ý xem!"

Túc Vũ trước một câu nữ nhân, sau một câu nữ nhân, cái loại tư thái cao cao tại thượng này hoàn toàn làm Cố Vân tức giận. Cố Vân chính là người càng sinh khí càng bình tĩnh, càng tức giận càng im lặng, mắt lạnh nhìn một đám binh lính vừa mới bại trận trên giáo trường, lại nhìn Túc Vũ, trong mắt Cố Vân hiện lên một chút châm chọc cùng khinh thường, cô lạnh lùng nói: "Thắng bại đã định, nhìn cũng không có ý nghĩa! Loại người giống như ngươi chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt, ánh mắt thiển cận, căn bản không hiểu đạo lý dụng binh của người làm tướng, ta khuyên ngươi không nên mang binh đi đánh trận, miễn cho bọn họ vì ngươi mà liều mạng trên chiến trường."

Cố Vân vừa dứt lời, phía dưới tướng sĩ không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nữ nhân này đúng là chán sống rồi! Túc Nhậm cũng cảm thấy nhức đầu.

Nữ nhân này vậy mà dám ở trước binh lính làm nhục hắn:"Làm càn!" Túc Vũ phục hồi lại tinh thần, máu nóng lên não hắn liền giơ đại đao trong tay chém về phía Cố Vân. Đao phong sắc bén, dưới ánh náng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Túc Nhậm cả kinh, Tam đệ điên rồi, một đao này chém xuống nàng có thể sống được sao?!

Ngay lúc Túc Nhậm chuẩn bị ra tay ngăn cản, nữ nhân gầy yếu trong mắt bọn họ, lấy tốc độ bất khả tư nghị đi tới chỗ binh lính gần đó cầm lấy bội kiếm giắt bên hông hắn lúc hắn chưa kịp phản ứng. Cố Vân lưu loát rút kiếm ra khỏi vỏ một tia sáng lóe lên, nàng vung lợi kiếm trong tay lên đón lấy đại đao.

*bất khả tư nghị: không thể tin được

Trong nháy mắt một vài tia lửa bắn ra ở điểm giao của hai binh khí, thân kiếm mỏng manh vốn không phải là đối thủ của đại đao, một kích này đã tạo ra một lỗ hổng trên thân kiếm mà sức mạnh kia cũng làm Cố Vân khuỵu một gối xuống, cổ tay run lên.

Đáng chết! Cố Vân thầm mắng, nếu là nàng của trước kia tuyệt đối sẽ không sợ đánh cận chiến với tên này, nhưng hiện tại nàng vẫn không đủ sức để làm điều đó. Qua lần này Cố Vân đã thấy rõ, Túc Vũ dùng sức mạnh đối địch nên nàng không thể cùng hắn đánh bừa được muốn đánh thì phải dùng kĩ xảo!

Binh khí va vào nhau phát ra âm thanh lạnh lẽo, cũng đánh thức Túc Vũ, hắn vậy mà động thủ với một nữ nhân, nhưng làm hắn khiếp sợ chính là nàng có thể tiếp được một chiêu của hắn! Trong quân các tướng lĩnh cũng không quá mười người có thể tiếp được một đao đầy lửa giận của hắn!

Túc Vũ còn đứng đó ngây ngốc thì Cố Vân đã nhẹ chuyển thân kiếm, đâm về phía Túc Vũ, Túc Vũ không nghĩ rằng nàng sẽ ra chiêu tiếp theo, vội vàng nghiêng người đỡ lấy. Cố Vân đứng dậy, thanh trường kiếm như rắn bò lên tay phải đang nắm đại đao của Túc Vũ. Mặt Túc Vũ lạnh xuống, tay cầm chuôi đao, quét ngang về hướng Cố Vân. Cố Vân không lùi mà tiến gần lại, lắc mình trốn ở phía sau Túc Vũ , vô luận Túc Vũ ra chiêu nào thì Cố Vân vẫn trốn ở phía sau lưng hắn.

Mọi người nhìn trận chiến đều cho rằng Cố Vân không địch lại Túc Vũ nên thân hình nhỏ nhắn chỉ dám trốn ở phía sau Túc Vũ để tránh né. Túc Nhậm vẫn thờ ơ lạnh nhạt nhưng trong mắt lại đầy suy nghĩ, nữ nhân này rất thông minh, thân thủ cũng rất khá, phải nói liều chết trốn ở phía sau một người còn khó hơn nhiều so với đối chiến trực tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro